Thủ Hộ Thiên Sứ

Chương 12



♥Edit: Cào cào

“Nghê Luyến Luyến, bên ngoài có người tìm.” Một cô gái truyền lời nhân tiện dò xét nhìn nàng.

Luyến Luyến ra khỏi phòng học, vừa nhìn thấy tên sắc lang khinh bạc nàng trong rừng cây sau trường, nàng không nói gì lập tức xoay người bước đi.

Long Thiếu Hạo chạy nhanh lại giữ chặt tay nàng, “Đừng đi, học muội, em vừa mới tới trường chúng ta học, tốt xấu gì anh cũng là học trưởng của em, nể mặt một chút đi. Về sau nếu có gì khó khăn cứ đến tìm anh, học trưởng nhất định vượt lửa qua song, quyết không chối từ.”

“Không cần.” Nàng lạnh lùng bỏ tay hắn ra bước đi.

Long Thiếu Hạo lại vọt đến trước mặt nàng ngăn hướng đi của nàng. “Học muội, đừng như vậy, anh không có ác ý, anh chỉ muốn cùng em nói chuyện một chút thôi mà, em không cần xa lạ như vậy.”

“Cút ngay”.

“Không, trừ phi em gọi anh một tiếng học trưởng.” Long Thiếu Hạo giống như trẻ con không được kẹo thì ăn vạ vậy. (Cào: =,= ,pó tay)

Trời ạ! Chuyện này nếu như để một đám thuộc hạ của hắn thấy, một đời anh minh tiêu sái chẳng phải bị huỷ rồi sao.

Luyến Luyến giương mắt nhìn hắn. Long Thiếu Hạo cũng nhìn lại nàng, hai người ánh mắt giao nhau. Thật lâu sau cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Reng….. tiếng chuông báo vào học vang lên.

“Tạm biệt”, Luyến Luyến lướt qua hắn trở lại phòng học.

Lần này Long Thiếu Hạo cũng không ngăn cản nàng.

Nàng nhanh chân hơn nhưng phía sau vẫn truyền đến tiếng la to, “Nhớ kỹ tên của anh là Long Thiếu Hạo, em trốn không thoát đâu.”

Luyến Luyến cau mày, nhưng vẫn không quay đầu lại.

Luyến Luyến, Đường Khải cùng Nhược Thuỷ, xe vừa mới dừng lại đã thấy Hạ Hàn Tương đang đứng chờ ở cổng.

“Về rồi à, cơm chiều đã chuẩn bị rồi, các con đi tắm trước đi đã rồi xuống ăn cơm.”

“Cám ơn dì”

“Cám ơn dì”

Đường Khải cùng Nhược Thuỷ trong lòng cảm thấy thật ấm áp, từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào vì bọn họ mà đứng chờ ở cửa cả, nụ cười của dì rất ấm áp lại hiền lành, đây chính là hương vị của người mẹ a.

“Luyến Luyến, ngày đầu đến trường thế nào, quen chưa con?” Hạ Hàn Tương kéo tay nàng.

“Mẹ, con tốt lắm, mẹ đừng lo lắng.” Từ sau sự việc đó mẹ đối với chuyện của nàng rất mẫn cảm. “Có Khải cùng Nhược Thuỷ chiếu cố, mẹ cứ yên tâm đi.”

“Không có việc gì là tốt rồi”, Hạ Hàn Tương tâm tình cũng nhẹ bớt, “Được rồi chúng ta ăn cơm thôi.”

Hạ Hàn Tương vui vẻ cùng ba người đi đến đại sảnh vừa cười vừa nói, từ trên lầu đi xuống Phương Quân Nghiễn thấy cảnh tượng này thì vô cùng hạnh phúc, nhìn vợ âu yếm, con gái đáng yêu, cuộc đời hắn đã đủ hạnh phúc rồi.

“Tương nhi” Phương Quân Nghiễn nhìn nàng.

“Quân Nghiễn” Hạ Hàn Tương từ sau khi kết hôn đã đổi lại cách xưng hô.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào quả thực muốn làm người ta tức chết mà.

Đường Khải cùng Nhược Thuỷ đứng bên oán giận, đã sắp chịu hết nổi rồi mà.

Luyến Luyến mỉm cười khi thấy mẹ cùng chú Phương hạnh phúc. Nàng biết chú Phương là thật tâm yêu thương mẹ con nàng, mẹ có thể tìm được hạnh phúc nàng thực sự rất vui.

Trên bàn ăn—

“Ăn đi ăn đi, sao mọi người lại ngơ ngác vậy chứ? Nhanh ăn nhiều đồ ăn một chút.”

Phương Quân Nghiễn nhắc nhở mọi người, Hạ Hàn Tương không ngừng gấp thức ăn cho mọi người, Phương Quân Nghiễn lại không ngừng gấp cho nàng, ba đứa nhỏ cũng không ngừng gấp thức ăn ngon nhất vào bát nàng, đến khi cái bát giống như một ngọn núi thu nhỏ thì mọi người quay sang nhìn nhau cười. Tiếng cười vui vẻ hạnh phúc tràn ngập quanh quẩn mãi trong Phương gia.

Cả một đêm trên mặt Luyến Luyến cũng tràn ngập nụ cười nhàn nhạt, tuy nhiên cũng rất là hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện