Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 49: Không báo thù này, thề không làm người



Mạc Sầu thân thể khẽ động, cước bộ đã bay đến trên người Trưởng Tôn Trúc, cùng thời gian đó, trên tay cũng rút ra vũ khí, nhuyễn kiếm bắn ra một đạo hàn quang sắc bén, chỉa thẳng vào Trưởng Tôn Trúc, rống giận: “Đem tiểu thư buông ra, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, Trưởng Tôn Trúc dĩ nhiên nở nụ cười, hình như nghe được đều gì gì đó đáng cười nhạo, trong tiếng cười tràn đầy sự khinh thường, khinh thị, một hầu gái nho nhỏ mà dám cuồng ngạo như vậy, thật không biết lượng sức, ánh mắt đột ngột âm ngao trầm xuống, môi khẽ động, lên tiếng: “Nguyệt Điêu.”

“Dạ, chủ tử, ” vẫn im hơi lặng tiếng ở trong phòng khách, đột nhiên trước cửa rơi xuống một đạo bóng dáng, bóng dáng kia biến hóa khôn lường giống như hư, khiến người ta phân tâm, trong nháy mắt người đã đến phía trước, Mạc Sầu nhanh chóng lùi ra phía sau tránh thoát, hắn như ma quỷ u ám không phát ra hơi thở, gió lạnh từng cơn đánh tới, Mạc Sầu dưới chân vừa trợt, thân thể trên không trung di động, nhanh nhẹn lách qua, né tránh được một kích của người nọ, nàng đang định tránh trả, thì Mộc Thanh Dao lạnh lùng thanh âm vang lên.

“Dừng tay.”

Mạc Sầu cùng người nọ đồng thời dừng lại, cùng nhau nhìn sang, chỉ thấy Mộc Thanh Dao trên mặt bao phủ nét âm u, lạnh lùng trừng mắt Trưởng Tôn Trúc: “Không được tổn thương nha đầu của ta.”

“Nguyệt Điêu, lui xuống.”

Trưởng Tôn Trúc hừ lạnh, người nọ chớp mắt liền không thấy bóng dáng, thân thủ bực này, quả nhiên lợi hại, thảo nào Trưởng Tôn Trúc không có sợ hãi, nhưng mà chẳng lẽ Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn sẽ trơ mắt nhìn hắn đem người mang đi sao? Nếu thật như vậy người này cũng không xứng làm cho nàng phải gả tiến cung, tuy rằng nàng là rất không tình nguyện tiến cung, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ tới ở lại, dù cho bọn họ chỉ có một lần gặp mặt, cũng đủ nàng hiểu được, người kia có bao nhiêu là tâm cơ ẩn khuất.

“Mạc Sầu, lui ra.”

“Tiểu thư, ” Mạc Sầu tay cầm kiếm dừng lại một chút, tâm không cam lòng không muốn hung hăng nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Trúc, nàng biết tiểu thư là sợ các nàng bị hại, nam nhân trước mắt này tuy rằng nhìn qua anh tuấn bức người, nhưng tuyệt đối không phải là loại dễ chọc, còn có thủ hạ của hắn, đều là cao thủ nhất đẳng trong chốn giang hồ, nàng đánh với bọn họ, chỉ là tự mình chuốc lấy thất bại, thế nhưng bảo nàng trơ mắt nhìn tiểu thư bị mang đi, nàng làm không được?

“Được rồi, ta không có việc gì, các ngươi lui ra.”

“Tiểu thư, ” Mai Tâm cùng Mạc Sầu đồng thanh kêu lên, nhưng Trưởng Tôn Trúc đôi mắt đen hiện lên lãnh khốc, đưa tay lên liền ôm lấy Mộc Thanh Dao đi ra ngoài, Mạc Sầu vươn tay ra định túm lấy hắn, đáng tiếc trời rõ ràng không có gió, nhưng khi hắc bào của hắn vung lên, quanh thân bao phủ một tầng cương khí, làm mấy ngón tay của Mạc Sầu chấn thương tê dại còn bị đẩy lùi một bước, trơ mắt nhìn nam nhân này mang theo tiểu thư đi ra ngoài, Mai Tâm thanh âm hoảng sợ vang lên: “Làm sao bây giờ?”

“Ta đi theo bọn họ?”

Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, cả người đã gọn gàn nhảy lên, đuổi sát bóng dáng phía trước, bóng dáng lơ lửng như hồn ma, không nhanh không chậm ra khỏi mộc phủ, ngoài cửa phủ bầu trời chỉ một mảnh đen kịt, hơi sương mù mỏng manh bám vào thân mình, là người luyện võ nên thị lực sẽ không giống như người thường, trong đêm đen có thể đi lại như ban ngày, hành động tự nhiên, trên đường cái lúc này đã ngừng một chiếc xe ngựa hào hoa, bóng dáng cao lớn kia khẽ cong người liền đem tiểu thư thả vào bên trong xe ngựa, tự mình cũng đi theo chuẩn bị lên xe, Mạc Sầu lập tức lòng nóng như lửa đốt, phải làm sao bây giờ? Tiểu thư sẽ không thực sự bị người nam nhân này mang đi chứ, hắn rốt cuộc là ai?

Mạc Sầu ngay cả thời gian chết tâm cũng không có, nếu như tiểu thư thật sự bị người mang đi, nàng liền lấy cái chết tạ tội, ngay lúc nàng đang tự oán tự than, chuẩn bị thực hiện hành động tự tử vĩ đại là lúc trong màn đêm đen kịt phía xa, có mấy đốm sáng lay động trong gió, chớp mắt liền tới ngay trước mặt, nguyên lai có người đốt đèn lồng, ở giữa không trung bay qua vài bóng người linh động nhàn hạ như thiên ngoại phi tiên, nhẹ nhàng đáp xuống, trường lăng trên người chậm rãi hạ xuống, đèn lồng run lên, bọn họ đã rơi xuống đất, một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe mang theo ý cười vang lên giữa không trung.

“Trường Tôn công tử lặng lẽ giá lâm Huyền Nguyệt quốc của ta, ngươi nghĩ là làm như vậy sẽ không có người nhận ra hoạt động của ngươi sao?”

Người cầm đầu, đúng là một nữ tử xinh đẹp mềm mại đáng yêu kiều mặc y phục áo bó ngực quần dài màu đỏ, tóc đen uốn lượn cột lên thành búi lên, bên trên phía tóc mai cài một cây châm ngũ sắc dao động theo từng bước đi, trong đêm tối phát ra ánh sáng làm cho nàng như con bướm xinh đẹp, lúc này vẻ mặt tiếu ý nhìn Trưởng Tôn Trúc.

Trưởng Tôn Trúc chậm rãi thu tay về, quanh thân bao phủ một tầng thị máu sát khí, một thân hắc y, dung hợp trong bóng đêm, ánh mắt u ám nhìn về phía nữ tử muốn ngăn trở hắn đang ở phía bên kia con đường?

Trong thiên hạ còn không có chuyện mà Trưởng Tôn Trúc hắn không làm được, nữ nhân này cũng dám ngăn trở đường đi của hắn, nếu như vậy nàng thật đáng chết, hắn cười khẽ lộ ra mấy phần thị huyết cuồng bạo, trên khuôn mặt đẹp bây giờ lộ ra ba phần hung ác bảy phần quỷ mị.

“Ngươi là người phương nào? Cũng dám đáng cản đường đi của ta, thật không biết chết sống.”

“Tiểu nữ Băng Tiêu là ám vệ trong cung, hi vọng Trưởng Tôn thái tử có thể thả hoàng hậu nương nương tương lai của Huyền Nguyệt quốc” Băng Tiêu cười nhạt, cười đến kiêu ngạo tự phụ, đêm nay Trưởng Tôn Trúc muốn đem mộc tam tiểu thư mang đi, trừ phi bước qua thi thể của nàng, ánh mắt đột nhiên chuyển thành âm u, sâu kín nhìn Trưởng Tôn Trúc.

“Nghe đồn Trưởng Tôn thái tử là quân tử thế gian ít thấy, đã là quân tử, có thể nào làm ra việc tiểu nhân bậc này đâu?”

Băng Tiêu lạnh lùng châm chọc Trưởng Tôn Trúc, sắc mặt nặng nề rét lạnh, không nghĩ tới đường đường Thanh La quốc thái tử quả nhiên chạy đến Huyền Nguyệt quốc để cướp người, thực sự là ghê tởm, bọn hắn nghĩ người ở đây dễ khi dễ phải không? Hôm nay hắn đừng nghĩ đem người mang đi.

Trong đêm tối, Trưởng Tôn Trúc kéo dây cương kỵ mã, tiếng ngựa hý vang trời, hắn huýt sáo một cái, từ bốn phương tám hướng nhảy ra mười mấy người, đều là thủ hạ ẩn núp trong bóng tối của hắn, đồng loạt bao quanh ở phía sau hắn, chờ chủ tử phân phó.

Trưởng Tôn Trúc con ngươi sâu u không thấy đáy, một khắc trước hắn còn đang suy nghĩ, Băng Tiêu làm sao lại tự bại lộ thân phận của nàng, nhưng giờ khắc này hắn bỗng nhiên hiểu…

Nàng đang kéo dài thời gian, chỉ sợ còn có người sẽ tới, như vậy hắn còn chờ cái gì đây? (TT: mấy anh soái ca trong này đều văn võ song toàn ai cũng thông minh thấy sợ *chớp mắt ngưỡng mộ*)

Tận trời một kích, thạch phá kinh thiên, hôm nay nhất định phải mang Mộc Thanh Dao quay về Thanh La quốc.

“Nguyệt Điêu, bắt các nàng lại cho ta ” Trưởng Tôn Trúc tiếng nói lạnh nhạt vừa rơi xuống, thân thể đã nhảy lên xe ngựa, lúc này hắn cũng không có vào trong xe ngựa, mà là trực tiếp ngồi ở chổ đánh xe, sau đó vung tay lên mệnh lệnh thủ hạ đánh xe: “Đi.”

“Dạ ” người nọ vừa nghe thanh âm vang lên, xe ngựa nhảy chồm lên, nhưng chỉ chạy được mười mấy trượng, ở hướng đối diện liền vang lên tiếng vó ngựa nhịp nhàng, trong màn đêm yên tĩnh, càng phát ra thanh âm rõ ràng, có thể thấy người đến đông đảo, hơn nữa được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngay cả tiếng gió cũng đều nhất trí, như con sóng đột nhiên ập tới, phần phật một tiếng đã đồng loạt ngăn trở đường đi của hắn.

Thủ hạ đánh xe chợt kéo mạnh dây cương ngựa, Trưởng Tôn Trúc thầm kêu không tốt, con ngươi ánh sáng nghênh thị người đang đi tới.

Chỉ thấy một người đi đầu cao to mặc hắc y, tóc đen bị gió lớn thổi bay lượn, đợi cho tóc túy ý rơi xuống, liền lộ khuôn mặt mờ ảo như thần linh, mày kiếm sương tài, con mắt tinh anh u hàn, giống như rót vào băng tuyết lãnh sương, đôi môi khêu gợi lộ ra cứng cỏi lãnh khốc, quanh thân lạnh lẽo, nghiêm túc, cánh tay dài vung lên, trong tay một mã tiên màu đen như giao long xuất thủy, rất nhanh cuốn tới, mang theo sự tàn nhẫn hủy thiên diệt địa …

Trưởng Tôn Trúc không nghĩ tới nam nhân này không nói một lời, liền khởi xướng thế tiến công mạnh như thế, bóng dáng lay động nhảy lên, người hắn bay đến giữa không trung, tay liền nhấc lên cao nắm được mã tiên đang đánh tới trước mặt, may là như thế, ngựa cũng bị sợ hãi kêu lên, phát ra tiếng hý mãnh liệt, gió ngựa giương lên nửa thân trước của nó chồm ở không trung, trong vách xe phát động, Mộc Thanh Dao không kịp đề phòng bị bắn ra ngoài, nàng chỉ có thể đảo người hướng tư thế ngồi để rơi xuống đất, lúc này, hai nam nhân đồng thời khẽ động thân hình, muốn phóng qua đỡ nàng, nhưng bởi vì cự ly khá xa nên chỉ còn cách trơ mắt nhìn nàng hướng mặt đất ngã xuống, nhưng không nghĩ đến một cái bóng khác đã trước một bước, chặn nàng lại, ùm một tiếng, phát ra kêu nhẹ.

Cùng với thanh âm của Mộc Thanh Dao, Mạc Sầu đã thành tấm đệm lót cho nàng, nàng ta từ nãy giờ vẫn núp trong bóng tối, tùy thời có thể ra cứu tiểu thư, không nghĩ tới ngựa bị hoảng sợ làm cho tiểu thư bị bắn ra xa, nếu như không phải tiểu thư bị điểm huyệt, với võ công của bản thân như thế nào lại bị đẩy lùi đâu?

“Mạc Sầu, ngươi không sao chứ?”

Mộc Thanh Dao giật mình, lãnh lạnh thanh âm vang lên, sự tức giận của nàng bao phủ quanh thân, sắc mặt âm trầm như đêm tối, trong đôi mắt u ám quyết định không báo thù này quyết không cam lòng, Trưởng Tôn Trúc, ta Mộc Thanh Dao thề với trời, không báo thù này, thề không làm người, ngươi chờ đó cho ta!

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện