Thầy, Em Yêu Thầy

Chương 20: Chương 20




- Này, hôm qua tụi mi học Kí sinh trùng thầy dạy thế nào?
- Thầy dạy thì khỏi chê, nhưng …
- Sao?
- Thầy nghiêm dã man. Không nghiêm túc, nói chuyện, làm việc riêng là đuổi ra khỏi phòng, còn mắng ột trận nữa. Híc.
- Trời, không tin nổi. Nhìn thầy vậy mà…
- Ừ, hình như khi dạy thầy mới thế. Chứ bình thường thân thiện, vui vẻ. Mi không hiểu chỗ nào cứ hỏi, thầy nhiệt tình lắm, chỉ bảo cặn kẽ. Học thầy thích thiệt, nhưng sợ ^^
Lam nghe My với Diệu nói chuyện mà tưởng tượng đến cảnh nó sẽ bị thầy “hành hạ” dã man thế nào vào giờ thực tập tuần sau. Híc.
Tối, Lam đang ngồi coi Music World trên TV thì nghe chuông cửa, định chạy ra mở cửa thì mẹ nó bảo:
- Để mẹ.
Đang nhún nhảy theo “Perfection” thì:
- Giỏi nhỉ, giờ tôi hiểu vì sao em không làm bài được rồi !!!!
- Ơ ơ, thầy đến làm gì vậy? Nhỏ Ti đâu có ở đây đâu? – Lam ngạc nhiên vì sự xuất hiện của thầy quá đỗi.

Thầy chưa kịp nói, mẹ nó đã lên tiếng:
-Nhí, tắt TV lên phòng học bài. Mẹ nghe Nam nói rồi, chương trình học của con rất nặng, trên lớp không đủ thời gian truyền tải nội dung, về tự học chủ yếu. Bữa trước con bị đau bụng hả? Sao không kể mẹ nghe? Nam nó bảo hôm ấy học bài Hệ thần kinh rất khó, con về nên chắc không hiểu bài. Vì vậy từ hôm nay sẽ đến kèm con học, tuần 3 buổi. Môn gì không hiểu cứ hỏi anh Nam.
Mẹ nó nói một tràng, nó nghe mà đầu óc quay loạn cả lên, nó đau bụng hồi nào, có nghỉ học bữa nào đâu…Định thanh minh thì nó bắt gặp cái nháy mắt của Nam. Chuyện gì nữa đây ??????????????
- Em nghe mẹ em nói rồi đó, từ hôm nay tôi sẽ kèm em học, lo mà học chứ không phải dán mắt vào TV suốt ngày đâu.
- Ơ ơ…
- Còn ơ ơ gì nữa, dẫn thầy lên phòng đi. Mỗi tối học 1h30’ thôi.
Nó đứng ngẩn người ra, chưa kịp hoàn hồn. Chuyện gì thế này???? Kèm nó học? 1h30’ mỗi buổi? Còn gì là tự do của nó nữa? Ai sẽ xem phim, nghe nhạc, đọc báo cho nó đây?
Nó còn chưa suy nghĩ xong thì Nam đã nắm tay, kéo nó lên lầu.
- Thả tay em ra, đau quá. Em là chủ nhà hay thầy là chủ nhà vậy?
- Xin lỗi, đau lắm hả? Tại em yếu quá, tôi năm nhẹ hều mà. Em là chủ, được chưa? Nhưng nếu tôi không kéo em lên, không biết em sẽ làm những hành động điên rồ gì nữa.
- Hành động điên rồ gì, thầy nói em không hiểu gì cả.
- Thôi, giải thích với em thêm mệt, biết vậy được rồi. Em nghe mẹ em nói rồi đây, từ hôm nay tôi sẽ kèm em học.

Nhắc tới vụ kèm học, Lam sực nhớ:
- À quên, thầy bày trò gì vậy? Em đau hồi nào, có nghỉ học bữa nào đâu mà thầy nói với mẹ em thế?
- Chứ em muốn tôi nói với mẹ em rằng, “con gái yêu của cô lười biếng, không học bài, nên làm bài kiểm tra xơi 0. Đã vậy thực hành còn bị điểm 3. Con không muốn tiếp tục tình trạng này nên con quyết định kèm em ấy học” à?
- Ơ ơ…
- Em không còn từ nào ngoài “ơ ơ” hả?
- Ơ, à không. Vậy thầy quyết định kèm em học hả? Thầy chắc không?
- Không chắc mà tôi đến đây sao? Ba mẹ tôi bảo quan tâm em, tôi không muốn cuối học kì em thi lại môn của tôi. Lúc đó ba mẹ tôi chắc chắn băm tôi thành trăm mảnh.
Lam nuổt nước bọt:
- Thôi, không cần đâu, thầy về đi. Em tự học được. Em lớn rồi, không phải con nít đâu mà kèm cặp.
- Hừ, em còn thua cả đứa con nít. Con nít dẫu sao tụi nó cũng biết nghe lời, biết tự giác học tập, còn em nhìn lại bản thân đi? Học hành như vậy không lo, cứ nhởn nhơ vui chơi.
Lam cúi gằm mặt, thầy mà tiếp tục chắc nước mắt nó đầm đìa quá.
- Em không nỗ lực, khi ra trường em sẽ hối hận lắm, biết không? Ngẩng mặt lên tôi xem nào, đừng nói em khóc nhé.
- Ai nói em khóc chứ!!!
Lam cãi. Nó lén lau giọt nước mắt ở khóe mắt rồi nhìn thầy.
- Tốt lắm, thôi dẫn tôi vào phòng em đi. Học nhanh rồi tôi về nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện