Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 30: Nhìn đến thất thần



Lạc Dịch Bắc đối với Phương Trì Hạ hiện tại thật sự xem thường.

Bây giờ rụt rè cái gì?

Kỳ thật Phương Trì Hạ còn không thích ứng cùng anh làm những chuyện này, nhưng mà lại không muốn để cho anh nhìn ra cô xấu hổ.

Hai tay vòng lên ôm cổ anh, mặt cô chậm rãi nâng lên, liếc một cái, khẽ nói một câu, “Tôi chỉ là muốn nói, kỹ thuật hôn của anh rất kém, khiến cho tôi không thoải mái, cho nên, đêm nay để cho tôi tới!"

Để cho cô tới?

Đây coi như là một loại tình thú sao?

Trong đầu Lạc Dịch Bắc chỉ thoáng phản ứng một chút, trong cơ thể liền bắt đầu nhiệt huyết sôi trào, thậm chí trong não còn tự động hiện ra hình ảnh “cô tới”.

Lạc Dịch Bắc bị câu “ để cho tôi tới” của cô hấp dẫn, thậm chí ngay cả cô cố ý nói lời hạ thấp anh cũng không có so đo, mà ung dung thưởng thức cô.

Thân thể khẽ dựa vào bên cạnh bồn tắm, hai tay miễn cưỡng mở ra, anh giãn mày nhìn về phía cô, "Được, cô tới."

Bàn tay nhỏ của cô vòng lên vai anh, tỉ mĩ nhìn anh chằm chằm.

Lạc Dịch Bắc làm cho người ta si mê, rõ ràng là người Châu Á thuần chủng, thế nhưng ngũ quan còn tinh xảo hơn người Phương Tây, nhất là đôi mắt.

Ánh mắt anh rất sâu, như là một mảnh đại dương mênh mông, con mắt màu hổ phách vô cùng xinh đẹp, như là một khối Lưu Ly thượng đẳng, kinh tâm động phách mê người.

Một người đàn ông, tại sao có thể lớn lên đẹp mắt như vậy?

Phương Trì Hạ nhìn đến thất thần, động tác vì vậy mà dừng lại.

Anh lại thừa dịp cô không chú ý, một tay chế trụ eo cô, quay người tiếp nhận quyền chủ động.

"Lạc Dịch Bắc, anh vừa đáp ứng tôi!" Phương Trì Hạ kinh hô, giơ cánh tay lên muốn ngăn cản anh, Lạc Dịch Bắc lại thuận thế nắm hai tay cô bắt chéo sau lưng

“Kĩ thuật của cô là như vậy?" Rõ ràng Lạc Dịch Bắc không còn kiên nhẫn, xem thường liếc nhìn cô một cái, tay lục lọi dò xét trên người cô, ý muốn trực tiếp công thành chiếm đất, nhưng lại đụng đến một tầng vải vóc thì ngừng một chút.

"Cô..." Dừng động tác trên tay, con ngươi chậm rãi u ám, biểu hiện trên mặt Lạc Dịch Bắc giống như kinh ngạc, nhìn cô đầy quái dị.

Trên mặt nước, tay anh chạm lãy cô, một tầng lụa trắng mỏng chậm rãi hiện lên, đó là vừa kéo từ trên người Phương Trì Hạ ra.

Nha đầu kia tắm rửa lại còn có thể che kín như vậy!

Phòng sói sao?

"Thói quen." Phương Trì Hạ vịn bồn tắm lớn ngồi dậy, hời hợt trả lời anh một câu, cũng không có cảm giác mình có hành vi kỳ quái, cất kỹ lụa mỏng.

Trên thực tế, lụa mỏng này đúng là đề phòng sói.

Sau khi lớn lên mỗi lần quay về Phương gia, lúc cô tắm rửa đều làm biện pháp phòng hộ rất nghiêm, phòng sói ở Phương gia, là Phương Vinh.

Phương Trì Hạ chỉ là con gái nuôi ở Phương gia, ở Phương gia thân phận xấu hổ, càng không có địa vị.

Dù cho Phương Vinh thực sự làm ra cái gì với cô, không có người giúp cô nói chuyện, chớ nói chi là để cho anh ta thu liễm loại hành vi này.

Cho nên, Phương Trì Hạ chỉ có thể bảo vệ tốt chính mình.

Dần dần, cô liền dưỡng thành thói quen hiện tại, khi tắm đều phòng thủ nghiêm như vậy.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, khóe mắt hơi rút một chút, cũng không có hỏi nhiều, ôm lấy cô ép quay vào vách tường bồn tắm...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện