Quan Thuật

Chương 3630: Khắp nơi âm thầm chúc mừng



- Đường Thành, cậu cũng cùng đi đi.

Diệp Phàm cười nói.

- Anh Diệp anh là phó tổ trưởng, tôi nào có tư cách, đừng trêu tôi.

Đường Thành mặt đỏ lên nhanh chóng nói.

- Cậu không có tư cách sao, vừa rồi cậu còn khoác lác nói cậu làm huấn luyện viên thuận lợi, tất cả các đội viên cấp dưới đều phục. Để cảm tạ huấn luyện viên thôi. Cậu bồi dưỡng nhân tài cho tổ có phải không? Chúng ta uống một chén.

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi… tôi…

Đường Thành đưa mắt nhìn một cái không dám gật đầu. Cậu ta chắc chắn muốn.

- Cùng nhau đi, nếu tổ phó Diệp gọi cậu thì cùng đi.

Cung Khai Hà lên tiếng, Đường Thành nhanh chóng gật đầu, trông như con gà mắc tóc vậy.

Một cái bàn lớn được chuẩn bị.

- Tổ phó Diệp, quà của cậu đâu?

Cung Khai Hà chớp mắt hỏi, anh ta vừa hỏi xong mọi người đều nhìn lại đây.

- Trí nhớ của Tổ trưởng Cung không tôi, luôn nhớ. Ha hả, lần trước đã giàu to bởi một số tiền phi nghĩa. Lúc ấy Chính phủ Á Lịch Sa yêu cầu chúng tôi vào hang ổ của Liên minh tự do, Lạp Thiết Cát đã tặng cho chúng tôi mấy thùng vàng, cái này chúng tôi trả cho chính phủ. Vàng này nhìn làm người ta giật mình, xin vui lòng nhận cho.

Diệp Phàm cười nói.

- Có bao nhiêu?

Kế Vĩnh Viễn vội vàng hỏi, bởi vì lão Kế là người quản lý hậu cần của tổ, nghe nói đến tiền tất nhiên sẽ thêm sức mạnh.

- Ba thùng vàng, đổi thành nhân dân tệ có lẽ khoảng ba bốn trăm triệu đi.

Diệp Phàm cười nói tất nhiên hắn đã giấu diếm bảy phần cho quần đảo Duy Cơ Tư.

- Ôi, không ít.

Kế Vĩnh Viễn cười tủm tỉm.

- Tiền này khi nào thì chuyển đến?

- Ha ha, tôi rất vất vả, thêm một ít trà và thuốc lá cực phẩm thì thế nào?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Ha ha, yêu cầu của đồng chí Diệp Phàm không cao thôi có thể đồng ý.

Không thể tưởng tượng được Chủ tịch Đường cười gật đầu, sau đó nói với Chủ nhiệm Điền Giang

- Sau này tiêu chuẩn của Diệp Phàm cao hơn một chút.

- Đồng chí Diệp Phàm, sau này chúng tôi hết sẽ xin cậu.

Kế Vĩnh Viễn cười nói.

- Ít đến, tôi còn chưa đủ, anh biết hiện giờ tôi nghiện thuốc lá nặng.

Diệp Phàm cười nói.

Ha ha ha…

Buổi tối trở lại Diệp Hồng Bảo. Diệp Phàm rất vui vẻ, mặc bộ quân trang mới trước mặt Kiều Đại tiểu thư lừa dối một chút.

- Trung tướng, ghê nhỉ.

Lúc này Kiều Thế Hào và Kiều Báo Quốc cùng đến, nhìn trung tướng Diệp Phàm đang oai phong trước mặt vợ Kiều Thế Hào thiếu chút nữa nuốt đầu lưỡi.

- Ha ha, quân trang này cũng chỉ có thể mặc ở nhà, không có nhiều tác dụng lắm.

Diệp Phàm quay đầu cười.

- Tôi nói rồi, phó hiệu trưởng trường đại học chắc chắn có vấn đề. Hóa ra là thăng cấp bí mật.

Kiều Báo Quốc cười nói.

- Người ta bây giờ là thế này…

Đường Thành cười hì hì giơ hai đầu ngón tay.

- Quan này lớn vô cùng.

Kiều Báo Quốc cùng Kiều Thế Hào đều sửng sốt vội chúc mừng. Bởi vì hai người cũng biết thân phận thật sự của Diệp Phàm.

- Cậu không nói không ai bảo cậu câm. Tại sao có thể hai, rõ ràng là ba đấy.

Diệp Phàm tức giận nói.

- Sao lại là ba, rõ ràng là hai cơ mà?

Đường Thành thật sự không hiểu.

- Tôi thấy cậu đúng là nhanh quên, cậu quên vị cấp trên người nhà kia sao, ông ấy mới là nhất.

Diệp Phàm ám chỉ Chủ tịch Đường mới là lãnh đạo thật sự của Tổ đặc nhiệm A. Cung Khai Hà xếp thứ hai, Diệp Phàm chỉ xem như thứ ba.

- Ồ, nhất thời hồ đò.

Đường Thành vuốt vuốt đầu cười ngây ngô.

Có lẽ là Kiều Thế Hào nói không lâu Kiều Hoành Sơn cùng Thiết Chiêm Hùng cũng đã đến.

Không phải độc nhất vô song, không thể tưởng tượng được hai người vừa mới ngồi xuống không lâu lão già Triệu Bảo Cương cũng tới. Nói là đến thăm cháu gái của mình, ông bế Diệp Thanh Liên hát vang.

Đi theo ông ấy còn có con trai thứ ba Triệu Phóng Hào đang làm việc ở hạm đội Đông Hải cũng là ba của tiểu thư Triệu Tứ.

Diệp Phàm biết chuyện hắn được thăng chức không thể giấu được gia tộc lớn nhất quân giới như nhà họ Triệu.

- Cậu còn trẻ đã được hưởng đãi ngộ cấp Bộ, thật không đơn giản.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Ha ha, chỉ là trò đùa thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Cậu sai rồi.

Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.

- Tại sao lại sai lầm, anh không phải là không biết chuyện này.

Diệp Phàm cười nói.

- Cậu thật sự sai lầm rồi, bộ chúng tôi mới nhận được thông báo bổ nhiệm cậu là Thứ trưởng. Cấp bậc định vị là phó bộ nhưng hưởng thụ đãi ngộ cấp bộ trưởng. Đây là văn bản chính thức, hơn nữa tự tôi nhận được.

Thiếu Chiêm Hùng cười nói.

Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu, Tổ đặc nhiệm A không thể để lộ, nhưng thân phận bên Bộ công an có thể danh chính ngôn thuận.

Mà Diệp Phàm vốn là Phó chủ tịch tỉnh Thiên Vân, điều chỉnh về bộ nhậm chức Thứ trưởng cũng xem như điều chuyển ngang, không làm cho người khác nghi ngờ.

Hưởng thụ đãi ngộ cấp bộ trưởng là quan tâm đặc biệt, việc này đương nhiên thể hiện có chút gì đó phía sau.

- Chúc mừng Bộ trưởng Diệp.

Triệu Phóng Hào cười nói.

- Đúng vậy đáng giá chúc mừng một chút, một thứ trưởng trẻ tuổi nhất nước ta, một đồng chí hưởng chế độ đãi ngộ cấp bộ trưởng đặc biệt. Bởi vì thành tích của Diệp Phàm ở khu kinh tế Hoành Không rất cao. Hưởng thụ chế độ đãi ngộ này cũng là bình thường.

Triệu Bảo Cương cười ha hả nói, tất nhiên là lấy chuyện bên kia che dấu chuyện Tổ đặc nhiệm A. Đối với Tổ đặc nhiệm A Triệu Bảo Cương rất quen thuộc.

- Ha ha, lão Triệu đã coi trọng tôi. Khu Kinh tế Hoành Không có được như ngày hôm nay thật là tốt, là kết quả cố gắng của tất cả các đồng chí. Diệp Phàm tôi không dám kể công.

Diệp Phàm cười nói.

Đang nói Phí Nhất Độ cũng đi vào, tuy nói bị thương nhưng còn có thể đi được.

- Chúc mừng anh Diệp.

Phí Nhất Độ cười tủm tỉm ôm quyền nói. Diệp Phàm biết cậu ta đại diện cho nhà họ Phí đến chúc mừng. Bởi vì việc bổ nhiệm Diệp Phàm thông qua chính lãnh đạo Phí Nhất Hoàn tất nhiên là rõ ràng nhất.

Thấy nhiều người đến chúc mừng như vậy Kiều Viên Viên tất nhiên là đi thu xếp tiệc rượu.

- Lý Cường, thông báo tổng giám đốc Lam nhất định phải đến đây ngồi một chút. Còn Bao Nghị đã ở đây rồi cung nhau đến.

Diệp Phàm cười nói có phong thái của chủ nhân. Gần ba phúc đồng hồ chủ nhiệm Điền Giang không ngờ cũng tới.

May mắn là Diệp Hồng Bảo có bàn to nhỏ nhiều. Mười mấy người ngồi quanh một bàn tròn lớn.

Lam Tồn Quân gọi điện thoại hỏi ý kiến Diệp Phàm cho nên cha cậu ta Lam Bình Phong cũng đến. Thấy khách quý ngồi đó Lam Bình Phong cũng âm thầm giật mình.

Không thể tưởng tượng được năng lượng của Diệp Phàm lớn như vậy, hôm nay đến đây chắc chắn là đến chúc mừng. Đương nhiên bề ngoài là chúc mừng Diệp Phàm thăng chức Thứ trưởng. Việc này Diệp Phàm cũng đã nói qua với Lam Tồn Quân.

Khi đang ăn cơm thì Ninh Chí Hòa gọi điện thoại đến cười nói

- Ánh mắt của tôi không kém, biết đồng chí Diệp Phàm không thể xui xẻo như vậy.

- Ha ha, việc này coi như ngoài ý muốn.

Diệp Phàm cười nói.

- Không thể nói là ngoài ý muốn, đây là chuyện có lý.

Ninh Chí Hòa nói.

Hắn tâm trạng không tồi cho nên quyết định ngày hôm sau đến Đại học Bắc Kinh. Thuận tiện cũng báo tin một chút.

Đại học Bắc Kinh được thành lập năm 1898. Tên ban đầu là Kinh Sư Đại Học Đường. Là trường đại học tổng hợp hàng đầu của Trung Quốc, cũng là cơ quan hành chính về giáo dục cao nhất của Trung Quốc lúc đó.

Là trung tâm của phong trào văn hóa mới cùng nơi khởi nguồn của “Ngũ tứ”, là cái nôi truyền bá tư tưởng Mác cùng với chủ nghĩa khoa học đầu tiên ở Trung Quốc.

Đại học Bắc Kinh có cống hiến không thể thay thế trong việc xây dựng phát triển đất nước. Có tác dụng tiên phong quan trọng trong hướng đi hiện đại hóa của Trung Quốc.

Tinh thần yêu nước, tiến bộ, dân chủ, khoa học, cùng tính chăm chỉ truyền thống cầu thị, phong cách nghiên cứu mới không ngừng phát triển ở đây.

Khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh không cần phải nói, có phong cách kiến trúc truyền thống của Trung Quốc. Hơn nữa kết hợp với yếu tố hiện đại, đây là sự kết hợp hoàn mỹ.

Đi trong khuôn viên trường giống như đi du lịch luân phiên giữa hiện thực và thời xưa. Giống như một công viên kết hợp với trường học vậy.

Diệp Phàm hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí độc đáo của trường đại học Đại học Bắc Kinh, hai chân cứ tự nhiên bước đi.

- La Tuyển, nếu anh cứ chặn đường em em sẽ gọi người.

Lúc này tiếng một cô gái vang lên, giọng khá phẫn nộ.

- Ha Ha ha, gọi người, em kêu, anh nói nhé, hôm nay anh muốn xem có ai dám đến giúp anh.

Giọng một người thanh niên đầy kiêu ngạo.

Diệp Phàm kinh ngạc nhìn lại phát hiện dưới tán cây phía trước có đông người. Một người người con gái đứng ở giữa, phía trước cô là một người thanh niên cường tráng.

Có vẻ người thanh niên này đang chặn đường cô, lúc này người này xoa xoa thắt lưng nhìn những người xem náo nhiệt xung quanh thật sự đắc ý.

- La Tuyển, nếu anh không đi tôi sẽ hét lên.

Cô gái tức giận giơ quyển sách trong tay lên.

- Kêu ư, kêu đi kêu đi, anh, là anh đó ra giúp cô ta một chút.

La Tuyển kiêu ngạo hơn, chỉ vào mấy người quanh mình hét lên.

Diệp Phàm phát hiện thật có ai dám lên tiếng giúp cô gái này. Hơn nữa theo ngón tay của La Tuyển chỉ tất cả đều lui ra phía sau mấy chục bước ở giữa chỉ còn là khoảng trống, chỉ còn lại cô gái và cậu ta.

- Anh… đồ lưu manh….

Cô gái tức giận mặt đỏ bừng.

- Bố mày là lưu manh, tôi sợ ai?

La Tuyển chỉ lên trời giống như là muốn đâm vào ông trời vậy.

- Người đâu đến đây, La Tuyển đùa giỡn lưu manh.

Cô gái tức giận hét lên thật,

- Ha ha ha…

La Tuyển cười đắc ý hơn.

- Cậu thanh niên, đừng làm như vậy, để cô gái đi thôi.

Diệp Phàm lên tiếng.

- Ha ha ha, thật là có người không có mắt dám đến ngăn anh Tuyển, chán sống có phải không?

Một tên nhô đầu ra có lẽ là bạn của La Tuyển nhìn Diệp Phàm dài giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện