Sủng Thần Của Quân Vương

Chương 11





Tề Tĩnh Uyên khi nói những lời kia cũng không mong đợi được đáp lại cái gì, hoặc là nói không dám mong đợi.

Y biết Tạ Lâm Khê nhìn thì có vẻ là người ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng tâm tình cực kỳ ẩn nhẫn, rất nhiều lời đều sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng.
Cho nên khi Tề Tĩnh Uyên nghe thấy lời nói chính mình là độc nhất vô nhị, người khác không thể so sánh được từ trong miệng Tạ Lâm Khê, cả người đều ngây ngẩn rồi.

Nhất thời, ánh mắt si ngốc ngơ ngác nhìn người trước mắt, bên trong phảng phất như là có ngọn đuốc đang nhen nhóm.
Tạ Lâm Khê vốn đang nhìn Tề Tĩnh Uyên, lúc này lại giống như bị ánh mắt của y làm bỏng, vội dịch chuyển tầm mắt.
Trong lúc hoảng hốt cảm thấy lời mình vừa nói có chút ám muội.
Tạ Lâm Khê khẽ nhếch khóe miệng, hắn rất ít khi hối hận về những chuyện mình đã quyết định, mà ngày hôm nay lại có đến hai việc.
Chuyện thứ nhất là chỉ vì một giấc mộng nhạt nhẽo mà chạy vào cung gặp Tề Tĩnh Uyên, chuyện còn lại chính là lời vừa mới nói kia.
Đối với Nhiếp chính vương quyền cao chức trọng lại là ân nhân cứu mạng của mình mà nói ra lời như vậy, cho dù là chân tâm suy nghĩ, cũng rất dễ khiến người khác cảm thấy đã đi quá giới hạn.
Trong lòng Tạ Lâm Khê suy nghĩ này nọ một hồi, chuẩn bị mượn vài chuyện khác để chuyển đề tài.

Chỉ là còn không đợi hắn mở miệng, bên tai đã truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Tề Tĩnh Uyên: "Không nghĩ tới tâm tư của Vô Song lại giống như bản vương, ở trong lòng bản vương cũng chỉ có mỗi một Vô Song."
Nói tới đây, y thấp giọng cười nhẹ mấy tiếng: "Ngươi nói chúng ta như vậy có phải là tâm tư tương thông không đây?"
Lời này nghe làm sao cũng luôn cảm thấy quái quái, tựa như không chỉ là nghĩa trên mặt chữ vậy.
Tạ Lâm Khê tê cả da đầu, hắn vội nói: "Vương gia, Lâm Khê làm sao có thể so cùng Vương gia được."
Tề Tĩnh Uyên nói: "Làm sao không thể so, Vô Song ghét bỏ bản vương sao?"
"Vi thần không dám." Tạ Lâm Khê phản bác.
Tề Tĩnh Uyên bĩu môi: "Ai bảo không dám, ngươi có còn nhớ chuyện năm đó khi bản vương mang ngươi về vương phủ, ngươi hôn mê, bản vương tự mình chăm sóc ngươi lại bị ngươi đá xuống nước không?"
Tạ Lâm Khê không biết tại sao lại nói tới chuyện này rồi, hắn đá người xuống nước không chỉ vì vừa mở mắt ra đã thấy người đang cởi y phục của mình, còn vừa cởi vừa nói sao y phục này khó cởi như thế...
Nghĩ đến chuyện cũ, Tạ Lâm Khê bất đắc dĩ di chuyển tầm mắt lên gương mặt của Tề Tĩnh Uyên: "Vương gia, Lâm Khê lúc đó..."
"Ngươi lúc đó còn đang sốt, không nhận ra bản vương." Tề Tĩnh Uyên cười nói tiếp, đôi mắt y lấp lánh, thanh âm khàn khàn: "Ngươi bây giờ rốt cục cũng chịu nhìn thẳng bản vương rồi."
Trong giọng nói còn có tủi thân không dễ dàng nhận ra, tựa như đang chỉ trích lại tựa như đang cảm thán.

Vì không dễ nhận ra, cho nên một khi bị người phát hiện liền đặc biệt dễ thấy.
Tạ Lâm Khê im lặng nhìn Tề Tĩnh Uyên đang cười vui vẻ.
Đôi mắt của Tề Hàn Chương rất đẹp, ba quang liễm diễm, một đôi mắt khiến người nhiều thêm mấy phần linh động.
Nhưng dưới góc độ của Tạ Lâm Khê, đôi mắt của Tề Tĩnh Uyên lại càng đẹp, bên trong giống như có ánh sao lấp lánh.

Y vốn là người tựa như kim đồng, mà lúc thực sự cười lên trông rất đẹp, cả gương mặt đều đẹp.
Không biết qua bao lâu, Tạ Lâm Khê thu lại tầm mắt, đang muốn nói mình thất lễ.
Tề Tĩnh Uyên liền đi trước hắn một bước mở miệng nói: "Đừng có hở ra là thỉnh tội, mỗi ngày có bao nhiêu tội mà thỉnh thế.

Tạ Lâm Khê, ngươi hôm nay có thể đến đây, trong lòng bản vương thật cao hứng."
Tạ Lâm Khê nói: "Có thể khiến Vương gia vui vẻ, là vinh hạnh của vi thần."
"Ngươi có rất nhiều điểm khiến bản vương vui vẻ, trên đời này chỉ mình ngươi có bản lĩnh này, cũng chỉ mình ngươi có thể như vậy." Tề Tĩnh Uyên quả quyết đáp lại.
Lời nói mạnh mẽ vững vàng giống như gió rền sấm cuộn, mạnh mẽ đập ở bên tai, vừa bá đạo lại vang dội, vô cùng phù hợp với thân phận Nhiếp chính vương nói một không hai của y.

Tạ Lâm Khê hít sâu một hơi nói: "Vương gia nói đúng lắm."
Tề Tĩnh Uyên nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó nói: "Không còn sớm nữa, nếu ngươi đã đến hay là đêm nay trực phiên trong cung đi?"
Tạ Lâm Khê cự tuyệt: "Vương gia, vi thần còn có việc của Thiên Ngục Tư cần bận rộn đây, phiên trực trong cung mỗi ngày đều lập rõ, vi thần sẽ không tham gia cái náo nhiệt này."
Hắn sở dĩ nói như vậy, là bởi vì nghe ra Tề Tĩnh Uyên cũng không có ý tứ này, bằng không người này sẽ không nói hai chữ hay là, mà sẽ trực tiếp nói đêm nay lưu lại.
Tề Tĩnh Uyên hừ hừ hai tiếng nói: "Nếu ngươi không vui bản vương cũng không thể miễn cưỡng, sau khi bồi bản vương dùng bữa rồi lại xuất cung."
Tạ Lâm Khê nói một tiếng vâng.
Đồ ăn trong cung có thể nói là sắc hương vị đầy đủ, chỉ là sau khi chờ thử độc xong thì cũng không còn nóng hổi nữa.
Nhưng dù đã nguội lạnh, mùi vị vẫn vô cùng tốt, Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê ăn rất vui vẻ.
Đặc biệt là Tề Tĩnh Uyên, y từ nhỏ đã tuân theo nguyên tắc ăn không nói ngủ không nói của cố nhân, mà trên bàn cơm cùng Tạ Lâm Khê lại tán gẫu rất vui vẻ.
Hai người lung tung lôi kéo đề tài, đương nhiên phần lớn thời gian là Tề Tĩnh Uyên nói, Tạ Lâm Khê đáp lời.

Tề Tĩnh Uyên đại khái là canh cánh trong lòng giấc mộng của hắn, sau đó nhắc đến Tề Hàn Chương, lại từ Tề Hàn Chương nói đến Vân Nam Vương.
"Vân Nam Vương có rất nhiều con cháu, cũng làm cho người ước ao." Tề Tĩnh Uyên nói một câu như vậy.
Trong lòng Tạ Lâm Khê sáng tỏ, Vân Nam Vương có dã tâm có dòng dõi có tài lực, mà tiên hoàng chỉ có một nhi tử là tiểu hoàng đế, thân thể lại vô cùng yếu ớt, so sánh hai bên, kinh thành có vẻ vô cùng mỏng manh.
Năm đó tiểu hoàng đế mới vừa đăng cơ, Vân Nam có dị động, sau đó Tề Tĩnh Uyên nắm quyền, Tạ Lâm Khê đứng ra, bọn họ dùng Thiên Ngục Tư vi minh, dùng thủ đoạn máu tanh nhất trong thời gian nhanh nhất trấn áp lại thế cuộc kinh thành.
Danh xưng Nhiếp chính vương trong mấy thắng ngắn ngủi truyền khắp cảnh nội đại Tề, dị động phía Vân Nam mới yên tĩnh lại.
Kinh thành cùng Vân Nam bắt đầu hòa hảo.
Cho dù chỉ là hòa hảo bên ngoài, ít nhất cũng khiến Tề Tĩnh Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Những chuyện này, Tạ Lâm Khê đều hiểu.
Càng rõ ràng, càng khiến người hiểu chuyện bất lực không thôi.
Có một số việc, không phải ngươi không nghĩ, không muốn thì sẽ không phát sinh.
Tề Tĩnh Uyên nhìn sắc trời một chút, biết hiện tại còn không thả người cửa cung sẽ đóng lại, vì thế y thả đũa bạc xuống.
Tạ Lâm Khê chưa bao giờ lãng phí mỹ thực, vừa vặn lúc này hắn đã ăn đủ, cũng buông xuống bát đũa trong tay.
Hai người đứng dậy rời đi, tùy ý để nội giám phía sau thu dọn.
Sau khi đưa Tề Tĩnh Uyên hồi chính điện, Tạ Lâm Khê liền xuất cung.

Tâm tình lúc đến lúc đi rất khác biệt, hắn nhìn đám mây hơi ám vàng đến đỏ hồng trên bầu trời, cúi khóe mắt.

Tất cả những chuyện trong mộng đều bị Tề Tĩnh Uyên chọc cười xua đi, xa xôi phảng phất tựa như không hề tồn tại một giấc mộng như thế.
Trên đường Tạ Lâm Khê cưỡi ngựa về nhà, Tề Tĩnh Uyên ở bên trong Cảnh Hoa điện gọi ám vệ tới, thấp giọng dặn dò gì đó.
Gương mặt lạnh lẽo, đầy mặt nham hiểm, đâu còn chút ôn hòa khi nói chuyện cùng Tạ Lâm Khê đây.
Trong cung, việc xây dựng Thánh Lân đài đang tràn đầy khí thế.
Người của Công bộ cùng Lễ bộ đều ở đây, một bên làm bố cục quy hoạch một bên đứng bên cạnh chỉ điểm, không thể để xảy ra sai xót.
Mắt thấy trời càng ngày càng lạnh, người cũng càng ngày càng lười biếng, Tề Tĩnh Uyên cùng tiểu hoàng đế Tề Ngọc đã thống nhất việc xây dựng Thánh Lân đài, triều đình trong ngoài tạm thời bình tĩnh, tất cả mọi người đều đang trù tính lại lo sợ, Thiên Ngục Tư cũng rỗi rãnh một đoạn thời gian thật lâu.
Ngày này Tạ Lâm Khê nhận được thiếp mời do Tề Hàn Chương phái người đưa tới, nói là ở Túy Tiên lầu chờ hắn cùng uống rượu ngon.
Tạ Lâm Khê vừa vặn không có chuyện gì, liền thay y phục đi đến điểm hẹn.
Túy Tiên lầu có nhã gian quanh năm được Tề Hàn Chương bao trọn, dựa theo lời của hắn chính là, uống rượu thì phải uống ở tửu lâu, ở nhà hai người đối ẩm không có ý nghĩa gì, cũng không đủ náo nhiệt.
Đối với những người nhiều bạc quá không biết vứt đi đâu, Tạ Lâm Khê cũng không biết nên nói cái gì, có thể làm chính là mặt không cảm xúc mặc kệ hắn.
Người bên trong Túy Tiên lầu không biết thân phận của Tề Hàn Chương nhưng lại biết hắn là một khách vip, cho nên nhã gian hắn bao luôn luôn sạch sẽ yên tĩnh.
Mà hôm nay, lại là ngoại lệ.
Thời điểm Tạ Lâm Khê đi đến, Tề Hàn Chương đang bị một tên công tử bột vênh vang đắc ý bưng chén rượu xối từ trên đầu xuống, trong miệng còn cười ha ha nói gì mà Vân Nam Vương thế tử, ở kinh thành chính là cái rắm.
Mà bên cạnh người này còn có một thanh niên khí độ phi phàm đang chau mày.
Công tử bột kia là ai Tạ Lâm Khê không biết, nhưng thanh niên khí độ phi phàm này hắn đã thấy quá mấy lần.
Người nọ là tiểu nhi tử của Hạ Vận, Hạ gia tiểu công tử Hạ Thiện.
Hạ Thiện nhìn thấy Tạ Lâm Khê thì vẻ mặt liền cứng lại, mà Tạ Lâm Khê lại không thèm liếc hắn một cái, trực tiếp đi đến trước mặt công tử bột kia đá hắn ngã trên mặt đất, đạp vào cổ người này, rút ra bội kiếm chỉ vào con mắt của hắn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện