Thử Sinh Vi Quân Lưu

Chương 20



“Tam Nhi.” Đi đến bên người Quân Mặc Ngôn, Vị Ương vươn tay khoác lên bờ vai càng ngày càng dày rộng của đối phương.

Nhìn lại y bằng ánh mắt thản nhiên, Quân Mặc Ngôn sớm đã có người trọng yếu nhất, hắn không hề cần phụ thân!

“Mặc Ngôn, ta hỏi ngươi. Nếu ta có một lô hàng cần giao cho một đại hộ khách phía Tây, nhưng lô hàng này tạm thời không thể chuẩn bị được. Vậy phải làm thế nào?” Quyết định tạm thời không nói ra thân phận chính mình, Quân Thiệu Thiên nói thẳng ra mục đích, nhưng trong lòng cũng tự nhủ vô luận câu trả lời có tốt hay không, đều phải bắt đầu bồi thường Mặc Ngôn.

Quân Mặc Ngôn nhìn thẳng vào Quân Thiệu Thiên, nụ cười thong dong tự tin thay thế cho nụ cười giống như người đã khán phá hồng trần(thấu hiểu sự đời) trước đó: “Vấn đề như thế, các hạ có phải là khinh thường Mặc Ngôn? Thỉnh chớ đùa giỡn Mặc Ngôn!”

Quân Thiệu Thiên ngẩn ngơ, vấn đề này lại bị coi là đùa giỡn? Ý gì?

Phải chăng chính là, vấn đề làm Quân Thiệu Thiên này đau đầu vài ngày ở trong mắt Quân Mặc Ngôn căn bản không phải là một vấn đề?

“Đương nhiên không phải, chính là ta vừa lúc gặp được vấn đề này. Cho nên mới thỉnh giáo ngươi.”

“Nói cho hắn nghe, Tam Nhi. Vấn đề này, ta đã sớm dạy cho ngươi. Đừng làm ta mất mặt.”

Quân Mặc Ngôn mỉm cười, những lời này của Vị Ương chính là làm mình thể hiện một chút? Nếu là ý của y, vậy được rồi!

“Vấn đề này rất đơn giản. Ngươi muốn đem hàng vận chuyển tới phía Tây, nhưng gần đây phía Tây rất bất ổn. Hồng thủy(lũ lụt) lan tràn, mấy ngọn núi gần đó còn có sơn tặc thường lui tới. Ngươi liền sai người truyền tin cho đối phương. Nói lô hàng mà ngươi chuẩn bị chuyển cho bọn họ giữa đường bị sơn tặc cướp, người của ngươi cũng bị tổn thất một ít. Nhưng thỉnh đối phương không cần lo lắng, ngươi sẽ chuẩn bị lô hàng thứ hai cho bọn họ. Bạc không cần đưa thêm. Như thế không chỉ…”

“Như thế không chỉ danh dự của ta được bảo toàn, thái độ của đối phương đối với chúng ta cũng sẽ cải biến. Mà thanh danh của Quân gia lại nâng cao một bậc!” Hai mắt Quân Thiệu Thiên lóe lên tinh quang, nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Diệu kế như thế trong thương trường vẫn chưa bao giờ có. Hàng hóa ở nửa đường mất đi, đối phương nếu muốn thêm hàng sẽ trả tiền thêm một lần. Hảo! Hảo! Hảo! Thật quá tốt! Thật là một cẩm nang diệu kế a!

“Sơn tặc phía Tây kia đã đoạt nhiều lắm, bọn họ cũng phân không rõ ai là ai. Đẩy trách nhiệm lên đầu bọn họ là lựa chọn tốt nhất.” Quân Mặc Ngôn tự mình đem giấy Tuyên Thành đã khô kéo lại gần, chấm chấm mực màu, bắt đầu vẽ chút màu sắc lên trên.

Quân Thiệu Thiên híp mắt chăm chú nhìn nhi tử có bảy phần giống chính mình này. Mặc Ngôn bác học đa tài, đầu óc linh hoạt có thể nói là trời sinh để làm thương nhân. Nhưng hài tử này lại bị chính mình mai một hơn mười năm, thậm chí tạm thời còn không thể làm việc cho chính mình. Bởi vì Mặc Ngôn không tiếp nhận hắn – Quân Thiệu Thiên này Phụ Thân!

Thấy người bên cạnh không có ý định rời đi, Quân Mặc Ngôn ngừng tay, hơi hơi ngẩng đầu hỏi: “Các hạ còn có việc?”

Bị những lời này bừng tỉnh, Quân Thiệu Thiên có chút xấu hổ cười cười: “Vô sự, chính là thấy ngươi học vấn thâm sâu, bộ tranh chữ lại viết rất phiêu lượng(đẹp), có chút nghi hoặc là ai có thể giáo(dạy) ngươi tốt như vậy.”

“Các hạ chê cười. Tranh chữ như thế còn chưa đủ lọt vào mắt hắn a!”

“Hắn?”

“A, thiên hạ này những chuyện hiếm thấy đâu chỉ như ngưu mao(lông trâu), phía Tây lũ lụt, phía Bắc hạn hán. Các hạ lại không phải ba đầu sáu tay lại như thế nào biết bản lĩnh của Mặc Ngôn từ đâu mà đến?”

Chạm vào một cái nhuyễn đinh(đinh mềm ý nói là lời từ chối khéo), Quân Thiệu Thiên cũng không tức giận, ngược lại càng thêm vui sướng, hài tử này đích thật là có thể tiếp nhận vị trí gia chủ của Quân gia a!

“Hôm nay không quấy rầy, lần sau gặp lại đi!” Nói xong, Quân Thiệu Thiên mang theo vẻ mặt tươi cười rời đi.

Vị Ương nhìn theo bóng dáng Quân Thiệu Thiên thật lâu, mới quay đầu lại nhìn người ẩn ẩn có chút kích động kia: “Tam Nhi, đó chính là phụ thân ngươi. Ngươi thấy được hắn suy nghĩ cái gì sao?”

“Mặc Ngôn biết, hắn suy nghĩ nếu Mặc Ngôn có bản lĩnh thật sự, liền đem Quân gia giao cho Mặc Ngôn.”

“Biết vì cái gì hắn phải làm như thế không?”

“Bởi vì trong nhà vô lương tử (ko có đứa con nào tài năng)!”

“Đúng! Tam Nhi ngươi nhớ kỹ cho ta. Hắn tuy rằng bắt đầu quyết định phải bồi thường ngươi, nhưng là này cũng thành lập trên mục đích ngươi có thể cho Quân gia mang đến càng nhiều lợi ích. Ta nói rồi, không có chuyện gì không dính tới lợi dụng, nếu ngươi khát vọng tình thân quyết không thể khát vọng tình thân từ hắn!”

Quân Mặc Ngôn giật giật môi, trong mắt lộ ra thấu hiểu. Sau một lúc lâu hắn mới mở miệng: “Mặc Ngôn minh bạch!”

“Lão gia, như thế nào?” Lão quản gia nhìn thấy vẻ mặt tươi cười như xuân phong của Quân Thiệu Thiên liền đã biết đáp án.

Quả nhiên, Quân thiệu Thiên gật gật đầu, mang theo nụ cười mấy ngày nay cũng chưa từng gặp qua: “Hài tử kia tương lai nói không chừng chính là gia chủ Quân gia a!”

Lão quản gia lúc này mới an tâm xuống, Quân gia nếu không có gia chủ, hắn cho dù chết cũng không nhắm mắt a!

“Quản gia, đợi lát nữa ngươi đi an bài nhân thủ. Đem nô tỳ và hạ nhân tốt nhất phái tới nơi đó, rồi sai người đem nơi đó sửa sang lại một lần, nơi đó rất đơn sơ.”

Lão quản gia lập tức gật đầu, lúc trước hắn đứng bên ngoài xem cũng cảm thấy nơi đó quá đơn sơ. “Là, lão nô hiểu được. Chủ mẫu nơi đó..”

Nhớ tới nữ nhân xảo quyệt kia, Quân Thiệu Thiên không hài lòng nhíu mày: “Không cần để ý nàng. Ta cho hài tử của ta chút nhân thủ cón cần nàng đồng ý sao?”

“Đương nhiên không, lão nô bây giờ đi thu xếp.”

Quân Mặc Ngôn nhìn lão quản gia người thường xuyên quanh quẩn tại cửa hạ viện nhìn xem hắn này, trong lòng luôn có một phần cảm kích, “Ngài là…..”

Lão quản gia nghe vậy không khỏi lau lệ: “Lão nô là quản gia nơi này, lão gia mệnh lão nô đưa thêm chút nhân thủ cùng y phục tới cho Tam thiếu gia.”

Phía sau lão quản gia đứng năm tên nô tỳ diện mạo xinh đẹp còn có thêm năm tên hạ nhân.

“Lão quản gia, không cần nhiều người như thế. Ta đã quen tự lực cánh sinh.”

Lão quản gia trong lòng lập tức chua xót a! Hai vị thiếu gia kia mỗi ngày chỉ biết uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu), ở nơi này Tam thiếu gia lại tự lực cánh sinh! Thật may lão gia cuối cùng cũng thấy được vị này là hảo thiếu gia a! “Tam thiếu gia, ngài đừng nói như vậy. Lão gia là thật sự quan tâm thiếu gia ngài. Mới có thể đưa tới nhiều người như vậy. Những hạ nhân này đều là nhân thủ tốt nhất trong phủ.”

Biết có từ chối nữa cũng vô dụng, Quân Mặc Ngôn dứt khoát quay sang đánh giá những người sắp là thủ hạ của hắn.

Những nô tỳ này bộ dạng quá mức xinh đẹp, đối với nữ nhân vốn có phản cảm, Quân Mặc Ngôn nhất định không nhận lấy: “Lão quản gia, năm tên hạ nhân kia ta nhận, năm nô tỳ này ngươi mang đi đi!”

“Điều này sao được? Ngài sao có thể không để ai hầu hạ ngài?”

“Những ngày không ai hầu hạ, Mặc Ngôn đã sống hơn mười năm, có gì không thể?”

Lão quản gia nghẹn lời: “Nhưng, lão nô vẫn không thể mang đi bọn họ. Đây là mệnh lệnh của lão gia, Tam thiếu gia chẳng lẽ muốn lão nô chịu tội sao?”

Trầm tư một chút, Quân Mặc Ngôn vẫn nhượng bộ: “Như vậy đi, ngươi đi đổi mấy người khác đến, dung mạo thanh tú một chút là được. Đúng rồi, trong phủ có nha hoàn bị câm hay không?”

“Có là có. Tam thiếu gia hỏi cái này làm gì?”

“Tốt lắm, ta chỉ cần mấy nha hoàn bị câm đó, ta vốn thích thanh tịnh, không thích có người tranh cãi ầm ỹ, ngươi phái các nàng lại đây hầu hạ ta là được.”

“Vậy được rồi! Lão nô giờ đi đổi người.”

Lão quản gia mang theo năm nô tì đi rồi, Quân Mặc Ngôn nhìn lại năm gã hạ nhân tinh thần tựa hồ rất không sai kia: “ Ta Mặc Ngôn từ nhỏ đã ngụ ở nơi này, cùng các vị đều giống nhau. Hết thảy đều do chính mình động thủ, cho nên Mặc Ngôn sẽ không giáo huấn các ngươi các gì. Chỉ là hy vọng các ngươi có thể tuân theo bổn phận của chính mình. Làm việc xong, không cần vượt quá quy củ là được. Từ nay về sau, ta ăn cái gì các ngươi liền ăn cái đó. Không cần nấu thực ăn quá ngon.”

Vài tên hạ nhân đã bao giờ gặp được chủ tử nào đối đãi ôn nhu nho nhã như thế? Dĩ vãng mỗi người liền thích mệnh lệnh cho bọn họ làm cái này làm cái kia, làm cho bọn họ khổ không nói nổi.

Lúc này bọn họ đều cảm động rơi nước mắt. “Vâng, thiếu gia! Chúng ta vĩnh viễn đều là hạ nhân của thiếu gia. Quyết không vượt quá quy củ nửa phần!”

Vừa lòng gật gật đầu, chỉ về hướng trù phòng: “Địa phương nhỏ như nơi này của ta, chỉ sợ không có chỗ cho các ngươi ngủ đủ. Các ngươi tạm thời chịu chật một chút, ta sẽ dựng thêm phòng ở cho các ngươi trụ sau.”

“Thiếu gia, không có vấn đề gì. Chúng ta có thể chịu được. Liền nơi đó, cũng đủ rồi. Trước kia chúng ta còn không có phòng lớn để ở đâu!” Một người nhìn như đầu lĩnh lộ ra nụ cười thuần hậu.

“Vậy sao? Ta đây an tâm. Ngươi kêu là gì?”

“Hồi bẩm thiếu gia, ta gọi Đại Hắc!”

“Phốc ha ha ha ha ha ————–” Bên kia, Vị Ương nghe được cái tên rất có phong cách như thế, nhịn không được bất chấp hình tượng ôm bụng cười to. Dù sao cũng chỉ có Quân Mặc Ngôn nhìn thấy được, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện