Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 50: La Tiểu Bàn



Vừa tiến vào trong trấn, mọi sự bắt đầu trở nên hỗn loạn, trên mặt đường vốn chỉ có vài thây ma lắc lư, hiện giờ giống như được mở khóa, trong nháy mắt thây ma bộc lộ bộ mặt hung ác, đánh tới hướng xe bọn họ.

Nghiên Kinh đối diện với những thây ma nhào tới này, con mắt không nháy tới một cái, ngược lại tăng chân ga, hét lớn một tiếng, "Không sợ chết thì nhào tới đi. Ngồi cho chắc!" Vài cái thây ma vọt tới trong nháy mắt bị đụng bay ra ngoài, lực khổng lồ làm thân thể Lâm Hiểu không tự chủ được bắn về phía trước, cô còn nghe xe phía sau truyền đến tiếng hoan hô.

Lâm Hiểu nắm lấy tay cầm trên đỉnh đầu, "Đừng đụng hỏng xe."

"Yên tâm, không có việc gì. Đụng hỏng cùng lắm thì lại đổi một chiếc." Nghiên Kinh mặc dù ngoài miệng nói mạnh miệng, nhưng biết rõ đổi xe là phiền toái, anh chậm lại tốc độ, đối với thây ma xông lên tìm chết cũng không chủ động đụng vào nữa.

Đi ngang qua một cư xá, động tĩnh của bọn họ hấp dẫn sự chú ý của những người dân còn sống ở đó. Những người này vốn là trốn ở nhà không dám ra, ào ào mở cửa sổ, hướng tới bọn họ cầu cứu, Lâm Hiểu còn thấy ở một ban công lầu 6 có một người mẹ ôm con, dùng sức vẫy tay, lớn tiếng hô "Cứu mạng!"

Tâm Lâm Hiểu đã bị mạt thế ma sát thành đá cứng, nhiều người như thế, cô nên cứu ai? Cô có thể cứu người nào? Cứu người này, người kia có phải cũng nên cứu hay sao? Những người chỉ trốn trong góc phòng đợi người khác đến cứu viện, vĩnh viễn chỉ biết dựa vào người khác sống, đem sinh mạng mình ký thác vào người khác, đối với loại người này cô một chút cũng không nghĩ tới cứu.

Lúc này, xe phía sau đột nhiên ngừng lại, bộ đàm trong tay Lâm Hiểu vang lên.

Thanh âm Trịnh Thanh Quang truyền tới, "Lâm Hiểu, chúng ta cứu giúp họ đi, họ quá đáng thương..." Trịnh Thanh Quang hiểu, nếu Lâm Hiểu không đồng ý, anh cũng chỉ có thể buông đi, dù sao bọn họ chính mình cũng muốn dựa vào Lâm Hiểu hỗ trợ, cho nên lúc này anh phải hỏi ý kiến của Lâm Hiểu.

Lâm Hiểu cũng không lập tức đáp ứng, cũng không từ chối, mặc dù cô đã trở nên lạnh lùng, nhưng không có nghĩa cô không có nhân tính, "Có thể mang theo bọn họ, chúng ta đợi tí nữa trên đường cũ trở về. Nhưng chúng ta sẽ không đi lên cứu bọn họ, nếu như bọn họ muốn cùng chúng ta đi, phải tự mình chuẩn bị xe, chờ tới khi chúng ta đi ngang qua, họ phải đuổi kịp. Cái khác, chúng ta bất lực."

Lâm Hiểu cho đám người này một cơ hội, thoát đi khỏi thị trấn này, đi theo đám bọn họ đi thành phố H, có thể hay không phải xem tới chính bọn họ, giống như cô đã cho Nghiên Kinh cơ hội trước đây, và hắn đã nắm lấy.

Trịnh Thanh Quang trầm mặc một chút, anh biết Lâm Hiểu nói không sai, mạt thế thực tế chính là như thế, bọn họ không thể nào bất chấp nguy hiểm tính mạng đi cứu tất cả con người, muốn được cứu nhất định phải dựa vào chính mình, "Tôi biết rồi."

Mắt thấy thây ma xúm lại đây ngày càng nhiều, Trịnh Thanh Quang hướng về Thi Toàn trên ghế lái phụ gật đầu, đồng thời Trịnh Thanh Quang nói vào bộ đàm, "Đi thôi."

Xe lập tức như mũi tên phóng lên, đợi đến khi thây ma gần đó đều bị quăng đi, Thi Toàn lập tức từ trong xe đứng thẳng lên, thò đầu ra, hướng về xung quanh la lớn, "Các vị nghe đây, chúng tôi trước mắt cũng không có nhiều xe như vậy chở các người, nếu như muốn theo chúng tôi đi, vậy thì xế chiều hôm nay lúc 2 giờ ở chỗ này, xe là do các người tự tìm, nhớ kỹ là chiều nay 2 giờ, quá hạn chúng tôi không chờ." Thi Toàn lặp lại 3 lần, bảo đảm mọi người nghe được xong anh cúi người lại vào xe.

Cư dân xung quanh thấy bọn họ dừng xe lại, con mắt sáng ngời, phảng phất như thấy hy vọng sống sót, càng ra sức la. Nhưng qua mấy giây, xe lại đi tiếp, nụ cười sáng lạn trên mặt lập tức cứng lại.

Ở lầu 3, La Tiểu Bàn tức giận đến mắng to một tiếng thô tục, "Lại là một đám thấy chết mà không cứu!" Trước khi mạt thế, La Tiểu Bàn là một người to béo mập mạp, mạt thế đến, cậu giảm xuống hơn trăm cân. Trước kia ngày ngày nghĩ đến sau khi giảm cân sẽ lập tức biến thành cao soái, kết quả bây giờ là gầy nhom, đói lả, mỗi ngày nhìn thấy mình trong gương gầy gò, La Tiểu Bàn đều muốn hoài niệm lại thân thể béo tốt trước đây. Nếu ông trời cho lại cơ hội, cậu sẽ hoàn toàn không ghét bỏ chính mình béo như vậy.

Nếu không phải là cậu có thói quen tồn lương thực, cậu đã sớm bị chết đói!

Cả tòa nhà trừ La Tiểu Bàn, lầu 6 cũng là một hộ sống cho tới bây giờ, chủ nhà là một người đàn ông hung hãn, La Tiểu Bàn tự nhận mình so ra kém hơn nhiều, cho nên cho tới bây giờ cậu cũng không đi trêu chọc bọn họ, cũng không dám đi lên lầu đó.

Nguyên lai trước đây có hai hộ khác, đáng tiếc tất cả đều bị chết dưới tay người đàn ông hung hãn lầu 6.

Sau khi mạt thế một tháng, vài tên tang thi trong tòa nhà đều bị mấy gia đình đồng tâm hiệp lực giết chết, nhưng còn bên ngoài thì không ai dám đi ra. Nhưng vấn đề lương thực thì như thế nào?

Một ngày nào đó, La Tiểu Bàn đột nhiên nghe tiếng kêu thảm thiết từ lầu trên. Cậu liền đi ra cửa, gia đình lầu 4 cũng tò mò đi lên lầu, chưa đến lầu 6 đã nghe được thảm kịch. Người đàn ông hung hãn lầu 6 đã sát hại cả nhà hàng xóm, vì thức ăn trong nhà họ!

La Tiểu Bàn bị hù dọa ngay tại chỗ liền quay trở về ổ chó của mình, nửa tháng sau, lầu 4 cũng phát sinh thảm kịch tương tự. La Tiểu Bàn bị hù dọa đến phải đóng cửa cả một tháng, đóng chặt hết các cửa, sợ làm người hung hãn kia chú ý.

Cho đến một ngày, La Tiểu Bàn không còn cách nào đành phải đi ra ngoài tìm thức ăn, tìm được một ít, không nghĩ đến thời điểm mở cửa bị người hung hãn kia đánh lén, khi đó cậu vừa mệt vừa đói, đã tiêu hao quá nhiều thể lực lúc đi tìm đồ ăn, căn bản không phải là đối thủ của người hung hãn, nhưng cậu thật không cam lòng, chính mình thật vất vả mới tìm được thức ăn, sao lại tiện nghi cho gã kia! Cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra mà phản kích, thế mà ở thời điểm này lại kích ra dị năng hệ thổ!

Dựa vào dị năng cậu cưỡng chế đi được người hung hãn, nhưng thực chất dị năng của cậu không có lực công kích gì, chỉ có thể tự bảo vệ mình. Dựa vào dị năng hệ thổ cậu có thể sống cho tới bây giờ, muốn tìm một đội ngũ đi theo, nhưng không ai dừng lại. Cậu lại nhát gan, không dám đi một mình lên đường.

Lần này thấy được đội này dừng lại, La Tiểu Bàn còn thật cao hứng, kết quả lại là như vậy!

Không đợi La Tiểu Bàn mắng xong, cậu đã nghe hết lời người kia nói. Tròng mắt La Tiểu Bàn chuyển một cái, vỗ vỗ bắp đùi, "Làm! Ta đây làm! Con bà nó, đợi đến lần sau không biết tới khi nào, nếu không đi, lão tử sẽ phải chết mòn ở đây, lần này nói cái gì cũng phải ly khai cái địa phương quỷ quái này!" Nói xong La Tiểu Bàn như một làn khói chuẩn bị đứng lên.

Nghe được lời Thi Toàn, có người trong mắt ánh sáng bị dập tắt, có người trong mắt chỉ có chết lặng, có người phẫn hận, nhưng cũng có người giống La Tiểu Bàn, bắt đầu chuẩn bị rời đi, nhưng số người này là rất ít.

Bọn Lâm Hiểu không quản những người sau lưng sẽ làm gì, đợi đến khi bọn họ quay trở về, tự nhiên có thể biết được kết quả.

Lần này mục đích bọn họ là trạm xăng dầu ở trung tâm trấn, đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì.

Trịnh Thanh Quang hơi giận dỗi, "Chẳng lẽ tất cả trạm xăng trong trấn này đều là trống rỗng sao?"

Lúc Trịnh Thanh Quang đang thở dài, đột nhiên xa xa truyền tới tiếng súng liên thanh, vốn là trấn nhỏ, âm thanh này như nước sôi trào, lăn lộn, làm tất cả thây ma đều rục rịch.

Lâm Hiểu tinh tế cảm giác, "Chỗ đó có một con thây ma cấp 2!"

Trịnh Thanh Quang sợ hết hồn, "Thây ma cấp 2! Chúng ta nên đi khỏi đây, trấn nhỏ này không thích hợp ở lâu."

Ánh mắt Lâm Hiểu lại sáng lên, cô đã là người có dị năng cấp 2, muốn tiến lên phải dựa vào tinh hạch cấp 2, đáng tiếc dọc đường chỉ gặp thây ma cấp một, lần này vất vả gặp được, Lâm Hiểu sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy.

Cho dù thây ma cấp 2 này không cùng thuộc tính với mình, Lâm Hiểu cũng vì tình thế bắt buộc, chỉ cần mình có tinh hạch cấp 2, đến căn cứ có lẽ có thể đổi cho phù hợp.

Cho nên Lâm Hiểu quay đầu nói với Trịnh Thanh Quang, "Tôi muốn đi đến nơi đó. Các người nếu không muốn đi, có thể chính mình hành động. 2 giờ chiều gặp nhau ở chỗ đã hẹn."

Thi Toàn, Hoàng Kiến An cùng Bành Thăng nhìn Trịnh Thanh Quang, "Trịnh huynh đệ, chúng ta không cần tham dự."

Trịnh Thanh Quang khẽ cắn răng, mắt thấy Lâm Hiểu cùng Nghiên Kinh đã ngồi lên xe hơi, nhắm mắt lại, lúc mở ra đã là một mảnh kiên định, "Tôi cũng sẽ đi qua, các người không muốn đi có thể lưu lại đây chờ."

Thi Toàn, Hoàng Kiến An cùng Bành Thăng liếc nhìn nhau, "Chúng tôi không đi."

Loại chiến đấu này không thích hợp với người bình thường như họ.

Trịnh Thanh Quang không miễn cưỡng, gấp rút chào hỏi rồi bước đến xe Lâm Hiểu, "Chờ tôi một chút, tôi đi cùng hai người." Chiếc xe kia là lưu cho ba người Thi Toàn.

Nghiên Kinh chờ Trịnh Thanh Quang lên xe rồi, đạp ga, nhanh chóng rời đi.

"Tại sao anh đi theo? Chúng ta hai người có thể đi."

"Nhiều thêm một người lại thêm một phần lực, nói gì tôi cũng muốn biết bên kia phát sinh chuyện gì."

Lâm Hiểu cũng không chỉ ra cái cớ sứt sẹo của Trịnh Thanh Quang, anh làm như thế nguyên nhân chỉ là muốn báo ân cho mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện