Sửu Cô Nương

Chương 50



Sau ngày hôm đó, tôi không có bước chân ra khỏi tiểu viện của bản thân. Những lúc rãnh rỗi không có chuyện gì làm liền học đòi văn vẻ, muốn học viết thư pháp. Vốn dĩ là đường hoàng chính chính chữ cực nhỏ, sau lại không chút nào kiên nhẫn sửa thành cuồng thảo.

Mỗi ngày Kỳ Tử Hi đều đến thăm tôi, nói chuyện trên trời dưới đất nhưng tuyệt nhiên không đề cập tới việc ngày hôm đó tôi gặp mặt tiểu Thố. Nửa tháng cứ như vậy êm đềm trôi qua, trong lòng tôi bắt đầu lo lắng, không biết tiểu Thố có tìm thấy Băng Ngọc hay không.

Hôm nay Kỳ Tử Hi muốn dẫn tôi tới phòng khách, cô nói là vũ nương trong phủ mới biên soạn được một điệu múa mới, muốn cho tôi thưởng thức.

Tôi làm bộ tùy ý hỏi: “Chúng ta có ca vũ, vị mỹ nhân quận chúa của cậu không tới tham gia náo nhiệt à?”

Kỳ Tử Hi kéo tay của tôi, dùng sức nắm chặt, mỉm cười đầy thâm ý:

“Nửa tháng trước Thải Vi quận chúa đã từ biệt. Nàng nói thời buổi rối loạn, vẫn là cần thận trọng một ít, miễn cho bị kẻ khác vu hãm vào tội cấu kết ngoại tộc. Nếu như cậu nhớ nàng ta tớ có thể kêu người đi mời nàng tới.”

Tôi nghĩ tiểu Thố cũng thật thông minh, lo lắng trong lòng cũng giảm đi một nửa. Le lưỡi trêu Kỳ Tử Hi.

“Tớ chẳng thèm nhớ nàng ta làm gì, thật sự cao ngạo, lại thích phô trương. Mặc kệ nàng ta, điệu múa mới mà cậu nói tên là gì vậy?”

Kỳ Tử Hi vươn tay chọt chọt trán tôi, mỉm cười chìu chuộng.

“Cậu đó ~ chuyện gì mà cậu có thể nhớ lâu được chứ, não cá vàng!”

Tôi mỉm cười đáp lại: “Tớ nhớ rất rõ việc ăn uống nha.”

Cười cười nói nói, rốt cuộc chúng tôi đi vào phòng khách. Một nhóm vũ nương đã sớm chờ sẵn, yên lặng đứng ở một góc đại sảnh. Tôi và Kỳ Tử Hi song song ngồi xuống, kẻ hầu người hạ xung quanh nhanh chóng chuẩn bị điểm tâm, lại pha trà ngon dâng lên. Kỳ Tử Hi gật đầu với Chương quản gia, Chương quản gia liền bảo nhóm vũ nương chuẩn bị.

Đàn thập nhị sáo trúc cùng nhau vang lên, là một làn điệu rất quen thuộc. Vũ nương mặc váy dài màu xanh nhạt, vòng eo con kiến, ống tay áo phất phơ phất phới, chập chùng thước tha. Mười hai vị nữ tử cùng nhau vươn tay, nghiêng nghiêng sóng người, bước chân lả lướt uyển chuyển mà mềm mại nhưng cũng dứt khoát mạnh mẽ, vừa ca vừa múa.

“ Quân nhược thiên thượng vân, nông tự vân trung điểu, tương tùy tương y, ánh nhật dục phong. Quân nhược hồ trung thủy, nông tự thủy tâm hoa, tương thân tương liên, dục nguyệt lộng ảnh. Nhân gian duyên hà tụ tán, nhân gian hà hữu bi hoan, đãn nguyện dữ quân trường tương thủ, mạc tác đàm hoa nhất hiện.” *

Đây là Đạp ca, một hình thức ca vũ truyền thống có lịch sử lâu đời tại Trung Quốc. Nó có khởi nguồn từ trong dân gian, phát triển mạnh mẽ tại thời nhà Hán hơn hai ngàn năm trước. Đỉnh cao rực rỡ của “Đạp ca” chính là thời kì thái bình thịnh trị, vũ nhạc được coi trọng – nhà Đường

“Đạp ca” thể hiện tình cảnh mùa xuân tháng ba, liễu xanh rủ xuống hai bên bờ, các thiếu nữ trẻ mặc váy xanh xinh đẹp, dáng người thướt tha một hàng cùng nhau đi đạp thanh. Họ cùng nhau nắm tay ca múa, đạp trên cỏ xanh mùa xuân hát khúc ca vui sướng. Điệu múa tóa lên vẻ hân hoan của tuổi trẻ lại đầy vẻ ngây ngô khờ dại của các cô gái, các cô thiếu nữ vẻ mặt vui sướng thẹn thùng như lạc vào mối tình đầu đầy e ấp mộng mơ. Sâu trong thâm tâm các nàng vui vẻ mong chờ một tương lai tươi đẹp như lời bài hát được soạn:

*Lược dịch:

Chàng như mây trên trời, em như cánh chim trong mây.

Quấn quýt bên nhau, tắm trong ánh sáng và gió mát.

Chàng như nước trong hồ, em như hoa trong nước

Kề cận bên nhau, cùng tắm mình dưới ánh trăng.

Nhân gian vì sao tụ tán, nhân gian sao có bi hoan?

Chỉ mong cùng chàng luôn nắm tay đi tiếp,

đừng như hoa kia sớm nở tối tàn.

Không dám tưởng tượng có thể ở chỗ này nhìn thấy nó. Tôi ảm động nhìn về phía Kỳ Tử Hi. Nhận thấy được ánh mắt nóng rực chăm chú của tôi, cô quay sang dịu dàng hỏi:

“Cậu sao vậy?”

“Là cậu dạy các nàng sao?” Tôi có chút xấu hổ thẹn thùng hỏi.

“Tớ dạy không tệ đúng không? Lần trước cậu nhắc với tớ về điệu múa này, tớ liền nhớ kĩ, chỉ là phần chuẩn bị tốn chút thời gian, nên tới bây giờ mới có thể cho cậu thưởng thức được. Thích không?” Kỳ Tử Hi đắc ý khoe công.

“Kỳ Tử Hi ~ cám ơn cậu!!” Tôi cũng chỉ là vô thức nói là bản thân thích “Đạp ca” Không nghĩ tới cô lại nhớ rõ, lại mang đến cho tôi điều bất ngờ này.

“Nếu thật sự muốn cám ơn tớ, vậy đáp ứng tớ một chuyện được không?” Kỳ Tử Hi nhìn tôi, vẻ mặt chân thành.

“Được thôi.” Ăn đồ của người thì phải nhớ ơn, lúc này cho dù cô nói cái gì tôi đều đồng ý.

“Chúng ta cùng nhau thế nào? Tớ múa cậu hát.” Kỳ Tử Hi nghiêm túc nói, tôi có chút phiền não. Giọng nói của tôi không tính là khó nghe, nhưng tôi chưa bao giờ hát trước mặt người khác cả. Nếu lỡ như hát không hay thì mặt mũi biết để đâu, ở đây làm gì có hầm ngầm cho tôi chui xuống mà núp đâu chứ.

“Để các nàng tất cả lui ra ngoài. Tớ chỉ hát cho một mình cậu nghe, vì cậu mà hát, mà tớ cũng chỉ muốn một mình tớ nhìn thấy cậu nhảy múa, vì tớ mà nhảy.” Nghĩ ra một cái lý do không thể sến xúa hơn được nữa, chính bản thân mình còn cảm thấy muốn ói khi nói ra.

“Tất cả các ngươi lui ra ngoài hết! không được thông truyền, không ai được phép tới gần.” Kỳ Tử Hi vui vẻ hạ lệnh toàn bộ hạ nhân lui ra.

“Hát không hay cậu cũng không được chế giễu tớ.” Trong lòng vẫn có chút thấp thỏm không yên.

“Không sao không sao” Kỳ Tử Hi đứng dậy, xoay eo sang trái, quăng ống tay áo trắng trong ống tay, lại nhìn tôi một cách đầy quyến rũ, da đầu tôi tê dại.

Chuẩn bị cảm xúc thật tốt, tôi cao giọng hát lên, ngôn từ rõ ràng, uyển chuyển. Kỳ Tử Hi cong vai, mím môi, cánh tay ôm eo, khụy gối, vặn eo, vểnh mông. Cùng tiếng ca của tôi làm bạn, hiện rõ vẻ lả lướt xinh đẹp của thiếu nữ. Thật sự đúng với câu: “ Mang hương dựa nửa tiếng cười, tranh yểu điệu” Nam Quốc giai nhân

“Chỉ mong cùng quân nắm tay cùng nhau đi tới cuối, chớ như phù dung kia sớm nở tối tàn.” Tôi hát tới câu cuối cùng, Kỳ Tử Hi thu tay áo lại, nhìn tôi chằm chằm.

“Như thế nào mới có thể nắm tay cùng nhau đi tới cuối?” Kỳ Tử Hi lẩm bẩm tự nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ đau đớn không nguôi.

“Tử Hi.” Tôi không hiểu, vì sao đột nhiên cô lại buồn bã như thế.

“Thải Vi quận chúa đã tìm được người. Cậu vui không?” Kỳ Tử Hi mỉm cười chua chát.

Tôi biết, tới cuối cùng cũng không giấu được.

Tác giả có lời muốn nói: Bản nhân là thực nhiệt tình yêu thương cổ đại tích đồ vật tích ~

Kế tiếp, Kỳ Tử Hi sẽ tức giận~ ai biết giận quá mất khôn hay làooxx Ngải Nguyệt? ( ooxx là gì, mọi người tự hiểu nha.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện