Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế

Chương 45: Bắn! Bắn!



6 chương nữa ~~~~~

"Đi thôi, chúng tôi nhất định sẽ mang mọi người rời đi!" Lữ Mộc và Thương Liêm cùng lúc nói.

Hơn 80 người tiến hóa nghe vậy đồng thời đứng dậy, sắc mặt kiên định, bước chân vững vàng đi theo phía sau.

Đi tới cửa sở nghiên cứu, sắc trời bên ngoài u ám, Thương Liêm phân phó:"Cửa căn cứ có quân đội gác, một hồi chúng ta cần phải giết đi ra, bọn họ mỗi người đều có súng, chúng ta phải nỗ lực không cho bọn họ cơ hội nổ súng, nhưng mọi người cũng phải toàn lực cứng rắn lại làn da, tận lực không cho bản thân bị thương, mọi người không cần để ý đến chúng tôi, bảo vệ tốt bản thân là được."

"Vâng, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực." Bảo vệ hai người, rồi bảo vệ bản thân."

Giờ phút này những người này đều ôm quyết tâm nhất định phải che chở cho hai người, nhưng thời điểm chân chính đối mặt với quân đội, bọn họ mới biết hai người nói không cần để ý tới bọn họ mạnh mẽ tới dường nào.

Thương Liêm và Lữ Mộc không chút tránh né dẫn theo một nhóm người tiến hóa chạy thẳng tới cửa căn cứ, cách cửa lớn ngày càng gần, Thương Liêm và Lữ Mộc đồng thời thúc đẩy dị năng.

"Đuổi kịp." Nói với nhóm người tiến hóa sau lưng xong, hai người xông về phía quân đội ở cửa.

Cửa căn cứ, một tiểu binh mơ hồ thấy hai thân ảnh quái dị nhanh chóng chạy đến từ phía xa, xuất phát từ tâm cảnh giác, tiểu binh cầm lên ống nhòm nhìn ban đêm xác nhận tình huống, nhưng khi thấy rõ tình hình cụ thể, toàn thân tiểu binh lạnh lẽo, chỉ thấy hai người trong kính, một người toàn thân là xương đen, một người hai tay là ngọn lửa màu đen đeo mặt nạ xông về phía này:"Quá vật!!! Báo động!! Báo động!! Bên trong căn cứ có quái vật đang chạy tới cửa lớn..." Tiểu binh hoảng sợ thông báo cho những người khác.

"Ầm ầm ầm" liên tiếp tiếng giày đạp dưới đất, quân đội chỉnh tề nhanh chóng xếp thành hai hàng, hàng trước ngồi xổm xuống, hàng sau vẫn đứng thẳng.

"Nhắm..." Người đứng đầu ra lệnh, hai hàng trước sau cùng lúc giơ súng nhắm thân ảnh phía trước.

"Dừng lại phối hợp kiểm tra, nếu không các cậu sẽ bị xem là tang thi mà xử lý." Quân nhân dẫn đầu hô với hai thân ảnh sau đó nhận lấy ống nhòm nhìn ban đêm của một tiểu binh đưa qua, sau khi thấy rõ hai thân ảnh và nhóm người chạy theo phía sau họ thì giật mình trợn to hai mắt lập tức ra lệnh:"Bắn!"

"Đùng đùng đùng" Tiếng súng vang lên, hai tay Lữ Mộc chắp lại sau đó kéo ra, ngọn lửa đen lập tức biến thành tưởng lửa cắn nuốt hòa tan toàn bộ viên đạn bay tới, hai người lần nữa tăng tốc chạy, Lữ Mộc lấy ngọn lửa đen làm lá chắn, cuối cùng đứng trước mặt quân đội.

"Bắn! Bắn!" Người đứng đầu luống cuống hô lên.

"bừng" Lữ Mộc ném ra một quả cầu lửa với quân đội.

"A.........." Đầu súng quân nhân hàng trước bị tan chảy trong chớp mắt, họ bỏ súng trong tay xuống tản ra hai bên. "Đùng đùng đùng" hàng sau nổ súng lung tung, viên đoạn bay loạn không trúng ai, khi bọn họ hốt hoảng, Thương Liêm quơ lưỡi đao, cắt phăng súng người đứng hàng sau.

"A, tay của tôi, tay của tôi." Một bàn tay người lính rơi theo súng.

"Cạch, cạch" súng rơi xuống đất, người tiến hóa mới vừa đuổi kịp nhanh chóng đánh ra, nắm đấm tấn công quân nhân hoàn toàn hoảng loạn, những người tiến hóa còn đang yếu ớt hợp lực chặn đường quân đội, bởi vì sử dụng lực nên vết thương của bọn họ lần nữa nứt ra, máu nhuộm đỏ người nhưng bọn họ lại không quan tâm, vẫn phối hợp theo động tác của hai người.

Thấy quân đội đã vô cùng tán loạn, Thương Liêm và Lữ Mộc không muốn ở lại lâu:"Đi!" Thương Liêm ra lệnh, cùng Lữ Mộc chạy ra ngoài căn cứ, người tiến hóa phía sau cũng bỏ qua quân nhân trong tay, nhanh chóng đuổi theo.

"Ô...." Tiếng còi báo động nặng nề vang lên sau lưng mọi người, Thương Liêm kéo Lữ Mộc chạy tới đường nhỏ cạnh căn cứ, tìm một chỗ đất trống có cây che lấy xe từ không gian ra.

"Lên xe." Lữ Mộc nói với những người tiến hóa còn đang ngây người.

Mọi người lập tức hồi thần, đợi hai người mang mặt nạ lên trước mọi người nhanh chóng nhưng vẫn có thứ tự lên xe.

Thương Liêm khởi động xe, đạp mạnh chân ga đi tới nơi tránh né bọn họ đã thương lượng xong trước đó, một ngôi làng vô cùng hẻo lánh hoang vu.

Không mất nhiều thời gian tới đó, Thương Liêm quyết định ở đó nghỉ ngơi một ngày, đợi tới khi xác định nguy cơ hoàn toàn đi qua buổi tối mới tiếp tục lên đường, một đám người ngồi trong một căn nhà rách nát tan hoang, Lữ Mộc lấy quần áo và thuốc từ không gian ra cho bọn họ, để bọn họ xử lý vết thương tránh mùi máu thu hút tang thi.

Ngồi nghỉ ngơi, Tương Uyển Quân lấy lại hơi sau khi do dự thì vẫn nói với hai người đang đeo mặt nạ:"Có thể cho bọn tôi nhìn gương mặt của hai anh được không?"

Lữ Mộc gật đầu lột mặt nạ, Thương Liêm cũng cởi xuống.

Nhìn diện mạo lạnh lùng của hai người, Tương Uyển Quân mắt trái tim, nuốt một ngụm nước miếng:"Kiếm lời rồi, lần này quá lời, ôi mẹ ơi, hai người thật đẹp trai..."

"Ha ha ha...." Những người tiến hóa khác cũng không e dè cười người phụ nữ duy nhất ở đây.

Cơ thể thanh niên có tình trạng hơi tốt kia ngưng cười, nhìn về phía hai người tháo mặt nạ xuống:"Cảm ơn hai anh, sau này mạng của tôi chính là của các anh, muốn dùng làm sao thì tùy các anh..."

"Chúng tôi cũng vậy!" Những người khác cũng đồng thời lên tiếng phụ họa.

Thương Liêm gật đầu:"Tôi tên là Thương Liêm, sau này mọi người có thể gọi tôi là đội trưởng." Lại ôm Lữ Mộc vào lòng:"Đây là vợ tôi - Lữ Mộc, những người khác trong đội đều gọi em ấy là chị dâu, sau này mọi người cũng gọi vậy đi."

Lữ Mộc cười, cậu cũng đã quen với xưng hô chị dâu này, cậu cũng không ngại thỏa mãn dục vọng độc chiếm của người đàn ông.

Tập thể mọi người đứng lên, cúi đầu thật sâu với hai người đang ngồi:"Đội trưởng! Chị dâu!"

"Thật may mắn khi bọn em có thể gặp được đội trưởng và chị dâu..." Thanh niên kia nói.

"Tên gì?" Thương Liêm hỏi.

Thanh niên cười:"Tiếu Vĩ."

"Ừ, Tiếu Vĩ và Tương Uyển Quân, hai người tạm thời làm tiểu đội trưởng mang theo những người khác, sau khi trời tốt tôi và Mộc Mộc sẽ mang mọi người tới căn cứ tương lai của chúng ta, mọi người tạm thời ở bên kia tu dưỡng, mấy ngày nữa tôi sẽ phái hai người tới dạy mọi người công phu, thuận tiện giúp mọi người nâng cao năng lực người tiến hóa, thời gian cũng không nhiều, moi người phải nhanh chóng nâng cao sức mạnh bản thân." Thương Liêm nói."

"Vâng!" Tiếu Vĩ và Tương Uyển Quân cùng lúc trả lời.

"Đội trưởng, các anh muốn xây dựng căn cứ sao? Bọn em còn những đồng bạn khác hả?" Có người nhịn không được hưng phấn hỏi ra câu hỏi trong lòng.

Lữ Mộc cười đáp:"Chúng tôi đang chuẩn bị chuyện căn cứ, mọi người còn có ba mươi mấy đồng bạn nữa, bọn họ đều rất tốt, năng lực cũng mạnh."

"Thật muốn gặp những người khác a...." Tương Uyển Quân vô cùng chờ mong.

Thương Liêm cong môi:"Rất nhanh thôi mọi người sẽ gặp mặt, còn 26 ngày nữa là chúng ta sẽ tham gia thi đấu căn cứ, chúng tôi cần mọi người phải đi tới tập hợp tại căn cứ thành phố B vào ngày đó."

Thấy có người mở mịt, Lữ Mộc giải thích nói:"Chúng tôi muốn mượn lần thi đấu đó cho những người muốn thâu tóm đội chúng ta thẩy rõ tình hình, lập uy cũng là uyên bố tin tức chúng ta sắp xây dựng căn cứ."

Ngừng một chút cho mọi người có khoảng thời gian làm rõ, Lữ Mộc nói tiếp:"Tôi và Liêm sẽ tiếp tục đi tới mấy cái căn cứ nữa, không lâu sau sẽ có càng nhiều người tiến hóa giống với mọi người tới tập hợp."

"Quá nguy hiểm, bọn em có thể giúp hai người." Tương Uyển Quân nói.

Thương Liêm từ chối:"Nhiều người mục tiêu quá lớn, chỉ có tôi và Mộc Mộc sẽ dễ dàng hành động hơn."

Mọi người gật đầu biểu thị đã hiểu rõ:"Chúng tôi cũng mong đợi những người tiến hóa khác đến."

"Cái kia~ chị dâu, em muốn hỏi chút, ảo thuật lấy xe lấy quần áo và thuốc ra, sao anh làm được vậy" Tương Uyển Quân trực tiếp hỏi để thỏa lòng tò mò.

Lữ Mộc đỡ trán:"Đó là không gian, cặn kẽ mọi chuyện mọi người có thể hỏi người sau này sẽ huấn luyện mọi người."

Tương Uyển Quân lập tức rạng rỡ:"Vâng!"

Thương Liêm khoát tay:"Được rồi, đều nghỉ ngơi đi, tối còn phải gấp rút lên đường."

Mọi người nghe lệnh tản ra, hoặc ngồi hoặc nằm bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thương Liêm cong môi:"Rất nhanh thôi mọi người sẽ gặp mặt, còn 26 ngày nữa là chúng ta sẽ tham gia thi đấu căn cứ, chúng tôi cần mọi người phải đi tới tập hợp tại căn cứ thành phố B vào ngày đó."

Thấy có người mở mịt, Lữ Mộc giải thích nói:"Chúng tôi muốn mượn lần thi đấu đó cho những người muốn thâu tóm đội chúng ta thẩy rõ tình hình, lập uy cũng là uyên bố tin tức chúng ta sắp xây dựng căn cứ."

Ngừng một chút cho mọi người có khoảng thời gian làm rõ, Lữ Mộc nói tiếp:"Tôi và Liêm sẽ tiếp tục đi tới mấy cái căn cứ nữa, không lâu sau sẽ có càng nhiều người tiến hóa giống với mọi người tới tập hợp."

"Quá nguy hiểm, bọn em có thể giúp hai người." Tương Uyển Quân nói.

Thương Liêm từ chối:"Nhiều người mục tiêu quá lớn, chỉ có tôi và Mộc Mộc sẽ dễ dàng hành động hơn."

Mọi người gật đầu biểu thị đã hiểu rõ:"Chúng tôi cũng mong đợi những người tiến hóa khác đến."

"Cái kia~ chị dâu, em muốn hỏi chút, ảo thuật lấy xe lấy quần áo và thuốc ra, sao anh làm được vậy" Tương Uyển Quân trực tiếp hỏi để thỏa lòng tò mò.

Lữ Mộc đỡ trán:"Đó là không gian, cặn kẽ mọi chuyện mọi người có thể hỏi người sau này sẽ huấn luyện mọi người."

Tương Uyển Quân lập tức rạng rỡ:"Vâng!"

Thương Liêm khoát tay:"Được rồi, đều nghỉ ngơi đi, tối còn phải gấp rút lên đường."

Mọi người nghe lệnh tản ra, hoặc ngồi hoặc nằm bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lữ Mộc ôm đứa nhỏ vào lòng:"Anh cũng nhớ Trúc Đậu." Nghe cậu nói, đứa nhỏ trong lòng cười thành mặt trăng nhỏ. (môi cười, mắt cười)

"Đội trưởng! Chị dâu!" Các đội viên đi theo Cảnh Bạc cũng hô lên.

Trong mắt hai người đứng ở cửa cũng tràn đày ấm áp:"Đều vào ăn cơm đi!" Thương Liêm nói.

Mọi người lục tục ngồi vào chỗ mình, trên bàn đã bày chén đũa theo nhân số bọn họ, lúc này mọi người đều ở trong lòng cảm khái chữ "nhà".

"Đội trưởng, chị dâu, tình huống bên hai anh thế nào?" Hoa Thư hỏi.

Gắp cho Lữ Mộc một đũa xương sườn, Thương Liêm mới nói:"Chuyện rất thuận lợi, chiêu thu 87 người tiến hóa, chúng tôi trở về cũng là vì chuyện này, Dương Binh và Tâm Dao, ngày mai hai người hãy tới thôn Mao Nhi, cấp bậc người tiến hóa của đội viên mới khác nhau, cần người dẫn dắt, những người khác chia thành hai đội tiếp tục làm chuyện nên làm."

"Vâng!" Hai người bị gọi tên gật đầu, đối với chuyện lập tức có nhiều đội viên như vậy, trong lòng mọi người đều rất vui vẻ.

Lữ Mộc đặt đũa xuống:"Tình huống mọi người thế nào?"

Hoa Thư lắc đầu, vai sụp xuống:"Người có tiềm lực cơ bản nằm trong tay Phác Thước Uyên, những người còn lại sức mạnh quá kém, em không thu."

"Không sao!" Thương Liêm vỗ vỗ vai y:"Đã như vậy thì không cần chiêu trong căn cứ nữa, tôi và Mộc Mộc còn chạy thêm mấy cái căn cứ nữa, tiếp tục cứu người tiến hóa ra số lượng cũng đã khổng lồ, ít đi những người vốn định đặt bên ngoài cũng không ảnh hưởng tới chúng ta."

Hoa Thư giật mình:"Căn cứ, cứu người tiến hóa?" Y không ngờ đội trưởng và chị dâu lại dùng cách này mở rộng đội ngũ.

"Ừ, những người đó bị coi là đối tượng nghiên cứu." Lữ Mộc nói.

"Nguy hiểm không?" Đây là vấn đề mọi người quan tâm nhất.

Lữ Mộc nhướn mi:"Mọi người không nên quá coi thường tôi và đội trưởng của mọi người."

Mọi người bất đắc dĩ, chị dâu lại tùy hứng...

Hoa Thư thức thời tiếp tục vấn đề của y:"Đội trưởng, bên em thực sự không thể tiếp tục chiêu người sao?"

"Ừ, kế tiếp mọi người chỉ cần tăng sức mạnh là đủ rồi, vấn đề đội viên thì tôi và Mộc Mộc giải quyết."

Hoa Thư gật đầu:"Vâng!"

Thương Liêm dùng đũa gõ lên bàn:"Ăn đi. Còn có sáng ngày mai tôi và Mộc mộc sẽ rời đi, thời gian không nhiều, cần lập tức đi tới căn cứ tiếp theo."

"Nhanh như vậy lại muốn đi..." Mọi người hơi buồn nhưng chuyện liên quan tới tương lại, bọn họ cũng chỉ đành vậy.

Sau đó mọi người chuyên tâm ăn cơm, chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi sau khi chia ly, vẫn tiếp tục bầu không khí bình thản ấm áp....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện