Chương 2: 2: Ta Đi Tìm Hắn Là Vì Muốn Cứu Hắn Một Mạng
Tiêu Hề Hề doạ chết cũng ôm đùi hắn không buông, các ma ma tốn nhiều sức mới kéo được nàng ra.
Dù vậy, nàng còn hò hét.
"Điện hạ nhất định phải để tâm a, có người đối với ngài có mưu đồ gây rối!"
Đến khi nàng bị kéo đi rồi, tiếng la vẫn như cũ không giảm bớt.
Mọi người tất cả đều cúi đầu nín thở, muốn hắt hơi cũng không dám.
Chỉ có Thường công công thật cẩn thận mà ngẩng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Thái Tử một cái.
Không ngoài sở liệu.
Lạc Thanh Hàn sắc mặt âm trầm đến mức có thể cảm thấy hơi lạnh toả ra xung quanh.
Hắn rất muốn đem nữ nhân giả thần giả quỷ kia đi chém.
Nhưng hắn tự nhủ nhịn xuống.
Hôm nay hắn muốn cùng phụ hoàng ra ngoài săn bắn, các hoàng tử đều đã xuất phát, hắn tuyệt đối không thể đến trễ, chỉ có thể tạm thời áp xuống cơn giận này, chờ khi nào trở về trừng trị nữ nhân kia!
Lạc Thanh Hàn khoát tay áo, vẫn đằng sau một đám cung nhân vây quanh, sải bước rời khỏi Đông Cung.
Không đến nửa ngày.
Tin tức Tiêu lương đệ nửa đường chặn lại Thái Tử, chọc người tức giận đến mức bị nhốt vào Lãnh Hương Lâu đã lan truyền khắp Đông Cung.
Tiêu Hề Hề nguyên là tiểu thư nhà Trung Võ tướng quân, tuyển tú được thăng làm lương đệ.
Từ ngày nàng vào cung đến bây giờ, đã qua đi gần nửa năm, Thái Tử mặt cũng chưa gặp qua một lần, mà nàng bản thân cũng là một con cá ướp muối thư thái, không tranh không đoạt, mỗi ngày đều ở Thanh Ca Điện ăn no chờ chết.
Mọi người đều cho rằng nàng sẽ sống mãi như vậy, cho đến khi nàng bỗng nhiên gây chuyện lớn.
Không chỉ trước mặt mọi người chặn đường Thái Tử, mặt dày mày dạn ôm lấy chân Thái Tử, mà thậm chí còn tuyên bố Thái Tử ấn đường biến thành màu đen sẽ có huyết quang tai ương!
Tiêu lương đệ này quả thực chính là tự tìm đường chết a!
Nhìn chung Đông Cung hậu viện có hơn mười vị phi tần, thủ đoạn tranh sủng không dứt, nhưng không có nữ nhân có thể giống Tiêu lương đệ to gan lớn mật như vậy.
Mặc dù không quen biết, đều cho rằng nàng lúc này là chết chắc rồi.
Lãnh Hương Lâu là chỗ hẻo lánh nhất Đông Cung.
Giống như tên của nó, nơi này lạnh lẽo đến mức không hề cảm thấy nhân khí.
Kẻ bị vô số người nghị luận lúc này, Tiêu lương đệ, lại lười biếng mà nằm trên ghế quý phi, một bên cắn hạt dưa một bên nghe Bảo Cầm oán thán.
"Tiểu chủ, ngài nằm lười biếng gần nửa năm, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh ngộ nguyện ý tranh sủng, nô tỳ trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng phương thức tranh sủng có ngàn vạn loại, người vì sao cố tình chọn cách xấu nhất? Người xem xem người chọc Thái Tử đến chán ghét, còn bị nhốt vào nơi rách nát này, chủ tớ ta về sau phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Hề Hề phun vỏ hạt dưa ra: "Ta vốn không định tranh sủng.
"
Bảo Cầm không tin: "Người nếu là không tranh sủng, vậy người ngồi trông mong rồi chạy tới ôm chân thái tử điện hạ làm cái gì?"
"Ta đã nói rồi, Thái Tử ấn đường biến thành màu đen, sẽ có huyết quang tai ương, ta đi tìm hắn, là vì muốn cứu hắn một mạng.
"
Bảo Cầm mặt không biểu cảm mà nhìn nàng, trên mặt chói lọi là năm chữ:
Người xem ta tin sao?
Tiêu Hề Hề tay cầm hạt dưa đưa qua.
"Tới đây, ăn chút hạt dưa hạ hoả nào.
"
Bảo Cầm lạnh nhạt mà tỏ vẻ cự tuyệt.
Tiêu Hề Hề nói: "Ta đêm nay muốn ăn lẩu, thêm thật nhiều ớt cay nga.
"
"Tiểu chủ, người đắc tội Thái Tử điện hạ, hiện tại người đáng lẽ phải nghĩ làm như nào để được điện hạ tha thứ, sao lại là đêm nay nên ăn gì?"
"Nga, đêm nay không thể ăn lẩu sao? Thật sự không thể ăn sao?"
Tiêu Hề Hề mắt rưng rưng nhìn Bảo Cầm.
Nhìn nàng ước chừng một phút.
Cuối cùng Bảo Cầm bại trận tới, vẻ mặt đau khổ nói.
"Để nô tỳ nghĩ cách.
"
Tuy rằng chủ tử nàng là con cá ướp muối, nhưng nàng có thể làm sao bây giờ?
Chỉ có thể sủng bái.
.
Bình luận truyện