Thánh Vương

Chương 53: Tâm Hải Dương



"Cái giới chỉ này rốt cuộc là loại vật phẩm gì? Tại sao mình không thể đưa chân khí vào trong đó?"

Ngày hôm sau, gió thu lạnh lẽo quạnh hiu, Dương Kỳ đã rời khỏi thành Hồng Diệp rất xa, hiện tại hắn đang đ về phía hướng đông.

Dọc đường đi, hắn thấy thiên hạ thực sự đã đại loạn, rất nhiều thành chủ đã lần lượt khởi binh lập quốc, mở rộng bờ cõi, khắp nơi đều là chiến tranh, dân chúng lầm than kêu trời không ngớt, đâu đâu cũng thấy.

Toàn bộ đại lục đã sôi trào một mảnh, chư hầu lần lượt nổi dậy, quần long như rắn mất đầu, người người tranh đoạt lãnh địa, cướp bóc khắp nơi.

Di chuyển ba ngày ba đêm, Dương Kỳ đã thấy hàng trăm trận chiến, khắp nơi đều là phóng nhà cướp của, phần lớn là dân thường chịu khổ.

Thành Yến Đô là một vùng đất hẻo lánh, chiến hỏa còn chưa lan đến nhưng càng di chuyển vào trong đại lục thành trì càng lớn, càng ngày càng phồn hoa, thậm chí có thành lớn gấp hàng chục lần thành Yến Đô, cao thủ mỗi lúc một nhiều.

Có đôi lúc Dương Kỳ cảm nhận được có người ẩn mình tu luyện, khí giáp mây xanh.

Hắn không có ý định phi hành liên tục, thỉnh thoảng dùng 4 chân đi lại trên đường, chỉ khi nào gặp phải những con sông suối hiểm yếu mới thi triển cánh Ác Ma bay qua.

Bởi vì bên ngoài cao thủ nhiều như mây, một địa phương nhỏ hẹp như thành Yến Đô không thể nào so sánh được, lỡ may bị cao thủ nào đó phát hiện thì sẽ rước lấy phiền phức không cần thiết.

Hơn nữa, Dương Kỳ đã quyết tâm sau khi tiến vào học viện Thiên Vị, tuyệt đối không thể vận dụng "Thần Tượng Trấn Ngục Kính" một cách tùy tiện, trong học viện Thiên Vị cường giả như rừng, một khi dấu vết lộ ra, tai ương sẽ ngập đầu.

Khí công cấp Thần. Đây là khái niệm gì? Trực tiếp có quan hệ với thần linh, trên đời này có người nào dám vỗ ngực bảo mình không mơ ước sở hữu nó?

Hơn nữa hiện tại chỉ cần hơi vận dụng lực lượng mười con viễn cổ cự Tượng trong cơ thể Dương Kỳ, hoặc thi triển ra bất kỳ chiêu thức gì cũng là loại mạnh mẽ vô song, giết người chém yêu, không gì không làm được.

Chỉ cần đột phá lên tới Khí Tông, sau đó âm thầm tu luyện thành "Địa Ngục Dung Lô", có thể luyện hóa tất cả chân khí dị chủng, đến lúc đó việc sử dụng võ công, tuyệt học có thể nói là hoàn mỹ.

Hắn không giống người khác đi tu luyện nhiều loại khí công, một khi vượt quá giới hạn chịu đựng, chân khí sẽ xung đột với nhau, Khí Hải sẽ nổ tung.

Cứ tu luyện theo phương pháp hiện tại, ít nhất phải một hai tháng nữa mới có thể đến học viện Thiên Vị, tuy chậm nhưng chắc.

Ở trên đường đi, Dương Kỳ không cảm thấy thấy cô độc, hắn vừa đi vừa ngắm cảnh ven đường, chiêm ngưỡng danh lam thắng cảnh, trong lúc rảnh rỗi hắn còn nghiên cứu cái giới chỉ cổ quái kia.

Càng nghiên cứu cái giới chỉ này lại càng thấy nó quái đếch chịu được. Cho dù Dương Kỳ đưa vào đó bao nhiêu chân khí cũng y như đá chìm đáy biển. Bên trong trống rỗng, không giống ngọc mà cũng chả giống kim loại, ẩn trong đó tựa như là một thế giới nào khác, cảm nhận rất mơ hồ.

Hắn liên tục suy nghĩ, liên tục đưa chân khí trong, tuy vậy chẳng phát hiện ra điều gì.

Tuy vậy hắn cũng cảm nhận được một điều, cái giới chỉ này đúng thật là bảo bối, nó có tác dụng nào đó nhưng do công lực của hắn chưa đủ mà thôi.

Nếu như mình tấn chức đạt tới Khí Tông, chất lượng chân khí phát sinh biến hóa, có thể mạnh mẽ phá vỡ bí mật của nó.

Dương Kỳ đã thấy rõ tu vi của mình, khí công tầng 8 đã đạt tới đỉnh phong, linh hồn đang dần dung hợp với chân khí, chỉ cần kém một chút lĩnh ngộ là có thể trực tiếp tấn chức đến tầng chín.

Trên đường hành tẩu hắn cũng không hoang phế chuyện tu luyện khí công, các loại võ học, cho dù là Bất Bại Vương Quyền, hay Kim Chung Tráo Thể Đại Khí Công, Tứ Quý Kiếm Thuật, đều được hắn tu luyện tới mức lô hỏa thuần thanh.

Trong ba môn võ học này, Bất Bại Vương Quyền dùng để tấn công, Kim Chung Tráo Thể Đại Khí Công dùng để phòng thủ, mà Tứ Quý Kiếm Thuật bao hàm toàn diện, cái gì cũng có thể có.

Hiện tại tu luyện ba môn khí công này, Dương Kỳ đã cảm thấy chân khí đang vận chuyển ở trong kinh mạch có một chút pha tạp. Nếu như tu luyện nhiều hơn chỉ sợ bản thân hắn không khống chế được.

Bởi vì hắn tu luyện Thần Tượng Trấn Ngục Kính, cho nên kinh mạch, Khí Hải trong cơ thể có thể dung nạp một số loại chân khí khác nhau.

Tu luyện nhiều loại khí công cũng không phải chuyện tốt, tốt nhất là tinh thuần.

Cũng bởi vì như vậy, khi Dương Chiến tu luyện Tứ Quý Kiếm Thuật, đã phải bức chân khí Bất Bại Vương Quyền ra khỏi cơ thể, toàn tâm toàn ý tu luyện Tứ Quý Kiếm Thuật, tuy rằng chân khí bị bỏ đi khiến cho tu vi tiêu hao không ít, thế nhưng nó có thể đảm bảo độ tinh thuần.

Càng như vậy, Dương Kỳ lại càng muốn nhanh chóng tu luyện thành công "Địa Ngục Dung Lô", hóa giải tất cả chân khí dị chủng, muốn học môn khí công nào cũng được, như vậy hắn có thể tu luyện rất nhiều loại khí công có thuộc tính khác nhau, cương mãnh, âm nhu, hàn băng, liệt hỏa....

"Học viện Thiên Vị, nó như thế nào nhỉ? Cô cô, ta tới rồi, Vân Hải Lam, Tống Hải Sơn, ta sẽ tới tìm các ngươi." Hai mắt Dương Kỳ tỏa ra ánh sáng.

Với kỳ ngộ của hắn, chỉ cần tu luyện "Thần Tượng Trấn Ngục Kính" nhất định có thể ở dương danh lập vạn trong học viện Thiên Vị, tạo nên một đại sự nghiệp.

Trời mới mới vừa sáng, đã thức dậy trong một khách điếm của một thành lớn, để lại tiền thuê rồi lao thẳng lên không, trong nháy mắt đã biến mất.

Hắn bắt đầu toàn lực đi đường.

Một tháng sau khi trải qua thiên sơn vạn thủy, hắn cũng tới được mảnh đất phồn hoa nơi có đại lục Phong Nhiêu, nằm ở giữa đại lục Phong Nhiêu với tên gọi bình nguyên Thánh Tổ.

Hắn đứng ở trên đường đưa mắt nhìn bốn phía, đây là một bình nguyên bằng phẳng và rộng rãi, trên bình nguyên có 9 con sông lớn đang cuộn chảy xung quanh thành, bảo vệ một tòa thành cự phách.

Thành trì này là thành trì phồn hoa nhất của đại lục Phong Nhiêu, đế đô "Thánh tổ thành".

Đây là tòa thành của Thánh Tổ hoàng triều, là nơi mà trăm ngàn chư hầu kính ngưỡng.

Phía đông của Thánh Tổ hoàng triều có một kiến trúc uy vũ, cổ điển, bao la hùng vĩ, kéo dài mấy trăm dặm, nhìn những kiến trúc này người ta sẽ cảm thấy khí tức của thư tịch, của văn minh tràn đến, nhưng lại tràn ngập uy nghiêm.

Kiến trúc vĩ đại kéo dài mấy trăm dặm, là cội nguồn của văn minh.

Đây là học viện Thiên Vị.

"Thật bao la hùng vĩ."

Liếc nhìn "học viện Thiên Vị" và Thánh Tổ hoàng triều, Dương Kỳ giống như một người nông dân vào thành nhìn những nơi sang trọng, trên đường ngựa xe như nước, có rất đông người qua lại, ngày đêm không dứt, đêm đến trong ngoài thành đèn đuốc rực rỡ, huy hoàng vô cùng.

Nơi này khác hẳn với cảnh tượng loạn lạc mà Dương Kỳ nhìn thấy trên đường.

Trên thực tế, lấy Thánh Tổ hoàng triều và học viện Thiên Vị làm trung tâm, trong vòng 10 vạn dặm luôn có một loại vũ lực cường đại trấn áp, cho nên mới có cảnh thái bình thịnh thế.

Dương Kỳ hoàn toàn thu liễm khí công của mình giấu ở trong cơ thể, trông hắn như một người bình thường mà thôi. Sau khi vào trong Thánh tổ thành, hắn tìm một khách điếm nghỉ ngơi một đêm, rạng sáng hôm sau sẽ đến học viện Thiên Vị.

Học viện Thiên Vị là một kiến trúc cao lớn như thần miếu, trùng điệp kéo dài mấy trăm dặm, nếu chỉ dùng mắt thường thì không thể nào thấy điểm cuối, khí tức nghiêm túc và trang trọng khiến cho không phải ai cũng có thể tới gần.

Hiện giờ Dương Kỳ đang đi tới nơi chiêu sinh.

Đây là một quảng trường được xây dựng từ đá tảng trắng như ngọc, có thể chứa hơn mười vạn người.

Ở phía trước quảng trường là một tòa điện phủ thật lớn, ngước đầu nhìn cũng không thấy đỉnh, thần thánh trang nghiêm.

Mà ở trên quảng trường có không ít người đang quỳ, mỗi một người đều là người trẻ tuổi, có phú quý, có trung niên, thậm chí ông già bà lão cũng không ít.

Đây là cảnh tượng mà chỉ ở học viện Thiên Vị mới có.

Hôm qua Dương Kỳ ở trong thành đã nghe ngóng được một số chuyện, ở cửa học viện Thiên Vị mỗi ngày đều có một số lượng lớn người tới xin nhập học, mỗi người đều mong muốn mình sẽ được học viện Thiên Vị thu nhận sử dụng.

Có người quỳ ở đây mấy ngày mấy đêm, ý đồ dùng thành tâm cảm động người của học viện.

Thậm chí có người còn quỳ tới chết trên quảng trường.

Trên đại lục này, chỉ cần tiến vào trong học viện đứng đầu này thì thân phận sẽ lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất. Dương Kỳ còn thấy mấy cao thủ khí công đã tu luyện tới tầng 8 đỉnh phong đang quỳ ở đây.

Dương Kỳ đi tới quảng trường, sau đó đi tới chỗ đại môn, một số người đang quỳ trên quảng trường bắt đầu ghé tai nhau thì thầm.

"Người này lá gan thật lớn, muốn trực tiếp tiến vào trong học viện Thiên Vị?"

"Hắn không vào trong đó được đâu, tự tiện xông vào học viện Thiên Vị, giết không tha."

"Người thanh niên này bị ấm đầu?"

"Đừng lo, có rất nhiều người trẻ tuổi ấm đầu muốn tiến vào học viện Thiên Vị, một đêm thành danh, khoảng một thời gian trước có mấy người trẻ tuổi tới nơi này khiêu chiến cao thủ học viện Thiên Vị đâu, kết quả là bị người ta tát một cái bay ra ngoài, ngươi xem cái tên tạp dịch đứng ở cửa không, hắn cũng là người có tu vi khí công thâm hậu đấy."

"Đứng lại. Học viện Thiên Vị không thể tùy tiện đi vào, muốn vào bên trong học tập, trước tiên đi ra bên ngoài quỳ xuống, chờ đợi cơ duyên."

Nhìn thấy Dương Kỳ đi tới gần, có một thanh âm kêu lên, sóng âm chấn động không khí.

Đây là một đệ tử của học viện, trông còn rất trẻ đi tới, trong mắt hiện lên sự cao quý, bất cứ ai nhìn vào mắt hắn cũng thấy tự ti vô cùng.

Hắn giống như thanh niên áo xanh của học viện Hải Thần.

Đây là học viện cao cao tại thượng, vượt qua tất cả môn phái, trên đại lục Phong Nhiêu, các thế lực lớn như Xuân Thu môn rất nhiều, nhưng không dám xưng là học viện, họ còn kém một bậc, là bàng môn tả đạo, không phải chính thống.

Chỉ có hai chữ học viện mới đại biểu cho văn minh, cho đại đạo.

Ở cửa kiến trúc này chính là một hành lang, có một số đệ tử đang đứng nhìn ra ngoài, chuẩn bị giáo huấn bất cứ kẻ nào xâm phạm.

Dương Kỳ cũng biết đây là đám đệ tử trong học viện, nhưng chỉ là loại tạp dịch, nhưng dù vậy thân phận bọn họ vẫn vô cùng lợi hại, có thể diễu võ dương oai ở trên đại lục.

"Ta có thư mời đến đây báo danh."

Dương Kỳ thẳng thắn đem bức thư của cô cô Dương Tố Tố tới.

Trên bức thư này có một ký hiệu rõ ràng, đấy là một cổ chữ "Thiên" viết theo kiểu chữ Triện, đại biểu cho học viện Thiên Vị, người nào tinh mắt sẽ biết bức thư này tới từ học viện Thiên Vị.

Người đệ tử kia thấy phong thư này, thân thể chấn động, trên mặt hiện lên sự nghiêm túc, hắn không mở thư xem mà gật đầu:

"Ngươi trước cứ ở đây chờ, ta đi vào bẩm báo với đạo sư học viện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện