[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 48: Thay phiên nhau xem kịch hay, hồ ly quyến rũ vua
Vào cuối tháng 8, hai cha con nhà họ Lâm bị kết án tù chung thân vì vi phạm kỷ luật nghiêm trọng và bị tước quyền chính trị suốt đời!
Vào ngày tuyên án ở phiên tòa sơ thẩm, trên mạng và truyền hình đồng loạt truyền hình trực tiếp cảnh bà Lâm bị đưa vào phòng mổ do đột ngột xuất huyết não tại bệnh viện và đã ra đi mãi mãi.
Vào đầu tháng 9, vì có nhân chứng là Tiền Thục Nhi, tòa án đã chính thức kết án Lâm Hiểu Vi với tội giết người và tuyên phạt 5 năm 8 tháng tù giam, hai ngày sau, vụ án rửa tiền của mẹ con nhà họ Lâm dưới sự giám sát của truyền thông xã hội, mở phiên tòa tại Tòa án Thủ đô số 1, vì số tiền liên quan lên tới hàng trăm triệu, Lâm Hiểu Vi bị kết án tù chung thân, cả hai tội danh này cộng lại, phần đời còn lại của cô ta chỉ có thể sống ở trong tù.
Cùng lúc đó, vụ án của Đường Vũ Mô cũng được đưa ra xét xử, so với những người khác trong nhà họ Lâm, tội ác mà Đường Vũ Mô phạm phải quả thực đã đến mức nhân thần cộng phẫn! Chưa nói đến hối lộ, còn lợi dụng chức vụ của mình trong việc cung cấp giả mạo cho quân nhu, nhằm thử nghiệm các loại thuốc mới, không ngại xem tính mạng con người như cỏ rác!
Vụ án này liên quan đến tranh chấp y tế, cũng như an ninh quân sự, không chỉ xã hội quan tâm mà ngay cả Bộ Quốc phòng cũng rất quan tâm, Đường Vũ Mô đã bị kết án tử hình!
Hơn 30 mạng người, cộng thêm nguy hiểm tiềm ẩn trong quân đội, hầu hết mọi người đều đoán được cái kết của anh ta, cũng không có gì bất ngờ khi anh ta bị phán tử hình!
Lúc này, một chiếc Lincoln màu đen đang đậu bên ngoài khu vực trại giam, thân xe sáng bóng phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, trước phiên tòa phúc thẩm được tiến hành, Đường Vũ Mô tạm thời bị giam giữ tại đây, nếu duy trì bản án ban đầu, vậy anh ta sẽ được chuyển đến khu vực trại giam tử hình, đến lúc đó, muốn vào thăm sẽ khó như lên trời.
Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình ngồi trong xe, hai người không nói gì.
“Thập Nhị, thật ra chị không cần phải…”
Lưu Hinh Đình vỗ vỗ tay cô: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Chỉ là muốn, thay đứa bé đã chết, đến tiễn cha ruột của nó lần cuối cùng.”
“Chị rõ ràng không muốn gặp anh ta, tại sao lại miễn cưỡng chính mình như vậy?”
“Miễn cưỡng? Không, không, không… chị đã cố gắng gượng ép bản thân trong bảy năm, trốn tránh vô số ngày đêm, chị không còn muốn ở trong cái vòng luẩn quẩn này nữa, vì vậy chị ở đây ngày hôm nay để kết thúc mọi chuyện. Từ nay, không còn Đường Vũ Mô nữa, không có bảy năm trước, tôi sẽ sống rất tốt… “
Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy, lại nhìn vào đôi mắt yên bình của cô ấy, có lẽ, cho tới nay, đều là cô đã xem thường Dạ Thập Nhị.
“Được, em sẽ đợi chị ở trên xe.”
Lưu Hinh Đình rất nhanh đã đi ra, mười lăm phút, không hơn không kém, vừa phải, cánh cổng nhà tù nặng nề từ từ đóng lại sau lưng, mặt trời vừa phải, nhưng khó có thể xua tan đám mây mù dày đặc giữa trời đất nhỏ bé này, đó là một bóng ma mục nát và tà ác, nhưng Lưu Hinh Đình lại nhìn không chớp mắt, bước qua, cuối cùng, khoác lên mình một ánh sáng ấm áp màu vàng.
Dạ Cô Tinh mở cửa xe, chào đón cô và mỉm cười: “Chào mừng chị quay về.”
Lưu Hinh Đình thản nhiên cười: “Đúng vậy… Cuối cùng, cũng đã trở lại rồi, may mà mọi người đều ở đây…”
Chiếc Lincoln màu đen lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động như lúc đi tới, nhưng trong mười lăm phút này đã xảy ra chuyện gì, e rằng, chỉ có mình Lưu Hinh Đình mới biết được.
Nhà họ Lâm sụp đổ, bị nhổ tận gốc, cơn bão cuốn sạch tất cả chỉ trong vòng nửa tháng, được sự rà soát, kết án hiệu quả của các ban ngành liên quan, cơn bão đã dần ngừng lại, làn sóng phẫn nộ của người dân cũng dần nguôi ngoai, trạng thái của người dân đã trở lại như bình thường trời yên biển lặng, cuộc đấu tranh của hai gia đình An-Tần không dừng lại ở đó, trong đó ẩn giấu mãnh liệt, nằm ngoài tầm tay của công chúng.
Quyền thế nhà họ An vô cùng lớn mạnh, hơn nữa An Tuyển Hoàng thủ đoạn kiên cường, vừa ra tay, nhà họ Tần đã phải chịu thương vong nặng nề, gắng gượng chống cự được trong vòng ba tháng, bây giờ, sớm đã sa cơ lỡ vận, thất bại đã trở thành kết cục định sẵn!
Nhà họ Kỷ và nhà họ Giang luôn luôn đề phòng, đứng ngoài cuộc, lạnh lùng xem trận chiến giữa hai con hổ, ngồi yên làm ngư ông đắc lợi, dẫu biết rằng xem kịch cũng phải trả giá!
Khi nhà họ Tần liên tục thất bại, không địch nổi, mọi người đều cho rằng nhà họ An sẽ nhân cơ hội này tiêu diệt nhà họ Tần, nhổ tận gốc giống như nhà họ Lâm, vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng.
Nhưng một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra! Nhà họ An đã bất ngờ dừng lại và cho nhà họ Tần một con đường sống!
Nhà họ Kỷ và nhà họ Giang đều như chết lặng. Cứ tưởng nhà họ Tần sẽ bị diệt vong, tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh một lần nữa sẽ bị xáo trộn, đến lúc đó nhà họ Tần sẽ là con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé!
Không ai có thể ngờ được, vào giây phút quan trọng này, An Tuyển Hoàng nói không đánh là thật sự không đánh nữa, để lại cho đối phương một hơi tàn. Phải biết rằng, cháy rừng không đốt cháy hết, gió xuân thổi tới thì lại tái sinh, huống hồ nhà họ Tần của cải nhiều vô kể, vinh quang lừng lẫy một thời?
Chỉ cần cho nhà họ Tần cơ hội, nhà họ nhất định sẽ có thể đông sơn tái khởi, tuy rằng thực lực không bằng như trước, nhưng cũng không thể xem thường.
Có câu, con người vốn có cái tính sợ cái ác lấn át cái thiện. Nhà họ Tần vốn đã chịu nhiều thiệt thòi trong tay nhà họ An, chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức khua tay múa mép, dùng trứng chọi đá, vì vậy nhà họ An rất có thể bình chân như vại, bởi vì thế lực của họ là không thể lay chuyển!
Trải qua trận chiến này, nhà họ Tần tổn hại rất nhiều, mất rất nhiều địa bàn, điều đầu tiên không phải là báo hận rửa thù mà là làm thế nào để trở lại đỉnh cao.
Chiêu mộ người, sử dụng quyền lực, để tối đa hóa lợi nhuận là điều không thể tránh khỏi, nhà họ An không thể trêu vào, cậy thì người gặp nạn chỉ có thể là nhà họ Kỷ và nhà họ Giang mà thôi!
Khi hai nhà An- Tần đối kháng, giao tranh gay gắt, nhà họ Kỷ và nhà họ Giang không ít lần thừa nước đục thả câu, lúc đó, nhà họ Tần đang bận ‘đánh nhau’ với nhà họ An, không rảnh bận tâm, bây giờ, trận chiến tạm dừng, tất nhiên sẽ quay ra gây khó dễ cho nhà họ Kỷ và nhà họ Giang!
Như vậy, nhà họ An lại trở thành người xem kịch!
Các chiêu mưu quyền, thực sự tuyệt vời không nói nên lời!
Phòng làm việc của nhà họ Kỷ, Kỷ Cương đã bị sứt đầu mẻ trán, phiền không chịu nổi.
Kỷ Tu Thần đứng yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Hai người họ đều đã có những dự tính riêng, trong lòng sớm đã thay đổi suy nghĩ.
Cuối cùng, Kỷ Cương mở miệng trước: “Sự việc này xảy ra quá đột ngột, vốn tưởng rằng nhà họ Tần nhất định sẽ bị diệt vong, không ngờ Hoàng Nhi dừng lại mà không hề báo trước…”
Kỷ Tu Thần lạnh lùng ngước mắt lên: “Chú không cảm thấy rằng, việc này rất quái lạ sao?” Sự kỳ quái này xuất phát từ tay ai, Kỷ Cương có lẽ không biết, nhưng Kỷ Tu Thần thì lại biết rất rõ.
Cách đây không lâu, anh ta đã đích thân gặp người đó, hay cho một người phụ nữ với châm ngôn “Tự trả tiền mua kim cương”! Quả thật là, lòng dạ độc ác, nhưng vẫn phải khâm phục cô, tính toán chặt chẽ không bỏ sót thứ gì!
Kỷ Cương trầm tư hồi lâu, cau mày nói: “Nghĩ kỹ lại mới thấy, chuyện này hoàn toàn không giống phong cách của Hoàng Nhi chút nào.”
An Tuyển Hoàng cường thế bá đạo, lạnh lùng tàn nhẫn, từ trước đến nay nổi tiếng thủ đoạn máu lạnh, quyết đoán, người như vậy, sẽ không dung thứ cho bất kỳ mối uy hiếp tiềm ẩn nào, nhổ cỏ tận gốc là điều tất nhiên!
Lúc trước, Kỷ Cương cũng là vì nắm được điểm này, nên mới tin chắc rằng nhà họ Tần sẽ bị diệt vong, mới dám công khai chiếm đoạt lợi ích của nhà họ Tần, nhưng hiện nay lại phát hiện mình làm vậy chẳng khác nào tự dẫn lửa thiêu thân. Một khi nhà họ Tần hồi phục, họ nhất định sẽ tìm cách trả thù nhà họ Kỷ, mà nhà họ Giang cũng không thoát khỏi liên quan…
Kỷ Tu Thần cười nhạt, giễu cợt: “Sớm biết sẽ có hôm nay, ngay từ đầu đã không làm.”
Trong lòng Kỷ Cương như nghẹn lại, đôi mắt thẫn thờ vì giận dữ: “Anh! Nghiệt tử! Nghiệt tử!”
Ánh mắt Kỷ Tu Thần tối sầm lại, giọng điệu lạnh lùng: “Chú à, chú còn chưa đủ tư cách để nói với tôi hai chữ này?”
“Tôi là cha của anh đấy!”
“Cha tôi tên là Kỷ Sang, không phải Kỷ Cương.” Từng chữ từng chữ một, biểu cảm trong mắt Kỷ Tu Thần đã hoàn toàn nguội lạnh.
Kỷ Cương chán nản cúi đầu, hai mái tóc mai hơi trắng bạch càng hiện rõ dưới ánh đèn: “Tu Thần, dù con có thừa nhận hay không thì trên người con sẽ có dòng máu của Kỷ Cương ta! Đó là sự thật! Cho dù con không muốn, cũng không có cách nào để thay đổi!”
Tiếng đóng sầm cửa đột nhiên vang lên, cả người Kỷ Cương bị chấn động, ánh mắt tức giận lập tức trở nên buồn bã, lẩm bẩm một tiếng: “Tiểu Tuệ, đây là hình phạt của em dành cho tôi, đúng không? Thì ra, em vẫn không chịu tha thứ cho tôi……”
Kỷ Tu Thần đến một lần nữa, việc này có hơi nằm ngoài dự đoán của Dạ Cô Tinh.
Lúc đó, cô đang nằm trên sô pha trong phòng làm việc, cầm quyển Vật lý hạt, bên cạnh còn đặt quyển Vật lý hạt nhân nguyên tử, không còn cách nào nữa, còn có ba ngày nữa là bắt đầu nhập học, đồng nghĩa với cô phải tham gia kỳ thi lại, nên tạm thời cô chỉ có thể ôm chân Phật.
Tục ngữ có câu, lâm trận mới mài gươm, không sắc thì cũng sáng.
An Tuyển Hoàng ngồi trên chiếc ghế lớn màu đen phía sau bàn làm việc, xem qua tài liệu, sau đó ký tên.
Nhà họ Lâm sụp đổ, việc của nhà họ Tần cũng kết thúc, cuối cùng họ không còn bận rộn như vậy nữa, An Tuyển Hoàng hận không thể ở nhà hai mươi bốn giờ với vợ, vui đùa với con.
Cuối cùng, sau khi lật đến trang cuối cùng, Dạ Cô Tinh vươn vai một cái, theo động tác của cô, một vòng eo trắng nõn săn chắc lộ ra, anh đang vùi đầu trong đống tài liệu đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt tỏa ra ánh sáng nguy hiểm như của một chú sói.
Dạ Cô Tinh thầm nói không ổn rồi, vội vàng thu tay, sửa áo lại.
Anh lại đi đến bên cạnh cô nhanh như gió, bắt đầu giở trò.
Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng, lỗ tai hơi đỏ bừng, đưa tay đẩy anh: “Anh đúng là lợi dụng sơ hở!” Nhìn thấy váng dầu, đã nghĩ đến ăn thịt, khả năng học một biết mười, có thể nói là vô địch cộng thêm vô sỉ!
Động tác của An Tuyển Hoàng dừng lại, ánh mắt tập trung ở một nơi nào đó, cười xấu xa, phụ họa thêm: “Quả nhiên là, lợi dụng, sơ hở.”
Dạ Cô Tinh co cả hai chân lên, thuận thế đá cho anh một cái: “Cầm thú!”
An Tuyển Hoàng nắm chặt cổ chân của cô, tay kia dọc theo bắp chân của cô, thuận thế hướng lên trên, hôm nay Dạ Cô Tinh mặc một chiếc quần dài hoa giản dị, giờ phút này ngược lại rất thuận tiện cho anh.
Dạ Cô Tinh chụp lấy một cuốn sách, vỗ lên móng vuốt của con sói, nhắc nhở anh: “Đây là phòng làm việc!”
Hơn nữa, cửa không khóa, có thể giây tiếp theo sẽ có người đẩy cửa vào!
An Tuyển Hoàng đột nhiên đứng dậy, bế ngang cô lên, ánh mắt thâm thúy, giọng nói trầm khàn: “Chúng ta trở về phòng ngủ.”
Dạ Cô Tinh giãy dụa: “Anh, anh, anh… đây là ban ngày ban mặt! Làm bại hoại thuần phong mỹ tục!”
“Nhưng mà, anh rất no, cũng không lạnh.”
“Hả?” Tự nhiên anh lại nói một câu chẳng liên quan gì, Dạ Cô Tinh cũng bị khựng lại, rốt cuộc là anh đang nói cái gì thế!
“Ăn no mặc ấm rồi, thì người ta sẽ hay nghĩ tới chuyện ấy thôi.”
Dạ Cô Tinh cười, cái người này thế mà lại dùng lời của người xưa để chọc ghẹo cô!
“Nè, nè! Anh vội cái gì chứ? Chuyện của nhà họ Tần, anh xử lý xong chưa?” Dạ Cô Tinh vươn tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu nhìn anh.
“Vẫn chưa.”
“Vậy mà anh vẫn còn tâm trạng để làm chuyện kia sao?”
“Làm rồi mới có hiệu quả được.”
Dạ Cô Tinh lườm anh một cái, ánh mắt khẽ động: “Hoàng, anh nói xem, em bây giờ có phải là đã trở thành Đát Kỷ rồi không?”
Anh nhíu mày: “Ý của em là?”
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở ra: “Hồ ly quyến rũ vua.”
Ánh sáng trong mắt An Tuyển Hoàng dâng lên: “Vậy thì anh không ngại để em quyến rũ thêm một chút nữa…”
Cô đột nhiên bật cười, nhưng hơi thở của anh càng lúc càng gấp gáp.
Vào ngày tuyên án ở phiên tòa sơ thẩm, trên mạng và truyền hình đồng loạt truyền hình trực tiếp cảnh bà Lâm bị đưa vào phòng mổ do đột ngột xuất huyết não tại bệnh viện và đã ra đi mãi mãi.
Vào đầu tháng 9, vì có nhân chứng là Tiền Thục Nhi, tòa án đã chính thức kết án Lâm Hiểu Vi với tội giết người và tuyên phạt 5 năm 8 tháng tù giam, hai ngày sau, vụ án rửa tiền của mẹ con nhà họ Lâm dưới sự giám sát của truyền thông xã hội, mở phiên tòa tại Tòa án Thủ đô số 1, vì số tiền liên quan lên tới hàng trăm triệu, Lâm Hiểu Vi bị kết án tù chung thân, cả hai tội danh này cộng lại, phần đời còn lại của cô ta chỉ có thể sống ở trong tù.
Cùng lúc đó, vụ án của Đường Vũ Mô cũng được đưa ra xét xử, so với những người khác trong nhà họ Lâm, tội ác mà Đường Vũ Mô phạm phải quả thực đã đến mức nhân thần cộng phẫn! Chưa nói đến hối lộ, còn lợi dụng chức vụ của mình trong việc cung cấp giả mạo cho quân nhu, nhằm thử nghiệm các loại thuốc mới, không ngại xem tính mạng con người như cỏ rác!
Vụ án này liên quan đến tranh chấp y tế, cũng như an ninh quân sự, không chỉ xã hội quan tâm mà ngay cả Bộ Quốc phòng cũng rất quan tâm, Đường Vũ Mô đã bị kết án tử hình!
Hơn 30 mạng người, cộng thêm nguy hiểm tiềm ẩn trong quân đội, hầu hết mọi người đều đoán được cái kết của anh ta, cũng không có gì bất ngờ khi anh ta bị phán tử hình!
Lúc này, một chiếc Lincoln màu đen đang đậu bên ngoài khu vực trại giam, thân xe sáng bóng phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, trước phiên tòa phúc thẩm được tiến hành, Đường Vũ Mô tạm thời bị giam giữ tại đây, nếu duy trì bản án ban đầu, vậy anh ta sẽ được chuyển đến khu vực trại giam tử hình, đến lúc đó, muốn vào thăm sẽ khó như lên trời.
Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Đình ngồi trong xe, hai người không nói gì.
“Thập Nhị, thật ra chị không cần phải…”
Lưu Hinh Đình vỗ vỗ tay cô: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Chỉ là muốn, thay đứa bé đã chết, đến tiễn cha ruột của nó lần cuối cùng.”
“Chị rõ ràng không muốn gặp anh ta, tại sao lại miễn cưỡng chính mình như vậy?”
“Miễn cưỡng? Không, không, không… chị đã cố gắng gượng ép bản thân trong bảy năm, trốn tránh vô số ngày đêm, chị không còn muốn ở trong cái vòng luẩn quẩn này nữa, vì vậy chị ở đây ngày hôm nay để kết thúc mọi chuyện. Từ nay, không còn Đường Vũ Mô nữa, không có bảy năm trước, tôi sẽ sống rất tốt… “
Dạ Cô Tinh nhìn cô ấy, lại nhìn vào đôi mắt yên bình của cô ấy, có lẽ, cho tới nay, đều là cô đã xem thường Dạ Thập Nhị.
“Được, em sẽ đợi chị ở trên xe.”
Lưu Hinh Đình rất nhanh đã đi ra, mười lăm phút, không hơn không kém, vừa phải, cánh cổng nhà tù nặng nề từ từ đóng lại sau lưng, mặt trời vừa phải, nhưng khó có thể xua tan đám mây mù dày đặc giữa trời đất nhỏ bé này, đó là một bóng ma mục nát và tà ác, nhưng Lưu Hinh Đình lại nhìn không chớp mắt, bước qua, cuối cùng, khoác lên mình một ánh sáng ấm áp màu vàng.
Dạ Cô Tinh mở cửa xe, chào đón cô và mỉm cười: “Chào mừng chị quay về.”
Lưu Hinh Đình thản nhiên cười: “Đúng vậy… Cuối cùng, cũng đã trở lại rồi, may mà mọi người đều ở đây…”
Chiếc Lincoln màu đen lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động như lúc đi tới, nhưng trong mười lăm phút này đã xảy ra chuyện gì, e rằng, chỉ có mình Lưu Hinh Đình mới biết được.
Nhà họ Lâm sụp đổ, bị nhổ tận gốc, cơn bão cuốn sạch tất cả chỉ trong vòng nửa tháng, được sự rà soát, kết án hiệu quả của các ban ngành liên quan, cơn bão đã dần ngừng lại, làn sóng phẫn nộ của người dân cũng dần nguôi ngoai, trạng thái của người dân đã trở lại như bình thường trời yên biển lặng, cuộc đấu tranh của hai gia đình An-Tần không dừng lại ở đó, trong đó ẩn giấu mãnh liệt, nằm ngoài tầm tay của công chúng.
Quyền thế nhà họ An vô cùng lớn mạnh, hơn nữa An Tuyển Hoàng thủ đoạn kiên cường, vừa ra tay, nhà họ Tần đã phải chịu thương vong nặng nề, gắng gượng chống cự được trong vòng ba tháng, bây giờ, sớm đã sa cơ lỡ vận, thất bại đã trở thành kết cục định sẵn!
Nhà họ Kỷ và nhà họ Giang luôn luôn đề phòng, đứng ngoài cuộc, lạnh lùng xem trận chiến giữa hai con hổ, ngồi yên làm ngư ông đắc lợi, dẫu biết rằng xem kịch cũng phải trả giá!
Khi nhà họ Tần liên tục thất bại, không địch nổi, mọi người đều cho rằng nhà họ An sẽ nhân cơ hội này tiêu diệt nhà họ Tần, nhổ tận gốc giống như nhà họ Lâm, vô tình như gió thu cuốn hết lá vàng.
Nhưng một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra! Nhà họ An đã bất ngờ dừng lại và cho nhà họ Tần một con đường sống!
Nhà họ Kỷ và nhà họ Giang đều như chết lặng. Cứ tưởng nhà họ Tần sẽ bị diệt vong, tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh một lần nữa sẽ bị xáo trộn, đến lúc đó nhà họ Tần sẽ là con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta xâu xé!
Không ai có thể ngờ được, vào giây phút quan trọng này, An Tuyển Hoàng nói không đánh là thật sự không đánh nữa, để lại cho đối phương một hơi tàn. Phải biết rằng, cháy rừng không đốt cháy hết, gió xuân thổi tới thì lại tái sinh, huống hồ nhà họ Tần của cải nhiều vô kể, vinh quang lừng lẫy một thời?
Chỉ cần cho nhà họ Tần cơ hội, nhà họ nhất định sẽ có thể đông sơn tái khởi, tuy rằng thực lực không bằng như trước, nhưng cũng không thể xem thường.
Có câu, con người vốn có cái tính sợ cái ác lấn át cái thiện. Nhà họ Tần vốn đã chịu nhiều thiệt thòi trong tay nhà họ An, chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức khua tay múa mép, dùng trứng chọi đá, vì vậy nhà họ An rất có thể bình chân như vại, bởi vì thế lực của họ là không thể lay chuyển!
Trải qua trận chiến này, nhà họ Tần tổn hại rất nhiều, mất rất nhiều địa bàn, điều đầu tiên không phải là báo hận rửa thù mà là làm thế nào để trở lại đỉnh cao.
Chiêu mộ người, sử dụng quyền lực, để tối đa hóa lợi nhuận là điều không thể tránh khỏi, nhà họ An không thể trêu vào, cậy thì người gặp nạn chỉ có thể là nhà họ Kỷ và nhà họ Giang mà thôi!
Khi hai nhà An- Tần đối kháng, giao tranh gay gắt, nhà họ Kỷ và nhà họ Giang không ít lần thừa nước đục thả câu, lúc đó, nhà họ Tần đang bận ‘đánh nhau’ với nhà họ An, không rảnh bận tâm, bây giờ, trận chiến tạm dừng, tất nhiên sẽ quay ra gây khó dễ cho nhà họ Kỷ và nhà họ Giang!
Như vậy, nhà họ An lại trở thành người xem kịch!
Các chiêu mưu quyền, thực sự tuyệt vời không nói nên lời!
Phòng làm việc của nhà họ Kỷ, Kỷ Cương đã bị sứt đầu mẻ trán, phiền không chịu nổi.
Kỷ Tu Thần đứng yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Hai người họ đều đã có những dự tính riêng, trong lòng sớm đã thay đổi suy nghĩ.
Cuối cùng, Kỷ Cương mở miệng trước: “Sự việc này xảy ra quá đột ngột, vốn tưởng rằng nhà họ Tần nhất định sẽ bị diệt vong, không ngờ Hoàng Nhi dừng lại mà không hề báo trước…”
Kỷ Tu Thần lạnh lùng ngước mắt lên: “Chú không cảm thấy rằng, việc này rất quái lạ sao?” Sự kỳ quái này xuất phát từ tay ai, Kỷ Cương có lẽ không biết, nhưng Kỷ Tu Thần thì lại biết rất rõ.
Cách đây không lâu, anh ta đã đích thân gặp người đó, hay cho một người phụ nữ với châm ngôn “Tự trả tiền mua kim cương”! Quả thật là, lòng dạ độc ác, nhưng vẫn phải khâm phục cô, tính toán chặt chẽ không bỏ sót thứ gì!
Kỷ Cương trầm tư hồi lâu, cau mày nói: “Nghĩ kỹ lại mới thấy, chuyện này hoàn toàn không giống phong cách của Hoàng Nhi chút nào.”
An Tuyển Hoàng cường thế bá đạo, lạnh lùng tàn nhẫn, từ trước đến nay nổi tiếng thủ đoạn máu lạnh, quyết đoán, người như vậy, sẽ không dung thứ cho bất kỳ mối uy hiếp tiềm ẩn nào, nhổ cỏ tận gốc là điều tất nhiên!
Lúc trước, Kỷ Cương cũng là vì nắm được điểm này, nên mới tin chắc rằng nhà họ Tần sẽ bị diệt vong, mới dám công khai chiếm đoạt lợi ích của nhà họ Tần, nhưng hiện nay lại phát hiện mình làm vậy chẳng khác nào tự dẫn lửa thiêu thân. Một khi nhà họ Tần hồi phục, họ nhất định sẽ tìm cách trả thù nhà họ Kỷ, mà nhà họ Giang cũng không thoát khỏi liên quan…
Kỷ Tu Thần cười nhạt, giễu cợt: “Sớm biết sẽ có hôm nay, ngay từ đầu đã không làm.”
Trong lòng Kỷ Cương như nghẹn lại, đôi mắt thẫn thờ vì giận dữ: “Anh! Nghiệt tử! Nghiệt tử!”
Ánh mắt Kỷ Tu Thần tối sầm lại, giọng điệu lạnh lùng: “Chú à, chú còn chưa đủ tư cách để nói với tôi hai chữ này?”
“Tôi là cha của anh đấy!”
“Cha tôi tên là Kỷ Sang, không phải Kỷ Cương.” Từng chữ từng chữ một, biểu cảm trong mắt Kỷ Tu Thần đã hoàn toàn nguội lạnh.
Kỷ Cương chán nản cúi đầu, hai mái tóc mai hơi trắng bạch càng hiện rõ dưới ánh đèn: “Tu Thần, dù con có thừa nhận hay không thì trên người con sẽ có dòng máu của Kỷ Cương ta! Đó là sự thật! Cho dù con không muốn, cũng không có cách nào để thay đổi!”
Tiếng đóng sầm cửa đột nhiên vang lên, cả người Kỷ Cương bị chấn động, ánh mắt tức giận lập tức trở nên buồn bã, lẩm bẩm một tiếng: “Tiểu Tuệ, đây là hình phạt của em dành cho tôi, đúng không? Thì ra, em vẫn không chịu tha thứ cho tôi……”
Kỷ Tu Thần đến một lần nữa, việc này có hơi nằm ngoài dự đoán của Dạ Cô Tinh.
Lúc đó, cô đang nằm trên sô pha trong phòng làm việc, cầm quyển Vật lý hạt, bên cạnh còn đặt quyển Vật lý hạt nhân nguyên tử, không còn cách nào nữa, còn có ba ngày nữa là bắt đầu nhập học, đồng nghĩa với cô phải tham gia kỳ thi lại, nên tạm thời cô chỉ có thể ôm chân Phật.
Tục ngữ có câu, lâm trận mới mài gươm, không sắc thì cũng sáng.
An Tuyển Hoàng ngồi trên chiếc ghế lớn màu đen phía sau bàn làm việc, xem qua tài liệu, sau đó ký tên.
Nhà họ Lâm sụp đổ, việc của nhà họ Tần cũng kết thúc, cuối cùng họ không còn bận rộn như vậy nữa, An Tuyển Hoàng hận không thể ở nhà hai mươi bốn giờ với vợ, vui đùa với con.
Cuối cùng, sau khi lật đến trang cuối cùng, Dạ Cô Tinh vươn vai một cái, theo động tác của cô, một vòng eo trắng nõn săn chắc lộ ra, anh đang vùi đầu trong đống tài liệu đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt tỏa ra ánh sáng nguy hiểm như của một chú sói.
Dạ Cô Tinh thầm nói không ổn rồi, vội vàng thu tay, sửa áo lại.
Anh lại đi đến bên cạnh cô nhanh như gió, bắt đầu giở trò.
Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng, lỗ tai hơi đỏ bừng, đưa tay đẩy anh: “Anh đúng là lợi dụng sơ hở!” Nhìn thấy váng dầu, đã nghĩ đến ăn thịt, khả năng học một biết mười, có thể nói là vô địch cộng thêm vô sỉ!
Động tác của An Tuyển Hoàng dừng lại, ánh mắt tập trung ở một nơi nào đó, cười xấu xa, phụ họa thêm: “Quả nhiên là, lợi dụng, sơ hở.”
Dạ Cô Tinh co cả hai chân lên, thuận thế đá cho anh một cái: “Cầm thú!”
An Tuyển Hoàng nắm chặt cổ chân của cô, tay kia dọc theo bắp chân của cô, thuận thế hướng lên trên, hôm nay Dạ Cô Tinh mặc một chiếc quần dài hoa giản dị, giờ phút này ngược lại rất thuận tiện cho anh.
Dạ Cô Tinh chụp lấy một cuốn sách, vỗ lên móng vuốt của con sói, nhắc nhở anh: “Đây là phòng làm việc!”
Hơn nữa, cửa không khóa, có thể giây tiếp theo sẽ có người đẩy cửa vào!
An Tuyển Hoàng đột nhiên đứng dậy, bế ngang cô lên, ánh mắt thâm thúy, giọng nói trầm khàn: “Chúng ta trở về phòng ngủ.”
Dạ Cô Tinh giãy dụa: “Anh, anh, anh… đây là ban ngày ban mặt! Làm bại hoại thuần phong mỹ tục!”
“Nhưng mà, anh rất no, cũng không lạnh.”
“Hả?” Tự nhiên anh lại nói một câu chẳng liên quan gì, Dạ Cô Tinh cũng bị khựng lại, rốt cuộc là anh đang nói cái gì thế!
“Ăn no mặc ấm rồi, thì người ta sẽ hay nghĩ tới chuyện ấy thôi.”
Dạ Cô Tinh cười, cái người này thế mà lại dùng lời của người xưa để chọc ghẹo cô!
“Nè, nè! Anh vội cái gì chứ? Chuyện của nhà họ Tần, anh xử lý xong chưa?” Dạ Cô Tinh vươn tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu nhìn anh.
“Vẫn chưa.”
“Vậy mà anh vẫn còn tâm trạng để làm chuyện kia sao?”
“Làm rồi mới có hiệu quả được.”
Dạ Cô Tinh lườm anh một cái, ánh mắt khẽ động: “Hoàng, anh nói xem, em bây giờ có phải là đã trở thành Đát Kỷ rồi không?”
Anh nhíu mày: “Ý của em là?”
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở ra: “Hồ ly quyến rũ vua.”
Ánh sáng trong mắt An Tuyển Hoàng dâng lên: “Vậy thì anh không ngại để em quyến rũ thêm một chút nữa…”
Cô đột nhiên bật cười, nhưng hơi thở của anh càng lúc càng gấp gáp.
Bình luận truyện