Sở Sở
Chương 17
Cảm giác đằng sau lưng mình có chút ẩm ướt, Sở Lam hiểu ngay rằng tiểu hài nhi đang khóc, trong lòng không khỏi phiền muộn, lệnh cho thị vệ lui ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tề Gia Nghĩa, nói: “Sư huynh, ngươi biết ta lúc nào cũng chán ghét việc đi chinh phạt ma giáo của võ lâm đại hội, hiện việc đó đối với ta càng không có ý nghĩa. Ngươi cũng đã tới, lại nói ta phạm phải tội ác ngập trời, vậy giờ ta dẫn Sở Liễu về nhà nhận tội. Ta và Sở Liễu đều cùng họ Sở, không liên quan đến nhà họ Tề ngươi, ngươi cứ hảo hảo lo xong chuyện nhà mình trước đã.”
Nói xong hắn liền phân phó thị vệ lập tức khởi hành quay về Sở gia.
Tề Gia Nghĩa cùng Sở Vân nhất thời hoảng hốt.
So với chuyện Tiểu Liễu, chuyện võ lâm đại hội lần này vô cùng quan trọng vì nó liên quan tới đại sự tồn vong của võ lâm. Sở Lam từ trước đến nay đều không muốn đến dự, nhưng lại phải miễn cưỡng theo mệnh lệnh mà đi. Dựa vào tính khí hắn, nếu hắn thực sự phất tay áo rời đi thì cũng đồng nghĩa với việc Sở gia vắng mặt tại đại hội, theo đó việc chinh phạt ma giáo ắt bị lỡ mất, thanh danh Sở gia cũng sẽ bị ảnh hướng lớn.
Sở Vân và Tiểu Chanh không ngớt van xin: “Ca ca, ngươi không thể đi, chuyện Sở Liễu chúng ta sẽ giải quyết sau.” Nàng gọi cả tên Sở Liễu, hẳn cũng cho thấy rõ ý tứ của mình.
Sở Lam bộ dạng lười biếng nhìn về phía Tề Gia Nghĩa.
Tề Gia Nghĩa nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, không nói lời nào, xoay người, trong nháy mắt biến mất.
Sở Vân vội vã theo hắn rời đi.
Sở Lam ở phía sau nói to lên: “Toàn bộ Tân Châu giờ chỉ còn chỗ này để trọ thôi, tối nay sư huynh ngươi nên ở lại đây, chúng ta chút nữa sẽ bàn bạc tỉ mỉ chuyện chinh phạt ma giáo a!”
Đắc ý xong, hắn đem tiểu hài nhi đang núp ở phía sau ra đằng trước người, đã thấy y mặt ướt lệ, tiều tụy đi không ít.
“Ngươi khóc cái gì? Ta cưỡng đoạt ngươi, công tử ngươi thay ngươi phân xử cơ mà!” Nói xong, hắn nâng tay áo lên vụng về thay y thấm lệ.
Tiểu Liễu quay đầu tỏ ý không nghe. Sở Lam đã quen với loại tình cảnh này, cũng không quản y, thẳng tay bế y tiến vào nội ốc, thầm nghĩ mình còn chưa có được ăn cơm tiểu hài tử làm, chỉ tại cái tên đầu gỗ kia làm hỏng chuyện hết.
{ Huyền Huyền có điều muốn nói: chậm rãi viết đến bây giờ, chắc hẳn diện mục từng người đều đang dần dần hiện ra rõ nét. Kỳ thực Sở Vân, rồi tam tiểu thư, người của bát đại môn phái, còn có bốn nha hoàn, Sở bá mẫu, cùng người của ma giáo, bọn họ đều mang trong mình thái độ kỳ thị.
Thành kiến thì ai cũng có, chỉ là ta cảm giác Sở Lam có chút khác biệt so với nhưng người kia, tuy nhiên hắn cũng có nhiều tính xấu. Thế nhưng những khuyết điểm thiếu sót của hắn về sau cũng cảm thấy rất đáng yêu a.}
Sở Vân đuổi theo Tề Gia Nghĩa đến cửa khách điếm thì dừng lại, khóc ầm lên gọi Tiểu Chanh trở về.
Mấy nha đầu cũng bị hành động của Sở Lam hù cho phát sợ, nay Sở Lam đi rồi nên bọn chúng cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ là có phần không cam lòng.
Sở Vân cắn môi, im lặng, nàng cũng không ngờ Tiểu Liễu lại có ảnh hưởng lớn đối với ca ca như vậy. Trầm ngâm một hồi, nàng phân phó Tiểu Chanh: “Ngươi về trước đi, nhớ bẩm báo lại sự tình ngày hôm nay với lão phu nhân.”
Giờ chẳng còn cách nào khác là để mẫu thân định đoạt, chỉ có mẫu thân mới có biện pháp đối phó ca ca thôi.
Tại phòng trong, Sở Lam đang bôi dược lên chỗ sưng đỏ trên mặt Tiểu Liễu.
“Đừng nhúc nhích, dược này bên ngoài tốn nghìn vàng mới mua được đấy!”
Dược thấm vào da có hơi lạnh nhưng thật thoải mái dễ chịu. Tuy vậy, Tiểu Liễu vẫn muốn thoát khỏi Sở Lam vì hắn một bên bôi dược cho y, một bên lại cứ liên tục thổi khí lên mặt y, hơn nữa còn càng ngày càng tiến sát vào.
“Nha đầu Sở Vân kia, lần tới xem ta giáo huấn nàng.”
Tiểu Liễu ngẩng đầu thối lui, lại bị kéo lại.
“Uy, ngoan ngoãn một chút được không!” Vừa nói hắn lại vừa tiếp tục thổi khí: “Mà ngươi cũng thật vô dụng, gầy yếu thế nào thì cũng là một nam hài, sao phong thái lại y chang lão lão, ngay cả một nha đầu cũng sợ đến mức co rúm người lại.”
Tiểu Liễu há miệng, tâm trạng một mảnh buồn bã thất vọng.
“Nhất định phải sửa! Ngày mai ta sẽ dạy công phu cho ngươi!”
Tiểu Liễu càng thêm chán nản. Công tử nói y từng này tuổi không thích hợp để luyện võ nữa, mà dù có thể thì thể trạng y cũng không có khả năng luyện cho tốt được.
Sở Lam nhìn biểu cảm của y, liền hiểu ngay y đang nghĩ gì, nhất thời nổi giận: “Cái tên công tử đầu gỗ nhà ngươi thì có dạy trăm năm cũng không được gì. Ta là ai chứ, ta mà dạy ngươi một lần thì bằng muời lần hắn dạy ngươi! Chẳng lẽ ngươi đã quên trước đây ta nói sư phụ dạy chúng ta luyện võ, hắn mất mười ngày mới học được, còn ta chỉ tốn một canh giờ thôi sao!”
Sở Lam tâng bốc mình một hồi rồi mới quay đầu nhìn Tiểu Liễu, lại thấy biểu tình của y có phần nghi ngờ không tin, cơn nộ khí càng thêm lớn, cầm dược cao hướng phía giường thẳng tay ném, người thì càng tiến sát vào y hơn.
Tiểu Liễu thấy hắn đến gần, biết có chuyện không lành sắp xảy ra, hai tay liền liều mạng đẩy hắn.
Kết quả lại bị hắn ôm nhấc lên, thẳng tay cởi ngoại bào, một đường bế vào trong viện.
Hắn thờ phì phì nói: “Ta sẽ dạy ngươi ngay bây giờ!”
Tiểu Liễu ngây ngẩn cả người, nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương.
Mà Sở Lam thấy thân thể ốm yếu của tiểu hài nhi, cũng tỉnh táo lại phần nào, có lẽ Tề Gia Nghĩa nói không sai. Nhưng lời đã nói rồi sao có thể thu lại, sắc mặt hắn liền trầm xuống: “Nhìn dáng dấp ngươi xấu xí như vậy, mặt lại sưng lên chẳng khác gì cái hồ lô, thật chán quá đi, không dạy nữa, sau này tính sau.” (-.-)
Tiểu Liễu ở cùng với hắn đã tương đối lâu, tính cách hắn y cũng hiểu được ít nhiều nên không để bụng lắm, trái lại còn cho rằng hắn chỉ nhất thời làm ầm ĩ thôi, trong ngực cũng dễ chịu đi.
Tiểu Liễu e dè hỏi: “Ngươi không phải chưa ăn cơm sao?”
Đúng vậy, Sở Lam lúc này mới nhớ ra, lại thấy bộ dạng thảm thương của Tiểu Liễu nên cũng không muốn y phải cất công đi nấu cơm. Hắn liền gọi thị vệ đi chuẩn bị đồ ăn, sau đó đem Tiểu Liễu tiến vào nội ốc, vừa đi vừa nói: “Lần sau, ngươi phải làm rau cải xào cho ta, nhớ kĩ lấy.”
“Cái đó có gì ngon?” Thanh âm nho nhỏ của Tiểu Liễu vang lên.
“Ngươi thì biết cái gì.” Sở Lam trừng mắt nhìn y, thầm nghĩ, tiểu hài nhi tự nhiên học ở đâu ra cái thói vặn lại người khác như thế này.
Cơm nước được bưng tới nội ốc, Sở Lam bắt Tiểu Liễu phải đút hắn ăn, lại bị y khước từ, đẩy qua đẩy lại mãi, ăn xong thì cũng đã tới giờ cơm tối.
Suốt đường đi, Tiểu Liễu vốn đã vô cùng mệt mỏi, giờ buồn ngủ không khỏi khẽ ngáp một cái.
“Đi nghỉ.”
Tiểu Liễu bất động nhìn hắn, nghỉ này là chỉ ngủ thôi hay là…
“Cho ngươi ngủ, dưỡng tinh thần hảo, ban đêm chúng ta lại…” Sở Lam hướng y sắc sắc cười, nháy mắt (*blink =))) .
Tiểu Liễu đối với người này thực sự cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời trèo lên giường.
Nhưng người nọ vẫn không có ý định dừng lại mà hỏi tiếp: “Ngoại trừ giặt quần áo, nấu cơm, ngươi còn thay tên họ Tề kia làm cái gì a?”
Lại nữa! Tiểu Liễu thẳng tay thả mành xuống.
“Uy!” Sở Lam ở bên ngoài hô.
Tiểu Liễu không cởi y phục, chỉ đắp chăn lên, lại cảm thấy trên mặt ngoài chỗ sưng phù đau nhức, còn có chút nhiệt.
Màn đêm dần dần buông xuống, Tề Gia Nghĩa cũng trở lại viện lạc của Sở Lam, đi theo sau là Sở Vân.
“Sư huynh, muội tử, chúng ta mau bàn bạc chuyện tồn vong của võ lâm thôi!” Sở Lam lên tiếng như thể chưa có sự tình gì xảy ra chiều nay, nghênh đón hai người vào trong phòng.
Thấy trên cổ tay Sở Vân có một vết thương, Sở Lam có phần áy náy. Dù sao cũng là thân muội của hắn, tuy từ nhỏ hắn đối nàng chưa hề bộc lộ rõ tình cảm, nhưng cũng không bao giờ để người ngoài bắt nạt hà hiếp nàng.
Tề Gia Nghĩa bước vào phòng, Sở Vân lặng lẽ theo sau, Sở Lam gọi nàng, trừng mắt nhìn nàng một chút rồi lại lộ ra vẻ quan tâm lo lắng: “Không làm sao chứ? Sau này làm gì cũng phải hỏi trước ta!” Sở Vân trong mắt đột nhiên nóng lên, ca ca quả nhiên là vẫn yêu thương nàng, thế nhưng vì sao lại bị cái tên tiểu quan nhơ nhớp đê hèn kia cám dỗ a?
Nàng hơi lắc đầu, rồi lại khe khẽ gật đầu
Ba người ngồi xuống, Tề Gia Nghĩa biểu cảm bình tĩnh, nói nhất định phải liên hợp bát phái lại để chinh phạt ma giáo.
Sở Lam bĩu môi tỏ ý không đồng tình, nhưng cũng không nói gì vì hắn hiểu rõ nói thế nào thì cũng vô ích.
Sở Vân tuy là nữ tử nhưng tính tình lại luôn thẳng thắn: “Mẫu thân đã nói qua, hiện trước mắt ma giáo thế mạnh, không nên liều mạng đánh bừa. Chúng ta nên xem ý tứ bát phái như thế nào rồi hẵng bàn lại.” Vốn đang bất hòa nên việc thương lượng trao đổi cũng chẳng tiến tới đâu, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh. Cuối cùng, Sở Lam nói: “Ta đã an trí một phòng hảo hạng cho các ngươi nghỉ tạm. Nghỉ ngơi dưỡng sức đi, từ nay đến đại hội, còn chưa biết sẽ xảy ra những chuyện gì nữa.”
Tề Gia Nghĩa đứng lên mím môi, trầm giọng hỏi: “Tiểu Liễu đâu?”
Sở Lam nhếch mi, lộ ra tà tiếu: “Sư huynh, ý ngươi muốn hỏi y đi ngủ chưa hả?”
“Sư đệ, ngươi không được phép gây thêm sai lầm nữa!” Tề Gia Nghĩa khẩn khoản nói: “Võ lâm chính đạo trong thiên hạ luôn nhìn vào Sở gia, nhìn vào ngươi, ngươi một bước cũng không thể đi nhầm được! Mà Tiểu Liễu thân thế thảm thương, ngươi cưỡng đoạt y, thực sự là đã đi ngược lại với đạo nghĩa võ lâm rồi…”
“Được rồi, Tề Gia Nghĩa, ta không cần đầu gỗ nhà ngươi giáo huấn. Ta nói cho ngươi biết, y đêm nay ngủ ở trong phòng ta, trên giường ta. Vậy ngươi muốn cho y ngủ ở đâu, trong phòng ngươi ư?”
“Ngươi…” Tề Gia Nghĩa tức giận đến độ nói không nên lời.
“Ta hiểu, sư huynh vốn chính trực, sẽ không như ta cưỡng đoạt một tên tiểu quan. Nhưng nếu ta không cho y ngủ trong phòng ngươi, ngươi sao biết được buổi tối ta sẽ làm gì y. Cho nên dù thế nào thì cũng giống nhau thôi, tốt nhất là để y cùng ta ở một chỗ.”
Tề Gia Nghĩa ghì chặt góc bàn, thẳng đến khi cái góc bàn nát vụn thành phấn, lả tả rơi xuống.
Sở Vân bước lên phía trước, khuyên hắn: “Tề đại ca, ngươi đừng để bụng ca ca ta. Ca ca ta tuy ăn nói ngang ngược nhưng nhất định không có cưỡng đoạt người nọ. Ta thấy người nọ cùng ca ca ta ở chung chỉ là tạm thời thôi, ngươi cũng đừng lo…”
“Ngươi không hiểu, Tiểu Liễu chính là một hảo hài tử, nhất định sẽ không…” Tề Gia Nghĩa vội kêu lên.
Sở Lam con ngươi biến sắc, sâu lại, thanh âm càng thêm âm trầm: “Họ Tề kia, ta nói lần cuối cùng, chuyện Sở gia không cần ngươi quản, ngươi trước tiên nên tìm Thu sư tỷ đi, việc này giải quyết sau!” Nói xong liền thẳng bước rời đi.
Tề Gia Nghĩa nhắm mắt, một hồi mới bình tĩnh lại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không an tâm.
Hắn nghĩ ngợi mãi mà vẫn không thể hiểu, tiểu sư đệ của mình cho dù tính khí bá đạo nhưng cũng chưa gây nên việc gì nhẫn tâm, tại sao lại muốn đi giày vò tiểu nam đồng kia chứ. Hắn nhớ lại ngày trước, Tiểu Liễu đã vài lần van xin hắn lưu y lại, nhưng chính hắn do dự chần chừ, giờ càng thêm hối hận không nguôi. Thầm nghĩ, võ lâm đại hội kết thúc, hắn nhất định phải cứu y ra khỏi nơi này.
Sở Lam hung hăng bước vào phòng, Tiểu Liễu dĩ nhiên đã tỉnh, đang ngồi ở bàn ăn chút điểm tâm.
Y biết Tề Gia Nghĩa đã trở về, lo lắng nghĩ người nọ cùng công tử chắc vừa cãi vã, liền len lén nhìn trộm sắc mặt hắn.
“Nhìn cái gì? Công tử quý báu của ngươi ngủ ở phòng bên cạnh.”
A?
Tiểu Liễu đưa mắt nhìn sang vách tường, còn chưa kịp nuốt phần điểm tâm trong miệng thì đã bị Sở Lam bế ném lên trên giường.
Kỳ thực, lúc vào phòng, hắn thấy tiểu hài nhi đang ngồi ngoan ngoãn ở chỗ nọ, cơn nộ khí đã phần nào tiêu tan. Chỉ là mỗi lần gặp, Tề Gia Nghĩa đều luôn miệng quan tâm tới tiểu hài nhi khiến hắn không khỏi sinh tà hỏa. Y đích thị đã thành Sở Liễu, họ Tề kia dựa vào cái gì mà dám khoa tay múa chân! Vợ mình còn lo không hảo, vậy mà còn đòi quản chuyện nhà người khác. {Không phải hắn cũng đang tự coi Tiểu Liễu là thê tử của mình đấy sao.}
Tiểu Liễu bị hắn đặt ở dưới thân, đương nhiên hiểu rõ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Thế nhưng lần này có chút khác biệt, công tử đang ở ngay sát vách, công tử đang ở ngay phòng bên cạnh a!
Y muốn cự tuyệt, lại thấy Sở Lam nháy mắt hướng y cười, tựa hồ như muốn nói “Không nên” a, công tử ngươi ngay bên cạnh sẽ nghe thấy đó.
Công tử hẳn biết ta cùng người nọ đã làm chuyện đó.
Người nọ nói hắn cưỡng đoạt ta, thế nhưng…thế nhưng thật ra là…
Không..không thể để cho công tử nghe thấy, không thể để cho công tử nhìn thấy.
Không được phép phát ra bất cứ âm thanh nào!
Tiểu Liễu vừa thẹn lại vừa hoảng, Sở Lam thấy vậy thì trong lòng chợt xao động không nói nên lời, không nhịn được mà nói: “Sao ngươi cứ phải để ý đến cái tên công tử chết tiệt ấy? Hắn ngày trước chỉ do tiện đường nên mới cứu ngươi, còn ta đây là thực tâm liều mạng mà cứu, hắn cho ngươi một kiện cựu y, ta cho ngươi…” Nói được một nửa lại nghĩ sao mình tự nhiên đi so bì với tên họ Tề kia thế này. Hài tử dưới thân hiện đã trở thành người của mình rồi, cần gì phải so bì với ai khác cơ chứ?
Sở Lam bình tĩnh lại đưa mắt nhìn tiểu hài nhi, Tiểu Liễu thấy vậy tim đập thình thịch, mặt nóng lên.
Hắn cầm lấy tay y, khẽ liếm, trong lòng bàn tay còn lưu lại chút vị ngọt của món điểm tâm.
“Lần này, ngươi phải ngoan ngoãn vâng lời ta.” Vừa nói vừa liếm lộng ngón tay Tiểu Liễu.
Dưới ánh nến, Tiểu Liễu thấy một gương mặt vô cùng đẹp đẽ đang chậm rãi lại gần, tâm trí y nhất thời hoàn toàn trống rỗng.
Hai người chầm chậm hôn môi, quấn quýt lấy lưỡi nhau.
Sở Lam tháo dây lưng bên hông Tiểu Liễu, rồi cởi tiết khố y, với tay khẽ vuốt khe nhỏ tinh tế kia. Chẳng biết vân vê bao lâu, chỗ phía sau của Tiểu Liễu đã dần nới lỏng ra, hắn mới nhẹ nhàng lần mò, đút một ngón tay hướng vào trong.
Cái miệng nho nhỏ cùng vết sưng đỏ trên mặt Tiểu Liễu đều bị đầu lưỡi Sở Lam hôn tới hôn lui, nay chỗ kín còn bị ngón tay tham dò, bất giác hơi co chặt lại.
“Tiểu đông tây, ngươi muốn ta đi vào chưa?” Sở Lam nở một nụ cười tà ý, dùng sức đem tách chân Tiểu Liễu ra, nhiệt vật ngẩng đầu thẳng hướng tiến nhập.
Thật là chặt mà.
Sở Lam thoải mái muốn rên lên, một tay cầm lấy bắp đùi thon nhỏ của Tiểu Liễu rồi nâng lên vòng qua thắt lưng mình, một tay lần vào trong vạt áo của y, đùa nghịch hai tiểu lạp nọ.
Tiểu Liễu bị cự vật kia đâm vào, cả người cơ hồ bị nhấc rời khỏi giường, thân thể mềm nhũn, vội đưa tay ôm lấy cổ Sở Lam, hai chân mở rộng, theo hướng trừu sáp mà nhịp nhàng lay động, đôi chân trắng muốt dưới ánh nến nay càng thêm phi thường non mịn.
Sở Lam tay di chuyển dọc theo chân Tiểu Liễu dời xuống, đem hai chân y kẹp chặt eo mình, tay cầm lấy bàn chân trần nhỏ bé, khẽ khàng cù cù lòng bàn chân.
Chỗ mẫn cảm kia ở tư thế như vậy nên khó tránh khỏi khởi sắc, huống chi trong thân thể lại bị người nọ đoạn lộng, eo nhỏ Tiểu Liễu hưng phấn mà nảy lên, mồ hôi lấm tấm từ thái dương chảy ra, lòng bàn chân bị giày vò, tâm trí sớm đã bị khống chế, nhưng y vẫn liều mạng cắn môi, không muốn thốt ra bất cứ thanh âm nào.
Sở Lam khép đôi mắt xinh đẹp lại, gắt gao cô trụ thắt lưng Tiểu Liễu, nhắm khe nhỏ tinh tế kia mà hết sức đâm vào…
“Đã làm nhiều lần sao đến giờ vẫn có thể chặt như vậy? Ân?” Một mặt vừa di chuyển, một mặt lại không ngừng nói mấy lời đáng xấu hổ.
Tiểu Liễu phía sau bị kích thích, lại nghe hắn nói xằng, hậu huyệt liền từng cơn co giật, chân không kiềm lại được mà gắt gao vòng sau lưng Sở Lam, đôi môi đỏ hồng run rẩy không dám hé nửa lời…
“Bướng này, mau kêu, ân…”
A…” tiếng rên rỉ uyển chuyển rốt cục cũng thốt lên.
Sở Lam hưng phấn càng ra sức trừu sáp: “Tiếp a, mau gọi…”
Khuôn mặt Tiểu Liễu đã muốn biến đỏ, cho dù thanh âm tinh tế kia Sở Lam cơ hồ như không nghe thấy được nhưng tim hắn vẫn cứ liên tục nhảy lên.
Tên ác nhân kia…hắn…hắn chưa hề có dấu hiệu muốn dừng lại, vật nọ trong người dường như không có ý định rút ra a, ô ô…
Nói xong hắn liền phân phó thị vệ lập tức khởi hành quay về Sở gia.
Tề Gia Nghĩa cùng Sở Vân nhất thời hoảng hốt.
So với chuyện Tiểu Liễu, chuyện võ lâm đại hội lần này vô cùng quan trọng vì nó liên quan tới đại sự tồn vong của võ lâm. Sở Lam từ trước đến nay đều không muốn đến dự, nhưng lại phải miễn cưỡng theo mệnh lệnh mà đi. Dựa vào tính khí hắn, nếu hắn thực sự phất tay áo rời đi thì cũng đồng nghĩa với việc Sở gia vắng mặt tại đại hội, theo đó việc chinh phạt ma giáo ắt bị lỡ mất, thanh danh Sở gia cũng sẽ bị ảnh hướng lớn.
Sở Vân và Tiểu Chanh không ngớt van xin: “Ca ca, ngươi không thể đi, chuyện Sở Liễu chúng ta sẽ giải quyết sau.” Nàng gọi cả tên Sở Liễu, hẳn cũng cho thấy rõ ý tứ của mình.
Sở Lam bộ dạng lười biếng nhìn về phía Tề Gia Nghĩa.
Tề Gia Nghĩa nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên, không nói lời nào, xoay người, trong nháy mắt biến mất.
Sở Vân vội vã theo hắn rời đi.
Sở Lam ở phía sau nói to lên: “Toàn bộ Tân Châu giờ chỉ còn chỗ này để trọ thôi, tối nay sư huynh ngươi nên ở lại đây, chúng ta chút nữa sẽ bàn bạc tỉ mỉ chuyện chinh phạt ma giáo a!”
Đắc ý xong, hắn đem tiểu hài nhi đang núp ở phía sau ra đằng trước người, đã thấy y mặt ướt lệ, tiều tụy đi không ít.
“Ngươi khóc cái gì? Ta cưỡng đoạt ngươi, công tử ngươi thay ngươi phân xử cơ mà!” Nói xong, hắn nâng tay áo lên vụng về thay y thấm lệ.
Tiểu Liễu quay đầu tỏ ý không nghe. Sở Lam đã quen với loại tình cảnh này, cũng không quản y, thẳng tay bế y tiến vào nội ốc, thầm nghĩ mình còn chưa có được ăn cơm tiểu hài tử làm, chỉ tại cái tên đầu gỗ kia làm hỏng chuyện hết.
{ Huyền Huyền có điều muốn nói: chậm rãi viết đến bây giờ, chắc hẳn diện mục từng người đều đang dần dần hiện ra rõ nét. Kỳ thực Sở Vân, rồi tam tiểu thư, người của bát đại môn phái, còn có bốn nha hoàn, Sở bá mẫu, cùng người của ma giáo, bọn họ đều mang trong mình thái độ kỳ thị.
Thành kiến thì ai cũng có, chỉ là ta cảm giác Sở Lam có chút khác biệt so với nhưng người kia, tuy nhiên hắn cũng có nhiều tính xấu. Thế nhưng những khuyết điểm thiếu sót của hắn về sau cũng cảm thấy rất đáng yêu a.}
Sở Vân đuổi theo Tề Gia Nghĩa đến cửa khách điếm thì dừng lại, khóc ầm lên gọi Tiểu Chanh trở về.
Mấy nha đầu cũng bị hành động của Sở Lam hù cho phát sợ, nay Sở Lam đi rồi nên bọn chúng cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ là có phần không cam lòng.
Sở Vân cắn môi, im lặng, nàng cũng không ngờ Tiểu Liễu lại có ảnh hưởng lớn đối với ca ca như vậy. Trầm ngâm một hồi, nàng phân phó Tiểu Chanh: “Ngươi về trước đi, nhớ bẩm báo lại sự tình ngày hôm nay với lão phu nhân.”
Giờ chẳng còn cách nào khác là để mẫu thân định đoạt, chỉ có mẫu thân mới có biện pháp đối phó ca ca thôi.
Tại phòng trong, Sở Lam đang bôi dược lên chỗ sưng đỏ trên mặt Tiểu Liễu.
“Đừng nhúc nhích, dược này bên ngoài tốn nghìn vàng mới mua được đấy!”
Dược thấm vào da có hơi lạnh nhưng thật thoải mái dễ chịu. Tuy vậy, Tiểu Liễu vẫn muốn thoát khỏi Sở Lam vì hắn một bên bôi dược cho y, một bên lại cứ liên tục thổi khí lên mặt y, hơn nữa còn càng ngày càng tiến sát vào.
“Nha đầu Sở Vân kia, lần tới xem ta giáo huấn nàng.”
Tiểu Liễu ngẩng đầu thối lui, lại bị kéo lại.
“Uy, ngoan ngoãn một chút được không!” Vừa nói hắn lại vừa tiếp tục thổi khí: “Mà ngươi cũng thật vô dụng, gầy yếu thế nào thì cũng là một nam hài, sao phong thái lại y chang lão lão, ngay cả một nha đầu cũng sợ đến mức co rúm người lại.”
Tiểu Liễu há miệng, tâm trạng một mảnh buồn bã thất vọng.
“Nhất định phải sửa! Ngày mai ta sẽ dạy công phu cho ngươi!”
Tiểu Liễu càng thêm chán nản. Công tử nói y từng này tuổi không thích hợp để luyện võ nữa, mà dù có thể thì thể trạng y cũng không có khả năng luyện cho tốt được.
Sở Lam nhìn biểu cảm của y, liền hiểu ngay y đang nghĩ gì, nhất thời nổi giận: “Cái tên công tử đầu gỗ nhà ngươi thì có dạy trăm năm cũng không được gì. Ta là ai chứ, ta mà dạy ngươi một lần thì bằng muời lần hắn dạy ngươi! Chẳng lẽ ngươi đã quên trước đây ta nói sư phụ dạy chúng ta luyện võ, hắn mất mười ngày mới học được, còn ta chỉ tốn một canh giờ thôi sao!”
Sở Lam tâng bốc mình một hồi rồi mới quay đầu nhìn Tiểu Liễu, lại thấy biểu tình của y có phần nghi ngờ không tin, cơn nộ khí càng thêm lớn, cầm dược cao hướng phía giường thẳng tay ném, người thì càng tiến sát vào y hơn.
Tiểu Liễu thấy hắn đến gần, biết có chuyện không lành sắp xảy ra, hai tay liền liều mạng đẩy hắn.
Kết quả lại bị hắn ôm nhấc lên, thẳng tay cởi ngoại bào, một đường bế vào trong viện.
Hắn thờ phì phì nói: “Ta sẽ dạy ngươi ngay bây giờ!”
Tiểu Liễu ngây ngẩn cả người, nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương.
Mà Sở Lam thấy thân thể ốm yếu của tiểu hài nhi, cũng tỉnh táo lại phần nào, có lẽ Tề Gia Nghĩa nói không sai. Nhưng lời đã nói rồi sao có thể thu lại, sắc mặt hắn liền trầm xuống: “Nhìn dáng dấp ngươi xấu xí như vậy, mặt lại sưng lên chẳng khác gì cái hồ lô, thật chán quá đi, không dạy nữa, sau này tính sau.” (-.-)
Tiểu Liễu ở cùng với hắn đã tương đối lâu, tính cách hắn y cũng hiểu được ít nhiều nên không để bụng lắm, trái lại còn cho rằng hắn chỉ nhất thời làm ầm ĩ thôi, trong ngực cũng dễ chịu đi.
Tiểu Liễu e dè hỏi: “Ngươi không phải chưa ăn cơm sao?”
Đúng vậy, Sở Lam lúc này mới nhớ ra, lại thấy bộ dạng thảm thương của Tiểu Liễu nên cũng không muốn y phải cất công đi nấu cơm. Hắn liền gọi thị vệ đi chuẩn bị đồ ăn, sau đó đem Tiểu Liễu tiến vào nội ốc, vừa đi vừa nói: “Lần sau, ngươi phải làm rau cải xào cho ta, nhớ kĩ lấy.”
“Cái đó có gì ngon?” Thanh âm nho nhỏ của Tiểu Liễu vang lên.
“Ngươi thì biết cái gì.” Sở Lam trừng mắt nhìn y, thầm nghĩ, tiểu hài nhi tự nhiên học ở đâu ra cái thói vặn lại người khác như thế này.
Cơm nước được bưng tới nội ốc, Sở Lam bắt Tiểu Liễu phải đút hắn ăn, lại bị y khước từ, đẩy qua đẩy lại mãi, ăn xong thì cũng đã tới giờ cơm tối.
Suốt đường đi, Tiểu Liễu vốn đã vô cùng mệt mỏi, giờ buồn ngủ không khỏi khẽ ngáp một cái.
“Đi nghỉ.”
Tiểu Liễu bất động nhìn hắn, nghỉ này là chỉ ngủ thôi hay là…
“Cho ngươi ngủ, dưỡng tinh thần hảo, ban đêm chúng ta lại…” Sở Lam hướng y sắc sắc cười, nháy mắt (*blink =))) .
Tiểu Liễu đối với người này thực sự cũng không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời trèo lên giường.
Nhưng người nọ vẫn không có ý định dừng lại mà hỏi tiếp: “Ngoại trừ giặt quần áo, nấu cơm, ngươi còn thay tên họ Tề kia làm cái gì a?”
Lại nữa! Tiểu Liễu thẳng tay thả mành xuống.
“Uy!” Sở Lam ở bên ngoài hô.
Tiểu Liễu không cởi y phục, chỉ đắp chăn lên, lại cảm thấy trên mặt ngoài chỗ sưng phù đau nhức, còn có chút nhiệt.
Màn đêm dần dần buông xuống, Tề Gia Nghĩa cũng trở lại viện lạc của Sở Lam, đi theo sau là Sở Vân.
“Sư huynh, muội tử, chúng ta mau bàn bạc chuyện tồn vong của võ lâm thôi!” Sở Lam lên tiếng như thể chưa có sự tình gì xảy ra chiều nay, nghênh đón hai người vào trong phòng.
Thấy trên cổ tay Sở Vân có một vết thương, Sở Lam có phần áy náy. Dù sao cũng là thân muội của hắn, tuy từ nhỏ hắn đối nàng chưa hề bộc lộ rõ tình cảm, nhưng cũng không bao giờ để người ngoài bắt nạt hà hiếp nàng.
Tề Gia Nghĩa bước vào phòng, Sở Vân lặng lẽ theo sau, Sở Lam gọi nàng, trừng mắt nhìn nàng một chút rồi lại lộ ra vẻ quan tâm lo lắng: “Không làm sao chứ? Sau này làm gì cũng phải hỏi trước ta!” Sở Vân trong mắt đột nhiên nóng lên, ca ca quả nhiên là vẫn yêu thương nàng, thế nhưng vì sao lại bị cái tên tiểu quan nhơ nhớp đê hèn kia cám dỗ a?
Nàng hơi lắc đầu, rồi lại khe khẽ gật đầu
Ba người ngồi xuống, Tề Gia Nghĩa biểu cảm bình tĩnh, nói nhất định phải liên hợp bát phái lại để chinh phạt ma giáo.
Sở Lam bĩu môi tỏ ý không đồng tình, nhưng cũng không nói gì vì hắn hiểu rõ nói thế nào thì cũng vô ích.
Sở Vân tuy là nữ tử nhưng tính tình lại luôn thẳng thắn: “Mẫu thân đã nói qua, hiện trước mắt ma giáo thế mạnh, không nên liều mạng đánh bừa. Chúng ta nên xem ý tứ bát phái như thế nào rồi hẵng bàn lại.” Vốn đang bất hòa nên việc thương lượng trao đổi cũng chẳng tiến tới đâu, chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh. Cuối cùng, Sở Lam nói: “Ta đã an trí một phòng hảo hạng cho các ngươi nghỉ tạm. Nghỉ ngơi dưỡng sức đi, từ nay đến đại hội, còn chưa biết sẽ xảy ra những chuyện gì nữa.”
Tề Gia Nghĩa đứng lên mím môi, trầm giọng hỏi: “Tiểu Liễu đâu?”
Sở Lam nhếch mi, lộ ra tà tiếu: “Sư huynh, ý ngươi muốn hỏi y đi ngủ chưa hả?”
“Sư đệ, ngươi không được phép gây thêm sai lầm nữa!” Tề Gia Nghĩa khẩn khoản nói: “Võ lâm chính đạo trong thiên hạ luôn nhìn vào Sở gia, nhìn vào ngươi, ngươi một bước cũng không thể đi nhầm được! Mà Tiểu Liễu thân thế thảm thương, ngươi cưỡng đoạt y, thực sự là đã đi ngược lại với đạo nghĩa võ lâm rồi…”
“Được rồi, Tề Gia Nghĩa, ta không cần đầu gỗ nhà ngươi giáo huấn. Ta nói cho ngươi biết, y đêm nay ngủ ở trong phòng ta, trên giường ta. Vậy ngươi muốn cho y ngủ ở đâu, trong phòng ngươi ư?”
“Ngươi…” Tề Gia Nghĩa tức giận đến độ nói không nên lời.
“Ta hiểu, sư huynh vốn chính trực, sẽ không như ta cưỡng đoạt một tên tiểu quan. Nhưng nếu ta không cho y ngủ trong phòng ngươi, ngươi sao biết được buổi tối ta sẽ làm gì y. Cho nên dù thế nào thì cũng giống nhau thôi, tốt nhất là để y cùng ta ở một chỗ.”
Tề Gia Nghĩa ghì chặt góc bàn, thẳng đến khi cái góc bàn nát vụn thành phấn, lả tả rơi xuống.
Sở Vân bước lên phía trước, khuyên hắn: “Tề đại ca, ngươi đừng để bụng ca ca ta. Ca ca ta tuy ăn nói ngang ngược nhưng nhất định không có cưỡng đoạt người nọ. Ta thấy người nọ cùng ca ca ta ở chung chỉ là tạm thời thôi, ngươi cũng đừng lo…”
“Ngươi không hiểu, Tiểu Liễu chính là một hảo hài tử, nhất định sẽ không…” Tề Gia Nghĩa vội kêu lên.
Sở Lam con ngươi biến sắc, sâu lại, thanh âm càng thêm âm trầm: “Họ Tề kia, ta nói lần cuối cùng, chuyện Sở gia không cần ngươi quản, ngươi trước tiên nên tìm Thu sư tỷ đi, việc này giải quyết sau!” Nói xong liền thẳng bước rời đi.
Tề Gia Nghĩa nhắm mắt, một hồi mới bình tĩnh lại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không an tâm.
Hắn nghĩ ngợi mãi mà vẫn không thể hiểu, tiểu sư đệ của mình cho dù tính khí bá đạo nhưng cũng chưa gây nên việc gì nhẫn tâm, tại sao lại muốn đi giày vò tiểu nam đồng kia chứ. Hắn nhớ lại ngày trước, Tiểu Liễu đã vài lần van xin hắn lưu y lại, nhưng chính hắn do dự chần chừ, giờ càng thêm hối hận không nguôi. Thầm nghĩ, võ lâm đại hội kết thúc, hắn nhất định phải cứu y ra khỏi nơi này.
Sở Lam hung hăng bước vào phòng, Tiểu Liễu dĩ nhiên đã tỉnh, đang ngồi ở bàn ăn chút điểm tâm.
Y biết Tề Gia Nghĩa đã trở về, lo lắng nghĩ người nọ cùng công tử chắc vừa cãi vã, liền len lén nhìn trộm sắc mặt hắn.
“Nhìn cái gì? Công tử quý báu của ngươi ngủ ở phòng bên cạnh.”
A?
Tiểu Liễu đưa mắt nhìn sang vách tường, còn chưa kịp nuốt phần điểm tâm trong miệng thì đã bị Sở Lam bế ném lên trên giường.
Kỳ thực, lúc vào phòng, hắn thấy tiểu hài nhi đang ngồi ngoan ngoãn ở chỗ nọ, cơn nộ khí đã phần nào tiêu tan. Chỉ là mỗi lần gặp, Tề Gia Nghĩa đều luôn miệng quan tâm tới tiểu hài nhi khiến hắn không khỏi sinh tà hỏa. Y đích thị đã thành Sở Liễu, họ Tề kia dựa vào cái gì mà dám khoa tay múa chân! Vợ mình còn lo không hảo, vậy mà còn đòi quản chuyện nhà người khác. {Không phải hắn cũng đang tự coi Tiểu Liễu là thê tử của mình đấy sao.}
Tiểu Liễu bị hắn đặt ở dưới thân, đương nhiên hiểu rõ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Thế nhưng lần này có chút khác biệt, công tử đang ở ngay sát vách, công tử đang ở ngay phòng bên cạnh a!
Y muốn cự tuyệt, lại thấy Sở Lam nháy mắt hướng y cười, tựa hồ như muốn nói “Không nên” a, công tử ngươi ngay bên cạnh sẽ nghe thấy đó.
Công tử hẳn biết ta cùng người nọ đã làm chuyện đó.
Người nọ nói hắn cưỡng đoạt ta, thế nhưng…thế nhưng thật ra là…
Không..không thể để cho công tử nghe thấy, không thể để cho công tử nhìn thấy.
Không được phép phát ra bất cứ âm thanh nào!
Tiểu Liễu vừa thẹn lại vừa hoảng, Sở Lam thấy vậy thì trong lòng chợt xao động không nói nên lời, không nhịn được mà nói: “Sao ngươi cứ phải để ý đến cái tên công tử chết tiệt ấy? Hắn ngày trước chỉ do tiện đường nên mới cứu ngươi, còn ta đây là thực tâm liều mạng mà cứu, hắn cho ngươi một kiện cựu y, ta cho ngươi…” Nói được một nửa lại nghĩ sao mình tự nhiên đi so bì với tên họ Tề kia thế này. Hài tử dưới thân hiện đã trở thành người của mình rồi, cần gì phải so bì với ai khác cơ chứ?
Sở Lam bình tĩnh lại đưa mắt nhìn tiểu hài nhi, Tiểu Liễu thấy vậy tim đập thình thịch, mặt nóng lên.
Hắn cầm lấy tay y, khẽ liếm, trong lòng bàn tay còn lưu lại chút vị ngọt của món điểm tâm.
“Lần này, ngươi phải ngoan ngoãn vâng lời ta.” Vừa nói vừa liếm lộng ngón tay Tiểu Liễu.
Dưới ánh nến, Tiểu Liễu thấy một gương mặt vô cùng đẹp đẽ đang chậm rãi lại gần, tâm trí y nhất thời hoàn toàn trống rỗng.
Hai người chầm chậm hôn môi, quấn quýt lấy lưỡi nhau.
Sở Lam tháo dây lưng bên hông Tiểu Liễu, rồi cởi tiết khố y, với tay khẽ vuốt khe nhỏ tinh tế kia. Chẳng biết vân vê bao lâu, chỗ phía sau của Tiểu Liễu đã dần nới lỏng ra, hắn mới nhẹ nhàng lần mò, đút một ngón tay hướng vào trong.
Cái miệng nho nhỏ cùng vết sưng đỏ trên mặt Tiểu Liễu đều bị đầu lưỡi Sở Lam hôn tới hôn lui, nay chỗ kín còn bị ngón tay tham dò, bất giác hơi co chặt lại.
“Tiểu đông tây, ngươi muốn ta đi vào chưa?” Sở Lam nở một nụ cười tà ý, dùng sức đem tách chân Tiểu Liễu ra, nhiệt vật ngẩng đầu thẳng hướng tiến nhập.
Thật là chặt mà.
Sở Lam thoải mái muốn rên lên, một tay cầm lấy bắp đùi thon nhỏ của Tiểu Liễu rồi nâng lên vòng qua thắt lưng mình, một tay lần vào trong vạt áo của y, đùa nghịch hai tiểu lạp nọ.
Tiểu Liễu bị cự vật kia đâm vào, cả người cơ hồ bị nhấc rời khỏi giường, thân thể mềm nhũn, vội đưa tay ôm lấy cổ Sở Lam, hai chân mở rộng, theo hướng trừu sáp mà nhịp nhàng lay động, đôi chân trắng muốt dưới ánh nến nay càng thêm phi thường non mịn.
Sở Lam tay di chuyển dọc theo chân Tiểu Liễu dời xuống, đem hai chân y kẹp chặt eo mình, tay cầm lấy bàn chân trần nhỏ bé, khẽ khàng cù cù lòng bàn chân.
Chỗ mẫn cảm kia ở tư thế như vậy nên khó tránh khỏi khởi sắc, huống chi trong thân thể lại bị người nọ đoạn lộng, eo nhỏ Tiểu Liễu hưng phấn mà nảy lên, mồ hôi lấm tấm từ thái dương chảy ra, lòng bàn chân bị giày vò, tâm trí sớm đã bị khống chế, nhưng y vẫn liều mạng cắn môi, không muốn thốt ra bất cứ thanh âm nào.
Sở Lam khép đôi mắt xinh đẹp lại, gắt gao cô trụ thắt lưng Tiểu Liễu, nhắm khe nhỏ tinh tế kia mà hết sức đâm vào…
“Đã làm nhiều lần sao đến giờ vẫn có thể chặt như vậy? Ân?” Một mặt vừa di chuyển, một mặt lại không ngừng nói mấy lời đáng xấu hổ.
Tiểu Liễu phía sau bị kích thích, lại nghe hắn nói xằng, hậu huyệt liền từng cơn co giật, chân không kiềm lại được mà gắt gao vòng sau lưng Sở Lam, đôi môi đỏ hồng run rẩy không dám hé nửa lời…
“Bướng này, mau kêu, ân…”
A…” tiếng rên rỉ uyển chuyển rốt cục cũng thốt lên.
Sở Lam hưng phấn càng ra sức trừu sáp: “Tiếp a, mau gọi…”
Khuôn mặt Tiểu Liễu đã muốn biến đỏ, cho dù thanh âm tinh tế kia Sở Lam cơ hồ như không nghe thấy được nhưng tim hắn vẫn cứ liên tục nhảy lên.
Tên ác nhân kia…hắn…hắn chưa hề có dấu hiệu muốn dừng lại, vật nọ trong người dường như không có ý định rút ra a, ô ô…
Bình luận truyện