Thủ Hộ Thiên Sứ

Chương 42



♥Edit: sunflower2white

“Kính thưa Quý ông, Quý bà, Quý bạn bè cùng bà con quyến thuộc gia đình hai bên, chân thành hoan nghênh quý vị đã dành chút thời gian quý báu đến dự buổi tiệc đính hôn ngày hôm nay. Hôm nay, ngày lành tháng tốt, là ngày Tập đoàn Nghê thị cùng Xí Nghiệp Lâm thị kết thông gia, giờ đây chúng ta vinh hạnh mời Nghê tổng tài cùng phu nhân, và vợ chồng Lâm tổng tài cùng tiến lên sân khấu tuyên bố lý do khai tiệc đêm nay, xin quý vị quan khách nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.” Người điều khiển chương trình vừa dứt lời, một tràng vỗ tay vang lên như sấm, ánh mắt mọi người đều hướng lên sân khấu trông chờ chủ nhân bữa tiệc đêm nay.

“Xin lỗi, tôi cùng Nguyệt Hồng phải lên trên kia rồi.” Nghê Cẩm Tân quay về phía Phương Quân Nghiên lên tiếng, liếc mắt nhìn thật sâu Hạ Hàn Tương, sau đó kéo phu nhân đi lên sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người. Đồng thời phía bên kia một đôi vợ chồng trung niên cũng đang đi lên, bốn người ở trên sân khấu lần lượt bắt tay, khẽ ôm nhau chào hỏi. Bốn phía ánh đèn flash loang loáng không ngừng chớp tắt, tin này thế nào cũng trở thành đầu đề của báo tài chính và kinh tế sáng ngày mai.

“Các vị, trước tiên, tôi xin hân hạnh chào đón mọi người đã nhín chút thời gian quý báu tới tham dự tiệc đính hôn của con trai chúng tôi cùng tiểu thư con gái nhà họ Lâm. Tôi cùng với anh Lâm đây là bạn tốt trong nhiều năm nay, hôm nay, hai nhà chúng tôi thân càng thêm thân, thật hiếm khi con cái hai nhà nảy sinh tình yêu với nhau, chúng tôi thân làm bậc cha mẹ tất nhiên thấy rất vui mừng. Đến lúc đó phát thiệp cưới vẫn mong các vị dành chút thời gian đến uống chén rượu mừng cùng hai gia đình chúng tôi, sự có mặt của quý vị là niềm hân hạnh cho hai gia đình chúng tôi…“

Hạ Hàn Tương cùng chồng đứng ở hàng đầu nhìn lên sân khấu, đột nhiên vô cùng cảm khái.

Thời gian thật như nước chảy mây trôi, thật sự qua rất mau, chớp mắt mà Luyến Luyến đã mười tám tuổi. Nhìn thấy Nghê Cẩm Tân trên sân khấu, thành thật mà nói, bà cũng không khỏi cảm thán thấy thế sự thật là khó liệu, bà từng yêu ông ấy say đắm, từng hận ông ấy vô cùng, từng oán hận người đàn ông này, bà cũng từng nghĩ khi gặp lại ông ấy, bản thân mình nhất định phải tát cho ông ta một cái thật mạnh, giải tỏa mối hận tích tụ trong lòng nhiều năm qua. Nhưng thật không ngờ, bà lại có thể cùng ông ấy bình tĩnh đối mặt nói chuyện với nhau như thế, là vì trong lòng đã không còn thù hận sao.

Hạ Hàn Tương thấy lòng rất thỏa mãn, đứng tựa sát vào người chồng,đầu ngả vào lòng ông, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của ông, chợt hiểu, thì ra vì ông, đúng là nhờ ông đã dùng tình yêu làm tiêu tan đi nỗi oán hận trong lòng mình, làm lòng mình tràn ngập tình yêu của ông, không còn có chỗ trống nào để chứa oán hận, cho nên mình mới có thể hạnh phúc như thế này…

Một tràng vỗ tay vang lên như sấm cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Hàn Tương, bà trấn tĩnh tinh thần lại.

“Bây giờ xin mời Nghê công tử cùng Lâm tiểu thư trao đổi nhẫn đính hôn cho nhau.” Khi người điều khiển chương trình vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào đôi tiên đồng ngọc nữ đang đứng trên sân khấu kia, Nghê Ngạo cao ráo đẹp trai sánh cùng Lâm Tinh Thần xinh đẹp thật sự thu hút ánh nhìn của mọi người.

Cậu ta chan chứa tình cảm, chân thành đeo nhẫn đính hôn vào ngón tay cô ấy, “Anh yêu em.“

Lâm Tinh Thần vẻ mặt thẹn thùng, thỏ thẻ: “Em cũng yêu anh.“

Dưới sự chứng kiến của quan khách, Nghê Ngạo âu yếm vòng tay ôm lấy người vợ sắp cưới, cúi đầu nồng nàn hôn lên đôi môi anh đào mềm mại quyến rũ của người yêu… Trên bầu trời nhẹ nhàng rơi xuống những bông hoa xinh đẹp đầy màu sắc, bao phủ lấy hai người, chẳng mấy chốc hai người chìm ngập trong biển hoa, mọi người chung quanh vỗ tay chúc phúc kéo dài mãi không dứt.

… … …

“Nghê Ngạo, sao anh có thể làm em thất vọng như vậy? Anh cưới cô ấy, còn em thì sao?“, Trong bầu không khí thiêng liêng tràn đầy xúc động, bỗng vang lên một giọng nói thê lương phá tan bầu không khí cảm động kia, bốn phía đột nhiên rơi vào sự tĩnh lặng, ngay cả âm nhạc cũng không hiểu đã ngưng lại từ lúc nào.

Từ chỗ cửa đột nhiên mở ra một con đường, một cô gái trẻ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, cô gái đi đến đâu đám người đều tự động tránh ra nhường đường, cô gái ấy, tuy đầu tóc có chút rối bời, quần áo mặc dù nhếch nhác, nhưng vẫn không làm giảm chút nào sự duyên dáng khả ái của cô, ngược lại lại có chút đáng thương, làm cho người khác trong lòng không khỏi nảy sinh thương xót, khiến có người không tự chủ được muốn đứng ra bảo bọc che chở cho cô ấy. Không ít người có mặt ở đây tâm tư không hẹn mà cùng bị vẻ xinh đẹp yếu đuối của cô ấy cuốn hút, đều nảy sinh thương tiếc…

Thế nhưng, lại có không ít người ngay khi vừa nhìn thấy cô gái kia xuất hiện, lại vô cùng kinh ngạc, hết sức hoang mang lo sợ, cũng có phẫn hận, có sợ hãi…

Những người này đương nhiên là Long Thiếu Hạo, Nghê Ngạo, Lâm Tinh Thần, Đường Khải, Nhược Thủy, Nghê Tử Uyển và vợ chồng Phương thị …

Không sai, người không thể có mặt ở đây nhất vào tối hôm nay, ngay lúc này chính là… Nghê Luyến Luyến!

Lâm Tinh Thần sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng nhìn người vừa tới. Nghê Ngạo cảm nhận được sự bất an của người yêu, hắn siết chặt tay nàng, không nói gì dùng ánh mắt kiên định nhìn nàng cổ vũ, đừng sợ, mọi chuyện đã có anh ở đây! Có lẽ được tiếp thêm sức mạnh từ sự an ủi của Nghê Ngạo, tâm tình Lâm Tinh Thần cũng bớt căng thẳng hơn một chút, nhưng nàng vẫn không dám thả lỏng nhìn Nghê Luyến Luyến.

Trấn tĩnh trở lại, Nghê Ngạo quay đầu nhìn về phía đám bảo vệ đang đứng ngẩn người ra, lạnh lùng nói: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì ? Còn không mau nhanh chóng đuổi cô gái gây rối kia ra ngoài.“

Nhóm cảnh vệ vội trấn tĩnh tinh thần lại, chạy nhanh đến bắt ngay cô gái gây sự kia.

Mắt nhìn thấy bọn họ tới gần, Luyến Luyến thất kinh, cõi lòng tan nát hướng về phía hai người đang đứng trên sân khấu kêu to: “Nghê Ngạo, anh thật là tàn nhẫn, em yêu anh nhiều như vậy, nhưng anh lại nhẫn tâm vứt bỏ em đi lấy cô gái kia, anh có biết anh thật sự làm em rất thất vọng không?” Cô gái lên giọng căm phẫn chỉ trích hắn, nói xong, vẻ mặt cô gái tràn ngập đau khổ, bật khóc rất bi thương, “Em biết, em không có gia thế bối cảnh như Lâm tiểu thư, không thể cho người nhà họ Nghê các người tiền bạc của cải, nhưng mà em thật lòng yêu anh mà, xin anh đừng rời bỏ em, không có anh em thật sự sống không nổi nữa, Ngạo, anh đừng vứt bỏ em, được không? Cầu xin anh hãy trở lại với em được không?“

“Cô ở đây nói điên cái gì vậy hả?” Giờ phút này sắc mặt Nghê Ngạo hết sức khó coi. Hắn liếc mắt một cái, cảnh vệ lập tức tiến đến vây lấy cô gái kia lại.

“Buông ra, các ngươi buông tôi ra.” Luyến Luyến liều mạng giãy dụa, thế nhưng cô chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm làm sao có thể chống cự lại bốn tên cảnh vệ cao to lực lưỡng. Đột nhiên, cô gái quay về hướng hắn ta gào to lên: “Nghê Ngạo, anh không cần em nữa, nhưng chẳng lẽ ngay cả con của chúng ta anh cũng không cần sao?“

Lời này vừa nói ra, nhất thời giống như một quả bom nổ tung, làm mọi người choáng váng cả đầu óc.

Long Thiếu Hạo hết sức kinh hãi nhìn Luyến Luyến đang khóc rất to đến khàn cả giọng, phảng phất như không nhận ra cô…

Bọn họ khi nào đã… ? Thật là nghiệp chướng! Hạ Hàn Tương cả kinh ngất liền tại chỗ.

Phương Quân Nghiên vừa sợ vừa tức, nhưng trước tiên không thể không chăm sóc tới người vợ đang bất tỉnh.

Lâm Tinh Thần mở to đôi mắt đẹp, khiếp sợ nhìn trừng trừng vào người chồng sắp cưới đang đứng kế bên, chợt trong đầu hiện lên ý nghĩ, hắn lừa mình.

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của người yêu, Nghê Ngạo vội vàng giải thích, nhưng thanh âm bi thương của Nghê Luyến Luyến lại một lần nữa truyền đến: “Ngạo, bác sĩ nói em mang thai đã hai tháng, em biết em nên nghe lời anh nên phá đi, thế nhưng em vẫn còn yêu anh, lại cũng luyến tiếc đứa nhỏ này nữa, van xin anh đừng cưới cô Lâm đây, có được hay không?“

Ban đầu trong đại sảnh rì rầm những tiếng thì thầm to nhỏ với nhau, giờ bỗng chốc ồn ào nhốn nháo hẳn lên, ánh đèn flash máy chụp ảnh, máy ghi hình loang loáng lóe lên liên tục, cả đại sảnh náo nhiệt khác thường.

Tin nóng hổi! Một vụ tai tiếng! Một tin tức động trời!

Vốn là một lễ đính hôn long trọng trong giới kinh doanh, đột nhiên nhảy ra một cô gái, tự mình nói ra đang mang giọt máu con trai nhà họ Nghê, nhìn qua bộ dáng cô gái này chẳng qua cũng chỉ mới vừa mười tám hay mười chín tuổi là cùng, chắc hẳn cô gái này cũng còn là học sinh thôi!

Các phóng viên nhanh nhạy, sắc bén thu thập ngay tin tức, đây mới chính là đầu đề nóng hổi trên các báo tài chính, kinh tế vào sáng ngày mai, nhất định là một vụ tai tiếng chấn động! Bọn họ thật may mắn khi đến đây, nếu không, thật sự đã vuột mất cơ hội, tiếc nuối cả đời, tuy rằng tin tức công tử của gia đình các nhân vật giàu có nổi tiếng làm con gái người ta mang thai, loại tin tức này cũng chẳng còn lạ lùng gì, nhưng những người được mời tham dự buổi lễ đính hôn hôm nay toàn là những nhân vật có tên tuổi, hai gia đình đều có tiếng tăm, tin này chấn động như vậy, chẳng biết sau này hai nhà có còn tiếp tục tiến hành đám cưới hay không? Các phóng viên, người nào người nấy đều là những tay lão luyện trong ngành báo chí, tin tức kiểu này dễ gì bỏ qua, cũng giống như loài sói lang thấy con mồi, hay như con hổ rình mồi không tha, dù sao đi nữa vụ tai tiếng um sùm như vậy, bê bối chấn động như vậy dạo gần đây cùng hiếm khi thấy qua, nếu có thể tự mình mắt thấy tai nghe thu thập tin tức, nhất định là thăng quan phát tài.

“Cô gái, xin hỏi cô họ gì, xin hỏi cô cùng Nghê công tử là quan hệ gì?“

“Cô gái, cô thật sự đang mang cốt nhục của con trai thứ hai nhà họ Nghê sao? Xin hỏi cô có gì làm chứng cớ không?“

“Cô Nghê, xin hỏi cô cùng anh Nghê đây, hai người qua lại từ khi nào? Hai người vì sao chia tay? Có phải là do xuất hiện bên thứ ba không? Như vậy xin hỏi rốt cuộc cô là bên thứ ba, hay cô Lâm đây là bên thứ ba?“

“Cô gái, xin hỏi cô có quen biết cô Lâm, vị hôn thê của anh Nghê không vậy?“

… …

Một đoàn phóng viên vây quanh Luyến Luyến không ngừng đặt câu hỏi, ánh đèn chiếu thẳng vào cô làm cô không thể nào mở mắt lên nổi, nhưng cô vẫn kiên nhẫn trả lời từng vấn đề phóng viên đưa ra, tuyệt đối có hỏi có trả lời từng câu từng câu một, thái độ rất khiêm tốn. Cô đem toàn bộ mọi chuyện, đầu đuôi gốc ngọn nói cho phóng viên biết lúc trước Nghê Ngạo từng theo đuổi cô như thế nào, từng thề non hẹn biển với cô ra sao, sau đó bọn họ trong một lần tình cờ gặp được Lâm Tinh Thần, Nghê Ngạo đã giới thiệu với cô hai người bọn họ là bạn bè bình thường, sau đó cô và Lâm tiểu thư cũng gặp vài lần, hai người quý mến nhau xem như chị em, nhưng ai ngờ không bao lâu sau, Nghê Ngạo đòi chia tay với cô, nói với cô rằng người hắn yêu là Lâm Tinh Thần, thậm chí không thèm để ý đến việc trong bụng cô đang mang cốt nhục của hắn, nhất quyết chối bỏ, buộc cô phá thai, một hai kiên quyết chia tay với cô…

Luyến Luyến đứng trước vô số ngọn đèn cùng microphone khóc rấm rứt, “… Anh ấy… Anh ấy thậm chí còn không muốn đưa tôi đi bệnh viện phá bỏ đứa nhỏ, anh ấy nói anh ấy không muốn bị phóng viên bắt gặp, sau đó đột ngột làm lễ đính hôn, tôi thật sự cũng không muốn làm khó anh ấy, nhưng mà, lúc đến bệnh viện tôi lại không đành lòng phá bỏ cốt nhục của tôi với anh ấy. Tuy rằng đứa nhỏ này cũng chỉ mới có hai tháng, nhưng dù sao đi nữa cũng là một sinh mệnh mà, tôi thật sự không đành lòng, thật sự không nhẫn tâm… , thực xin lỗi, thực xin lỗi… Con à, mẹ thực xin lỗi con, làm cho con vừa sinh ra đã không có cha..” Cô gái trẻ xinh đẹp trên mặt nước mắt giàn giụa, hai mắt sưng đỏ, nhìn thấy như thế thật đáng thương, thật đau lòng, làm cho người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc. Thậm chí có phóng viên quên mất đang làm việc, còn lên tiếng an ủi cô.

Vừa nghe qua lời của cô, các phóng viên nhạy bén đều hiểu được, lập tức quay lại, chuyển hướng mục tiêu lên nhân vật chính đang đứng trên sân khấu.

“Cô Lâm, xin hỏi cô có quen biết cô Nghê đang ở dưới này không?“

“Cô Lâm, có phải cô là người thứ ba không? Có phải cô là người đã cướp anh Nghê từ tay cô Nghê đây không?“

“Cô Lâm, xin hỏi cô cảm thấy thế nào đối với việc bạn gái trước của vị hôn phu của mình đang mang cốt nhục của anh ta? Cô định như thế nào? Hôn lễ còn có thể tiếp tục nữa không?“

Lâm Tinh Thần được Nghê Ngạo che chắn đứng ở sau lưng, sắc mặt tái nhợt, phóng viên vẫn không buông tha cô, sự trầm mặc của cô đối với người khác xem như là cam chịu, các phóng viên đồng loạt đều bị vẻ yếu đuối của Nghê Luyến Luyến thu phục, đều vì vẻ bi thương của cô gái trẻ mà bênh vực kẻ yếu, vấn đề đặt ra hỏi càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng hóc búa.

Trong đại sảnh một đám đông náo loạn, lúc này, Hạ Hàn Tương cũng vừa tỉnh lại, bà vừa mở mắt nhìn thấy chồng, vội hỏi: “Luyến Luyến đâu?“

“Ở kia kìa.” Phương Quân Nghiên bất đắc dĩ chỉ về phía đám đông đang đứng chen chúc.

“Tại sao tụ tập đông như vậy? Tại sao có thể như vậy? Luyến Luyến làm sao có thể cùng con trai nhà họ Nghê? Tại sao cái gì em cũng không biết? Tại sao, vì lẽ gì bọn chúng có thể ở cùng một chỗ? Long Thiếu Hạo đâu? Hắn không phải là bạn trai của Luyến Luyến sao chứ? Trời ơi! Chuyện này quả thực là nghiệp chướng! Chúng nó… chúng nó phải…” Hạ Hàn Tương cảm thấy bản thân mình cũng muốn phát điên rồi.

Phương Quân Nghiên cũng hiểu được chuyện xảy ra lần này thật sự là quá trầm trọng, Luyến Luyến là con gái ruột của Nghê Cẩm Tân, cô bé với Nghê Ngạo chính là anh em cùng cha khác mẹ, việc này nếu truyền ra ngoài, dư luận xã hội, đạo đức luân lý vĩnh viễn cũng không tha cho bọn họ, cuộc đời Luyến Luyến coi như xong rồi. Mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng Phương Quân Nghiên phải cố bình tĩnh để trấn an vợ mình, ông cố gắng làm cho vợ mình bình tâm lại sau đó mới có thể để ý tới chuyện của Luyến Luyến, “Đừng quá lo lắng, sự tình có thể không tồi tệ như mình nghĩ đâu, em cố gắng trấn tĩnh nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá hoảng hốt làm anh thêm lo lắng, mọi chuyện còn lại cứ để anh xử lý cho!“

“Không được, em giờ làm sao còn có tâm tình nghỉ ngơi chứ!” Hạ Hàn Tương giờ đây trong lòng chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ phải hỏi mọi chuyện cho rõ ràng, phải nghiêm khắc dạy bảo Luyến Luyến một trận. Con bé rất xằng bậy, sao nó lại có thể sống buông thả, làm ra cái chuyện trái luân thường đạo lý như vầy, nó thật sự muốn hủy hoại mọi người sao chứ?

“Tương nhi,” Phương Quân Nghiên xoay mặt vợ mình lại, làm cho vợ mình rời ánh mắt đang chăm chú nhìn về phía sân khấu, quay lại đối mặt với chính mình, sắc mặt không có chút nào phiền toái nhưng vô cùng nghiêm túc, phảng phất như cho dù trời có sụp xuống cũng đã có ông gánh vác chống đỡ, “Hãy tin tưởng anh!”

Nhìn thấy sự cương quyết của chồng mình, Hạ Hàn Tương trong lòng đang nóng như lửa đốt, nhưng bà lựa chọn cách tin tưởng vào chính chồng mình, bà khẽ gật đầu.

Phương Quân Nghiên yêu thương vòng tay ôm vợ vào trong lòng, thì thầm bên tai bà lời tuyên thệ: “Hãy tin tưởng anh, anh sẽ không cho bất cứ kẻ nào làm thương tổn đến em và con gái Luyến Luyến của chúng ta.“

Bên kia, Nghê Luyến Luyến đã biến đổi bộ dáng lãnh đạm thường ngày, đang khóc không thôi dáng vẻ hết sức đáng thương, đau khổ cầu xin Nghê Ngạo không cần vứt bỏ hai mẹ con cô, phóng viên đều chụp ảnh, ánh mắt chỉ trích nhìn về hướng Nghê Ngạo và Lâm Tinh Thần đang đứng trên sân khấu, không ai nói lời nào nhưng đều ngầm lên án bọn họ.

Các quan khách cùng các ký giả phóng viên hầu như đều nghiêng về phía thương cảm Luyến Luyến, trên sân khấu Nghê Ngạo và Lâm Tinh Thần trở thành cái đích cho đám người chỉ trích.

Lâm Tinh Thần chịu không nổi sự mỉa mai cùng ánh mắt trách móc của mọi người, cảm thấy vô cùng nhục nhã, càng không thể chấp nhận được sự thật chuyện Nghê Ngạo lừa dối cô cùng Nghê Luyến Luyến mang thai, vung tay tát mạnh một cái như trời giáng vào mặt Nghê Ngạo, òa khóc rời đi.

Nghê Ngạo muốn đuổi theo, nhưng lại bị đám người phóng viên cản lối ngăn lại, lòng hắn nóng như lửa đốt. Vốn là một đêm tốt đẹp cùng người yêu đính ước lại bị biến thành rối loạn lộn xộn như vầy, lại còn mang tội danh bội bạc, bị mọi người chỉ trích, chịu ánh mắt phê phán của mọi người, hắn thật tức điên lên được. Vị hôn thê bỏ đi làm hắn mất đi chút lý trí cuối cùng còn sót lại, dùng hết sức đẩy đám người trước mặt ra, đi thẳng về hướng Nghê Luyến Luyến, trong lúc mọi người trở tay không kịp, trước mắt bao nhiêu người vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt cô, điên tiết hét to lên, “Đồ điên, đồ bệnh thần kinh, tại sao lại vu oan cho tôi? Tại sao lại muốn hãm hại tôi?“

Trên gương mặt xinh đẹp của Luyến Luyến lập tức nổi lên dấu năm ngón tay hồng hồng, khuôn mặt sưng đỏ trông rất thương tâm, cô từ từ quay đầu lại, run rẩy ngước nhìn Nghê Ngạo, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, cô im lặng không nói một lời nào, nhưng trong mắt biểu lộ vẻ yếu đuối cùng cõi lòng tan nát khiến cho tâm những người chứng kiến đều đau đớn thương yêu.

“Thật không ngờ Nghê nhị công tử lại là một người bạo lực như vậy, không ngờ lại vung tay đánh con gái.“

“Đàn ông con trai mà đánh con gái thật đáng bị thiên lôi đánh chết.“

“Vậy mà hắn cũng xuống tay đánh được, tốt xấu gì cũng là bạn gái trước đây của hắn mà, dẫu không còn tình yêu nữa, nhưng ít nhất cũng còn có sót lại chút cảm tình chứ, loại đàn ông như vậy thật không phải là con người nữa”.

“Thật sự trước kia đã đánh giá sai về con người của hắn, thật không nghĩ hắn cũng là loại công tử ăn chơi vô tình như vậy, loại đàn ông này thật đáng giận!“

… … …

Mọi người khe khẽ rì rầm nói nhỏ, có người còn nhìn Nghê Ngạo bằng ánh mắt phẫn hận, có người còn lấy ánh mắt tức giận nhìn hắn, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập khinh thường cùng chỉ trích.

“Tại sao lại cản tớ? Tớ thật muốn đánh cho Nghê Ngạo một trận ra trò?” Đường Khải thật căm phẫn đến mất cả bình tĩnh, ánh mắt nhìn Nghê Ngạo cơ hồ như sắp phun ra lửa.

Long Thiếu Hạo vươn tay giữ chặt lấy Đường Khải lại, môi mím chặt không nói lời nào. Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi má sưng đỏ của Luyến Luyến, trong đôi mắt lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo.

“Ai có thể đến nói cho em biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?“

Phương Nhược Thủy thật không hiểu ra sao, vừa sợ vừa giận nhìn thấy mọi chuyện vừa mới xảy ra nhưng vẫn không tin. “Khải, nói cho em biết đi, đó là Luyến Luyến sao? Hay tất cả chuyện này đều là em đang nằm mơ, Luyến Luyến… Luyến Luyến sao có thể đang mang thai đứa con của Nghê Ngạo được?” Có đánh chết cô, cô cũng không thể tin được, lúc trước từng có lời đồn đãi Luyến Luyến hẹn hò với Nghê Ngạo, dù nói thế nào đi nữa cô cũng không tin, Luyến Luyến cũng phủ nhận, nhưng giờ là đang xảy ra chuyện gì vậy?

“Anh không biết, em đừng hỏi anh.” Đường Khải cũng đầu óc choáng váng, lòng phiền não, thật chết tiệt! Cũng là lỗi của mình, trước đây đã giấu diếm giúp Luyến Luyến chuyện em ấy hẹn hò với Ngạo, vì thấy bọn họ thật lòng yêu nhau, thật không nghĩ giờ lại tới nông nỗi này, trở thành trò khôi hài như vầy, anh còn muốn tìm đến một trong hai người hỏi cho ra lẽ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Luyến Luyến cuối cùng là muốn làm gì? Cô gái Luyến Luyến lạ lẫm đang ở trước mắt hắn kia thật sự là cô em gái mà hắn từng biết sao? Hay như người ta nói tình yêu có thể đổi cả tính cách của một người? Còn nữa, cái tên Nghê Ngạo chết tiệt kia, lúc trước từng trước mặt anh hứa chắc như đinh đóng cột, tuyên thệ đảm bảo vĩnh viễn yêu một mình Luyến Luyến, thật không ngờ vừa mới thề đó xong, còn không đến hai tháng đã bỏ rơi Luyến Luyến, hơn nữa lúc này lại còn không chịu trách nhiệm, còn cả gan dám đánh Luyến Luyến trước mặt bàn dân thiên hạ, bộ hắn ta nghĩ mình đã chết rồi sao?

“Hạo, buông tớ ra!” Đường Khải càng nghĩ càng tức, anh muốn đi giết quách cái tên Nghê Ngạo kia.

“Bình tĩnh lại đi.“

“Hạo, tớ biết Luyến Luyến yêu Ngạo đối với cậu mà nói là đả kích rất lới, nhưng hiện tại chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nữa, cậu… nói … phải… không…phải ?” Dưới ánh mắt lạnh lẻo của Long Thiếu Hạo, Đường Khải thanh âm càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu dần.

Long Thiếu Hạo lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn trước, sắc mặt không chút thay đổi. Anh thật không biết Luyến Luyến muốn làm gì? Nhưng anh hiểu Luyến Luyến, anh tin tưởng cô sẽ không lừa anh, anh cũng tin tưởng vào cảm giác của chính mình, Luyến Luyến thật sự yêu mình. Hạo tin tưởng cô và Nghê Ngạo thật sự không có bất kỳ quan hệ nam nữ nào. Về phần Nghê Ngạo, anh cũng hiểu rõ con người của cậu ta, anh biết rõ cậu ta không hề thương yêu Luyến Luyến, cho nên anh tin cậu ta không hề chạm qua Luyến Luyến. Cái tên Nghê Ngạo kia có dũng khí chia rẽ hắn và Luyến Luyến, nhưng tuyệt đối hắn ta không có dũng khí chạm vào Luyến Luyến, trừ phi…? Cậu ta thật sự muốn tìm cái chết!

Nếu vậy toàn bộ sự việc xảy ra trước mắt này thật ra là chuyện gì?

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân làm cho Luyến Luyến lảng tránh Hạo? Cô bỏ rơi anh lựa chọn Nghê Ngạo chính là vì ngày này sao chứ? Toàn bộ chuyện này đều là kế hoạch của cô sao, Luyến Luyến muốn trả thù, chẳng lẽ là vì trả thù Nghê Tử Uyển cùng Nghê Ngạo đã lợi dụng cô, không, không phải nguyên nhân này, sự tình cũng không phải đơn giản như vậy, nhất định còn có lý do sâu xa hơn.

“Hạo, tớ nhịn không được nữa rồi, Luyến Luyến là em gái của tớ, tớ không thể để em gái tớ bị người khác khi dễ, tớ muốn đi giúp em gái tớ.” Đường Khải cố giãy khỏi tay hắn.

“Không được đi.” Long Thiếu Hạo nghiêm khắc nhìn Đường Khải. “Cậu cho là nhìn thấy cô ấy bị người khác khi dễ chỉ có mình cậu cảm thấy đau lòng thôi sao? Trong lòng tớ còn đau gấp trăm ngàn lần so với cậu, thế nhưng… hiện giờ, không được… không cho phép… thôi đi.” Hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào Đường Khải, trong ánh mắt hiện lên vẻ đau đớn sâu sắc làm chấn động cả tâm tư Đường Khải.

Hóa ra, cậu ta cũng không phải thật sự thờ ơ.

Trong khoảnh khắc Đường Khải thất thần, một tiếng thở dài khẽ truyền đến bên tai hắn: “Khải, Luyến Luyến sẽ không hy vọng cậu quấy rầy cô ấy trong lúc này đâu.“

Nghe được lời nói của Hạo, Đường Khải cảm thấy khó hiểu, Phương Nhược Thủy cũng cảm thấy khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện