Thử Sinh Vi Quân Lưu

Chương 29



Mặc Tâm ly khai, trong phòng liền trở nên vô cùng yên tĩnh.

Vị Ương đột nhiên có chút ác ý lại hứng thú nghĩ, nếu bây giờ cây châm rơi xuống mặt đất, liệu có phát ra tiếng vang rất lớn không?

Ngay từ đầu y liền không có nhiều hảo cảm với hai tiểu quỷ này, hiện tại nhìn Mặc Vũ nửa chết nửa sống, trong lòng cũng không có nhiều cảm xúc.

Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, người gõ mõ cầm canh đi qua bên ngoài, thanh âm mơ hồ truyền đến làm y biết bây giờ là canh một.

Vươn mình một cái, học theo bộ dáng của phật di lặc cười nằm ra giữa không trung.

“Tam Nhi.”

“Ân?” Sờ sờ trán Quân Mặc Vũ.

Ân, tốt lắm, không phát sốt.

“Nhìn đến ngươi chiếu cố hắn như thế, làm cho ta nhớ lại lúc trước khi ngươi bị bệnh nga!”

Quân Mặc Ngôn ngồi thẳng dậy, ánh mắt mang theo nồng đậm tình yêu nhìn về phía Vị Ương: “Lúc đó tiên sinh nhất định rất lo lắng đi!”

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Vị Ương phát hiện mái tóc vốn tới sau gáy của mình bây giờ lại đã dài tới bả vai. “Đó là tất nhiên. Ngươi khóc ầm ầm, ta cũng không biết nên làm sao? Ta ghét nhất là chăm sóc hài tử, bởi vì bọn chúng suốt ngày khóc.”

Hài tử khóc, y sẽ cảm thấy phiền. Tam Nhi khóc, y lại đau lòng.

Khuôn mặt hơi hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Mặc Ngôn lúc đó nhất định rất khó xem.”

Chọc chọc cái trán của đối phương, nhìn ngón tay vẫn giống như trước xuyên vào trong trán.

Thật đáng ghét! Vẫn là thôi đi.

“Ngươi đây là nói cái gì? Trong lòng ta, Tam Nhi vĩnh viễn đều đáng yêu nhất!”

Nụ cười thật tình nhất chỉ bày ra trước mặt người quan trọng nhất.

Thật may! Thật may rơi xuống nước là Mặc Vũ, mà không phải tiên sinh. Nếu là tiên sinh hắn sẽ không phát cuồng, hắn sẽ nổi điên! Phát điên rồi giết tất cả những ai hắn thấy. Lục thân không nhận! (mất hết tính người)

“Tam Nhi, đối với chuyện này, có suy nghĩ thế nào?”

Quân Mặc Ngôn nghe vậy trong mắt lập tức phát ra tia sáng kinh người: “Vâng, tiên sinh. Nhất định là Mộ Vân Phi dạy bọn hắn làm như thế, đơn giản là muốn cho ta một đòn phủ đầu. Làm cho ta ngoan ngoãn một chút.”

“Biết là tốt rồi, lần này thôi. Chỗ Mộ Vân Phi nhất định đã thu được tin kế hoạch thất bại. Bọn họ bây giờ tự thân khó bảo toàn, nha đầu thấy được quá trình bọn họ hành hung. Dựa theo mức độ sủng ái của Quân Thiệu Thiên đối với ngươi bây giờ, kết cục của bọn họ không cần nói cũng biết. Nhưng, ngươi muốn bỏ đá xuống giếng hay dừng tay. Liền tùy vào ngươi.”

“Mặc Ngôn biết nên làm thế nào.” Bây giờ còn chưa thể dồn ép quá chặt, không thể để Quân Thiệu Thiên biết hắn là một người thị sát, liền tạm thời lưu trữ mẫu tử bọn họ sống lâu mấy ngày đi!

“Hiểu được là được rồi.”

Tựa hồ là không hài lòng cái gì, Vị Ương vô cùng phiền táo xoa xoa tóc mình.

Quân Mặc Ngôn nhìn đến cảnh này không khỏi cười: “Chờ Kì Tư quay lại, ta lại hỏi hắn lấy một ít thuốc đuổi côn trùng đi.”

Nga! Đúng rồi, là bởi vì tiếng mấy con côn trùng bay tới bay lui! Vị Ương vỗ bàn tay, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

“Khó trách ta cảm thấy cả người không thoải mái. Ân Tam Nhi, ngươi không cho phép khối băng kia đứng lên sao?” Chỉa chỉa người vẫn quỳ gối ở nơi này.

Liếc mắt nhìn Mặc Hối, tuy rằng là tiên sinh ngăn trở, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Nhưng đây là yêu cầu của tiên sinh, hắn chỉ có thể làm theo mà thôi.

“Đứng lên đi!”

Mặc Hối không tiếng động đứng dậy, bởi vì đã quỳ lâu, khi hắn đứng dậy cước bộ có chút loạng choạng.

“Chuyện lần này coi như thôi. Nhớ kỹ lần sau không thể tái phạm!’

“Vâng!” Cúi đầu, Mặc Hối gắt gao nắm chặt tay, hắn khiến chủ tử bị bôi nhọ!

Thở dài, dời đi bàn tay vẫn vuốt ve khuôn mặt Mặc Vũ, chuyển sang nắm chặt lấy tay phải Mặc Hối.

“Mặc Hối, ngươi là người đi theo ta ngay từ ban đầu. Ta biết ngươi vẫn ở chỗ tối bảo hộ ta, mỗi ngày mỗi đêm, cho dù khi đó ta vẫn chưa trở thành chủ tử của ngươi. Ta biết sự trung thành của ngươi đối với ta, nhưng ta cũng hy vọng ngươi có thể hiểu được một chuyện.”

“Ta hy vọng ngươi hiểu được, ta chỉ có một cái bóng! Đó là ngươi Quân Mặc Hối!”

Rung động nhìn chăm chú vào chủ tử của chính mình, Quân Mặc Hối lệ nóng doanh tròng một lần nữa quỳ rạp xuống đất. “Quân Mặc Hối tại đây xin thề, cả đời này trung thành với Quân Mặc Ngôn, nếu như làm trái, không chết tử tế!”

Lần thứ hai nâng dậy thân mình hắn, Quân Mặc Ngôn vừa lòng nở nụ cười.

“Tốt lắm, đừng khóc. Tiên sinh của ta dạy ta, nam tử hán đổ máu không đổ lệ. Đừng để cho Mặc Tâm nhìn thấy bằng không lại chê cười ngươi.” Nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên khóe mắt hắn.

Quân Mặc Ngôn cho rằng Mặc Hối càng giống đứa nhỏ, ai đối tốt với hắn, hắn liền đem mạng mình dâng lên. Không giống chính mình đã sớm trở nên hắc ám.

“Vâng, Gia.” Nhanh chóng lau nước mắt, hắn vẫn là khối băng sơn kia.

Trầm ổn, Quân Mặc Ngôn mang một nụ cười ôn nhu lần đầu quyết định sử dụng thể lực Thanh Phong các: “Mặc Hối, truyền lệnh của ta. Làm cho Thanh Phong các Bát đại đường chủ tới đây gặp ta, từ Thanh Phong các điều ra tốt nhất ảnh tử tới đây bảo hộ an toàn cho Vương thị mẫu tử. Đem quy củ mà ta chỉ định gửi xuống dưới, có ai không theo liền trực tiếp tới tìm ta. Nếu không có vấn đề liền trực tiếp chấp hành, những đơn hàng liên quan tới thành viên vương thất hoặc những nhân vật trọng đại, phải do ta tự tay xem qua và đồng ý.”

“Đúng vậy, Gia!” Tiếp nhận mệnh lệnh mà Quân Mặc Ngôn truyền đạt, Quân Mặc Hối cúi người thật sâu sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Cũng đã tới lúc nên sử dụng thế lực của Thanh Phong các, bằng không để đó cũng vô dụng a!” Vị Ương gật đầu không ngừng, nghe xong Quân Mặc Ngôn mệnh lệnh cũng không tìm ra vấn đề gì.

“Chế độ mà ta tuyên bố xuống, đều là tiên sinh ngài và ta cùng nhau nghĩ ra, căn bản không có vấn đề. Bọn họ đều không phục ta, tự nhiên sẽ tới tìm ta. Văn tranh võ đầu, ta còn không sợ.” Quân Mặc Ngôn cười đến vô cùng ung dung nhàn nhã.

“Đó là chắc chắn, ngươi là hài tử do một tay ta dạy nên a!”

Ánh mắt ảm đạm đi một chút, rồi lại khôi phục bình thường.

Hài tử vẫn cứ là hài tử sao?

Không quan hệ chỉ cần qua lạc quan chi lễ, sẽ không là hài tử bất quá nếu ngươi có thể ở lại bên cạnh ta, làm hài tử cũng không sao.

“Tam Nhi, ngủ đi. Hắn tỉnh, ta sẽ gọi ngươi.”

Quân Mặc Ngôn không muốn ngủ, bởi vì hắn muốn nhìn Mặc Vũ tỉnh lại. Chính là hắn lại càng không muốn làm trái với những gì Vị Ương nói, một câu cũng không được.

Cho nên hắn dựa vào bệ cửa sổ, nằm tay Mặc Vũ ngủ.

Vị Ương cười cười, sờ sờ tóc hắn: “Ngươi a! Đừng làm cho ta quá lo lắng. Nếu không ta sợ sau này luyến tiếc rời đi.”

Đợi cho chim non biến thành diều hâu, y cũng nên công thành lui thân a!

Liền giống như lời Vị Ương nói, bây giờ Mộ Vân Phi sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi.

“A! ta nói a! Các ngươi này hai cái xuẩn đản(kẻ ngu ngốc)! Ngay cả một tiểu hài tử cũng không biết giết thế nào! Các ngươi còn muốn làm gì?” Mỗ Vân Phi tức giận đập mạnh lên bàn.

Quân Mặc Đống bĩu bĩu môi, rụt rụt cổ: “Này cũng không thể trách ta a! Ta làm sao biết ở đuôi thuyền có người?”

“Ngươi còn dám nói sao? Ngươi lúc đó sao không xem xét kỹ càng một lần a! Chẳng những hắc y nhân, mà ngay cả nha đầu kia đều ở, ngươi nói làm sao bây giờ? Tên tiện loại kia nếu đem sự tình nói với lão gia, chúng ta sẽ có kết quả ra sao?!”

“Nương, nếu không, chúng ta nhất quyết có chết cũng không nhận, thì đã sao? Dù sao nha đầu kia cùng tiện loại quan hệ thân thiết cũng không phải ngày một ngày hai. Cứ nói là nàng nói dối là được.” Quân Mặc Tường suy nghĩ ra một đáp án ngu ngốc.

Mộ Vân Phi tức giận đến không thể tưởng. Sao nàng lại sinh ra hai đứa con đần độn này? Chẳng những không có biện pháp cướp lấy quyền lợi và tài sản mà bọn họ nên có, bây giờ đến giết người đều không giết được.

“Ngươi cho là người khác đều là ngu ngốc sao? Chuyện lớn như vậy làm sao tiêu tan?! Tiện loại thả ra tin đồn, các ngươi coi như không nghe thấy sao? Hắn hiện tại nắm giữ một phần tài sản của Quân gia, lại có Đông Giải lâu hậu thuẫn. Đông Giải lâu là cái gì ta không cần nói đi?! Là cả vương thất a——! Các ngươi này lũ đầu trư!”

“Nương, ngươi đừng tức giận. Nói không chừng tiện loại sẽ không nói cho cha.” Bọn họ chỉ có thể an ủi mình như thế.

Tức giận trừng mắt nhìn hai hài tử không nên thân: “Cũng chỉ có thể hy vọng như thế, chẳng lẽ lại đem tiện loại giết hay sao?”

Mộ Vân Phi không nghĩ tới lời nói nhất thời khi tức giận của mình, thật sự bị Quân Mặc Tường nghe vào trong tai, ghi vào trong lòng. Sau này chẳng những thành công làm cho Quân Mặc Ngôn nằm mấy ngày trên giường, mà còn khiến hắn mất đi người quan trọng nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện