Thế Tử Gia Sủng Thê Hằng Ngày

Chương 62: Trảm thảo trừ căn*



[1] nhổ cỏ nhổ tận gốc; trừ diệt tận gốc rễ; đào tận gốc, trốc tận rễ

"Ý của phụ thân là muốn nhân cơ hội này, trảm thảo trừ căn?"

Ánh mắt Bình Dương Hầu sâu sắc nhìn Tạ Cảnh, "Đây không phải là ý của vi phụ, mà là ý của những người khác. Mấy năm nay sức khỏe Hoàng Thượng không được tốt, theo ý thái y cần tĩnh dưỡng thích hợp. Nhưng quốc sự quá nhiều. Con cùng Thái Tử quan hệ thân thiết, Bình Dương Hầu phủ đã sớm cột cùng một chỗ với Thái Tử, không cần cố tình phủi sạch quan hệ."

Ý tứ nhổ cỏ tận gốc đó là ý của Hoàng Thượng.

Tuy rằng Bình Dương Hầu nói ra thực uyển chuyển, nhưng Tạ Cảnh lại biết sợ là sức khỏe của Hoàng Thượng không chỉ đơn giản là không được tốt.

Nếu lúc còn sống không giải trừ nỗi lo về sau cho Thái Tử, chờ sau khi Hoàng Thượng băng hà, nhất định sẽ có một trận chiến đẫm máu.

Tạ Cảnh bị Bình Dương Hầu gọi vào thư phòng, bên kia Bình Dương Hầu phu nhân liền gọi Tần Vận qua nói chuyện.

Thược Dược lo lắng nhìn Tần Vận: "Cô nương, Hầu phu nhân bên kia......"

"Có gì phải lo lắng, bà ta có lợi hại đi nữa không phải cũng là người sao?" Tần Vận nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Bữa tối hôm nay sợ là phải trở về ăn, Thược Dược tỷ đi theo ta. Bán Hạ và Đậu Khấu đem đồ trong phòng sắp xếp một chút."

Cảnh vật ở Bình Dương Hầu phủ rất đẹp, nhìn mặt hồ sóng nước lóng lánh, Tần Vận cười khẽ một tiếng.

Nàng đã trở lại!

Về tới nơi kiếp trước đã làm nàng chết. Nhưng hết thảy đều không giống.

Ít nhất, Lâm Tương Ca sẽ không lại xuất hiện, mà Tạ Cảnh cũng thay đổi.

Bình Dương Hầu phu nhân nhìn Tần Vận đứng ngoài cửa, nhướng mày, tâm tình bất động.

Tần Vận ngẩng đầu đối diện với bà ta. Trong đôi mắt sáng ngời kia hiện lên một tia châm chọc.

Bình Dương Hầu phu nhân trong lòng giận dữ! Một tia châm chọc kia, thật giống như đang nói cách làm của bà ta là ấu trĩ, buồn cười!

Ước chừng qua nửa canh giờ, trong nửa canh giờ này Bình Dương Hầu phu nhân sai người chuẩn bị bữa tối, lại bảo người đổi trà lần nữa, còn đi dạo trong vườn một vòng.

Đến khi bà ta trở lại, Tần Vận vẫn còn đứng ở trong sân.

Thấy vậy, Bình Dương Hầu phu nhân châm biếm, nữ tử không phải xuất thân thế gia vọng tộc chính là khom lưng cúi đầu như vậy, không có lòng dạ gì.

Nhưng giây tiếp theo, động tác của Tần Vận lại khiến bà ta trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy nàng cử động đôi chân tê dại, lại xoay cổ tay, dõng dạc nói: "Khi ở Kim Lăng, phu quân đã đem thân phận của mình báo cho ta biết. Hiện giờ đã đến kinh thành, nếu bà bà không muốn thấy ta, ta cũng sẽ không ở trước mặt làm vướng mắt người."

Tiếng nói vừa dứt, Tần Vận không chút do dự xoay người bước đi!

Bình Dương Hầu phu nhân tức giận chụp lấy chén trà, hung hăng nện trên mặt đất.

Động tĩnh này đúng lúc rơi vào tai Bình Dương Hầu và Tạ Cảnh.

Mi tâm Tạ Cảnh nhảy dựng, bước nhanh vào trong, lại không thấy Tần Vận, lại nhẹ nhàng thở ra.

Bình Dương Hầu phu nhân vừa thấy Tạ Cảnh đến, liền ai oán nhìn hắn, nói: "Người vợ con cưới thật là tốt! Ta chính là mẹ chồng nàng ta, thế nhưng nàng ta lại đại nghịch bất đạo như vậy! Ta chỉ là ngủ trưa chưa tỉnh, để nàng ta đợi trong chốc lát, nàng ta liền dám cau mặt với ta như vậy! Không được, loại người này không được. A Cảnh, nghe nương nói, nương tìm cho con một người ôn nhu hiền thục có được không?"

"Nương." Tạ Cảnh trầm giọng nói, "Tính nết Vận nhi thế nào, con rõ hơn người. Mà tính tình người như thế nào, con cũng rất rõ. Trước khi gả cho con, nàng cũng không biết được thân phận của con, cho nên nàng không phải nhắm vào Bình Dương Hầu phủ chúng ta. Con biết, trong lòng người vẫn luôn cảm thấy Lâm Tương Ca thích hợp làm con dâu của người hơn, nhưng con là con trai ruột của người, Lâm Tương Ca bất quá là người ngoài!"

Tạ Cảnh nói không sai, kiếp trước khi Tần Vận gả cho hắn đúng là không biết thân phận thật sự của hắn.

"Con biết?" Bình Dương Hầu phu nhân thu lại tay đang túm Tạ Cảnh, "Nếu con biết ý nghĩ của ta, vì sao còn muốn cưới Tần Vận? Nàng có thể giúp con cái gì? Cho dù lúc trước nàng ta không có tâm tư như vậy, nhưng ai có thể biết hiện tại nàng cũng không có? Dù sao, đứa con dâu này, ta không đồng ý! Ta không uống qua trà nàng kính, nàng sẽ không tính là Thế tử phi Bình Dương Hầu phủ!"

Tạ Cảnh thất vọng nhìn bà ta, "Nương, con nói lại lần nữa, Vận nhi là thê tử của con, cả đời này của con cũng chỉ có một mình nàng là thê tử."

Nói xong, Tạ Cảnh cũng không ở lại chính viện, nhanh chóng trở về trong viện mình.

Bên kia, Thược Dược nhìn Tần Vận, Bình Dương Hầu phu nhân là mẹ chồng của cô nương, nhưng trông bà ta như vậy, có vẻ như là không thích cô nương.

"Thược Dược." Tần Vận dừng bước, xoay người nhìn nàng: "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi. Ngươi mất hồn mất vía như vậy, ta thật đúng là hoài nghi ngươi có phải là người hầu hạ bên cạnh Tổ mẫu hay không."

Thược Dược tức khắc bừng tỉnh, "Cô nương, nô tỳ là lo lắng cho người. Đêm trước khi vào kinh, người nói cho bọn nô tỳ biết thân phận của Cô gia, nô tỳ liền lo lắng cho người. Theo tình hình hôm nay thì thấy Hầu phu nhân đối với người không có vẻ là thích."

Tần Vận rũ mi cười nhạt, "Không sao."

Còn không phải là muốn Lâm Tương Ca làm con dâu bà ta sao?

Nhưng không nghĩ lại xem, người tâm kế như Lâm Tương Ca chưa chắc nhìn trúng vị trí Bình Dương Hầu Thế tử phi này.

Bởi vì chuyện lần này, Tạ Cảnh và Tần Vận cũng không đi chính viện dùng cơm tối.

Tại chính viện, Bình Dương Hầu nhìn thần sắc khó coi của Bình Dương Hầu phu nhân, bình tĩnh nói: "Hôn sự đã thành, Tần Vận cũng đã được liệt vào gia phả. Cho dù như thế nào, nàng cũng là nguyên phối chính thê của A Cảnh. Còn nữa, chuyện quận chúa yêu thích Nhị hoàng tử, nàng không biết sao? Bộ dáng này của nàng, nàng thật sự cảm thấy nàng ta thích hợp với vị trí Bình Dương Hầu Thế tử phi sao?"

"Thì làm sao?" Bình Dương Hầu phu nhân bĩu môi: "Nàng ta yêu thích lại có thể thế nào? Nàng ta tuyệt đối không thể sẽ gả cho Nhị hoàng tử. Nếu là thật gả cho Nhị hoàng tử, người bên ngoài sẽ nghĩ hoàng gia như thế nào?"

"Ninh Vương phủ và Nhị hoàng tử đã sớm ngoài ngũ phục." Bình Dương Hầu nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Bình Dương Hầu phu nhân cứng đờ, lại vẫn là vặn mày kiên định nói: "Cho dù nàng ta không được, cũng còn có người khác."

Bình Dương Hầu cười cười, "Bắt đầu từ hôm nay, Hầu phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, mà nàng cũng đừng lại ra cửa."

"Làm sao vậy?" Bình Dương Hầu phu nhân vừa nghe, lập tức đem chuyện Tần Vận vứt ra sau đầu: "Sao đột nhiên lại như vậy? Đang tốt đẹp mà đóng cửa từ chối tiếp khách làm gì?"

"Nàng nghe ta là được. Nếu là có người tới cầu kiến nàng, nhớ rõ cho người đuổi trở về, nhất định không thể cho bọn họ vào phủ. Nhưng mà, nếu là hai vợ chồng Diệp Mạch đến thì bảo cho bọn họ vào."

Nhớ tới thê tử Diệp Mạch là thân tỷ tỷ Tần Vận, Tần Hảo, dẫn đến Bình Dương Hầu phu nhân cũng không thích Diệp Mạch.

Diệp Mạch hai chân tàn phế, về sau khẳng định không thể kế thừa tước vị Lư Dương Hầu.

Người như vậy ngày sau cũng sẽ không có tiền đồ gì.

Sau nửa đêm Tạ Cảnh bị đánh thức.

Trong viện truyền đến tiếng bước chân, Tạ Cảnh lập tức mở mắt, tùy tay cầm lấy một bộ quần áo khoác lên người.

Tiếng bước chân ngừng ở trong sân, không tiếp tục đi về phía trước.

Cả người Tạ Cảnh căng chặt, nhìn ngoài cửa đề phòng. Qua hồi lâu, cũng không thấy động tĩnh gì, Tạ Cảnh liền đẩy cửa đi ra.

Lâm Thần ngồi dựa dưới mái hiên, hướng tới hắn nhướng mày: "Ta còn nghĩ không thể quấy rầy phu thê các ngươi, cố ý chọn sau nửa đêm mới đến. Lâu như vậy mới ra đến, là đang xem người đến là ai sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện