Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 8



Sau khi Côn Lôn sinh một cơn giận 'thật lớn' lập tức lại khôi phục vẻ tươi cười nhàn nhạt vốn có, sau đó bắt đầu hỏi Tiểu Sở Tỳ rốt cuộc đi nơi nào.
Tiểu Sở Tỳ nói nàng vốn dĩ là ở trong đất đào yêu quái lên chơi, sau đó nghe được một đạo động tĩnh đặc biệt, giống như là vật gì đó cọ qua tầng lá rụng, còn tưởng rằng là bản thân đã đào ra yêu vật mới, vì vậy theo tiếng động tìm kiếm, chỉ là kỳ quái chính là tạo thành động tĩnh lớn như vậy lại chỉ là một con rắn nho nhỏ, nàng dưới mang trở về.
Côn Lôn suy nghĩ một chút, nói: "Sai a, động tĩnh của Côn Lôn Sơn đều không thể gạt được được lỗ tai của ta, nhưng con rắn này.... Mạnh Triệu Trọng, ngươi ở trong núi gặp qua sao?"
Mạnh Triệu Trọng lắc đầu.
Côn Lôn lại hỏi Tiểu Sở Tỳ: "Cụ thể là nhặt ở chỗ nào?"
Tiểu Sở Tỳ cười hì hì, đưa tay túm ngón tay của nàng, sau đó kéo người chạy đến chỗ cũ, những chỗ trên đường đều là đống hỗn độn , lùm cây bị nhổ tận gốc, cành nhánh cong vẹo tán trên mặt đất, ngân sam thụ cao to dường như bị một cổ lực mạnh vặn cong, giữa không trung xoắn thành dáng vẻ của một đóa liên hoa.
— sơn thánh, sơn thánh cứu mạng a!
— Tiểu Sở đại nhân nhổ bọn ta lên, nếu không trồng trở lại đạo hạnh sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
— sơn thánh, tiểu thụ nếu không thẳng trở lại sau này cũng sẽ không thẳng lại được, cầu sơn thánh cứu mạng!
Những cây cối này đều là thụ linh, vừa nhìn thấy Côn Lôn nhất tề kêu rên khóc rống, khắp núi tất cả đều là thanh âm cầu xin của thụ linh, Côn Lôn Sơn đã lâu không náo nhiệt như vậy.
Côn Lôn: "....."
Mạnh Triệu Trọng: "....."
Khương Ương: "....."
Tiểu Sở Tỳ trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, đối với công tích của bản thân biểu thị vô cùng thoả mãn, hai cái lỗ tai run rẩy đến hăng hái vô cùng: "Hì hì."
Côn Lôn bị làm cho đầu sắp nổ tung, nàng xoa xoa cái trán, nói: "Mạnh Triệu Trọng, ngươi lưu lại, đem cây nên vặn thì vặn trở lại, nên trồng thì trồng lại, sau đó trực tiếp quay về trong viện, chúng ta trở về đi."
Vốn dĩ Côn Lôn vẫn nghi hoặc Tiểu Sở Tỳ hiện tại mới lớn một chút, hơn nữa pháp lực cũng không khôi phục, làm sao có thể làm trời làm đất giống như trước kia, đem Côn Lôn Sơn giảo đến không được an bình. Nhìn thấy chỗ nàng nói — đống đất ở khắp nơi, còn có mấy cái hố lớn sâu đến không thể sâu hơn, mơ hồ có thể ngửi được khí tức còn sót lại của yêu vật, liền biết.
Trước đây nàng thần thông quảng đại, bản thân đi làm, hiện tại nàng tay trói gà không chặt, có thể mệnh lệnh một đám lớn yêu quái tiểu yêu đi làm, coi như là một đại nhân tài.
"Nhân tài" Lơ đểnh, giơ hai tiểu cánh tay dường như tranh công mà nhìn nàng.
Côn Lôn tay không phất một chút, đem bạch cừu bẩn hề hề của nàng biến thành sạch sẽ, sau đó ngồi xổm xuống, vươn tay, Tiểu Sở Tỳ liền tự phát tự giác mà ôm cổ nàng, cả người bám trên người nàng, lập tức ném con rắn nhỏ trong tay xuống đất.
Khương Ương: "...."
Khương Ương là được nhặt ở một chỗ không xa hố lớn này, rừng cây rậm rạp đến gần như che thiên tế nhật, Côn Lôn vòng quanh khu vực này đi một vòng, sau đó đứng trên một mảnh đất, lấy một chút bùn đất đưa lên chóp mũi ngửi thử, mi tâm khẽ trầm xuống.
— là khí tức của đại yêu pháp lực thâm hậu.
Khương Ương cũng là không may, trước khi xuất môn không đến chỗ phúc tinh hỏi một chút hôm nay có thích hợp xuất môn không, vốn dĩ là dự định yên lặng tiến nhập Côn Lôn Sơn, sau đó dùng hình người tiếp cận Tiểu Sở Tỳ, ai biết sơn môn này nhìn đơn giản, rơi xuống đất tất cả đều là yêu vật, có chút vật nhỏ ở trên trời một khi không bay tốt ngã xuống nguyên lành bị yêu vật nuốt mất. Dùng pháp lực tất nhiên là không cần sợ hãi, chỉ là gặp gỡ đồng loại, thân thể sớm phản ứng mà hóa ra nguyên hình, yêu quái trái lại bị hù dọa chạy mất, đồng thời hành tung cũng bại lộ.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là nàng đã sớm học được cách ngăn chặn kích cỡ của nguyên hình, mà ngay cả bản năng phản ứng cũng là cận hiện ra một phần mười nguyên hình, nếu như hoàn toàn biến hóa, sợ là Côn Lôn ở xa trong nhà bằng nhãn lực cũng có thể thấy, mà Mạnh Triệu Trọng cũng có thể kiến thức được Tu Xà còn muốn lớn hơn so với thần long rốt cục là dáng vẻ gì.
Sau khi bị phát hiện, thẳng thắn hoặc là không làm, biến thành kích thước lúc còn nhỏ, khiến Tiểu Sở Tỳ lần nữa nhặt trở lại.
Nói lại, sau khi Khương Ương bị Tiểu Sở Tỳ ném xuống lại bị Côn Lôn nhặt lên, Côn Lôn chăm chú nhìn mắt rắn hoàng sắc của nàng, một lát, môi hé mở, lại đem lời nói nuốt trở vào.
— dường như ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào?
Nàng bởi vì đem trái tim cho Nữ Oa vá trời, cho nên ký ức của nhiều năm qua càng thêm trân quý.
Mà thế sự thường không như ý người, ngươi càng là muốn nhớ kỹ, thì lại càng quên nhanh, một năm hai năm, ngươi nói ngươi còn nhớ rõ, trăm năm nghìn năm trôi qua, thật ra Côn Lôn ngay cả tướng mạo của Sở Tỳ cũng đã sắp quên, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ nàng ấy cực yêu sạch sẽ, lại cực ham chơi, đem bản thân dính một thân bùn đất, cũng không buông tha nàng, mỗi ngày đều phải kéo nàng tắm vài lần trong thác nước.
Sau đó nàng ấy sẽ lắc sạch sẽ nước trên người, biến thành nguyên hình lớn hơn khổ người một chút, để nàng tựa vào cái bụng nhung mềm của nàng ấy mà ngủ. Thật ra Côn Lôn không thích chơi đùa, bất quá trái lại rất thích thời gian như vậy, liền tùy ý Sở Tỳ lên trời xuống đất lăn qua lăn lại.
Ngay cả tướng mạo của âu yếm nhân đều nhớ không được, Côn Lôn làm sao có thể nhớ kỹ hình dạng của một con tiểu Tu Xà một ngày nào đó Sở Tỳ từ bên ngoài nhặt trở về sau khi các nàng quen biết năm vạn năm.
Khương Ương lúc đó nhận được triệu hoán của Sở Tỳ, giả vờ cùng chư thiên thần phật bao vây tiễu trừ yêu vương, Côn Lôn từ lâu đã không thấy tăm hơi, chuyện vá trời trong thiên hạ ngoại trừ Côn Lôn, Mạnh Triệu Trọng, cũng chỉ có Nữ Oa cầm ngũ sắc đi vá trời mới biết được.
Hậu thế nhớ kỹ hậu thổ Nữ Oa, lại không ai biết vị Thần Quân sống ở Côn Lôn Sơn vạn năm năm đó đã đánh đổi cái gì.
Khương Ương nhìn ánh mắt mờ mịt thất thần của Côn Lôn, không hiểu sao cảm thấy người trước mắt thật đáng thương, trước đây nàng đã gặp qua Côn Lôn, nàng sinh hoạt tại ở Côn Lôn Sơn thanh giận lượn lờ, không một tia tà ác cùng không sạch sẽ, nụ cười của nàng trong sáng trong trẻo, so với tất cả sự vật trên đời đều sạch sẽ, trên tay áo thanh sam dường như luôn luôn mang theo hương thanh trúc cùng tuyết mới, lúc ở sơn gian chim chóc luôn vây lấy nàng hót vang, phồn hoa dần dần nở rộ.
Nếu như nói người bên ngoài nhìn thấy Sở Tỳ là từ trong lòng phát sinh kính nể cùng thần phục, như vậy đối với nàng chính là nhịn không được muốn thân cận, muốn đi kính yêu nàng. Tựa như gió mát yêu lưu vân, vạn vật yêu đại địa, đơn thuần mà chân thành.
Người này chính là có mị lực như vậy, cho nên cao ngạo cuồng vọng như Sở Tỳ cũng sẽ muốn đem người này hảo hảo mà cất dấu trong lòng bàn tay của mình.
Nhưng hiện tại không phải như thế, Khương Ương nghĩ, nàng tựa hồ đã già rồi, dáng vẻ của nàng không có biến hóa, nhưng sinh khí lại bị rút đi từng chút một.
"Côn Lôn?" Tiểu Sở Tỳ thấy nàng trầm mặc, đi lay động cổ của nàng, sau đó thu hoạch chính là.....
Ba —
Tiểu Sở Tỳ: "!"
Khương Ương: "!"
Vương — tuy rằng hiện nay vẫn là tiểu tiểu vương — cư nhiên! Bị! Đánh vào mông!
Sự tình lúc này sau khi về thiên đình rốt cuộc có nên bẩm báo cùng đại vương hay không?
Tiểu Sở Tỳ hiển nhiên không phản ứng kịp, mục trừng khẩu ngốc giằng co một nén nhang, Côn Lôn ôm nàng trở về, Khương Ương theo ở phía sau, vui đùa cái gì, coi như là không vì nhiệm vụ vương căn dặn, cho dù là việc tiểu tiểu vương bị đánh đòn thì nàng cũng phải đi theo xem sao a.
Rất ngạc nhiên a!
Hồi lâu, sơn lâm tạc ra một tiếng hét của hài đồng, phi điểu phịch phịch bay lên tứ tán: "Họ côn tên lôn, ngươi dám đánh ta!"
"Họ Sở tên tỳ, ta đánh ngươi thì sao? Lúc trước dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, không nên chạy xuống chân núi, không nên chạy xuống chân núi, ngươi xem ngươi cũng đã chạy rất xa. Vừa rồi nơi này có khí tức của một đại yêu quái ngươi có biết hay không? Ít nhất cũng có mấy vạn năm đạo hạnh, may mà chỉ là đi ngang qua, nếu như an cư ở Côn Lôn Sơn, ta đều trấn không được nó!"
" Ngươi đánh ta ta cũng muốn nói, Mạnh Triệu Trọng nói, tiểu hài tử như ngươi phải giáo dục cho tốt, không thể mặc kệ. Không nên ỷ vào trước đây ngươi là yêu vương mà không biết sống chết đi trêu chọc người ta. Tiểu yêu ranh con nhỏ như ngươi, người ta nuốt ngươi rồi trốn xuống Vạn Yêu Quật, ta ngay cả xương cốt của ngươi cũng tìm không được."
"Tê — ngươi cắn đi, dù sao thì từ nhỏ đến lớn ngươi không biết đã cắn rách bao nhiêu quần áo của ta rồi. Nguyên thân của ta là một tảng đá, cắn ta đau chính là hàm răng của ngươi."
Tiểu Sở Tỳ liếm liếm máu trên cổ nàng, thấy vết thương của nàng nhanh chóng khép lại, sau đó thu hồi răng nanh, an phận mà tiếp tục nằm sấp trên người nàng.
Khương Ương nghĩ thầm: đoạn này lần sau có cần nói cho đại đại vương biết hay không?
Nàng còn đang vì những chuyện cần nói khi trở về thiên đình mà suy nghĩ sâu xa, liền bị Côn Lôn làm bất ngờ không kịp đề phòng.
"Mạnh Triệu Trọng, Tu Xà này thuộc về ngươi. Ngươi nuôi đi, không phải muốn nhìn một chút rốt cuộc có bao nhiêu lớn sao? Sau này sẽ biết."
Khương Ương: "....."
Chờ một chút, vì sao hoàn toàn không giống với suy nghĩ của nàng? Đã nói là được tiểu tiểu vương lần nữa thu dưỡng ?
"Cảm ơn sơn thánh." Mạnh Triệu Trọng nói: "Nhìn đầu của ngươi là thanh sắc, ngươi cứ gọi là Tiểu Thanh đi. Ta là Mạnh Triệu Trọng, tên này là sơn thánh đặt. Bởi vì toàn thân là bạch sắc cho nên người trong tộc cũng gọi ta là Tiểu Bạch."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện