Thánh Vương

Chương 58: Sở Thiên Ca



Không ngờ có cao thủ tầng chín Khí Tông cảnh đánh lén năm người bọn họ.

Huyết ảnh máu chảy đầm đìa kia chính là hình người bằng chân khí do cao thủ Khí Tông cảnh tạo nên - xuất quỷ nhập thần.

Nếu như dưới tình huống bình thường, năm gã đệ tử tạp dịch với tu vi tầng tám thì chỉ có nước bị tận diệt sạch. Đáng tiếc tại trong đội ngũ này lại có một tên quái vật là Dương Kỳ, huyết ảnh hình người bằng chân khí lúc đánh lén liền bị hắn phản kích lại.

"Không thể tưởng được trong đám đệ tử tạp dịch của Thiên Vị học viện còn tồn tại một gã cao thủ?"

Một âm thanh the thé đột ngột vang lên.

Tiếng vang này lan tỏa khắp nơi trong cổ thành hoang tàn, theo đó còn có từng đợt gió mang mùi máu tươi kéo lại, mùi máu nồng nặc khiến người khác muốn nôn mửa.

"Nhanh … nhanh lấy thuốc giải độc, đây là Huyết Độc khí công, bên trong mùi máu tươi ẩn chứa kịch độc"

Hoa Dần Hổ khó khăn móc một viên thuốc từ trong ngực ra, là đan dược có thể trừ độc. Sau khi nuốt xuống, sắc mặt hắn mới tốt lên được một ít, một tia huyết độc từ thân thể của hắn nhanh chóng bị bức ra.

"Dương huynh, ngươi cũng dùng một viên đi"

Lý Hạc cũng móc thuốc giải độc ra, bọn họ kinh nghiệm phong phú, cái gì cũng chuẩn bị đầy đủ, "Chúng ta vẫn còn cơ hội trốn thoát, chỉ cần liên thủ lại một chỗ, phát ra tín hiệu, thì các đệ tử khác trong phương viên trăm dặm sẽ nhanh chóng tìm đến đây"

Trong lúc nói chuyện, trên tay của hắn khấu móc ra một quả đạn pháo.

Chỉ cần có cơ hội liền bắn lên trời, nó sẽ tỏa ra một đợt pháo hoa lộng lẫy, trong phạm vi trăm dặm đều có thể nhìn thấy.

Đây là tín hiệu cầu cứu.

"Không cần, cái loại thứ vớ vẫn này căn bản không có cách nào dính vào người của ta."

Khí công xung quanh Dương Kỳ vẫn vận chuyển đều đều, toàn bộ huyết độc đều bị ngăn cản bên ngoài.

Thậm chí không gian xung quanh hắn khoảng mấy mét đều yên ả, không khí cũng cực kỳ sạch sẽ.

Cảm giác được tình huống này, bốn người kia lập tức hướng Dương kỳ nhích lại gần.

Bọn họ đều không phải hạng người bình thường, thấy tình hình như thế thì lập tức ngộ ra. Thực lực Dương Kỳ cao hơn bọn hắn rất nhiều, lúc bình thường hắn bảo lưu thực lực, hiện tại đã bộc lộ ra ngoài.

"Dương Kỳ, không thể tưởng được ngươi lại thâm tàng bất lộ"

Hà Cát Lợi hưng phấn đến nỗi khoa tay múa chân. "Hay là ngươi đã sớm tấn thăng lên tầng chín Khí Tông cảnh rồi? Lúc trước muốn tỷ thí với ngươi, quả là rước nhục vào mình a?"

"Ta không phải Khí Tông cảnh tầng chín"

Dương Kỳ cười cười, lắc đầu: "Bất quá, miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ với cao thủ Khí Tông, mọi người đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, mọi chuyện nên phối hợp với ta"

Kỳ thật, với tu vi của Dương Kỳ, một khi bộc phát toàn bộ thì có thể lôi ra được tên đánh lén kia, trực tiếp đánh chết hắn, bất quá nếu như vậy lại quá mức kinh thế hãi tục.

Hắn chỉ có thể vận dụng Bất Bại Vương Quyền, Kim Chung Tráo Thể Đại Khí Công mà thôi.

Tứ Quí kiếm thuật cũng không thể vận dụng.

Nếu không mà nói, vạn nhất truyền ra ngoài, đụng đến tuyệt học của Xuân Thu môn thì thật sự là chuyện lớn, nếu chỉ có một mình thì hắn không sợ, nhưng hắn còn có gia tộc, còn có phụ thân, đại ca nhị ca nữa.

Bất quá, với cường độ chân khí hùng hồn, tuy hắn chỉ thúc dục Bất Bại Vương QUyền hay Kim Chung Tráo Thể Đại Khí Công thì hắn vẫn có thể đánh bại cao thủ Khí Tông như thường.

"Hi hi, hi hi..."

Giọng cười the thé tiếp tục vang lên.

"Tiểu tử, thật không ngờ ngươi có tự tin như vậy, ngươi nghĩ rằng khí công mạnh hơn người khác một chút là có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta hay sao? Đúng là nực cười, vài thằng nhóc mọc lông khôn đủ cũng học đòi đi trảm yêu trừ ma? Bất quá, các ngươi đều là khí công tầng tám - xuất thần nhập hóa, huyết dịch khẳng định là đại bổ, so với mấy tên phàm phu tục tử thì hữu ích hơn nhiều lắm, ta sẽ hút khô các ngươi"

"Hừ! Giả thần giả quỷ, đi ra đi"

Dương Kỳ đột nhiên động cước, mặt đất bị đạp vỡ vụn, bị chân khí thúc dục làm những viên đá bắn nhanh về hướng tường thành, trên không trung phát ra tiếng nổ to ầm ầm.

Di?

Một tiếng kinh ngạc truyền ra.

Sao đó, một huyết ảnh hiện lên đập nát một tảng đá lớn.

Một tên nam tử cao to mặc huyết sắc trường bao đi ra.

Bộ mặt tên nam tử này dữ tợn, sắc mặt tái nhợt, loáng thoáng có thể nhìn ra hai cái răng nanh rất dài, tựa hồ chuyên môn dùng để hút máu, thân xác của hắn mang theo một loại yêu khí nồng nặc, giống người cũng giống yêu, huyết sắc khí công hùng hồn bao xung quanh hắn, biến thành từng vòng huyết sắc trường hồng.

Hắn từ tường thành lăng không đi tới.

Mỗi một bước đều đạp ở trong không khí, giống như như giẫm trên đất bằng vậy.

Cùng lúc đó, trên trường thành lập tức xuất hiện một đám mã tặc, ước chừng mấy trăm người, khí công mỗi tên đều thâm hậu, ít nhất đều là cao thủ khí công tầng năm Bạo Khí cảnh, thậm chí Dương Kỳ còn nhìn thấy hơn mười tên cường giả khí công tầng tám, tên nào tên nấy đều sặc mùi máu tanh, như hung thần ác sát.

Đám Hấp Huyết mã tặc này đều đứng trên tường thành, nhìn chằm chằm đám người Dương Kỳ, chẳng khác nào sắc lang nhìn thấy mỹ nữ trần truồng, ánh mắt của mỗi tên đều quét tới quét lui một cách trắng trợn.

"Xong rồi! "

Đám người Lý Hạc nhìn thấy tình thế này thì sắc mặt liền trắng bệch, tâm trạng chìm thẳng xuống vực sâu ngàn trượng.

Hoa Dần Hổ không thể kiềm được, mạnh mẽ cầm cây pháo hoa trong tay hướng lên bầu trời kích phát.

Xích lạp!

Một luồng thần quang mãnh liệt phóng lên không trung, nổ tung, nhất thời tiếng thét nối liền không dứt, trên bầu trời lóe lên một dãy chữ Thiên liên tục.

Trong phương viên trăm dặm xung quanh chắc chắn sẽ nhìn thấy rõ ràng.

"Cứ phóng đi, bổn tọa sớm đã bố trí xong thiên la địa võng, phương viên trăm dặm xung quanh đây không một bóng người, các ngươi muốn kêu gọi học viên khác của Thiên vị học viện tới đây thì quả là si tâm vọng tưởng"

Gã thủ lĩnh Khí Tông này hạ xuống đất, nhìn pháo hoa trên trời, cũng không có đi ngăn cản, tựa hồ không chút sợ hãi gì.

Ánh mắt của hắn nhìn Dương Kỳ.

"Máu của tên tiểu tử này ta muốn, đám còn lại các ngươi tự chia chác đi"

"Vâng! "

Tất cả đám Hấp Huyết mã tặc đứng trên trường thành liền nở nụ cười tươi.

"Làm sao bây giờ? "

Đám Hoa Dần Hổ nhìn Dương Kỳ, bất tri bất giác, sự trấn định của Dương Kỳ đã trở thành định thần châm trong tâm trí bọn họ.

Trong cổ thành bất ngờ xuất hiện nhiều mã tặc như vậy, hơn nữa đều là cao thủ, nếu như toàn bộ động thủ thì việc chạy trốn là không thể.

Dương Kỳ lại cau mày.

"Xem ra chỉ có thi triển ra thực lực chân chính mới giết được đám mã tặc này. Bất quá cử động lần này khó mà không gây ra huyên náo ồn ào, nhưng đối với ta hiện tại đúng là chuyện bất lợi? Nhưng nếu chấn nhiếp được bốn người này thì họ sẽ nghe lời ta. Chỉ cần bọn họ không lộ chuyện này ra ngoài thì còn dễ tính"

Nghĩ nghĩ, chân mày Dương Kỳ liền giãn ra.

Hắn chuẩn bị đại khai sát giới.

"Sát! "

Tên thủ lĩnh Khí Tông tầng chín của đám Hấp Huyết mã tặc bất ngờ hét lên một tiếng điên cuồng, lập tức ra tay.

Tình hình chiến đấu kịch liệt, hết sức căng thẳng.

Nhưng khi cuộc đồ sát chuẩn bị diễn ra thì đột nhiên xa xa truyền ra một tiếng thét dài.

Tiếng thét này tựa hồ bắt đầu ở nơi rất xa xa, nhưng sau mấy hơi thở liền chỉ còn cách khoảng 10 dặm, âm ba kéo theo không dứt, thoáng chốc cuồn cuộn như sấm, chấn cho ngôi cổ thành hoang tàn này lay động liên tục.

Mọi người nghe xong, sắc mặt đều biến đổi.

Thậm chí Dương Kỳ cũng biến sắc.

Bởi vì, hắn nghe ra, trong số người quen mà hắn biết thì không ai có được chân khí hùng hồn như thế, nội lực trong tiếng thét này biểu thị chủ nhân của nó vực xa cao thủ Khí Tông, so với Khí Tông cao minh hơn mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần, cơ hồ một bước lên trời, siêu phàm thoát tục.

"Chẳng lẽ là..."

Dương Kỳ chấn động toàn thân: "Cao thủ Đoạt Mệnh cảnh sao..."

Hắn đang muốn phóng lực lượng ra, nhưng khi nghe tiếng thét này liền từ từ thu chân khí về, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Tiếng thét dài ngừng bặc.

Theo sau, một bóng người xuất hiện tại trên tường thành.

Bóng người kia, là một thanh niên, khí vũ hiên ngang, mặc mộc mạc ma y, đeo kiếm, giống như một gã tu sĩ khổ tu, nhưng khí thế toàn thân phát ra khiến người khác phải quỳ bái.

Hắn vừa đến trên tường thành, ánh mắt sắc lạnh bắn ra, mọi người khi tiếp xúc đến ánh mắt của hắn thì trong lòng run lên, chỉ thấy một đạo bén nhọn thiểm điện phá thương khung, bằng vào nhãn thần đó thôi cũng có thể khống chế linh hồn của con người.

"Đám yêu nghiệt các ngươi thật to gan, lại dám bố trí mai phục, nhằm đồ sát đệ tử Thiên Vị học viện ta"

Thanh âm được phát từ trong miệng của hắn.

Tên thủ lĩnh Khí Tông của đám Hấp Huyết mã tặc liền luống cuống.

"Ngươi là ai? "

Hắn đã nhìn ra người mới tới có lai lịch bất phàm.

"Thiên Vị học viện - Sở Thiên Ca, các ngươi chết rồi, xuống địa ngục thì nên nhớ cái tên này. Miễn cho làm quỷ hồ đồ. "

Thanh niên bận ma y mộc mạc trong lúc nói chuyện, sau lưng đột nhiên xuất hiện một vòng sáng, tựa như kiếm quang bùng nổ, toàn bộ cổ thành đều bị kiếm quang chiếu rọi sang chói.

Mấy tên mã tặc có thu vi hơi thấp còn chưa kịp phản ứng, liền bị vô số kiếm khí trực tiếp xuyên thủng, kêu thảm thiết liên tục, thân thể bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

"Đoạt Mệnh cảnh..."

Gã thủ lĩnh Khí Tông mã tặc hét lớn một tiếng, hướng phía bên ngoài chạy trốn, sau lưng của hắn hình thành một đôi biên bức huyết dực, bay loạn.

Nhưng, một luồng kiếm quang tựa như mặt trời chiếu khắp thiên hạ, bất kỳ địa phương đều nào khi bị nó chiếu tới đều rõ mồm một.

Vốn, toàn bộ cổ thành ở trong vòng vây của đám mã tặc thì giống như quỷ thành, âm khí dày đặc, mà hiện tại bị kiếm quang như ánh dương này chiếu tới, tất cả quỷ khí đều bị loại bỏ, khiến cho người được chiếu đến đều có cảm giác như ánh nắng diệu dàng, vô cùng ấm áp.

Một chiêu này, lập tức thay đổi thiên tượng, uy mãnh đến bậc nào?

"Đại nhật càn khôn vạn nhân đầu, ghét ác như cừu phích lịch thủ, Tinh anh Thiên Vị có bao nhiêu? Duy chỉ có Sở Thiên Ca ta!"

Thấy tên thủ lĩnh của đám Hấp Huyết mã tặc muốn chạy trốn, thần sắc Sở Thiên Ca bình tĩnh xướng lên một câu, một đạo kiếm khí mãnh liệt phát ra đâm tới, đầu thủ lĩnh của đám mã tặc này hét thảm một tiếng, nửa điểm phản kháng cũng đều không có, tử vong dưới làn kiếm khí.

Theo đó, từ trên người tên thủ lĩnh này rớt ra một quả huyết sắc yêu hạch.

Chỉ cần một chiêu khiến mấy trăm tên mã tặc, thậm chí cả tên thủ lĩnh Khí Tông cảnh, toàn bộ đều chết trong tay Sở Thiên Ca.

Giết người không cần tốn nhiều sức.

"Tham kiến Thiên Ca sư huynh"

Đám người Hoa Dần Hổ, Lý Hạc thu kiếm lại, lập tức hành lễ.

"Ân. "

Sở Thiên Ca nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Dương Kỳ.

"Pháo hiệu vừa rồi là do các ngươi phát ra"

"Vâng. "

"Đám đệ tử tạp dịch như các ngươi đi ra thanh tiễu Hấp Huyết mã tặc thật sự có chút nguy hiểm, ta đã điều tra xong, đám Hấp Huyết mã tặc này được 72 Yêu Vương động quật thuộc Huyền Không Sơn bồi dưỡng ra, thừa lúc thiên hạ đại loạn, tàn sát thiên hạ"

Ánh mắt Sở Thiên Ca nhìn về phía bầu trời, "Các ngươi không phải là đối thủ, tốc tốc quay trở về đi"

Lúc này, trên bầu trời truyền ra mấy tiếng gầm rú tựa như sư tử.

Sau đó, xuất hiện vài bóng đen.

Bóng đen này không ngờ là một con vật khổng lồ, là quái vật đầu sư tử, thân chim. Dương Kỳ nhận ra loại yêu thú hung mãnh này có tên là Sư Thứu, thuộc thái cổ dị chủng, bị học viện thuần hóa, dùng làm vật cưỡi.

Từ trên Sư Thứu nhảy xuống vài người, đều là đệ tử của Thiên Vị học viện, địa vị nhất định là cao sang hơn đám học viên tạp dịch.

"Thiên Ca sư huynh, ngài quả nhiên lợi hại, đem toàn bộ đám mã tặc này giết chết, tốc độ đám Sư Thứu này cũng không lại ngài "

Vài tên học viên cao đẳng phát ra tiếng cười, nhìn sự việc phát sinh trong cổ thành.

Đột nhiên, ánh mắt Dương Kỳ xuất hiện một đạo hàn quang, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một đạo thân ảnh, một cô gái mặc đồ màu xanh ngọc, bước xuống từ trên lưng Sư Thứu.

Chính là ả!

Vân Hải Lam!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện