Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 42



Màn đêm buông xuống, năm người gần như đồng thời trà trộn vào thành chủ phủ của Quang Bạch Thành.
Sở Tỳ sợ bị Phong Tuấn phát hiện, không dám đi gần quá, công lực của nàng đã giảm nhiều, bản lĩnh che giấu hành tung kém khá xa trước đây, cũng may thành chủ phủ có thể xem như một cái hang sói, khí tức của bầy sói quá mức nồng đậm, trái lại dễ dàng che giấu chút vị đạo yếu ớt của nàng.
Khương Ương mắt thấy lục lộ tai nghe tám hướng, không chỉ muốn quan tâm động tĩnh của Phong Tuấn, còn muốn tỉ mỉ đề phòng ngoài ý muốn có thể gặp phải, thật sự là khẩn trương vô cùng.
Phong Tuấn rơi vào một điểm mù của đêm tối cùng giả sơn, trên tay biến ra một thứ gì đó giống như la bàn, thứ này Khương Ương đã từng gặp qua, lúc đó đang vào hỗn độn giới, Phong Tuấn chính là dùng thứ này dẫn đường.
Phong Tuấn chống lại ánh mắt nghi hoặc của nàng, giải thích: "Đây là mẫu thân ta lưu lại. Lần trước...." Hắn kiêng kỵ Liên ở bên cạnh, che giấu việc ở hỗn độn không nói: "Ân, chẳng biết có tác dụng hay không, ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa đi."
Khương Ương hiểu rõ mà gật đầu.
Liên đối với đối thoại giữa bọn họ hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, dáng vẻ Bồ Tát không nói một lời không nhìn không nghe.
Phong Tuấn một tay nâng la bàn, một tay kia hai ngón tay khép lại, thần sắc nghiêm túc chậm rãi nhìn gần kim la bàn, kim kia hưởng ứng cử động của hắn mà dao động một chút, Phong Tuấn mới vừa lộ vẻ vui mừng thì nó liền yên tĩnh.
Phong Tuấn: "...."
Hắn thẳng thắn đem la bàn đeo bên hông, ra hiệu với Khương Ương cùng Liên, ý bảo phân công nhau hành động, đồng thời thấp giọng căn dặn: "A Ương, ngươi cùng Liên tiểu thư một đường, ngươi là yêu, đối với khí tức của trận pháp loại này mẫn cảm hơn ta, nếu như cảm thấy khác thường thì cho ta biết."
Khương Ương vừa định hỏi hắn nên thông báo như thế nào, thì đã bị Phong Tuấn kéo đến một bên, trên tay thả một....hạt đậu tương nho nhỏ?
"Đây là đồ vật mới Thiên Xu tinh quân phát minh, đến lúc đó ngươi quán chút linh lực vào, hướng nó nói chuyện thì ta có thể nghe được." Phong Tuấn hạ giọng nói: "Liên tiểu thư cùng với ngươi, ta mới yên tâm."
Khương Ương nghe thế nào cũng cảm thấy câu cuối cùng có chút không thích hợp.
Rốt cuộc là yên tâm nàng hay là yên tâm Liên?
Phong Tuấn rất nhanh đã giải thích nghi hoặc cho nàng: "Ngươi giúp ta trông chừng nàng, nhìn xem nàng có đáng thiên đình trọng dụng hay không."
Thân ảnh của hắn chợt lóe, lên xuống như gió cuốn, thoáng qua đã không thấy tăm hơi.
Khương Ương cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, đem hạt 'đậu tương' qua lại quan sát thật nhiều lần, thử thăm dò nói với nó hai câu, nhưng không được đáp lại, nàng đem linh lực quán vào trong , lại thử một lần, liền nghe Phong Tuấn cẩn thận hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có chuyện gì, ta chỉ thử xem."
Phong Tuấn dường như nở nụ cười, nói: "Nếu ngươi thích, sau khi trở về thiên đình, ta bảo Thiên xu tặng vài viên đến Tử Anh Điện."
"Ân."
Khương Ương thu hồi linh lực, nhíu mày, dường như có chút suy nghĩ.
Liên nói móc: "Thế nào? Cảm thấy có lỗi với Tiểu Lam Nhan của ngươi sao?"
Khương Ương liếc trắng nàng một cái: "Ta chỉ đang nghĩ, nếu như lúc trước ta có thứ này, truyền tin cùng vương sẽ không phiền như vậy, các nàng có thể xuống núi sớm một chút, tránh được những việc phiền toái này."
Liên: "...."
"Bất quá ngươi nói đúng, người ở phía sau phóng xuất tin tức nhất định là sớm có dự mưu, mặc kệ vương xuống núi lúc nào việc này đều sẽ đến. Ta hiện tại đang suy nghĩ." Khương Ương nâng cằm, nói: "Đâu mới là nơi an toàn."
Liên yên lặng kéo khóe môi, thân thể nàng giấu trong bóng đêm, ánh mắt cũng sáng bức người. Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi cho là chỉ dựa vào một mình ngươi, là có thể khiến sơn hà chảy ngược, đại địa nghiêng khuynh sao?"
"A? Ngươi nói cái gì?"
"Ngô, không có gì. Chúng ta bây giờ đi đâu?" Liên khôi phục dáng vẻ mặt người dạ thú xưa nay, còn không quên ghé vào trên vai Khương Ương lau dầu một chút, Khương Ương giống như chụp con ruồi mà chụp nàng, nhưng cũng không tức giận.
"Đi tìm mắt trận a, còn có thể làm gì?" Khương Ương hồi phục lại tinh thần, kêu một tiếng Không xong, không biết vương cùng Côn Lôn đến đâu rồi, là theo Phong Tuấn đến chỗ khác, hay là vẫn đang theo sau nàng.
Vì vậy Khương Ương đi ngược về hướng ban đầu, sau khi không phát hiện tung tích của Sở Tỳ, nhận định các nàng đã đi theo Phong Tuấn, đem tâm tư loạn thất bát tao hoàn toàn thu hồi. Đều nói lúc mỹ nhân chăm chú là xinh đẹp nhất, Liên cho rằng đây là điều vô cùng chính xác, nếu như trong lòng mỹ nhân không nghĩ đến người khác thì còn tốt hơn. Nói thật nàng đối với phong ấn, mắt trận cũng không ôm bao nhiêu nhiệt tình, đến nơi này, gần như chỉ là bởi vì Khương Ương mà thôi.
Tuy rằng rất nhiều thời gian Liên đều phủ nhận liên hệ với Sở Tỳ, nhưng từ rất nhiều phương diện mà nói, tác phong hành sự của nàng bình thường đều mang theo bóng dáng của Sở Tỳ. Đây có thể cũng là một trong những nguyên nhân khiến Khương Ương ngay từ đầu đã tin nàng.
Lúc Liên vẫn còn là thanh kiếm, Khương Ương là một con rắn nhỏ dưới chân núi, một ngày nào đó Sở Tỳ cùng Côn Lôn vừa lúc đến chân núi Thái Hạo, ở chỗ này chơi mấy ngày, Sở Tỳ nhặt Khương Ương trở về, nuôi không lâu liền cho nàng một ngụm yêu khí giúp nàng thành người.
Côn Lôn thích ghé vào trên bụng Sở Tỳ phơi nắng, Khương Ương cũng học theo, cũng bơi tới trên tảng đá phơi nắng, nàng ấy là động vật máu lạnh, không thể phơi nắng lâu , có đôi khi đã nghĩ quấn trên thân kiếm lạnh lẽo của nàng để giải nhiệt, đáng tiếc nàng bản chất thuộc hỏa, thiếu chút nữa ngay cả da rắn cũng nóng rớt một lớp.
Nghĩ như vậy, nàng ấy hôm nay đã to lớn như vậy, đại khái có liên quan rất lớn với việc nàng giúp nàng ấy lột da.
Liên nhớ lại, bỗng nhiên phốc phốc nở nụ cười.
Khương Ương: "Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười a, năm đó có một con rắn ngu ngốc học theo chủ tử phơi nắng, phơi nắng đến da rắn lột một lớp lại một lớp, cuối cùng thành sẹo, ngại bản thân xấu xí không mặt mũi gặp người còn mỗi ngày tìm cái chết."
Khương Ương: "Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."
Liên: "Ai, tiểu rắn ngốc, ta đang kể chuyện xưa cho ngươi nghe."
"Không nghe." Khương Ương cự tuyệt.
"Không nghe ta cũng muốn nói. Con rắn kia về sau đã trưởng thành, quả nhiên không thay thể thành mỹ nhân, thành một kẻ đầy sẹo, còn ở thiên đình nhậm chức, được mang danh hiệu thượng tiên mình sẹo."
Khương Ương một cưới đá ra: "Bà bà nhà ngươi! Ngươi mới là mình sẹo!"
Liên hơi nghiêng người, cười ra tiếng: "Ta lại chưa nói ngươi, ngươi gấp cái gì?"
Khương Ương vừa phi chân một cái, Liên lần thứ hai tránh thoát, hai người đã quên đây là loại chỗ nào mà đánh nhau. Động tĩnh rốt cục khiến thủ vệ quân phát hiện, từng ngọn đuốc từ xa xa lách đến, tụ lại cùng nhau, đang đến gần bên này: "Ai!"
Khương Ương cả giận nói: "Ngươi làm chuyện tốt!"
"Sợ cái gì." Liên nhìn xung quanh một chút, lôi kéo Khương Ương lẫn vào một gian phòng hoa lệ vẫn sáng đèn nhưng vừa nhìn sẽ không là chỗ của người thường, cũng may các nàng có pháp lực không cần đẩy cửa, bằng không nói chuyện gì đều sẽ kinh động người bên trong.
Vừa vào cửa, Khương Ương đã sửng sốt.
Hai người các nàng lưng dán cửa, mặt đối mặt Sở Tỳ cùng Côn Lôn thình lình xuất hiện phía sau màn che.
Sở Tỳ: "...."
Rốt cục biết vì sao nàng cùng Côn Lôn rõ ràng cẩn cẩn dực dực lại có thể bị thủ vệ quân phát hiện.
Khương Ương xấu hổ nở nụ cười, càng làm cho người xấu hổ chính là bên trong truyền đến tiếng thở dốc trầm trọng của nam nhân, hơn nữa không chỉ một, là hai. Tiếng động do Thân thể trọng trọng va chạm quả thực giống như dằn vặt đối với bốn người tai thính mắt tinh này.
Sở Tỳ đưa tay bưng kín lỗ tai Côn Lôn.
Côn Lôn mở to đôi mắt trong trẻo ngẩng đầu nhìn nàng, Sở Tỳ lắc đầu với nàng, dùng khẩu âm nói: Không tốt, đừng nghe.
Côn Lôn thuận theo gật đầu, sau đó cũng đưa tay bưng kín lỗ tai Sở Tỳ, nói: Ngươi cũng đừng nghe.
Liên chớp đôi mắt nhìn về phía Khương Ương, Khương Ương cười híp mắt mà vươn tay ra, sau đó....
Liên vội vàng đem đầu dán đến gần.
Nụ cười của Khương Ương phút chốc liễm đi, xoay mặt đi, che lỗ tai của mình lại.
Liên kết pháp quyết, yên lặng phong bế thính giác của bản thân lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện