Quán Rượu Nobu

Chương 10: Người phụ nữ kỳ lạ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếng rao khàn khàn của những người bán hàng rong vọng lại từ đằng xa.

Từ khi thời tiết ở Old Capital dần trở nên ấm áp hơn, có rất nhiều người đang tản bộ trên còn đường phía trước quán rượu, để giảm bớt mệt mỏi vì công việc.

Nobu cũng được hưởng lợi từ điều này, vì nó cũng trở nên bận rộn hơn khi thu hút không chỉ những vị khách quen mà cả những người mới đến. Vào mùa đông, các món ăn nóng sốt như món hầm được ưa chuộng, nhưng giờ đã là mùa xuân, các món ăn phong phú và sống động lại trở thành xu hướng.

Chỉ riêng ngày hôm nay Shinobu đã nhận được mười yêu cầu gọi món sansai tempura từ những khách hàng tò mò.



(sansai tempura: tempura từ rau rừng)

Mặc dù món tempura của Nobu càng ngon hơn khi ăn với sốt tentsuyu đặc biệt nhưng ăn với muối và bia cũng khá ngon

Vị giòn rụm từ kĩ năng chiên ngập dầu của Taisho, điều mà anh vô cùng tự hào, và một chút đắng của rau rừng cực kì thích hợp với bia.

“Hai ba dzô!”

“Hai ba uống!”

Hans và Nicholas, những người đang ngồi ngay cạnh quầy, đang thưởng thức tempura và ly bia của mình.

Họ thường đến sau khi mặt trời lặn và bầu trời trở nên tối hẳn, nhưng vài ngày qua, họ đến quán trước khi hoàng hôn và chè chén say sưa.

“Ăn nhậu sớm thế này có ổn không đấy hai anh?”

“Đừng nói thế chứ Shinobu. Anh chỉ đến sau khi hoàn thành khóa huấn luyện và các công việc trong ngày thôi.”

“Đúng thế, bọn anh không hề hổ thẹn với lương tâm nha”

Lý do duy nhất mà hai người này có thể nói thế và vô tư nhậu nhẹt như vậy là bởi vì chỉ huy Berthold của họ, đã đến thành phố cảng phía bắc.

Theo tin tức mà họ nhận được hôm qua, cuộc gặp mặt đã diễn ra tốt đẹp. Có vẻ như anh ấy sẽ chỉ trở lại sau khi hoàn thành buổi lễ kết hôn.

Vì "Chỉ huy ác quỷ" không có ở đây nên việc huấn luyện kết thúc sớm.

“Nhưng... chẳng phải anh Berthold sẽ nổi giận khi quay lại sao?Và sẽ mắng mấy anh chẳng ra thể thống gì.”

“Đừng nói những điều đáng sợ như vậy chứ Shinobu. Vì bọn anh đang tận hưởng giây phút sảng khoái nên đừng nghĩ đến những thứ như thế chứ.”

“Mỗi lần nghe thấy chuyện gì khó chịu chúng ta lại uống nhiều hơn, như thế chẳng phải thoải mái hơn nhiều đó sao?”

Shinobu chỉ cười và tập trung vào công việc.

Có chén hay đĩa nào hết rồi không? Có khách nào muốn gọi món không? Cô có thể mang lại cảm giác hiếu khách khi để ý đến những chi tiết như thế. Nếu có thể mang lại cho khách hàng một nơi để thư giãn và thời gian để nghỉ ngơi thì chẳng ai có thể phàn nàn gì cả.

Nó đã ăn sâu vào Shinobu đến mức bạn có thể gọi đó là một phản xạ vô điều kiện.

Cách mà Shinobu len lỏi giữa những vị khách tươi cười khi cô phục vụ đồ uống cho họ nhìn như thể cô đang nhảy múa vậy.

Khi cô đang đổi cốc cho khách hàng, cô nhận thấy một điều gì đó kỳ lạ.

Có một nữ thực khách hiếm hoi ở Nobu, và những món mà cô ấy gọi cũng rất lạ lùng.

“Có chuyện gì thế Shinobu? Nhìn như thể em bị ai đó lừa vậy”

“Không sao đâu anh Hans”

“Sao vậy Shinobu? Đừng ngại, cứ kể cho anh Nicholas nghe xem”

“Không, không có gì đâu ạ.”

Nhẹ nhàng từ chối hai vị khách, cô lại nhìn người phụ nữ. Đúng như dự đoán, mọi thứ vẫn rất kỳ lạ. Cô ấy khoảng hai mươi tuổi, có mái tóc vàng, và mặc bộ quần áo giống với vợ của một thương nhân. Cô ấy chắc chắn là một người phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoài đó.

“Hmmm, vị khách đó có vấn đề gì hả?”

Hans chú ý đến ánh mắt của Shinobu và lặng lẽ thì thầm với cô.

Trên đôi đũa của anh vẫn đang gắp một miếng fukinotou tempura. Hans thích nó đến mức sẵn sàng gọi thêm 1 phần tempura rau rừng thập cẩm.

Vì có những vị khách khác xung quanh, Shinobu đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.

Những món ăn mà người phụ nữ kia gọi đều là đồ khô.

Mực khô, quả hạch và phô mai; tất cả những thứ này có thể bị lấy trộm và mang ra bên ngoài.

Nếu gọi thêm cả sake thì đây có thể là sở thích cá nhân. Nhưng từ khi bước vào quán, cô ấy chưa từng gọi bất cứ một giọt rượu nào.

“Thật kỳ lạ.”

Nicholas lẩm bẩm trong khi vươn tay chôm một miếng tempura từ đĩa của Hans.

“Lạ? Cái gì lạ cơ?”

“Người phụ nữ mà Shinobu quan sát, cái người tóc vàng ấy. Cô ta đã lén lút nhìn xung quanh mình từ nãy đến giờ rồi”

“Có vẻ như cô ta không thoải mái lắm trong việc thưởng thức bữa ăn.”

Hans đồng ý khi anh chôm một xiên thịt từ đĩa của Nicholas. Đúng là khi hai người bắt đầu để ý đến thì cô ta quả là kỳ quái thật.

Mọi người thường chỉ nhìn quanh quán lúc ban đầu, vì nó mang lại cảm giác khá mới mẻ.

“Cô ta đang âm mưu gì à?”

“Không đâu, Nicholas. Cô ta trông không đủ bình tĩnh để âm mưu gì đó.”

“Cũng đúng. Kể cả có đi nữa thì cô ta có thể có âm mưu gì với một quán rượu cơ chứ?”

“Tôi không nghĩ cô ta nhắm vào quán rượu. Cũng có khả năng đây là một cuộc điều tra.”

“Điều tra? Có gì để điều tra chứ?”

Nicholas nhìn quanh một cách không tự nhiên, trước khi hạ giọng và thì thầm.

“Tuyến đường cung ứng ở Old Capital”

“Tuyến cung ứng?”

“Shinobu có thể không biết điều này, nhưng gần đây khu phố có một không khí rất đáng ngờ”

Hans gật đầu khi anh cho kogomi tempura vào miệng.

“Mặc dù các thương nhân có thể có nhiều phương pháp khác nhau để kiếm lợi nhuận, các nhà cung cấp rượu có phương pháp riêng của họ.”

Nicholas tiếp tục khi anh khéo léo ăn kebab bằng một tay khi nước thịt còn đang nhỏ giọt.

Các nhà cung cấp rượu đã ký hợp đồng với quân đội cũng như lính đánh thuê dưới trướng hoàng gia và quý tộc, đổi lại họ nhận được hàng hóa.

Họ thường phải đi qua các khu vực nguy hiểm, vì vậy họ kiếm được một khoản lợi nhuận khá lớn.

“Khi chiến tranh nổ ra, một nhà cung cấp rượu nhanh trí sẽ cài người theo dõi vào thị trấn và dự đoán quân đội sẽ đi đâu, để điều tra món hàng nào có thể được mua với giá rẻ, hoặc những nhu yếu phẩm cần thiết. Đại loại thế. Điều này sẽ khiến cho việc giao dịch diễn ra dễ dàng hơn khi quân đội đến.”

“Anh biết nhiều chuyện kỳ quái thật đấy Nicholas ạ.”

“Im đê. Gấu chó cũ của tôi là con gái của một người bán rượu. Tiếp tục câu chuyện…”

Gần đây, đã có tin đồn rằng một số vùng lãnh thổ phía Bắc đang lên kế hoạch ly khai khỏi Đế chế.

Những tin đồn đã lan truyền được một thời gian, và được cho là có kế hoạch hợp nhất một vài lãnh thổ thành một khối. Người ta nói rằng họ sẽ quay trở lại thời kỳ trước khi Đế chế được thành lập.

Mặc dù chỉ có số ít người nghĩ rằng nó có thể thành công, nhưng tin đồn về một thế lực bên ngoài tiếp tay lại nổi lên. Các nước láng giềng nghĩ thực lực của Đế chế đã suy yếu, và Nicholas cho rằng vương quốc phía Đông là chủ mưu đứng sau vụ này.

“Dù sao thì khu phố này đã nằm trong diện tình nghi. Nó thậm chí còn thu hút sự chú ý của chỉ huy Berthold…”

“Nếu một nhà cung cấp rượu thực sự đã xuất hiện, những câu chuyện không còn là tin đồn nữa rồi Nicholas ạ.”

Nicholas gật đầu và uống cạn ly bia, và khuôn mặt anh thay đổi từ một gã say rượu thành một người lính.

Từ phía sau quầy, Nobuyuki và Eva tò mò quan sát ba người thì thầm một cách bí mật.

‘Vì lợi ích của Taisho và Eva, cũng như vì bình yên của quán rượu, mình phải làm rõ ý định của người phụ nữ kia.’

Shinobu đã quyết định.

Tuy nhiên, bắt đầu từ đâu đây?

Khi cô còn mải mê suy nghĩ, người phụ nữ tóc vàng giơ tay lên...

“Xin lỗi, tôi có thể gọi món không?”

“Vâng, có ngay!”

Sau khi thay đổi biểu cảm để không tỏ ra đáng ngờ, Shinobu tới để người phụ nữ kia gọi món. Nhìn gần mới thấy cô ấy quả thực rất xinh đẹp. Nếu nói cô ấy là một diễn viên đình đám trong điện ảnh Hollywood thì người ta có thể gật đầu tán thành.

Người phụ nữ chỉ vào thực đơn trên tường và hỏi,

“Này, kyuri tsukemono... nó khác với dưa chuột muối à?”

(TL: kyuri tsukemono: dưa chuột Nhật Bản ngâm)

“Không, cách muối của nó khác với dưa cải. Dưa chua của cửa hàng chúng tôi được ngâm bằng một phương pháp khác, một phương pháp mà cửa hàng của chúng tôi tự hào.”

Hmm. Người phụ nữ đặt ngón tay trỏ lên cằm như thể đang do dự.

Cô có một giọng khàn khàn, và một vẻ quyến rũ phát ra từ từng cử chỉ của cô. Ngay cả một cô gái như Shinobu cũng cảm thấy bị thu hút.

“Vậy, tôi gọi món đó.”

“Vâng. Cô có muốn uống gì không?”

“À không, cảm ơn cô.”

Shinobu khẽ cúi đầu chào người phụ nữ đang mỉm cười, và rời đi để chuyển yêu cầu cho Nobuyuki, người đang ở quầy. Mặc dù chỉ là món tsukemono nhưng cô vẫn dừng lại ở quầy.

Khi Shinobu quay lại, Nicholas, người đang quan sát tình hình, biểu hiện một khuôn mặt buồn bã.

“Thực sự rất đáng ngờ. Với yêu cầu đó, gần như chắc chắn cô ấy là một nhà cung cấp rượu.”

“Có thật không?”

Nicholas khéo léo hắng giọng và bày tỏ vẻ tự hào, rõ ràng tận hưởng cơ hội của mình để tiếp tục giải thích.

“Dưa muối có thể để lâu được, vì vậy nó sẽ có ích trong những cuộc hành quân đường dài của quân đội”

“Là vậy sao? Tôi chỉ nghĩ quân đội chọn nó vì nó ngon.”

“Nếu chỉ phục vụ phục vụ bánh mì khô và súp loãng, nó sẽ khiến binh lính không hài lòng. Tuy nhiên, không thể cung cấp rau cho tất cả bọn họ. Mua hàng chục loại rau ngoài chợ là một điều không thể.”

“Vậy là họ định thay thế bằng dưa muối?”

Nicholas làm thêm một ngụm bia.

“Trên lý thuyết, hạn sử dụng của nó không lâu đến thế. Mặc dù nó thường có vị chua, nhưng để càng lâu nó càng mất ngon.”

“Vậy ra đó là lý do tại sao họ có vẻ quan tâm đến phương pháp muối này.”

Nếu chỉ có bắp cải, mọi người sẽ sớm phát chán với nó. Đó là lý do tại sao, nếu họ có thể chuẩn bị tsukemono, thì có thể có điều gì đó mới mẻ có thể được thực hiện trong tương lai. Mặc dù Shinobu không hiểu nhiều lắm về quân sự, nhưng cô biết rằng những người lính thích ăn những bữa ăn ngon.

Không ngạc nhiên khi một nhà cung cấp rượu sẽ quan tâm đến nó.

“Đúng vậy, Shinobu. Người có não nó phải khác chứ, đâu phải ai cũng giống Hans.”

“Này này, ý cậu là sao?”

Trong khi hai người đang chiến đấu với món thịt bò doteyaki mà Nicholas đã gọi, Shinobu đang trầm tư suy nghĩ.

Mối nghi ngờ người phụ nữ là một nhà cung cấp rượu ngày càng lớn hơn.

Tuy nhiên, cô, một cô phục vụ bình thường, thì có thể làm được gì chứ?

“Taisho, anh nghĩ sao?”

Taisho đang rán tempura nên ngạc nhiên vì bị nhắc tới đột ngột.

Vì có rất nhiều yêu cầu cho món chiên và nướng hôm nay, Taisho đã nấu với sự tập trung cao độ.

“Nó có thể khác với những gì em đang nghĩ.”

“Eh, tại sao?”

“Người phụ nữ đó không giống một người bán rượu cho lắm. Mà đó chỉ là suy đoán của tôi thôi.”

Vừa nói vậy, Taisho lườm Nicholas.

“Shinobu khá là lương thiện, nên xin đừng tiêm nhiễm những suy nghĩ kì lạ vào đầu cô ấy, Nicholas.”

“Không, nhưng Taisho này, tôi không nghĩ rằng có bất kỳ lỗ hổng nào trong lý luận của tôi.”

“Nếu anh nghĩ rằng anh đúng thì chẳng phải nên đứng lên và quay về doanh trại sao? Chỉ huy Berthold có thể không có mặt ở đây, nhưng anh nên lên kế hoạch đối phó sớm.”

“Ahh, không, cái đó... đúng thế.”

Khi Nobuyuki nói vậy, Nicholas nao núng.

“Kyaa, hôm nay Taisho hơi đáng sợ đó.”

Hans cố gắng tìm kiếm sự giúp đỡ từ Eva, nhưng cô bé lạnh lùng trả lời khi đang bận rộn với việc rửa bát đĩa.

“Em đang bận vì Shinobu tự nhiên bị cuốn vào mấy câu chuyện không đâu vào đâu. Mà anh Hans cũng dính líu không ít đâu đấy”

“À-ừ.”

Shinobu cố lẻn ra khỏi quầy trong khi hai người kia đang lườm cô, nhưng...

“Chị Shinobu, có vẻ như trên bàn số 2 có vài cái đĩa không đó. Xin hãy dọn chúng và đưa cho em. Nếu để dồn lại thì không hay lắm đâu”

Eva nói với một nụ cười sắc bén. Khi Shinobu nhìn Nobuyuki, anh nhún vai như thể đồng ý với Eva.

Shinobu bắt đầu làm việc siêng năng, sợ rằng có điều gì sẽ xảy ra nếu cô không làm việc nghiêm túc.

Tuy nhiên, cô không quên để mắt đến người phụ nữ.

“Vậy anh giải thích thế nào về những hành động đáng ngờ của người phụ nữ kia?”

Ở quầy, Nicholas lặp lại phỏng đoán rằng người phụ nữ là một người bán rượu cho Taisho. Hans dường như đã mệt mỏi khi nghe chuyện đó, và anh quyết định rời cuộc chơi bằng cách thưởng thức bia và tempura rau rừng.

“Tôi nghĩ đây chỉ là một cuộc hẹn.”

“Cuộc hẹn?”

“Đúng, có thể như thế. Một cuộc hẹn với một người đàn ông, tại cửa hàng này.”

Taisho trả lời khi anh thả những miếng tempura rau rừng vào trong chảo dầu.

Mặc dù "Nobu" đều thay dầu ăn mỗi ngày nhưng hôm nay chảo dầu đặc biệt đậm vì từ sáng tới giờ có rất nhiều món cần đến nó.

“Đầu tiên, cô ấy không uống rượu. Điều này có thể hợp lý nếu cô ấy chuẩn bị gặp ai đó. Sau khi ăn mặc chải chuốt cho hôm nay, sẽ không tốt nếu uống rượu ngay khi đến đây, đặc biệt là trong một cuộc hẹn.”

“Đúng.”

“Còn đồ ăn nhẹ nữa. Chẳng phải dạ dày sẽ biểu tình nếu ăn một món quá nhiều chất sao? Nếu cô ấy định ăn với người kia ở một nơi nào đó, thì sẽ không tốt nếu ăn quá nhiều.”

“Tôi hiểu rồi. Anh nói cũng đúng.”

Mặc dù Nicholas đang cố tỏ ra bình tĩnh, anh vẫn bị choáng ngợp bởi lời giải thích của Taisho.

Cũng phải thôi, Taisho là một fan hâm mộ của các bộ phim trinh thám và bí ẩn, và anh đã xem đi xem lại rất nhiều lần.

“Tại sao cô ấy lại gọi tsukemono?”

“Không có gì đáng nói cả. Cô ấy có thể nghĩ thế này, "miệng mình hơi khô sau khi ăn đồ khô, đổi vị thử xem sao". Đó là một sai lầm mà người mới dễ mắc phải. Mọi thứ đều trở nên đáng nghi khi bạn nghi ngờ thứ gì đó.”

Shinobu, không dám đáp lại lời của Nobuyuki, mặc dù anh cũng là người mới, trong khi Nicholas từ từ giơ tay lên đầu hàng.

Hans, người đang ngồi bên cạnh Nicholas, chộp lấy thời cơ chôm một quả trứng chim cút chiên từ đĩa của Nicholas.

“Thế còn ý kiến ​​của Eva-chan thì sao?”

Nicholas nhắc đến đến Eva như thể anh muốn tiếp tục chủ đề.

Tuy nhiên, anh không mong đợi câu trả lời của cô bé.

“Vị khách đó... là một người đàn ông.”

“Eh?”

Trong khi Nobuyuki, Nicholas, Hans và Shinobu hoàn toàn chết lặng, cánh cửa trượt của nhà hàng mở ra.

“Kính chào quý khách!”

“Kính chào.”

Đó là một người đàn ông giống như thương gia, khoảng tầm 22 hoặc 23 tuổi.

Người đàn ông phớt lờ lời chào của Shinobu và bước tới chỗ người phụ nữ tóc vàng.

“Thế nào? Màn hóa trang thành phụ nữ bị lộ rồi hả?”

“Đừng nói vớ vẩn. Không ai nghi ngờ gì cả. Năm đồng bạc đó là của tôi.”

Khi người phụ nữ tóc vàng trả lời, họ có thể nghe thấy một giọng trầm, thô lỗ. Rõ ràng, đó là giọng của một người đàn ông. Giọng nói trước đó là diễn sao?

Khi nhìn kỹ, người ta có thể thấy rằng người phụ nữ thậm chí còn cao hơn một chút.

“Vì khó có thể đi vệ sinh nên nãy giờ tôi không dám uống gì đấy.”

“Tôi hiểu rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ trả tiền. Hai đồng bạc là đủ rồi. Tôi sẽ đặt chúng ở đây để thanh toán.”

Người đàn ông đặt hai đồng bạc trên bàn. Tuy nhiên, chừng đó là quá nhiều với tsukemono và đồ khô.

“Thưa quý khách, thế này thì nhiều quá ạ!”

“Tiền thừa là phí bồi thường. Xin hãy nhận chúng.”

Khi nhìn vào lưng của hai người hào phóng rời cửa hàng vào ban đêm, Eva lẩm bẩm,

“Nhà cung cấp rượu, eh…”

Nicholas, người nghe thấy nó, cầm cốc bia lên và lặng lẽ cúi đầu.

*****

Team dịch: Đéo cần tên
Trans + Edit: Amethyst

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện