Thất Phu Nhân

Chương 2: Hồn xuyên ngoài ý muốn



Đem đồ ăn trong nồi để vào trong mân, đem món ăn bưng lên bàn ăn, Lộ Tùy Tâm cởi tạp dề trên người xuống, nhìn lại đồng hồ trên tường, 8:23, hẳn là 7h tan làm, đi tàu điện ngầm chỉ mất 10’ đồng hồ, đi xe buýt thì mất 40’, bất luận ngồi xe gì, Triệu Trung Nghiệp cũng có thể về đến nhà, làm sao đến giờ này vẫn chưa thấy về? Cô nhíu mày, anh gần đây càng ngày càng  về muộn, cô hỏi anh cũng không nói, anh có việc bận rộn gì sao?

Đi tới máy điện thoại bên cạnh cầm lên, gọi di động cho anh.

Không  ai nhận, ngồi xuống ghế salon, xem tivi ở trên bàn, hôm nay là sinh nhật anh, nàng mua riêng cho anh những món mà anh thích ăn nhất để nấu cho anh ăn, làm sao mà anh hôm nay lại có tiết mục? Hay là…

Thanh âm chuyển động của chìa khóa làm động tới suy nghĩ của Lộ Tùy Tâm, là anh đã trở lại.

Triệu Trung một tay cầm áo khoác, một tay cầm cái chìa khóa dời đi khỏi cửa, vừa nhìn thấy thức ăn trên bàn, mặt hiện lên một tia chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đi vào phòng, giống như không nhìn thấy vẻ mất của hắn, Lộ Tùy Tâm đi vào phòng bếp cầm chén đũa dọn xong, lấy cơm ra.

“Trung Nghiệp, ra ăn cơm!” Và một thìa cơm vào miệng, dùng sức nhai lấy, xem ra cô cuối cùng thua hoàn toàn, chẳng qua là không hỏi mình, cô hỗi hận sao? Đáp án cô nhất thời cũng không nói rõ, chẳng qua tâm cảm thấy có chút thất vọng.

Triệu Trung Nghiệp ngồi trên bàn ăn, an tĩnh ăn cơm, 2 người an tĩnh ăn trong thời gian ngắn

Cầm chén cuối cùng đưa vào khóe miệng  một ngụm cơm, nuốt vào trong bụng, Lộ Tùy Tâm kéo lên một tờ giấy ăn nhẹ lau dưới khóe miệng.

“Biết không? Thật ra thì tờ đăng kí kết hôn cùng anh đồng thời tôi cũng kí một tờ giấy ly hôn, tôi từng hi vọng tờ giấy ly hôn kia sẽ vĩnh viễn không phải lấy ra, nhưng là cuối cùng lại không thể không lấy ra cho anh, cùng anh kết hôn 1 năm, tôi cũng từng nghĩ sẽ bỏ sản nghiệp kinh doanh để toàn tâm cưới anh, nhưng là trừ yêu anh tôi cũng không có làm đến điểm này, cái khác tôi cũng tận lực, cho nên lần đầu tiên anh về nhà muộn, tôi cũng biết hôn nhân của chúng ta cũng sẽ chấm dứt.

Triệu Trung Nghiệp ngồi đó sững sờ hồi lâu như là muốn phản bác cái gì đó nhưng lại không biết nói cái gì.

Không để ý đến Triệu Trung Nghiệp sững sờ ở đó, Lộ Tùy Tâm đứng dậy đi vào gian phòng lấy ca một vali hành lí nhỏ, một bên mặc áo khoác ngoài vừa nói:

“ Đừng nói gì cả, tôi xem như không nghe được lời nói của anh, đơn ly hôn ở ngăn kéo thứ 2 trong thư phòng, đồ đạc cũng để lại cho anh, tôi cái gì cũng không cần, lui ra hộ”. Nói xong không chút nào lưu luyến mở cửa, từ túi áo trong y phục móc ra một cái chìa khóa nhẹ nhàng đặt ở cạnh phía trên tủ giày.

Triệu Trung Nghiệp nghe thấy thanh âm đóng kín cửa, vốn hắn muốn mở miệng nhưng lại không biết mở miệng nói gì với người con gái không chút nào luyến tiếc rời đi, cổ họng hắn giống như nuốt 1 quả trứng gà vậy, cái gì cũng nói không được. Nhưng trong lòng hắn hiểu, thân thế của hắn hại cô, mặc dù cô cái gì cũng không nói, nhìn căn phòng của cô, nghĩ đến sau này không có quan hệ gì với cô nữa, trong nháy mắt, trong tâm có một cảm giác chưa bao giờ có, hắn cũng không giữ được cô, cô thông minh có lẽ sẽ biết thời điểm khi hắn thật xin lỗi cô sao? Nhưng là cô cho hắn thời gian lựa chọn, cuối cùng cô đi.

Lộ Tùy Tâm bình tĩnh bước đi ở đầu đường, khóe miệng dấy lên vẻ giễu cợt, cô cuối cùng thua, từ khi hiểu chuyện đến nay,tiếng nói, động tác người khác rất đơn giản, cô cũng có thể nghĩ ta được tầng sâu nhất.

Cha xuất thân từ hào môn thế gia, mẹ chẳng qua là tình nhân của ba, ba là một nam nhân hoa tâm, mà mẹ là một tâm kế nữ nhân, cho nên mới có cô. Bở vì ba không chịu nghe gia đình hoa tâm bên ngoài, với điều kiện là không được sinh con gái. Nhưng là ba ba gặp phải mẹ nên đành chịu dưới, gia muốn mẹ thề bất kể sinh nam hay nữ đều không có quyền thừa kế: mới cho phép mẹ vào nhà sinh hậ cô, cứ như vậy cô cùng mẹ mới có cuộc sống trong đại gia đình này. Cô vốn nghĩ mẹ có một chút tâm thái, nếu cô là con trai cũng không đến nỗi phải nhờ mẹ mới có 1 chỗ ở đây, nhưng vận mệnh chi thần không chiếu cố cô.

Mọi người bên trong lục đục là chuyện thường, bởi vì cô còn nhỏ, không có người thừa kế quyền lực, cho nên đối với cái nhà này, với ba mẹ, bọn ta có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng vợ chính của ba và những anh chị vẫn cứ nhằm vào cô, nhưng rất ít người được như ý. Mẹ luôn nói cô rất thông minh, thích hợp tính toán với người khác, đáng tiếc lại là một cô bé. Cô không thể giải thích mặc dù cô muốn nói cho mẹ rằng, cô cho tới bây giờ cũng không có tính toán với người khác, cô chẳng qua không để cho ai khác khi dễ mình. Điều này cũng sai sao? Cô muốn nói cho mẹ, cô thật ra chỉ mong có một gia đình ấm áp mà thôi. Điều này cũng sai sao? Sau khi lớn lên, cô học ngành tâm lý học, vốn có thiên phú trong học tập nên cô học khá nhanh. Tại một thời điểm, cô gặp Triệu Trung Nghiệp, gả cho hắn cũng hoàn toàn thoát khỏi cái nhà lạnh như băng kia. Nhưng cuối cùng cô cũng không thoát khỏi vận mệnh. Điều duy nhất khiến Lộ Tùy Tâm cảm tạ ông trời là cô có cái tâm đạm bạc như nước, nhàn nhạt, cho dù thỉnh thoảng có 1 chút rung động cũng bình tĩnh lại rất mau.

Hít một hơi thật sâu, Lộ Tùy Tâm ánh mắt tùy ý nhìn những người xung quanh rồi dừng lại ở trước một công ty du lịch, đi chơi một chút cũng có chút cần thiết.

Kéo chiếc va li nhỏ đi về trước đẩy cánh cửa thủy tinh trong suốt ra…

Trời ạ! Trên người đau quá, giống như là bị xe tải cán qua vậy, xương cốt toàn than kháng cự mãnh liệt, cô bị sao vậy? Đúng rồi, cô muốn đi du lịch, sau thời điểm đẩy phiến thủy tinh kia, lại không nghĩ rằng cửa sao lại cứng như vậy, nệ trên người cô.. Nghĩ được như vậy, Lộ Tùy Tâm chợt bật dậy, trời ạ! Mặc dù cô cũng không so đo với bộ dáng bình thường nhưng cũng không cần thiết phải hủy dung cô chứ, vẫn là đau toàn thân? Nhưng cô vẫn ngồi dậy thành công để soi gương, (Từ bây giờ ta gọi là “nàng” cho hợp với khung cảnh nha) nàng bị một cỗ đau đớn kéo về bên giường. Mạnh mẽ cắn răng một cái, buông lỏng thân thể, một cử động cũng không dám. Đợi đến khi giác quan không còn đau nữa, mới dám chuyển động ánh mắt, xem có y tá ở bên cạnh giúp nàng chuẩn bị tiêm thuốc giảm đau hay không. Trên người đau làm cho nàng đạm tình cũng muốn mắng, mẹ kiếp, cái ông chủ công ty du lich kia tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt nàng, nếu không bảo đảm nàng cho hắn đi thăm hỏi bát đại tổ tong ngay lập tức, làm cho nàng bị thương đến như vậy!

Này…Này…đây là đâu?Bệnh viện? Nhưng có bệnh viện như vậy sao?

Ánh mắt nhìn qua ở trên không phải là trần nhà mà là cây trúc dựng thành nóc phòng, Lộ Tùy Tâm cảm thấy có gì đó không đúng, mới vừa bị thương ở trên người làm tâm tư đau toàn bộ, không có chú ý tới mình đang ở nơi nào: chỗ này thật quỷ dị, phía trên lại bị dột, một giọt một giọt rơi trên tấm vải bên cạnh, bất chấp toàn thân đang đau đớn, mắt nhìn chung quanh một chút, trúc phòng đơn giản, nhỏ đến mức chỉ đủ cho giường nàng cùng một cái bàn trúc, còn lại không có gì cả.

Cố gắng đưa tay sờ trên giường, trừ chỗ nước đọng cùng bố trí thô ráp, không có gì cả, trời ạ, Này là cái dạng tình huống gì a~? càng làm cho nàng cảm thấy tay cùng trên đầu cũng không có băng bó, nàng là bị thủy tinh đập a~, toàn thân hẳn là cung mình đầy thương tích a! Nhưng trừ đau đầu ra, trên người nàng không có bất kì ngoại thương, lại vẫn mặc y phục, hơn nữa cũng không phải quần áo hiện đại, nhất thời không biết mình đã xuyên qua: Y phục gì đây, nhưng sờ vào cũng không đến nỗi tệ, tơ lụa à nha.

“Có người không a? Bác sĩ?” Lộ Tùy Tâm thử mở miệng nói chuyện, lần nữa giật mình, thanh âm này không phải là của mình. Bất chấp trên người đau đớn ngồi dậy, đập vào mắt chính là y phục phục trên người, quần áo cung nữ cổ đại, loang lổ vết máu…Này không phải y phục của nàng.

Rồi sau đó là tay, trắng nõn trơn mềm xem ra là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đây cũng không phải tay nàng nha.

Một mái tóc dài đến eo, không phải tóc của nàng.

Đôi giày trêu nàng đang đi cũng không đúng. Như vậy, nàng đâu? Mà đây là người nào? Linh hồn sai chỗ? Từ trước đến giờ không tin rằng quỷ thần tồn tại nên nàng cũng cảm thấy sợ hãi. Với những gì không biết, nàng thực khủng hoảng! Lộ Tùy Tâm sống đến 27 tuổi chưa từng bị khủng hoảng như vậy.

Nghĩ không ra về sau, mà trên người đau làm cho nàng lại một lần nữa nằm xuống, ánh mắt mở to kinh ngạc nhìn lên trên. Không biết đã qua bao lâu, ánh mắt khô khốc muốn chết, có lẽ thân thể đau, có lẽ nhu cầu cấp bách hiểu rõ sự việc. Lộ Tùy Tâm không dám ngủ, nàng đang đợi, xem một chút có ai đến giúp nàng. Nếu không nàng không chết vì đau cũng chết đói khát. Chết, nàng cũng không sợ, nhưng là nàng cũng không muốn chết không minh bạch, ít nhất phải để cho nàng biết chuyện gì xảy ra chứ?

Lúc đang nghĩ tới điều này, nàng mừng như điên thiếu chút nữa kêu lên, nàng nghe thấy tiếng bước chân, tiếng bước chân rất nhỏ, hướng tới căn phòng ngày càng gần.

Tử Vân bưng một chén thuốc nhẹ nhàng đẩy cửa trúc ra, Thất phu nhân không biết thế nào, đã tỉnh chưa?

Quý phủ trên dưới đều cho là Thất phu nhân sẽ chết. Nhưng Thất phu nhân kì tích chưa có chết! Nghĩ đến Thất phu nhân, Tử Vân không khỏi đồng tình. Vương gia hoàng toàn không niệm tình đem Thất phu nhân ném tới chỗ này, không mời đại phu, cũng không phái người tới chăm sóc, khác nào trơ mắt nhìn Thất phu nhân chết.

Kể từ khi phân phó nàng tới trúc viện xem một chút, Tử Vân sẽ thỉnh thoảng len lén tới nhìn Thất phu nhân đã chết hay không, đang nhìn đến thảm trạng Thất phu nhân không khỏi có một tia đồng tình, len lén đi đến chỗ đại phu lấy thuốc, may là Thất phu nhân không có đến tuyệt lộ, ngược lại sắc mặt tốt lên.

“Thất phu nhân, hôm nay là ngày thứ 3, cũng là lần cuối uống thuốc, nếu phu nhân không tỉnh dậy, đại phu nói sẽ không thể cứu được, Tử Vân cũng không còn cách nào khác”. Đem thuốc  đặt ở mép giường, đem chiếc ghế duy nhất trong phòng đến bên giường. Nhìn lại Thất phu nhân trơn to con ngươi, không khỏi bị dọa sợ đến đem ghế cũng vứt trên mặt đất.

“Thất phu nhân?”

“Đây là đâu a?” Lộ Tùy Tâm chưa từng vui đến thế khi có một người xuất hiện bên cạnh nàng.

“Trúc viện a! Vương gia đem phu nhân giáng vào trúc viện” Tử Vân cao hứng nhìn thấy Thất phu nhân tỉnh.

Đem người trên giường từ từ đỡ dậy, bưng lên chén thuốc đặt vào khóe miệng Lộ Tùy Tâm.

“Đây là cái gì?” Sao lại đen thui khó ngửi thế này a

“Thuốc a”

Đưa tay nhận lấy thuốc từ Tử Vân một hơi uống vào trong bụng. Theo thân thể tổn thương này nếu là thuốc thì phải  uống, cô bé này không cần thiết phải hại nàng.

Để chén xuống, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá, y phục cổ đại giống như trước, bất quá nhìn trang phục hẳn là của nha hoàn. Lớn lên không tệ, thủy linh thủy linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện