Thê Tử Của Bạo Quân

Chương 79: Ấm áp (hai)



Editer: Lovenoo1510

Từ trong cung đi ra, Quách An Thái liền trực tiếp hồi phủ.

Trước đi gặp mẫu thân, sau đó đến nhìn Tiêu Ngọc Chi.

Lúc hắn đứng ở ngoài viện, thì loáng thoáng nghe thấy tiếng cười thanh thúy, vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy Tiêu Ngọc Chi đang đá cầu ở trong viện. Ánh nắng trong viện rất tốt, nàng mặc một thân màu đỏ bên ngoài thuê hoa phù dung màu vàng, mặc dù chải một búi tóc phụ nhân rất đoan trang, nhưng trên đầu lại mang đầy đồ trang sức bằng vàng óng ánh.

Nha hoàn trông coi ở bên ngoài muốn hành lễ vào bẩm báo, Quách An Thái lại đưa tay ra ngăn cản, rồi đứng ở ngoài viện nhìn trong chốc lát. Vẫn là nha hoàn bên cạnh Tiêu Ngọc Chi chú ý tới, nhắc nhở Tiêu Ngọc Chi.

Nàng xoay đầu, nhìn hắn một cái, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, ném quả cầu xuống dưới đất, rồi bước nhanh về phía trong phòng.

Lúc này Quách An Thái mới đi vào.

Tiêu Ngọc Chi vừa vào nhà liền muốn đóng cửa, không cho hắn tiến vào. Quách An Thái tay mắt lanh lẹ, khó khăn lắm hai tay mới chống đỡ được hai bên cửa, nhìn từ trên cao xuống nói: “Ngọc Chi.”

Mặc dù Quách An Thái là quan văn, nhưng cũng là nam tử rất mạnh mẽ. Lúc này chỉ dùng ba phần lực, đối phó với nàng, đã dư sức. Tiêu Ngọc Chi liền gọi nha hoàn hỗ trợ đóng cửa lại, nha hoàn đứng hai bên của nàng đều nhìn nhau, do dự không dám lên trước. Tiêu Ngọc Chi tự biết mình không phải là đối thủ của Quách An Thái, lại thấy nha hoàn không chịu hỗ trợ, liền cong môi lên, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, cả giận: “Các ngươi cũng khi dễ ta!”

Khẽ buông tay đang đẩy cửa, trực tiếp đi vào phía trong phòng. Quách An Thái lập tức đuổi theo.

Đưa tay bắt lấy cánh tay nàng.

Tiêu Ngọc Chi giẫy dụa vung tay thoát ra, một đôi mắt hạnh lã chã nước chực khóc. Quách An Tái nhìn thấy thì dừng lại, tâm nhất thời mềm nhũn, tranh thủ thời gian buông nàng ra, ôn tồn nói: “Nàng vẫn còn đang tức giận sao?”

Tiêu Ngọc Chi hừ một tiếng xoay người, không nhìn tới hắn.

Rốt cuộc thì Quách An Thái cũng là nam tử đang ở độ tuổi xây dựng sự nghiệp, làm việc trầm ổn, luôn chững chạc đàng hoàng, để dỗ một nữ hài nhi, thì không phải là sở trường của hắn. Nhìn qua sự quật cường trên mặt nàng, da thịt trắng noãn, gương mặt bởi vì đá cầu mà đỏ rực, tinh thần mạnh mẽ phấn chấn, giống như khuê nữ đợi gả trong phòng. Hắn suy nghĩ, rồi mới chậm rãi nói ra: “Liên quan tới chi tiêu của nàng, ta đã cũng thương lượng với mẫu thân, sẽ tăng một chút, chẳng qua... Sợ là không bằng lúc nàng ở phủ Hộ quốc công.”

“...Gả cho ta, quả thật là ủy khuất cho nàng. Trước ta đáp ứng nàng, mẫu thân cùng nàng ầm ĩ gây mâu thuẫn, là mẫu thân không đúng trước, ta sẽ che chở cho nàng. Chẳng qua Quách gia chúng ta lúc trước như thế nào, nàng cũng nên được biết, mẫu thân ta đời này cần kiệm đã quen, nàng là con dâu của bà, tiêu xài xa xỉ quá mức, khẳng định là bà sẽ không cho phép.”

Nha hoàn bưng trà tiến vào, Quách An Thái đưa tay tiếp nhận, đưa đến trước mặt Tiêu Ngọc Chi. Nàng không tiếp, hắn vẫn cầm.

Hắn nói ra: “Nàng muốn ăn tổ yến vây cá, mỗi ngày sợ là không thể, nhiều lắm thì chỉ có thể năm ngày ăn một lần thôi, không phải với mẫu thân bên kia, ta cũng không tiện ăn nói. Ta quá thiên vị nàng, sợ mẫu thân càng cảm thấy nàng không hiểu chuyện, quan hệ sau này sợ là càng ngày càng không tốt. Ngọc Chi, nàng xem như vậy có được không? Về sau mỗi tháng ta đều mang nàng đi ra ngoài hai lần, nàng muốn đi nơi nào, ta đều cùng đi, được chứ?”

Tiêu Ngọc Chi vừa định nói, năm ngày ăn tổ yến vây cá một lần, nàng còn không thèm.

Cửa hàng hồi môn và đồ cưới của nàng, muốn ăn nàng liên tự mình mua, mới không cần nhìn sắc mặt lão thái bà kia. Nhưng nghe tới nửa câu phía sau....

Tròng mắt Tiêu Ngọc Chi xoay tròn, quay đầu khẽ quét mắt nhìn hắn một cái, thấy bộ dáng thành khẩn của hắn, bộ dáng khuất phục nịnh nọt hiếm khi đè thấp. Chợt nhớ tới, lúc trước phụ thân nàng nói về hắn, còn có mấy lần, cảnh tượng hắn cùng thúc bá trong nhà đứng chung một chỗ... Đường đường là Thượng thư đại nhân, mặc dù tính tình quan chức tốt, nhưng ngược lại hắn vẫn là quan lớn nhị phẩm, ai cũng phải nhìn sắc mặc của hắn.

Một người như vậy, bây giờ lại thấp giọng thì thầm dỗ nàng.

Bất quá Tiêu Ngọc Chi cũng chỉ là một cô nương mười bảy mười tám tuổi, tất nhiên đã nhận được lòng hư vinh rất lớn, vừa nghe tới, hắn muốn dẫn nàng ra ngoài chơi...

Lúc trước ở phủ Hộ quốc công, chi phí của nàng so với Tiêu Ngư, cũng được coi là sống an nhàn sung sướng, vật gì tốt mà nàng chưa ăn qua? Mỗi ngày muốn ăn tổ yến vây cá, bất quá chỉ là vì lão thái bà kia không nguyện ý, cho nên nàng mới muốn cùng bà ta đối đầu như vậy, lúc này mới một mực giằng co. Nhưng mỗi tháng đều có thể ra ngoài chơi hai lần, đối với Tiêu Ngọc Chi mà nói, dụ hoặc so với mỗi ngày ba bốn bữa ngừng ăn tổ yến vây cá còn lớn hơn nhiều.

Nàng xụ mặt, nhàn nhạt hỏi: “Chàng và ta?”

Quách An Thái hiểu được chiêu này đã hữu hiệu, mặt liền ôn nhu, nói: “Tất nhiên.”

Lúc này sắc mặt Tiêu Ngọc Chi mới dễ nhìn một chút, nhìn hắn bưng trà đã đủ lâu, mới đưa tay nhận lấy, cúi đầu uống một ngụm. Sau khi buông chén trà xuống, mới lầm bầm nói: “Không phải ta cố ý muốn cùng mẫu thân chàng cãi nhau...” Nói đến vế sau, giọng nàng liền nhỏ lại, nghe có chút ủy khuất, “Ta sợ các người đối xử với ta không tốt.”

Nàng vừa mới khả tới đây.

Lúc này cũng không tiện uốn nắn cách xưng hô của nàng đối với mẫu thân, Quách An Thái nhìn bộ dạng của nàng, liền khẽ đưa tay sờ lên đầu nàng: “Vậy nàng cũng không thể không đối xử tốt với mình. Ngày sau mà cáu kỉnh, cũng không cần bỏ đói chính mình.”

Tiêu Ngọc Chi khẽ ừ, nhìn hắn, nói: “Chàng nói chuyện phải giữ lời. Phải dẫn ta ra ngoài chơi đấy.”

Rốt cuộc cũng thấy nàng nguôi giận, lúc này Quách An Thái  mới gật đầu, nói: “Ừ, ta đáp ứng nàng.”

...

Ngày hôm đó sau khi Tiết Chiến gặp qua Quách An Thái thì tới cung Phượng Tảo, dùng xong bữa tối, Tiêu Ngư vào tịnh thất tắm rửa trước, lúc đi ra, thấy đèn cung đình Dương Giác bên cạnh, thân hình Tiết Chiến cao lớn ngồi ở đó, nghiêng đầu, nhíu lông mày, đang sờ lỗ tai.

Tiêu Ngư đi qua, hỏi: “Tai hoàng thượng không thoải mái sao?”

Tiết Chiến là một nam nhi thô kệch không bị trói buộc, lắc lắc lỗ tai, tùy tiện nói một câu: “Không có chuyện gì.”

Chỗ nào không có việc gì? Tiêu Ngư nhớ tới khi mình còn bé Tiêu Khởi Châu và Đường Vệ bọn hắn nuôi một con chó vàng, lúc lỗ tai không thoải mái, sẽ cào cào như hắn bây giờ. Tiêu Ngư ngồi cạnh hắn, nói: “Để thần thiếp nhìn một chút.”

Tiết Chiến nhìn nàng một cái, thấy nàng xõa tóc, chỉ mặc một bộ quần áo bên trong màu xanh nhạt, đường cong lả lướt, da thịt trắng hơn tuyết, mùi thơm trên người rất mê người. Hầu kết theo bản năng lên xuống nhấp nhô, Tiết Chiến chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, liền muốn ôm nàng đi ngủ thật tốt.

Giọng nói của hắn âm u khàn khàn: “Hình như có chút âm thanh nhỏ thoáng qua.”

Liền thuận thế đưa đầu tới.

Tiêu Ngư tới gần, nắm cằm của hắn, một tay khác cầm lấy tai của hắn, mở ra nhìn. Đây không phải là nhìn không thấy, xem có chút giật mình, nhất thời liền nhăn đầu lông mày, hỏi hắn: “Đã bao lâu rồi hoàng thượng không có rửa tai?” Tiêu Ngư rất thích sạch sẽ, lúc này nhìn thấy lỗ tai Tiết Chiến, không nhịn được ghét bỏ.

Thấy hắn khẽ nhăn lông mày, dường như đang hồi tưởng, Tiêu Ngư cũng không hỏi thêm nữa, liền nói: “Thần thiếp □□ bảo Hiểu Tiến đến, nàng ấy là cẩn thận nhất.”

Muốn đứng lên, Tiết Chiến lại đưa tay khẽ bắt lấy cổ tay nàng. Tiêu Ngư quay đầu nhìn hắn.

Tiết Chiến nói: “Trẫm không thích người bên ngoài cận thân.” Hoàn cảnh của hắn từ thủa nhỏ đến lớn, làm hắn luôn cảnh giác đối với tất cả mọi người.

Đây là ý gì? Tiêu Ngư nhìn hắn, nghe thấy hắn nói mỗi câu mỗi chữ rõ ràng: “Nàng lấy giúp trẫm.”

Muốn nàng giúp hắn... mày liễu của Tiêu Ngư nhíu lại. Hắn ngược lại nghĩ rất hay!

Ngọn nến trên bình bát bảo cổ cao viền bảy màu đang lẳng lặng cháy, phát ra âm thanh đôm đốp rất nhỏ. Tiêu Ngư mặc quần áo bên trong ngồi một bên, trong tay cầm căn dài bằng ngà voi chế thành cái ngoáy lỗ tai, hai chân chụm lại. Đế vương trẻ tuổi nằm ở bên cạnh nàng, thân thể cao lớn khỏe mạnh, làm nổi bật lên thân hình nhỏ nhắn gầy yếu xinh đẹp của Tiêu Ngư.

Hắn nghiêng đầu lẳng lặng đặt trên đùi của nàng, nhắm mắt lại, mặt mũi tràn đầy vẻ hưởng thụ.

Mới đầu Tiêu Ngư còn cẩn thận từng ly từng tý, sợ làm hắn đau. Về sau ngược lại nàng lại chuyên chú giúp hắn ngoáy sạch, đem uế vật trong tai móc ra, đặt ở một bên. Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Ngư giúp người khác làm loại chuyện này, một cục lại một cục, cảm thấy có chút buồn nôn. Nhưng từ từ, nếu đào ra được một cục lớn, trong lòng nàng lại mơ hồ có cảm giác thành tựu.

Ánh sáng ban đêm không tốt, mặc dù điện đèn đuốc sáng trưng, nhưng không bằng ban ngày. Khi đào không sai biệt lắm, cuối cùng Tiêu Ngư dùng lông chim ngoáy tai, nhẹ nhàng ngoáy sạch các mảnh vụ trong tai hắn.

Dọn dẹp xong, mới cúi đầu nhìn hắn nói: “Bên này tốt rồi.”

Ra hiệu cho hắn đổi bên.

Tiết Chiến nằm ở trên đùi nàng, chỉ cảm thấy toàn thân nàng mềm mại thơm ngát, lại được nàng ngoáy đến thư thái như vậy, liền ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, dính vào người nàng, đóng hai mắt đầy say mê. Nghe thấy giọng nói của nàng, mới chậm rãi mở mắt, lật thân thể của mình, hướng lỗ tai khác lên trên, giống như con chó nhỏ nhu thuận.

Chẳng qua tư thế như vậy, thì không có cách nào ôm được nàng.

Tiêu Ngư cầm tai của hắn vuốt vuốt, lúc này đã quen tay hay việc, thận trọng, nhìn trước một chút là có thể đào được cả một đống ra. Tay trắng như ngọc cầm ngà voi ngoáy tai, thận trọng đưa vào trong tay hắn.

Lúc này, Tiêu Ngư cảm giác được có một cái tay đang nhẹ nhàng vuốt đầu gối của nàng, cách lớp vải cũng có thể cảm nhận được bàn tay thô ráp kia rất nóng. Tiêu Ngư có chút không thoải mái.

Vốn cho rằng tay hắn không có chỗ để, nên tùy ý đặt, Tiêu Ngư không nghĩ nhiều, nhưng thời gian dần trôi qua, nàng phát giác ra bàn tay kia không thành thật đang chậm rãi đi lên, cách lớp lụa mỏng đến trên đùi nàng. Mặt Tiêu Ngư đỏ bừng, bận bịu khống chế tay của hắn.

Sau đó mới dùng sức nhéo lỗ tai của hắn, nói: “Vậy mà thần thiếp lại không quản được tay của mình đấy. Nếu ngài còn lộn xộn nữa, đến lúc đó điếc tai đừng có trách tội thần thiếp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện