Quân Lâm Binh Vương

Chương 7



Chương 7

Đi được hai bước thì Quân Lâm không quay đầu lại nói tiếp.

Cả đám ngẩn tò te không biết phải nói gì.

Đi xuyên qua một hoa viên, mấy tòa lầu các, một thao trường lại đi đến một hồ cá thật lớn. Dọc theo hàng cây bờ hồ đi thêm nửa canh giờ mới đến chỗ Quân lão gia tử. Lúc này Quân Lâm mới phát hiện khu vực mình ở và nơi của Quân lão gia tử đúng là một nam một bắc. Nếu tính khoảng cách theo đường chim bay chắc cũng được năm sáu dặm đường. Xem ra gia tộc này của mình thật lớn. Nếu mình nhớ không lầm thì nơi đây chính là kinh thành của một quốc gia. Có thể ở trong kinh thành xây dựng gia viên lớn hơn mười mẫu thì ngoại trừ hoàng cung ra chỉ sợ không được mấy nhà.

Quân lão gia tử ngồi phía sau bàn, mặc dù tuổi đã qua lục tuần nhưng râu tóc vẫn đen mượt, mới nhìn như người chỉ bốn mươi tuổi. Khuôn mặt uy nghiêm lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Nhìn đứa cháu lười biếng hữu khí vô lực tiến vào mà không nhịn được tức giận.

Lão gia tử Quân Chiến Thiên có xuất thân từ nghèo khổ, thời trẻ làm tướng tung hoành thiên hạ khiến cho quân địch mỗi nước đều kinh sợ. Không chỉ văn thao vũ lược vô cùng cao minh mà cũng chính là một trong những Huyền cấp cao thủ tại Thiên Hương Quốc. Tính cách trầm ổn kiên nghị, buồn vui không biểu lộ ra ngoài.

Chỉ cần một câu ‘xuất thân nghèo khổ, thiếu niên làm tướng’ có thể nhìn ra được một hài tử nghèo khổ như nhau thì mấy ai làm được vị trí tướng quân này? Càng huống chi làm tướng từ khi trẻ…

Quân Chiến Thiên từ một người dân nghèo khổ trở thành Huyết Hoa Lan đại công tước trong vòng không đến bốn mươi năm. Mặc dù nói thời thế tạo anh hùng nhưng xem lại lịch sử cũng không có mấy người làm được như vậy. Chỉ với điều đó thôi cũng đủ để kiêu ngạo. Nhưng bây giờ nhìn thấy đứa cháu còn lại duy nhất của mình trong lòng bất đắc dĩ không thôi. Trong lòng ”Hận sắt không thành thép”

Lão gia tử thật sự không nghĩ rằng với huyết thống của gia tộc và sự quản lý chặt chẽ vậy mà vẫn sinh ra một nghiệt chướng! Tiểu tử này văn không tốt võ không hay. Cầm sách liền ngủ gục, nghe luyện công liền bỏ chạy nhanh hơn thỏ. Con cháu nhà người ta trên ngực đã có cẩm tú, có chút danh vọng; đều đã tu luyện huyền khí nhập quỹ đạo cũng đạt ít nhất là ngũ phẩm. Mà bảo bối của mình trước sau thay đổi năm vị thư sinh dạy cho, huyền khí tu luyện đến nay chỉ được tam phẩm.

Một người như vậy không làm nên thể thống gì nhưng ăn uống chơi bời đúng là ‘vô sự tự thông’. Mấy phương diện này có thể nói là thiên tài. Một đời anh hùng mình mình lại có đứa cháu ‘tốt’ như vậy…

Thở dài vô lực, Quân lão gia tử nhịn không được nhớ lại con mình và hai đứa cháu kia. Nghĩ đến đây liền cười tự giễu một chút: “Đem đứa cháu duy nhất nuông chiều thành như vậy? Năm đó khi Vô Hối con mình tử trận, bản thân cố gắng không rơi lệ. Tự xưng là con trai của lão tử chính là anh hùng. Sau khi hai đứa cháu Mạc Ưu Mạc Sầu chết nơi xa trường cũng mạnh mẽ nhịn đau không rơi nước mắt. Cháu mình là anh hùng hảo hán. Nhưng sau khi Vô Ý bị tàn phế thân thể thì bản thân cũng là lần đầu tiên rơi nước mắt từ sau khi chào đời. Nhưng trong lòng còn một tia may mắn, mình vẫn còn một đứa cháu. Hương khói của Quân gia có thể duy trì. Nhưng hôm nay thấy cháu mình là một tiểu hỗn đản, một tên bại hoại không ra gì. Phải làm gì bây giờ?”

– Nghe nói đêm qua ngươi té từ giường xuống nhưng lại hôn mê bất tỉnh đúng không?

Thu lại lòng cảm khái trong lòng, Quân Chiến Thiên thản nhiên hỏi.

– Ách?

Quân Lâm ngẩng đầu, trong lòng có chút nghi hoặc cũng có chút thoải mái. Nếu là hỏi chuyện của hắn thì có thể dựa theo trí nhớ trong đầu để trả lời. Nhưng chuyện này hắn lại không hề biết gì. Còn có chuyện này thật kỳ lạ, trong lòng Quân Lâm nghi hoặc: sáng nay ngủ dậy liền thấy thân thể này không có gì bất thường thì mình xuyên việt bằng cách nào? Lúc này lão gia tử hỏi mới biết được là do tên này té giường chết.

Thật sự là hoàn khố mà. Ngủ rớt giường cũng có thể chết sao =))

Trong lòng Quân Lâm âm thầm hâm mộ không thôi. Một nhân vật cao nhân như vậy thật đáng ngưỡng mộ mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện