Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào
Chương 12
Trước cổng trụ sở quân sự, Quý Giản Ninh lười biếng nghiêng người dựa vào cửa, bắt chéo chân, hai tay khoanh lại, nhìn như thế nào cũng giống tên du côn.
Trên người mặc một bộ trang phục nguỵ trang, không thể hiện kiêng khem cẩn thận, ngược lại để lộ sự mê hoặc.
Mặt trời chiếu xuyên qua tán lá thưa thớt, và nằm rải rác trên người anh, khiến khuôn mặt trắng nõn tuấn tú thành một khuôn mặt mê hoặc quyến rũ.
Đặng Viễn ngớ ngẩn đứng bên cạnh, từ lúc Quý Giản Ninh gọi tiếng chị dâu còn chưa tỉnh lại.
“ềy... còn ngây ngốc đó sao...” Quý Giản Ninh đánh 1 tay lên đầu Đặng Viễn.
Đặng Viễn xoa xoa chỗ đầu bị đau, bối rối nhìn Quý Giản Ninh, “Chỉ huy trưởng, lúc nãy anh gọi cô gái kia là chị dâu?cô ấy là...”
Không phải anh hoài nghi, mà là anh ở cạnh thủ trưởng anh bao nhiêu năm rồi, vẫn không nhìn thấy thủ trưởng tới gần cô gái nào, tự nhiên sao lại nhô ra một cô gái, Quý chỉ huy trưởng còn luôn miệng gọi cô là chị dâu?
Quý Giản Ninh hút điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, làn khói tựa sương mù làm mờ nhạt gương mặt anh.
Con ngươi loé lên chút trêu đùa, “Làm sao, không tin?tiểu tử cậu nếu có gan, muốn cùng thủ trưởng tranh giành nữ nhân?”
Đặng Viễn bị doạ nhảy dựng, đôi mắt nhìn về phía cổng trụ sở, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của thủ trưởng chưa xuất hiện, mới vỗ vỗ nực mình.
“Chỉ huy trưởng, lời này không thể nói, thủ trưởng nghe thấy sẽ gọt em mất.” cho anh 10 lá gan, anh cũng không dám tơ tưởng đến chị dâu,
“Nhưng mà chỉ huy trưởng, thủ trưởng kết hôn lúc nào vậy?”
Tại sao thân là người bảo vệ của anh ấy, một chút anh cũng không biết vậy?
Quý Giản Ninh bước đến bên cạnh thùng rác, vứt tàn thuốc đi, quay người lại nhìn Đặng Viễn, khoé miệng móc lên, “Bí mật quân sự.”
Lại còn bí mật quân sự?
Nhưng mà, với thân phận như thủ trưởng, thật sự giấu chuyện kết hôn là tốt nhất, thậm chí không được liên luỵ vợ con, khiến cho vợ con rơi vào nguy hiểm.
“Đặng Viễn, cậu nên biết sổ tay quân nhân, những gì nên nói cái gì không nên nói, cậu nhớ kỹ vấn đề này. Chuyện thủ trưởng đã kết hôn, không được truyền ra ngoài, nếu không đem tới cho thủ trưởng những rắc rối không cần thiết, đến lúc đó đến Diêm Vương cũng không cứu nổi cậu đâu.”
Quý Giản Ninh nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng, ánh sáng buổi chiều rất mạnh mẽ, anh híp híp mắt lại, giộng có chút trầm, với phong cách cợt nhả thường ngày của mình một chút cũng không hợp, Đặng Viễn càng biết được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Thẩm Tư Á từng nói, da mặt Diệp Bạc Hâm rất dày, cho cô một chút màu sắc, cô có thể mở mười nhà thuốc nhuộm.
Diệp Bạc Hâm không thấy xấu hổ ngược lại còn thấy tự hào, cô xem như một lời khen.
Tập Vị Nam nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô nhanh như chớp từ trước mặt cô leo lên xe.
Anh đang kéo cánh cửa xe, bộ quân phục phác hoạ lưng cao và thẳng của anh, cô gái leo lên trước xe, cố ý nhón chân, ra sức giẫm vào đôi ủng quân sự của anh.
Nỗi đau sắc bén như kim châm từ ngón chân truyền tới, đường nét rõ ràng của gương mặt anh âm trầm hơn vài phần.
Diệp Bạc Hâm vừa lên xe, liền thân thuộc cùng Quý Giản Ninh chào hỏi, lúc luân phiên tới Đặng Viễn, Đặng Viễn xấu hổ gật đầu, cậu căn bản không dám nhìn cô.
“Hey, chị dâu, đây là...”Quý Giản Ninh hướng Tập Vị Nam đang đứng bên xe liếc mắt.
Tập Vị Nam nhếch môi, đôi mắt đen sâu chăm chăm nhìn Diệp Bạc Hâm, ý tứ rất rõ ràng, anh căn bản không đồng ý Diệp Bạc Hâm lên xe, nhưng cô giả vờ không nhìn thấy.
“à, ở đây không dễ gọi xe, thủ trưởng các anh nói đưa tôi đi một đoạn.” Diệp Bạc Hâm trừng mắt nói dối, mặt không đỏ tim không đập.
Tập Vị Nam không biết làm thế nào, lại không thể lôi cô xuống xe, chỉ có thể dsen mặt lại ngồi vào trong xe.
Lái xe là Đặng Viễn, Quý Giản Ninh ngồi ở ghế trước, Diệp Bạc Hâm và Tập Vị Nam ngồi đằng sau.
Trên đường Diệp Bạc Hâm và Quý Giản Ninh nói chuyện vui vẻ, chiếc xe rộ ràng tiếng nói cười cửa hai người, Tập Vị Nam nhắm mắt, toàn thân toả ra khí lạnh, đến Đặng Viễn không chậm chạp cũng cảm thấy có gì không đúng.
Trên người mặc một bộ trang phục nguỵ trang, không thể hiện kiêng khem cẩn thận, ngược lại để lộ sự mê hoặc.
Mặt trời chiếu xuyên qua tán lá thưa thớt, và nằm rải rác trên người anh, khiến khuôn mặt trắng nõn tuấn tú thành một khuôn mặt mê hoặc quyến rũ.
Đặng Viễn ngớ ngẩn đứng bên cạnh, từ lúc Quý Giản Ninh gọi tiếng chị dâu còn chưa tỉnh lại.
“ềy... còn ngây ngốc đó sao...” Quý Giản Ninh đánh 1 tay lên đầu Đặng Viễn.
Đặng Viễn xoa xoa chỗ đầu bị đau, bối rối nhìn Quý Giản Ninh, “Chỉ huy trưởng, lúc nãy anh gọi cô gái kia là chị dâu?cô ấy là...”
Không phải anh hoài nghi, mà là anh ở cạnh thủ trưởng anh bao nhiêu năm rồi, vẫn không nhìn thấy thủ trưởng tới gần cô gái nào, tự nhiên sao lại nhô ra một cô gái, Quý chỉ huy trưởng còn luôn miệng gọi cô là chị dâu?
Quý Giản Ninh hút điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, làn khói tựa sương mù làm mờ nhạt gương mặt anh.
Con ngươi loé lên chút trêu đùa, “Làm sao, không tin?tiểu tử cậu nếu có gan, muốn cùng thủ trưởng tranh giành nữ nhân?”
Đặng Viễn bị doạ nhảy dựng, đôi mắt nhìn về phía cổng trụ sở, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của thủ trưởng chưa xuất hiện, mới vỗ vỗ nực mình.
“Chỉ huy trưởng, lời này không thể nói, thủ trưởng nghe thấy sẽ gọt em mất.” cho anh 10 lá gan, anh cũng không dám tơ tưởng đến chị dâu,
“Nhưng mà chỉ huy trưởng, thủ trưởng kết hôn lúc nào vậy?”
Tại sao thân là người bảo vệ của anh ấy, một chút anh cũng không biết vậy?
Quý Giản Ninh bước đến bên cạnh thùng rác, vứt tàn thuốc đi, quay người lại nhìn Đặng Viễn, khoé miệng móc lên, “Bí mật quân sự.”
Lại còn bí mật quân sự?
Nhưng mà, với thân phận như thủ trưởng, thật sự giấu chuyện kết hôn là tốt nhất, thậm chí không được liên luỵ vợ con, khiến cho vợ con rơi vào nguy hiểm.
“Đặng Viễn, cậu nên biết sổ tay quân nhân, những gì nên nói cái gì không nên nói, cậu nhớ kỹ vấn đề này. Chuyện thủ trưởng đã kết hôn, không được truyền ra ngoài, nếu không đem tới cho thủ trưởng những rắc rối không cần thiết, đến lúc đó đến Diêm Vương cũng không cứu nổi cậu đâu.”
Quý Giản Ninh nghiêng đầu nhìn trời xanh mây trắng, ánh sáng buổi chiều rất mạnh mẽ, anh híp híp mắt lại, giộng có chút trầm, với phong cách cợt nhả thường ngày của mình một chút cũng không hợp, Đặng Viễn càng biết được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Thẩm Tư Á từng nói, da mặt Diệp Bạc Hâm rất dày, cho cô một chút màu sắc, cô có thể mở mười nhà thuốc nhuộm.
Diệp Bạc Hâm không thấy xấu hổ ngược lại còn thấy tự hào, cô xem như một lời khen.
Tập Vị Nam nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô nhanh như chớp từ trước mặt cô leo lên xe.
Anh đang kéo cánh cửa xe, bộ quân phục phác hoạ lưng cao và thẳng của anh, cô gái leo lên trước xe, cố ý nhón chân, ra sức giẫm vào đôi ủng quân sự của anh.
Nỗi đau sắc bén như kim châm từ ngón chân truyền tới, đường nét rõ ràng của gương mặt anh âm trầm hơn vài phần.
Diệp Bạc Hâm vừa lên xe, liền thân thuộc cùng Quý Giản Ninh chào hỏi, lúc luân phiên tới Đặng Viễn, Đặng Viễn xấu hổ gật đầu, cậu căn bản không dám nhìn cô.
“Hey, chị dâu, đây là...”Quý Giản Ninh hướng Tập Vị Nam đang đứng bên xe liếc mắt.
Tập Vị Nam nhếch môi, đôi mắt đen sâu chăm chăm nhìn Diệp Bạc Hâm, ý tứ rất rõ ràng, anh căn bản không đồng ý Diệp Bạc Hâm lên xe, nhưng cô giả vờ không nhìn thấy.
“à, ở đây không dễ gọi xe, thủ trưởng các anh nói đưa tôi đi một đoạn.” Diệp Bạc Hâm trừng mắt nói dối, mặt không đỏ tim không đập.
Tập Vị Nam không biết làm thế nào, lại không thể lôi cô xuống xe, chỉ có thể dsen mặt lại ngồi vào trong xe.
Lái xe là Đặng Viễn, Quý Giản Ninh ngồi ở ghế trước, Diệp Bạc Hâm và Tập Vị Nam ngồi đằng sau.
Trên đường Diệp Bạc Hâm và Quý Giản Ninh nói chuyện vui vẻ, chiếc xe rộ ràng tiếng nói cười cửa hai người, Tập Vị Nam nhắm mắt, toàn thân toả ra khí lạnh, đến Đặng Viễn không chậm chạp cũng cảm thấy có gì không đúng.
Bình luận truyện