Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế
Chương 38: Anh chờ, bao lâu cũng chờ
Phác Thước Uyên cau mày, thấy Lữ Mộc không có ý định đứng dậy và bắt tay với y, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:"Các cậu chớ được một tất rồi lại tiến lên một thước." Tên này đang chơi y sao?
Lữ Mộc đứng lên nhìn thẳng y:"Chúng tôi cũng không có đưa ra yêu cầu gì với anh, chúng tôi chỉ đứng trên con đường của mình, không muốn đi theo anh thôi, nói cái gì mà được một tấc lại muốn tiến một thước."
Thương Liêm cũng đứng lên, làm động tác mời:"Đi thong thả."
Phác Thước Uyên nhìn hai người trước mặt, từ đầu tới đuôi không có quá nhiều biểu tình, hai người đàn ông này, ánh mắt từ đầu chí cuối không có chút gợn sóng, dương như không có thứ gì đáng tiến vào mắt, lại dường như nhìn rõ mọi thứ, rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, nhìn đám người phía sau họ, ngoại trừ một người có phản ứng khác, những người khác đều nhất trí vẻ mặt đối với người ngoài.
"A..." Phác Thước Uyên cười, dường như đang cười nhạo đám người trước mắt lại như đang cười nhạo bản thân:"Hôm nay chỉ tới đây, nhưng đề nghị hôm nay của tôi, hy vọng các cậu có thể suy nghĩ thật kỹ." Bốn chữ cuối cùng là cắn răng nghiến lợi mà nói.
Thương Liêm và Lữ Mộc cũng không định nói chuyện, cho nên không nói gì.
Hoa Thư đỡ trán, hai người này quá tùy hứng, không biết khách khí là thứ gì, đành bất đắc dĩ tự động bước ra, phần eo hơi cong, làm một cái động tác mời tiêu chuẩn:"Hôm nay tiếp đãi không chu toàn, Phác thiếu tướng đi thong thả."
Phác Thước Uyên cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa, nhìn lướt qua Điền Thanh trong đám người, lúc xoay người lộ ra nụ cười không rõ ý nghĩa.
Dương Binh im lặng thu hết mọi thứ ở trong mắt, nhìn gò má Điền Thanh, nơi đó còn chưa kịp che giấu nụ cười nịnh bợ lấy lòng kia... cảnh tượng đồng cam cộng khổ hiện rõ trước mắt, nhưng hồi ức về trước đó càng rõ ràng bao nhiêu thì sự thất vọng và lạnh lùng trong mắt càng mạnh mẽ bấy nhiêu... người này.... đã không giữ được nữa.
Cảnh Bạc thở phào:"Cuối cùng cũng đi, còn không đi tớ sẽ chết đói mất."
Hoa Thư vỗ vỗ đầu trọc của Cảnh Bạc:"Cậu vẫn còn cảm thấy đói bụng được sao, hiện tại chúng ta đã đắc tội người đứng thứ hai trong cắn cứ, cậu không lo lắng chút nào sao?"
"Không sao." Thương Liêm nói.
Cảnh Bạc gật đầu:"Đúng vậy, có gì đáng sợ, đội trưởng và Mộc Mộc nhà tôi lợi hại như vậy mà."
Quả Tuấn lắc đầu, đứa nhỏ lạc quan....
"Người đông thế mạnh." Quả Tuấn nhắc nhở anh:"Hơn nữa trên tay bọn họ chỉ có người mà còn có vũ khí."
"Hả?" Cảnh Bạc há hốc mồm.
Thương Liêm vuốt ve chỗ nhíu mi của Lữ Mộc:"Đừng lo lắng."
Lữ Mộc lắc đầu:"Em cũng không quá lo lắng, dù sao nếu thực sự làm kẻ thù với họ em cũng không sợ, em chỉ sợ anh bị người kiểm soát, sợ anh không thể tiêu sái sống, sợ anh không đi trên con đường anh muốn được."
Thương Liêm ôm chặc cậu vào lòng:"Mộc Mộc...." Thanh niên của hắn không biết, đây cũng là những điều hắn sợ.
Những người khác thấy hai người như vậy cũng không đi làm phiền, người ngồi thì vẫn ngồi, đứng vẫn đứng vô cùng an tĩnh.
Lẳng lặng ôm người trong lòng, Thương Liêm kiên định nói:"Anh sẽ cho cuộc sống em muốn."
"Cuộc sống chúng ta muốn." Lữ Mộc nhẹ nhàng nhắc nhở.
Trần Hồng thổi râu trợn mắt:"Chúng ta? Sao hai người dám bỏ rơi chúng tôi hả!!!" Mấy chữ cuối cơ hồ là dùng rống để nói lên.
Mọi người buồn cười tới vai run rẩy, Tiêu Duy đảo mắt:"Đại ca, anh có thể xem bầu không khí được không, thảo nào những người phụ nữ đã từng quen anh đều thích mắng anh ở sau lưng."
Vai mọi người càng run rẩy lợi hại hơn.....
Trần Hồng tức giận:"Đánh rắm, những người phụ nữ trước kia của bố mày không phải yêu bố mày tới chết đi sống lại sao, bố mày muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, lên giường bố mày là mãnh hổ, xuống giướng bố mày là một quý ông, ai mẹ nó lại mắng bố mày?"
Những người từng là thuộc hạ của Trần Hồng đều mang vẻ mặt mờ mịt:"Trong miệng tiền lão đại là ai vậy?" Có người vô thức nói ra nghi vấn trong lòng.
Trần Hồng hoàn toàn bùng nổ:"Bố mày muốn long hổ đấu với bọn mày." Những lời này thật sự là rống lên, âm lượng lớn đến muốn bay nóc nhà.
"Câm miệng." Thanh âm Thương Liêm lạnh tới rơi băng.
Trần Hồng lập tức cụp đuôi, tuy Thương Liêm nhỏ hơn gã một tuổi, nhưng khí thế mạnh hơn y nhiều, còn có năng lực và thân thủ kia, quan trọng nhất là còn có một người vợ lợi hại vô cùng yêu thương hắn, Trần Hồng biểu thị bản thân không phục cũng không được.
Mọi người đều an tĩnh lại, Thương Liêm gật đầu ý bảo mọi người ngồi xuống, bản thân cũng ôm Lữ Mộc ngồi xuống:"Mỗi người trong chúng ta đều có năng lực cá nhân tốt, điểm này mọi người đều biết, nhưng đừng để cho tôi nhìn thấy mọi người vì vậy mà chậm lại bước chân tiến bộ."
Mọi người:"Vâng, tuyệt đối không dừng lại!!!"
Thương Liêm gật đầu:"Tuy bây giờ chúng ta không kém với người khác nhưng nhân số quả thực bất lợi, cho nên tôi định chờ sau này chúng ta ổn định sẽ bắt đầu tuyển nhận đội viên mới, mở rộng đội ngũ của chúng ta."
Lữ Mộc rất tán thành quyết định của Thương Liêm, hiện tại đúng là thời điểm bọn họ cần tuyển nhận số lượng lớn nhân tài, híp mắt, lúc này Lữ Mộc nảy ra một ý tưởng.
"Ừ, ừ." Cảnh Bạc gật đầu:"Để em xem đội ngũ chúng ta mở rộng còn ai dám tới đánh chủ ý lên người chúng ta, còn ai có thể có suy nghĩ thôn tính chúng ta."
Thương Liêm nói tiếp:"Hoa Thư, Dương Binh, Quả Tuấn, sau này nhiệm vụ của ba người các cậu là mỗi ngày dẫn đội ra ngoài giết tang thi thăng cấp, đi thu thập càng nhiều Lõi Trái Tim hơn, nếu thứ này đã trở thành tiền tệ lưu thông trong căn cứ, như vậy chúng ta cần thứ này khơi thông mối quan hệ thu mua nhân tâm cần thiết."
"Đội trưởng, chị dâu, hai người không đi cùng đội ngũ sao?" Hoa Thư hỏi.
Thương Liêm vừa định gật đầu đã bị Lữ Mộc cản, Lữ Mộc nói:"Chúng tôi sẽ đi với mọi người sáu ngày, ba ngày đầu ba đội tập trung cùng đi ra ngoài săn giết, ba ngày sau chia làm ba tiểu đội đi tới những nơi khác nhau, hai người chúng tôi mỗi ngày một đội, không có tình huống gì đặc biệt xảy ra, sau đó tôi và Liêm sẽ đi làm chuyện của mình."
"Vâng!" Mọi người cũng không hỏi sau đó hai người sẽ đi đâu muốn làm gì, bọn họ chỉ cần làm tốt chuyện đội trưởng và chị dâu phân phó, vẫn là câu nói kia, nên biết thì cuối cùng họ cũng sẽ biết, giống như dị năng biến dị, giống như không gian.
Thương Liêm gật đầu, vung tay với mọi người:"Giải tán!"
"Cơm...." Cảnh Bạc làm dáng vẻ đáng thương.
"Cơm, cơm, cơm..." Trúc Đậu cũng nói tiếp.
"A..." Lữ Mộc vui vẻ chọn mấy món ăn trong không gian đưa cho hai cô gái:" Đại Nữu và Tâm Dao, hai người trước chuẩn bị những gì cần chuẩn bị đi, sau đó tôi trực tiếp đi qua làm là được."
"Đi ngay." Tâm Dao cầm đồ ăn cười híp mắt kéo Đại Nữu đi tới phòng bếp tầng 1 (nói là tầng một chắc là tầng trệt).
Nguyện vọng ăn uống được thỏa mãn, mọi người thấy chị dâu và đội trưởng tựa hồ có lời muốn nói, vì vậy cũng thức thời đi ra ngoài, chơi cờ chơi cờ, đánh bài đánh bài, vui vẻ chờ ăn.
Thương Liêm kéo Lữ Mộc lên giường rồi đè trên người cậu, môi đối môi:"Mộc Mộc có ý kiến gì?"
Lữ Mộc hít một hơi thật sâu, cậu biết hắn nhất định sẽ hỏi.
"Sau khi chúng ta tách khỏi những người khác, em muốn dẫn anh đi tới mấy chỗ." Dừng chút, sắc mặt Lữ Mộc không tự chủ được nghiêm túc:"Mấy khu căn cứ đều có sở nghiên cứu ngầm, có những người tiến hóa bị giam ở trong đó, em muốn xâm nhập vào nghĩ cách cứu bọn họ ra."
Nhìn Thương Liêm im lặng, Lữ Mộc nói tiếp:"Những người tiến hóa kia mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại thí nghiệm trên người, vô cùng đau khổ... nên em tin chỉ cần cứu bọn họ ra, hành động của chúng ta tương đương với ân cho bọn họ sống lại, những người được chiêu mộ này hoàn toàn khác với trực tiếp chiêu mộ ở căn cứ, những người phải trải qua hoàn cảnh bị dày vò sống không bằng chết mới có thể mang theo lòng trung thành và kiên định đi theo chúng ta, đội ngũ xây dựng như vậy mới càng thêm mạnh mẽ càng thêm đoàn kết."
Lữ Mộc suy nghĩ lại nói:"Còn những người được chiêu mộ ở bên ngoài, suy nghĩ của em là luôn đặt ở bên ngoài đội ngũ là được rồi, mở rộng đội ngũ đồng thời không cho bọn họ cơ hội tiếp xúc với đội ngũ nòng cốt."
"Mộc Mộc... em...."
"Đừng hỏi em vì sao biết những chuyện này." Lữ Mộc tựa đầu vào lòng hắn:"Liêm, xin cho em thời gian... thời điểm tới em sẽ nói cho anh..."
Thương Liêm nhẹ nhàng vỗ lên đầu người trong lòng:"Được."
Anh có thể chịu được chuyện em có bí mật với anh, dù em muốn giấu giếm bao lâu cũng được, chỉ cần em vẫn ở trong lòng anh.
Lữ Mộc chôn mặt sâu hơn, thực ra cậu không muốn gạt anh ấy bất cứ chuyện gì, chỉ là cậu cũng không muốn anh tiếp xúc với tuyệt vọng và bi thương thống khổ kiếp trước, cảm xúc quá mâu thuẫn, cần Lữ Mộc tốn chút thời gian để làm rõ nên cậu mới kêu anh cho cậu thời gian.
"Đừng suy nghĩ nhiều... anh chờ em..." Bao lâu cũng chờ.
"Dạ." Lữ Mộc ngửa đầu hôn lên đôi môi ấm áp của người đàn ông.
Hai người tốc chiến tốc thắng, đơn giản giải quyết như cầu ở phương diện nào đó bằng đùi và tay, Lữ Mộc với đôi môi sưng tấy làm một bữa phong phú cho toàn bộ đội viên, coi như là cổ động cho cuộc săn giết bắt đầu vào ngày mai.
Lữ Mộc đứng lên nhìn thẳng y:"Chúng tôi cũng không có đưa ra yêu cầu gì với anh, chúng tôi chỉ đứng trên con đường của mình, không muốn đi theo anh thôi, nói cái gì mà được một tấc lại muốn tiến một thước."
Thương Liêm cũng đứng lên, làm động tác mời:"Đi thong thả."
Phác Thước Uyên nhìn hai người trước mặt, từ đầu tới đuôi không có quá nhiều biểu tình, hai người đàn ông này, ánh mắt từ đầu chí cuối không có chút gợn sóng, dương như không có thứ gì đáng tiến vào mắt, lại dường như nhìn rõ mọi thứ, rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, nhìn đám người phía sau họ, ngoại trừ một người có phản ứng khác, những người khác đều nhất trí vẻ mặt đối với người ngoài.
"A..." Phác Thước Uyên cười, dường như đang cười nhạo đám người trước mắt lại như đang cười nhạo bản thân:"Hôm nay chỉ tới đây, nhưng đề nghị hôm nay của tôi, hy vọng các cậu có thể suy nghĩ thật kỹ." Bốn chữ cuối cùng là cắn răng nghiến lợi mà nói.
Thương Liêm và Lữ Mộc cũng không định nói chuyện, cho nên không nói gì.
Hoa Thư đỡ trán, hai người này quá tùy hứng, không biết khách khí là thứ gì, đành bất đắc dĩ tự động bước ra, phần eo hơi cong, làm một cái động tác mời tiêu chuẩn:"Hôm nay tiếp đãi không chu toàn, Phác thiếu tướng đi thong thả."
Phác Thước Uyên cũng không muốn tiếp tục ở đây nữa, nhìn lướt qua Điền Thanh trong đám người, lúc xoay người lộ ra nụ cười không rõ ý nghĩa.
Dương Binh im lặng thu hết mọi thứ ở trong mắt, nhìn gò má Điền Thanh, nơi đó còn chưa kịp che giấu nụ cười nịnh bợ lấy lòng kia... cảnh tượng đồng cam cộng khổ hiện rõ trước mắt, nhưng hồi ức về trước đó càng rõ ràng bao nhiêu thì sự thất vọng và lạnh lùng trong mắt càng mạnh mẽ bấy nhiêu... người này.... đã không giữ được nữa.
Cảnh Bạc thở phào:"Cuối cùng cũng đi, còn không đi tớ sẽ chết đói mất."
Hoa Thư vỗ vỗ đầu trọc của Cảnh Bạc:"Cậu vẫn còn cảm thấy đói bụng được sao, hiện tại chúng ta đã đắc tội người đứng thứ hai trong cắn cứ, cậu không lo lắng chút nào sao?"
"Không sao." Thương Liêm nói.
Cảnh Bạc gật đầu:"Đúng vậy, có gì đáng sợ, đội trưởng và Mộc Mộc nhà tôi lợi hại như vậy mà."
Quả Tuấn lắc đầu, đứa nhỏ lạc quan....
"Người đông thế mạnh." Quả Tuấn nhắc nhở anh:"Hơn nữa trên tay bọn họ chỉ có người mà còn có vũ khí."
"Hả?" Cảnh Bạc há hốc mồm.
Thương Liêm vuốt ve chỗ nhíu mi của Lữ Mộc:"Đừng lo lắng."
Lữ Mộc lắc đầu:"Em cũng không quá lo lắng, dù sao nếu thực sự làm kẻ thù với họ em cũng không sợ, em chỉ sợ anh bị người kiểm soát, sợ anh không thể tiêu sái sống, sợ anh không đi trên con đường anh muốn được."
Thương Liêm ôm chặc cậu vào lòng:"Mộc Mộc...." Thanh niên của hắn không biết, đây cũng là những điều hắn sợ.
Những người khác thấy hai người như vậy cũng không đi làm phiền, người ngồi thì vẫn ngồi, đứng vẫn đứng vô cùng an tĩnh.
Lẳng lặng ôm người trong lòng, Thương Liêm kiên định nói:"Anh sẽ cho cuộc sống em muốn."
"Cuộc sống chúng ta muốn." Lữ Mộc nhẹ nhàng nhắc nhở.
Trần Hồng thổi râu trợn mắt:"Chúng ta? Sao hai người dám bỏ rơi chúng tôi hả!!!" Mấy chữ cuối cơ hồ là dùng rống để nói lên.
Mọi người buồn cười tới vai run rẩy, Tiêu Duy đảo mắt:"Đại ca, anh có thể xem bầu không khí được không, thảo nào những người phụ nữ đã từng quen anh đều thích mắng anh ở sau lưng."
Vai mọi người càng run rẩy lợi hại hơn.....
Trần Hồng tức giận:"Đánh rắm, những người phụ nữ trước kia của bố mày không phải yêu bố mày tới chết đi sống lại sao, bố mày muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, lên giường bố mày là mãnh hổ, xuống giướng bố mày là một quý ông, ai mẹ nó lại mắng bố mày?"
Những người từng là thuộc hạ của Trần Hồng đều mang vẻ mặt mờ mịt:"Trong miệng tiền lão đại là ai vậy?" Có người vô thức nói ra nghi vấn trong lòng.
Trần Hồng hoàn toàn bùng nổ:"Bố mày muốn long hổ đấu với bọn mày." Những lời này thật sự là rống lên, âm lượng lớn đến muốn bay nóc nhà.
"Câm miệng." Thanh âm Thương Liêm lạnh tới rơi băng.
Trần Hồng lập tức cụp đuôi, tuy Thương Liêm nhỏ hơn gã một tuổi, nhưng khí thế mạnh hơn y nhiều, còn có năng lực và thân thủ kia, quan trọng nhất là còn có một người vợ lợi hại vô cùng yêu thương hắn, Trần Hồng biểu thị bản thân không phục cũng không được.
Mọi người đều an tĩnh lại, Thương Liêm gật đầu ý bảo mọi người ngồi xuống, bản thân cũng ôm Lữ Mộc ngồi xuống:"Mỗi người trong chúng ta đều có năng lực cá nhân tốt, điểm này mọi người đều biết, nhưng đừng để cho tôi nhìn thấy mọi người vì vậy mà chậm lại bước chân tiến bộ."
Mọi người:"Vâng, tuyệt đối không dừng lại!!!"
Thương Liêm gật đầu:"Tuy bây giờ chúng ta không kém với người khác nhưng nhân số quả thực bất lợi, cho nên tôi định chờ sau này chúng ta ổn định sẽ bắt đầu tuyển nhận đội viên mới, mở rộng đội ngũ của chúng ta."
Lữ Mộc rất tán thành quyết định của Thương Liêm, hiện tại đúng là thời điểm bọn họ cần tuyển nhận số lượng lớn nhân tài, híp mắt, lúc này Lữ Mộc nảy ra một ý tưởng.
"Ừ, ừ." Cảnh Bạc gật đầu:"Để em xem đội ngũ chúng ta mở rộng còn ai dám tới đánh chủ ý lên người chúng ta, còn ai có thể có suy nghĩ thôn tính chúng ta."
Thương Liêm nói tiếp:"Hoa Thư, Dương Binh, Quả Tuấn, sau này nhiệm vụ của ba người các cậu là mỗi ngày dẫn đội ra ngoài giết tang thi thăng cấp, đi thu thập càng nhiều Lõi Trái Tim hơn, nếu thứ này đã trở thành tiền tệ lưu thông trong căn cứ, như vậy chúng ta cần thứ này khơi thông mối quan hệ thu mua nhân tâm cần thiết."
"Đội trưởng, chị dâu, hai người không đi cùng đội ngũ sao?" Hoa Thư hỏi.
Thương Liêm vừa định gật đầu đã bị Lữ Mộc cản, Lữ Mộc nói:"Chúng tôi sẽ đi với mọi người sáu ngày, ba ngày đầu ba đội tập trung cùng đi ra ngoài săn giết, ba ngày sau chia làm ba tiểu đội đi tới những nơi khác nhau, hai người chúng tôi mỗi ngày một đội, không có tình huống gì đặc biệt xảy ra, sau đó tôi và Liêm sẽ đi làm chuyện của mình."
"Vâng!" Mọi người cũng không hỏi sau đó hai người sẽ đi đâu muốn làm gì, bọn họ chỉ cần làm tốt chuyện đội trưởng và chị dâu phân phó, vẫn là câu nói kia, nên biết thì cuối cùng họ cũng sẽ biết, giống như dị năng biến dị, giống như không gian.
Thương Liêm gật đầu, vung tay với mọi người:"Giải tán!"
"Cơm...." Cảnh Bạc làm dáng vẻ đáng thương.
"Cơm, cơm, cơm..." Trúc Đậu cũng nói tiếp.
"A..." Lữ Mộc vui vẻ chọn mấy món ăn trong không gian đưa cho hai cô gái:" Đại Nữu và Tâm Dao, hai người trước chuẩn bị những gì cần chuẩn bị đi, sau đó tôi trực tiếp đi qua làm là được."
"Đi ngay." Tâm Dao cầm đồ ăn cười híp mắt kéo Đại Nữu đi tới phòng bếp tầng 1 (nói là tầng một chắc là tầng trệt).
Nguyện vọng ăn uống được thỏa mãn, mọi người thấy chị dâu và đội trưởng tựa hồ có lời muốn nói, vì vậy cũng thức thời đi ra ngoài, chơi cờ chơi cờ, đánh bài đánh bài, vui vẻ chờ ăn.
Thương Liêm kéo Lữ Mộc lên giường rồi đè trên người cậu, môi đối môi:"Mộc Mộc có ý kiến gì?"
Lữ Mộc hít một hơi thật sâu, cậu biết hắn nhất định sẽ hỏi.
"Sau khi chúng ta tách khỏi những người khác, em muốn dẫn anh đi tới mấy chỗ." Dừng chút, sắc mặt Lữ Mộc không tự chủ được nghiêm túc:"Mấy khu căn cứ đều có sở nghiên cứu ngầm, có những người tiến hóa bị giam ở trong đó, em muốn xâm nhập vào nghĩ cách cứu bọn họ ra."
Nhìn Thương Liêm im lặng, Lữ Mộc nói tiếp:"Những người tiến hóa kia mỗi ngày đều phải đối mặt với đủ loại thí nghiệm trên người, vô cùng đau khổ... nên em tin chỉ cần cứu bọn họ ra, hành động của chúng ta tương đương với ân cho bọn họ sống lại, những người được chiêu mộ này hoàn toàn khác với trực tiếp chiêu mộ ở căn cứ, những người phải trải qua hoàn cảnh bị dày vò sống không bằng chết mới có thể mang theo lòng trung thành và kiên định đi theo chúng ta, đội ngũ xây dựng như vậy mới càng thêm mạnh mẽ càng thêm đoàn kết."
Lữ Mộc suy nghĩ lại nói:"Còn những người được chiêu mộ ở bên ngoài, suy nghĩ của em là luôn đặt ở bên ngoài đội ngũ là được rồi, mở rộng đội ngũ đồng thời không cho bọn họ cơ hội tiếp xúc với đội ngũ nòng cốt."
"Mộc Mộc... em...."
"Đừng hỏi em vì sao biết những chuyện này." Lữ Mộc tựa đầu vào lòng hắn:"Liêm, xin cho em thời gian... thời điểm tới em sẽ nói cho anh..."
Thương Liêm nhẹ nhàng vỗ lên đầu người trong lòng:"Được."
Anh có thể chịu được chuyện em có bí mật với anh, dù em muốn giấu giếm bao lâu cũng được, chỉ cần em vẫn ở trong lòng anh.
Lữ Mộc chôn mặt sâu hơn, thực ra cậu không muốn gạt anh ấy bất cứ chuyện gì, chỉ là cậu cũng không muốn anh tiếp xúc với tuyệt vọng và bi thương thống khổ kiếp trước, cảm xúc quá mâu thuẫn, cần Lữ Mộc tốn chút thời gian để làm rõ nên cậu mới kêu anh cho cậu thời gian.
"Đừng suy nghĩ nhiều... anh chờ em..." Bao lâu cũng chờ.
"Dạ." Lữ Mộc ngửa đầu hôn lên đôi môi ấm áp của người đàn ông.
Hai người tốc chiến tốc thắng, đơn giản giải quyết như cầu ở phương diện nào đó bằng đùi và tay, Lữ Mộc với đôi môi sưng tấy làm một bữa phong phú cho toàn bộ đội viên, coi như là cổ động cho cuộc săn giết bắt đầu vào ngày mai.
Bình luận truyện