Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 5: Tới cửa cầu hôn (3)
Nghe phụ vương đem hết căn cơ nói ra, mặt Hữu Nhàn đột nhiên hồng lên tựa như đít khỉ. (M: Khỉ đít đỏ ==!)
Tử Ngọc sững sờ nhìn Hữu Nhàn, chủ tử da mặt dày tới mức sánh với tường đồng cư nhiên cũng có lúc e lệ?
“Quận chúa. . . . . .”
Hữu Nhàn không cẩn thận thoáng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tử Ngọc, lập tức lúng túng ngây ngô cười nói :
“Phụ vương thật đáng ghét có phải không? Nói hươu nói vượn, ta nào có yêu cầu như vậy chứ. . . . . .”
Lúc nói lời này, Hữu Nhàn âm điệu rõ ràng có chút chột dạ.
Tử Ngọc quay đầu, hé miệng cười trộm ——
Chuyện này đã truyền khắp cao thấp trong Vương Phủ, quận chúa tưởng nàng là người ngu sao, còn trợn mắt nói lời bịa đặt?
★★★
“Phải không?”
Thuộc Phong hờ hững gợi lên khóe môi, tùy ý hỏi.
Lời lão Vương gia nói cũng không khiến Thuộc Phong có quá nhiều phản ứng, hiển nhiên hắn hoàn toàn quên tiểu cô nương mà chính mình ưng thuận hôn ước vào 11 năm trước rồi.
“Đúng rồi! Hữu nhàn từ nhỏ đã thích ngươi ——”
“Nếu lão Vương gia không có ý kiến gì khác, việc này cứ quyết định vậy đi.”
Lão Vương gia hưng trí bừng bừng còn muốn nói tiếp, lại bị Thuộc Phong yên lặng đánh gãy.
“A? Nha. . . . . . Hảo. . . . . .”
Lão Vương gia dừng tươi cười, mơ hồ cảm giác được sự lãnh mạc của Thuộc Phong đối với cuộc hôn nhân này.
“Tháng sau, tiểu chất sẽ đúng giờ tới thú Hữu Nhàn quận chúa.”
Vừa dứt lời, Thuộc Phong liền đứng dậy cáo từ.
“Sao không ngồi thêm chút nữa?”
Lão Vương gia cũng từ trên ghế đứng dậy.
“Không cần, tiểu chất còn có công sự trong người, thứ cho không thể ở lâu .”
Hắn khơi mào lông mày, tùy tiện lấy một cái cớ trả lời.
“Nha, nếu thế thì hiền chất đi làm chính sự quan trọng hơn.”
“Cáo từ!”
Thuộc Phong lễ tiết cung kính khom người, ngay sau đó, cất bước đi ra đại sảnh.
Sau tấm bình phong kiều nhan trắng xanh ——
Sự không kiên nhẫn của hắn, biểu hiện rất rõ ràng!
Mặc dù trước mặt phụ vương, hắn cũng không lưu cho nàng một chút mặt mũi nào!
★★★
“Không cho chàng đi!”
Hữu Nhàn nhìn về phía lưng Thuộc Phong, tức giận hô to. Thuộc Phong xoay người, cũng trừng mắt nhìn nàng.
Nàng lần một lần hai đến tìm hắn phiền toái, phỏng chừng đã muốn nghiện rồi!
Trước kia còn nể mặt phụ thân nàng, hiện tại, hắn hoàn toàn không muốn quan tâm tới cái nha đầu dã man này!
“Quận chúa, chúng ta nên trở về đi thôi!”
Tử Ngọc dùng sức túm tay áo Hữu Nhàn, vẻ mặt lo lắng nói.
Tử Ngọc sững sờ nhìn Hữu Nhàn, chủ tử da mặt dày tới mức sánh với tường đồng cư nhiên cũng có lúc e lệ?
“Quận chúa. . . . . .”
Hữu Nhàn không cẩn thận thoáng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Tử Ngọc, lập tức lúng túng ngây ngô cười nói :
“Phụ vương thật đáng ghét có phải không? Nói hươu nói vượn, ta nào có yêu cầu như vậy chứ. . . . . .”
Lúc nói lời này, Hữu Nhàn âm điệu rõ ràng có chút chột dạ.
Tử Ngọc quay đầu, hé miệng cười trộm ——
Chuyện này đã truyền khắp cao thấp trong Vương Phủ, quận chúa tưởng nàng là người ngu sao, còn trợn mắt nói lời bịa đặt?
★★★
“Phải không?”
Thuộc Phong hờ hững gợi lên khóe môi, tùy ý hỏi.
Lời lão Vương gia nói cũng không khiến Thuộc Phong có quá nhiều phản ứng, hiển nhiên hắn hoàn toàn quên tiểu cô nương mà chính mình ưng thuận hôn ước vào 11 năm trước rồi.
“Đúng rồi! Hữu nhàn từ nhỏ đã thích ngươi ——”
“Nếu lão Vương gia không có ý kiến gì khác, việc này cứ quyết định vậy đi.”
Lão Vương gia hưng trí bừng bừng còn muốn nói tiếp, lại bị Thuộc Phong yên lặng đánh gãy.
“A? Nha. . . . . . Hảo. . . . . .”
Lão Vương gia dừng tươi cười, mơ hồ cảm giác được sự lãnh mạc của Thuộc Phong đối với cuộc hôn nhân này.
“Tháng sau, tiểu chất sẽ đúng giờ tới thú Hữu Nhàn quận chúa.”
Vừa dứt lời, Thuộc Phong liền đứng dậy cáo từ.
“Sao không ngồi thêm chút nữa?”
Lão Vương gia cũng từ trên ghế đứng dậy.
“Không cần, tiểu chất còn có công sự trong người, thứ cho không thể ở lâu .”
Hắn khơi mào lông mày, tùy tiện lấy một cái cớ trả lời.
“Nha, nếu thế thì hiền chất đi làm chính sự quan trọng hơn.”
“Cáo từ!”
Thuộc Phong lễ tiết cung kính khom người, ngay sau đó, cất bước đi ra đại sảnh.
Sau tấm bình phong kiều nhan trắng xanh ——
Sự không kiên nhẫn của hắn, biểu hiện rất rõ ràng!
Mặc dù trước mặt phụ vương, hắn cũng không lưu cho nàng một chút mặt mũi nào!
★★★
“Không cho chàng đi!”
Hữu Nhàn nhìn về phía lưng Thuộc Phong, tức giận hô to. Thuộc Phong xoay người, cũng trừng mắt nhìn nàng.
Nàng lần một lần hai đến tìm hắn phiền toái, phỏng chừng đã muốn nghiện rồi!
Trước kia còn nể mặt phụ thân nàng, hiện tại, hắn hoàn toàn không muốn quan tâm tới cái nha đầu dã man này!
“Quận chúa, chúng ta nên trở về đi thôi!”
Tử Ngọc dùng sức túm tay áo Hữu Nhàn, vẻ mặt lo lắng nói.
Bình luận truyện