Chương 41: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 23
Edit: Thuần An
Hôm qua xem Đông cung mà khóc quá trời luôn nên không đăng được. Hôm nay đăng bù nhé!!!
Thêm 1c để xin lỗi luôn...
Nam Cung Vãn vòng tay lên eo nàng, trong con mắt đối với nàng tràn đầy khát vọng: "Mỹ nhân trẫm... Trúng dược..."
Vô Dược quay người lại, kinh ngạc nhìn hắn: "Chàng..." sao có thể ở đây?
Nàng còn chưa nói ra liền bị hắn phong bế, ánh mắt mê ly, âm thanh khàn khàn: "Mỹ nhân... Trẫm muốn..."
Vô Dược cuối cùng mệt mỏi gục trên người hắn, may mắn chính là dược của Nam Cung Vãn rốt cuộc đã giải.
Nam Cung Vãn ôn nhu hôn môi nàng, nhưng khi nhìn khuôn mặt mỏi mệt của nàng, con mắt đen ngọc lại càng ngày càng hung ác.
Hắn biết thân thể nàng không tốt nên ngoại trừ lần đầu tiên nếm thử cảm giác tốt đẹp đó thì nàng không nên túng dục. Sau lần đầu túng dục ấy hắn thấy sắc mặt nàng tái nhợt không một huyết sắc, thật sự doạ đến hắn. Từ ngày đó hắn đều không dám muốn nàng nhiều, tuy hắn rất muốn túng dục. Nhưng vẫn luôn khắc chế chính mình, hôm nay lại bởi vì hắn bị hạ dược khiến nàng lại một lần nữa mệt như vậy.
Hắn quên mất mình đã bao nhiêu năm không bị tính kế qua. Hiện giờ bọn họ lại dám can đảm tính kế hắn thì ráng mà gánh vác hậu quả đi.
Khi Vô Dược tỉnh lại, Nam Cung Vãn đã không còn ở đây nữa. Nhớ tới việc đó lại phát hiện mình động một chút đều rất khó khăn. Vô Dược thở dài, đối với thân thể hiện tại của chính mình thật sự cực kỳ bất đắc dĩ.
Đột nhiên Vô Dược sờ được một mảnh giấy, sau đó nhanh chóng mở ra, phong thư này đương nhiên là Nam Cung Vãn để lại cho nàng.
Mặt trên chỉ để lại đúng bốn chữ rõ ràng: Đêm nay chờ trẫm!
Đột nhiên cửa nội điện gõ vang, âm thanh quen thuộc vang lên: "Nương nương, người đã dậy chưa?"
"Ngân Ngọc?" Vô Dược kinh ngạc mở miệng: "Ngươi sao nhanh như vậy đã trở lại?"
Ngân Ngọc mỉm cười, chậm rãi mở miệng: "Đương nhiên là nhớ nương nương, nô tỳ thật sự không yên lòng, cho nên đã trở lại."
Vô Dược biết Ngân Ngọc là thật tình yêu mến nguyên chủ, trước mắt cũng chỉ có Ngân Ngọc là có thể tin: "Ngân Ngọc ngươi tiến vào, chỉ cần ngươi..."
Ngân Ngọc cũng không hỏi vì sao, một mình đi vào rồi đóng cửa lại. Khi đến bên người nàng thấy trên người rậm rạp dấu hôn không khỏi sửng sốt.
Đôi mắt tràn ngập nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi đến: "Là bệ hạ?"
Vô Dược gật gật đầu, ứng thanh: "Ân."
Ngân Ngọc là người thông minh, sự việc đồn đãi tối hôm qua phát sinh trên người chủ nhân, cho dù không được đầy đủ nàng cũng có thể đoán được một phần hai.
Chỉ trong chốc lát Ngân Ngọc mặt đầy u sầu đi ra cửa nội điện, chúng cung nữ chờ trước cửa, một đám đều nhìn Ngân Ngọc.
Ngân Ngọc tựa hồ cực lực che giấu vẻ ưu sầu của mình, sau đó mở miệng: "Nương nương thân thể không khoẻ hôm nay không dậy được, các ngươi đều đi làm việc đi. Chỉ cần ta và Tịch Cầm hầu hạ là được."
Các cung nữ hành lễ, ứng câu: "Vâng!" Sau đó tản ra.
Ngân Ngọc cho Tịch Cầm một ánh mắt, sau đó Tịch Cầm cũng rời đi. Sau khi tiễn bọn họ đi rồi Ngân Ngọc mới khôi phục bộ mặt của chính mình, rồi quay trở vào nội điện.
Vô Dược buông đồ ăn trong tay, mở miệng: "Đều tốt?"
Ngân Ngọc gật gật đầu: "Vâng."
Mãi đến sau hoàng hôn, Tịch Cầm rốt cuộc đã trở lại, nàng tới gần bên tai Vô Dược, nhẹ nhàng mở miệng.
Cuối cùng Vô Dược hừ lạnh một tiếng, lộ ra cái cười khinh miệt: "Lại là Thái phi a, nhiều năm trải qua trong cung như vậy cũng chưa giáo hội nàng, không làm sẽ không chết chính là đạo lý này."
Tịch Cầm nghi hoặc mở miệng: "Nương nương... Chúng ta hiện tại..."
Vô Dược lấy ra một phong thư, giao cho Tịch Cầm: "Ngày mai buổi sáng đem nó phóng đến tẩm cung của Thái hậu. Nhớ kỹ, đừng để bất luận kẻ nào phát hiện. Sau đó giúp bổn cung tra một vài thứ."
Tịch Cầm tiếp nhận, gật gật đầu ứng thanh: "Vâng! Nô tỳ nhất định sẽ hoàn thành!"
Bình luận truyện