Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 50: Bí mật của Quân Mặc



Thành toàn?

Trong mắt tiểu thú nhân tràn đầy khó tin, hắn gần như cho rằng mình sinh ra ảo giác.

“Ngươi đang nói gì……”

Mạc Cửu Thiều dịu dàng nói: “Ngươi không muốn về bên Yến Trầm sao?”

“Muốn!” Tiểu thú nhân không chút do dự trả lời.

Nụ cười trên mặt Mạc Cửu Thiều hơi cứng lại một chút, nhưng y vẫn dịu dàng nói: “Vậy là được rồi.”

Tiểu thú nhân hoài nghi nhìn y: “Ngươi không cần ta cứu Sở Mộ Vân nữa?”

Tậm trạng Mạc Cửu Thiều hình như rất tốt: “Không cần, thân thể Sở Mộ Vân được bảo dưỡng rất tốt, Hoàn Hồn Đan cũng đã bị hấp thu, hắn sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”

Tiểu thú nhân có vẻ vẫn không tin: “Thật vậy chăng?"

Mạc Cửu Thiều nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy ta sẽ lấy hắn ra nói giỡn sao?”

Tiểu thú nhân: “Tuyệt đối sẽ không!”

Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn rất khó hiểu. Nếu mọi chuyện thật sự đơn giản như vậy, tại sao vừa rồi lúc Mạc Cửu Thiều đi vào quanh thân y đều tỏa ra sát khí, hơn nữa còn hôn hắn…… Vậy là có ý gì?

Dù không nghĩ ra nhưng hắn cũng không dám hỏi. Có cơ hội rời đi quả thực là quá tốt, hắn cũng không nghĩ nhiều làm gì.

“Ta không cần ngươi đưa đi, ta có thể tự đi được” Tiểu thú nhân nói như vậy.

Mạc Cửu Thiều: “Ngươi không muốn đi gặp Yến Trầm.”

Dù bị nhìn thấu tâm tư nhưng tiểu thú nhân không hề buồn bã, hắn chỉ nhỏ giọng nói: “Y không thích ta, ta trở về cũng vô dụng.”

“Không thử một chút ngươi cam tâm sao?”

Tiểu thú nhân nhíu mày: “Thử không được.”

“Cứ thử xem.” Mạc Cửu Thiều an ủi hắn “Là do ngươi không hiểu tính cách của Yến Trầm, y thật sự hy vọng có người thật tâm thích y, nhưng ngươi lại là Băng Linh Thú. Trong sử sách từng viết Băng Linh Thú không biết yêu, vì vậy y cho rằng ngươi chỉ coi y là thân nhân chứ không phải ái nhân.”

Tiểu thú nhân vội vàng nói: “Ta thích y, không, ta yêu y!”

Mạc Cửu Thiều xoa mái tóc mềm mại của hắn, nhẹ giọng nói: “Vậy thì đi nói cho y biết.”

Tiểu thú nhân hơi lo lắng: “Ngươi không lừa ta chứ?”

Đôi mắt Mạc Cửu Thiều tràn đầy dịu dàng: “Lừa ngươi thì ta được gì? Nếu Sở Mộ Vân tỉnh lại, hắn vẫn sẽ là ái nhân của ta, ta không hy vọng sẽ có người nhớ thương hắn. Nếu ngươi có thể theo đuổi được Yến Trầm đối với ta là điều tốt, không phải sao?”

Lời này cuối cùng thuyết phục được tiểu thú nhân. Tuy hắn vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng lại bị mê hoặc bởi lời dụ dỗ của Mạc Cửu Thiều.

Nghĩ mãi cuối cùng tiểu thú nhân cũng gật đầu: “Ta đi theo ngươi.”

Mạc Cửu Thiều mỉm cười, nhẹ giọng nói với hắn: “Quân Mặc muốn giữ ngươi ở lại Không Trúc Lâm, cho nên ta chỉ có thể bí mật đưa ngươi đi. Cách rời đi này có thể khiến ngươi hơi đau, ngươi cố gắng nhịn xuống đừng phát ra âm thanh.”

Tiểu thú nhân: “Ta không sợ đau!”

“Đứa trẻ ngoan.” Mạc Cửu Thiều trấn an hắn, sau đó giơ tay chạm vào lưng hắn.

Sở Mộ Vân: “ĐM! Con mẹ nó, hẳn là hơi đau?!”

Linh: “……”

Sở Mộ Vân cuối cùng cũng hiểu vì sao Mạc Cửu Thiều lại dỗ dành hắn trước.

Vì nếu rời đi theo cách bình thường chắc chắn sẽ không được. Hơn nữa dù sao Quân Mặc cũng có chấp niệm sâu đậm đối với Băng Linh Dịch.

Mà cách rời đi của y lại hà khắc, nếu là người có tu vi không đạt tới thần cảnh, chắc chắn sẽ đau đến mức thân thể muốn nứt ra.

Tuy Mạc Cửu Thiều đã bảo vệ tâm mạch cho hắn, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cảm giác đau đớn vẫn khiến cho người ta khó có thể chịu đựng.

Cũng may Sở Mộ Vân đã từng chết hai lần, hơn nữa hắn trời sinh ý chí lực cường thịnh, cho nên mới chống đỡ được.

Lúc hai người hạ xuống đất, quần áo tiểu thú nhân bị mồ hôi thấm ướt nhẹp, khuôn mặt hắn vì đau đớn mà trắng bệch, thần thái hoảng hốt.

Mạc Cửu Thiều có chút đau lòng, nhưng vẫn nhịn hôn môi hắn trấn an.

Tiểu thú nhân bởi vì suy nghĩ không thông cho nên vẫn chưa phát hiện ra đây là chỗ nào.

Mạc Cửu Thiều dẫn hắn đi vào cung điện hoa mỹ nhưng lại vô cùng xa lạ.

Tiểu thú nhân nhìn nơi đây, hơi nhíu mày, cuối cùng lên tiếng: “Đây không phải là Chiếu Mai Sơn.”

Mạc Cửu Thiều nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, lát nữa ngươi sẽ nhìn thấy người mà ngươi muốn gặp.”

Tiểu thú nhân do vẫn còn đau đớn nên ngơ ngác gật đầu, nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Có rất nhiều cách để xóa đi ký ức, mà cách ít gây thương tổn nhất là dùng đan dược.

Loại đan dược Thất Tâm Đan này là do Đế tôn Lười biếng tiện tay làm ra, thế nhưng Mạc Cửu Thiều có được không phải là lấy từ chỗ của y.

Năm đó bởi một vài nguyên nhân không rõ, Quân Mặc làm ra số lượng lớn loại đan dược này, thậm chí còn lấy tất cả người trong một thành làm thí nghiệm, khiến bọn họ mất đi ký ức. Đáng lẽ tốn nhiều sức lực như vậy chắc hẳn sẽ có tác dụng gì đó, nhưng cuối cùng y lại tiện tay ném……

Mà tác dụng đan dược như vậy đương nhiên khiến nhiều người muốn cướp đoạt.

Mạc Cửu Thiều có được nó là do người phía dưới cung phụng lên.

Lúc ấy Mạc Cửu Thiều cũng không để ý, chỉ nhận xong rồi ném một góc. Không ngờ hiện tại lại có tác dụng.

Tiểu thú nhân mơ mơ màng màng mà dựa vào lồng ngực y, hoàn toàn không hề phòng bị.

Ngạo mạn cũng không muốn trì hoãn thêm, y sai người mang Thất Tâm Đan lên, chuẩn bị cho hắn dùng.

Lại nói đến sau khi Yến Trầm và Lăng Huyền rời khỏi Chiếu Mai Sơn, chỉ mất nửa canh giờ là đã đến Không Trúc Lâm.

Bọn họ đến rất nhanh, nhưng đáng tiếc vẫn chậm mất một bước.

Vởi vì thời điểm Lăng Huyền tìm đến Yến Trầm đã là hai ngày sau.

Mà lúc này Sở Mộ Vân đã đi theo Mạc Cửu Thiều.

Yến Trầm xông vào Không Trúc Lâm thì gặp phải Đế tôn Lười biếng.

Quân Mặc: “Mạc Cửu Thiều đã mang hắn đi.”

Yến Trầm truy hỏi: “Sở Mộ Vân sống lại rồi sao?”

Quân Mặc bình tĩnh nhìn y: “Không phải ngươi đã sớm biết Băng Linh Thú chính là Sở Mộ Vân?”

Yến Trầm đương nhiên biết, y chỉ muốn xác nhận lại.

Mà hiện tại đã là ván đã đóng thuyền!

Yến Trầm nheo mắt lại, âm u nói: “Mang đi hắn thì được gì? Sở Mộ Vân đã chuyển thế, quên mất Mạc Cửu Thiều. Người hắn thích bây giờ là ta, chỉ cần ta đến Thiên Loan Phong, muốn cướp hắn về không phải quá dễ sao?”

Quân Mặc nhìn y: “Ngạo mạn có Thất Tâm Đan.”

Đan dược này năm đó đã khiến oanh động không nhỏ, Yến Trầm làm sao không biết? Y ngẩn ra, sau đó liền hiểu được Mạc Cửu Thiều đang muốn làm gì.

“Y thật sự cho rằng có Sinh chi bảo hộ sẽ không ai có thể địch lại y sao?”

Quân Mặc không trả lời vấn đề này, chỉ thong thả nói: “Y dùng Thần Hành Thuật để đưa Băng Linh Thú đi, thân thể Băng Linh Thú chắc chắn sẽ bị tổn thương, vì vậy trong nửa canh giờ sẽ không thể dùng Thất Tâm Đan, bây giờ các ngươi đuổi theo vẫn còn kịp.”

Y vừa mới dứt lời, Đố kỵ và Phẫn nộ đã đồng thời phát động Thần Hành Thuật, hai người giống như tia sáng biến mất trong rừng trúc.

Quân Mặc vẫn đứng yên ở đó, mái tóc bạc rủ xuống đất, sắc mặt bình tĩnh.

Khoảng sau một nén nhang y mới quay lại vào điện.

Kiến trúc Không Trúc Lâm cổ kính, lịch sự tao nhã, càng đi sâu vào trong càng nhiều những khóm trúc, thanh tịnh không giống nơi người ở.

Quân Mặc đi thẳng về phía trước, xuyên qua một hành lang dài gấp khúc, người hầu càng ít dần đi, cảnh sắc cũng càng trở u tĩnh, mãi đến khi y đi vào một ngôi nhà.

Đây là một ngôi nhà rất bình thường, bên trong được bài trí vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn và vài cái ghế. Đôi mắt bạc đồng của Quân Mặc hiếm khi hiện lên đầy ấm áp. Ngón tay tái nhợt của y ấn lên một cơ quan, ầm một tiếng, mặt đất bằng phẳng hạ xuống tạo ra một cầu thang xoắn ốc.

Y nhấc chân đi xuống, trường bào xám bạc kéo dài trên cầu thang tối đen, mái tóc màu bạc rơi trên mặt đất trở thành sự hiện diện sáng nhất trong bóng đêm.

Cầu thang rất dài, vẫn luôn kéo dài xuống phía dưới, bước chân của Quân Mặc cũng không nhanh, y chỉ chậm rãi đi xuống. Tuy rằng y đi rất chậm nhưng biểu hiện lại vô cùng quen thuộc, hiển nhiên là thường xuyên đến đây.

Đi khoảng nửa giờ cuối cùng cũng đến chỗ sâu nhất. Nơi đó vô cùng lạnh lẽo, trên vách tường bám đầy những bông tuyết, ở giữa phòng là một nam nhân tóc đen đang nằm trên giường băng.

Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, đôi tay giao nhau đặt ở trên bụng. Dưới ánh sáng yếu ớt có thể thấy rõ dung mạo hắn tuấn mỹ, khí độ phi thường.

**********************

Chuyện là dạo này tui đang đào hố mới nên mong có người nhảy cùng. Tui để review truyện mới ở dưới nếu ai thấy hợp gu thì sang ủng hộ tui với nha(◍•ᴗ•◍)❤

Tên truyện: Chọc ghẹo oan gia trong trò chơi trốn thoát

Review:

Nếu ai thích truyện Kính vạn hoa chết chóc thì nên đọc thử truyện này.

Bạn thụ trong truyện là Kỷ Vô Hoan (biệt danh là Lầy Lầy). Vào một ngày đẹp trời, Lầy Lầy trốn việc đi mua bánh mì yêu thích của mình thì phát hiện kẻ thù không đội trời chung của ẻm (là bạn công đó????)đã mua hết sạch. Trong lúc Lầy Lầy đuổi theo kẻ thù thì bị xe đâm, sau khi chết thì ẻm bị kéo vào một trò chơi mang tên Khối Rubik và để tiếp tục được sống tiếp thì Lầy Lầy phải vượt qua từng ải trò chơi. Nhưng khổ nỗi ghét của nào trời trao của đó, oan gia của Lầy Lầy cũng bị kéo vào trò chơi. Với phương châm "cậu ta không vui thì tui vui" bạn Lầy Lầy chọc ghẹo kẻ thù bất chấp mọi mặt trận, từ đời thực cho đến trò chơi khủng bố. Thậm chí để oan gia ghê tởm ẻm lúc nào cũng ngọt ngào gọi công là Tròn Tròn (có khi còn gọi là Cục cưng nữa). Một điều đáng nói nữa là bạn thụ cực kì thông minh, đa số lần qua màn đều là nhờ ẻm phát hiện ra manh mối.

Còn bạn công (biệt danh Tròn Tròn) chính là anti fan lớn nhất của bạn thụ, ảnh thậm chí còn mở cả phòng làm việc chuyên bôi nhọ Lầy Lầy, mở miệng ra là chửi bạn thụ nhát gan, ngu ngốc nhưng hễ ai chửi thụ là ảnh ghi thù. Anh công là điển hình cho câu 'Động tay không động não' trong trò chơi nhưng đương nhiên không phải do anh ngu đâu=))

Mỗi thế giới trong trò chơi đều thú vị, hấp dẫn, manh mối để qua cửa trong trò chơi đều ẩn trong từng câu chữ, chi tiết của truyện. Truyện viết rất chắc tay, logic, tuy tui review truyện nghe có vẻ ngọt ngào vậy thôi nhưng mọi người đừng coi thường độ kinh dị của nó (khuyến cáo không nên đọc ban đêm nha). Tui biết truyện này lúc đang tìm truyện về vô hạn lưu á, đọc thấy hay với ám ảnh nên quyết định edit luôn, tui không nói nhiều về độ kinh dị của truyện nên mọi người đọc rồi cảm nhận nha.

P/s: Lúc tui định edit truyện thì phát hiện nhà fundranix đã edit nhưng drop ở chương 33, cho nên tui xin phép edit từ chương 34 (cảm ơn chủ nhà nhiều lắm ❤). Tui để link từ chương 1–33 ở dưới comment cho mọi người đỡ khỏi đi tìm nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện