Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 11: Ân cần dạy dỗ



Thật vất vả Đường Thiên Dật mới thả lỏng, Lâm Hiểu hít sâu một hơi, "Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta xuất phát!"

Trong nháy mắt, Lâm Hiểu mở cửa, thấy bên ngoài có một tang thi. Đường gia có hơn 20 người giúp việc, Lâm Hiểu đã dọn dẹp được 12, những người khác có thể sống sót sống trong phòng, cũng có thể biến thành thây ma đi lang thang, chỉ cần Lâm Hiểu cẩn thận một chút, mang Đường Thiên Dật rời đi tuyệt đối không thành vấn đề.

Lâm Hiểu nhanh nhẹn một đao hạ xuống liền giải quyết được thây ma, cho nên nói cô vẫn tương đối thích vũ khí lạnh, hoàn toàn không có loại phiền não hết cạn đạn lương. Lâm Hiểu đem lang nha bổng giắt bên hông đưa cho Đường Thiên Dật để phòng ngừa vận nhất, cô mở đường đi trước, xe lăn Đường Thiên Dật đi phía sau.

Bọn họ đi về hướng cửa thang máy, ở Đường gia có thang máy. Vì phòng ngừa thang máy đến tầng trệt phát sinh vấn đề, Lâm Hiểu trước khi đi lên có thiết lập chướng ngại trước cửa thang máy, để ngừa khi họ mở cửa thang máy ra có thể có một đám thây ma đang chờ.

Đang lúc Lâm Hiểu cẩn thận chú ý xung quanh, gian phòng gần cửa thang máy đột nhiên mở ra, Lâm Hiểu lập tức đề phòng.

Trong khe cửa lộ ra nửa gương mặt, thấy Lâm Hiểu, trên mặt lập tức đầy ngạc nhiên mừng rỡ, "Lâm tiểu thư, đại thiếu gia, các người muốn đi ra ngoài sao? Mang chúng tôi theo với."

Lâm Hiểu nhận ra đây là người giúp việc ở Đường gia, Lâm Hiểu mặc dù không phải tâm thánh mẫu chủ động đi cứu người sống, nhưng nếu có người xin giúp đỡ, cô sẽ không cự tuyệt. Cô đáp ứng, "Có thể, nhưng các người phải tận lực cố gắng, bảo đảm không phát ra âm thanh."

Cô gái giúp việc tóc dài lập tức mừng rỡ gật đầu, "Đương nhiên, đương nhiên, chút ít chúng tôi đều hiểu."

"Nhanh lên đi, thời gian chúng ta không nhiều."

Cô gái lập tức nhường người phía sau đi ra, đằng sau đi theo hai người, một người mặc y phục đầu bếp, khoảng 30 tuổi, một người khác là một người trung niên. Cô gái giới thiệu, "Tôi là Tiểu Thu, vị này là đầu bếp Ngô, vị này là lái xe Thẩm." Tiểu Thu giới thiệu ngắn gọn, Lâm Hiểu gật đầu.

"Đi theo đi."

Tiểu Thu cùng lái xe Thẩm lập tức liền đi theo sau lưng Lâm Hiểu, việc này làm cho Lâm Hiểu nhíu mày, Đường Thiên Dật bị chen lấn đến cuối cùng, vạn nhất phát sinh cái gì khẩn cấp, cô chẳng có thể làm gì được.

Nhưng hiện tại căn bản không phải lúc để nói nhiều, cô chỉ có thể đem bất mãn trong lòng đè xuống, cũng may bọn họ không gặp thêm thây ma nào, rất nhanh liền tiến vào thang máy.

Vừa vào thang máy, Tiểu Thu cùng lái xe Thẩm vốn theo sát Lâm Hiểu lập tức trốn đến tận cùng bên trong thang máy, đem Đường Thiên Dật cùng đầu bếp Ngô đẩy tới trước mắt bọn họ, trong nội tâm Lâm Hiểu đối với hai người này bất mãn càng nghiêm trọng.

Bởi vì chỉ có một tầng, bọn họ rất nhanh đã đến tầng tệt, Lâm Hiểu xem Tiểu thu cùng lái xe Thẩm làm trò hề, trong nội tâm thật khinh thường.

Cô muốn xông ra ngoài đầu tiên, bảo vệ những người khác, nhưng đột nhiên bị Đường Thiên Dật động trước, làm Lâm Hiểu không phản ứng kịp. Thang máy vừa mở ra, nếu bên ngoài có thây ma, vậy Đường Thiên Dật đứng mũi chịu sào, nhất định sẽ bị thương tổn.

Bất quá, Lâm Hiểu cũng sẽ không đánh không có chuẩn bị.

Bên ngoài thật là có thây ma, nhưng cửa thang máy bị Lâm Hiểu dùng ghế ngồi và ghế sô pha vây lại, thây ma căn bản không lại gần được.

Đường Thiên Dật nhíu mày, xem ra lo lắng của mình là dư thừa, tiểu nha đầu xác thực là không lừa gạt, cô thật có khả năng cứu mình.

Lâm Hiểu hướng về Đường Thiên Dật kiêu ngạo cười cười, "Em đã nói không cần lo lắng." Bên ngoài có hai tang thi, Lâm Hiểu một đao giơ lên, vùng phụ cận lại có một tang thi tiến tới, Lâm Hiểu trực tiếp nhảy ra ngoài, hướng về tang thi kia chạy tới.

Lâm Hiểu cúi người xuống, tránh thoát thây ma công kích, từ phía sau một cước đạp hắn đổ xuống, trong vòng ba giây đã giải quyết xong.

Xem xung quanh không có thây ma ở gần, cô mới chạy về thang máy, dời ghế ra, nhường đường cho bọn người Đường Thiên Dật đi ra.

"Nhanh lên, tôi..." Lâm Hiểu còn chưa nói xong, Tiểu Thu cùng lái xe Thẩm như hỏa tiễn xông ra trước.

Lâm Hiểu sắc mặt khó coi nhìn bóng lưng bọn họ, "Xe của em ngừng ở bên ngoài."

Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật, đầu bếp Ngô ba người thuận lợi đi đến cạnh xe Lâm Hiểu, cô đang muốn đỡ Đường Thiên Dật lên xe, đầu bếp Ngô mở miệng nói, "Lâm tiểu thư, để tôi đỡ đại thiếu gia cho, cô khởi động xe đi." Lâm Hiểu nhìn nhìn gương mặt chân thành của đầu bếp Ngô, lúc này mới gật đầu, "Chúng ta phải nhanh lên một chút, thây ma đã phát hiện ra chúng ta." Cách mười mấy mét lại có thây ma thong thả đi tới.

Lâm Hiểu vừa mới khởi động xe, liền phát hiện có một chiếc xe chạy nhanh qua trước mặt mình, Lâm Hiểu thấy rõ ràng người lái xe là lái xe Thẩm, Tiểu Thu ngồi ở trên ghế lái phụ. Sắc mặt cô tối tăm trầm xuống, không thể tưởng tượng được mình lần đầu tiên cứu người lại ra kết quả này. Xem ra sau này muốn cứu người phải xem có đáng giá để mình cứu hay không, như bọn Tiểu Thu dạng này còn tính là tốt, nếu lần sau cứu người mà bọn họ lại đâm cho mình một dao sau lưng... Lâm Hiểu căn bản không dám nghĩ tiếp.

Đầu bếp Ngô cũng không chậm chạp, sau khi giúp Đường Thiên Dật ngồi vào sau tay lái phụ, lập tức ra sau, Lâm Hiểu nhấn ga rời khỏi Đường gia.

Lâm Hiểu trước lúc trời tối cuối cùng trở lại biệt thự của mình, dọc theo đường đi khắp nơi đều là phát sinh tai nạn xe cô, tiếng xe, tiếng kèn, tiếng hét tràn ngập đường phố, Lâm Hiểu rẽ trái rồi rẽ phải thật vất vả mới đi ra khỏi dòng xe trên đường.

Vừa về tới nhà, Lâm Hiểu liền cảm giác mình mệt chết, ngày hôm nay đối với Lâm Hiểu dài như thế kỷ, cũng may cuối cùng đem được boss đại nhân về nhà, trong lòng cô có điểm an ủi.

Lâm Hiểu đã đói bụng, bụng cô vang lên rột rột, cô lúng túng cười cười, "Em đi chuẩn bị cơm tối." Đầu bếp Ngô lập tức đứng ra, "Lâm tiểu thư, để tôi làm cho, dọc đường đi cô vất vả rồi."

Lâm Hiểu thật là mệt mỏi, cô cũng không từ chối, "Phòng bếp bên kia, làm phiền đầu bếp Ngô."

Đầu bếp Ngô liên tục khoát tay, "Không sao, không sao, tôi phải cảm ơn Lâm tiểu thư mới phải, là cô cứu tôi một mạng."

"Tốt lắm, chúng ta cũng không cần khách khí lẫn nhau, hiện giờ đi làm cơm tối đi, tôi thật đói muốn chết."

Lâm Hiểu mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Đường Thiên Dật lẳng lặng chạy xe lăn tới chỗ đó, "Chúng ta nói chuyện một chút."

Lâm Hiểu chậm rãi từ từ ngồi dậy, "Dật ca ca anh muốn nói cái gì?"

"Em đối với mạt thế hiểu được bao nhiêu?"

Lâm Hiểu trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ hắn nhìn ra cái gì? Không đúng nha, chính mình cho tới bây giờ cũng không lộ ra chân tướng gì mà. "Tin tức của em đều là xem trên web. Sáng sớm lúc em đang đi thi, trường thi có thay đổi, em phát giác có chỗ không đúng, trên đường về nhà phát hiện dọc trên đường đi loại sự tình này rất nhiều, về nhà lập tức lên mạng tra mới biết được là mạt thế đến."

Đường Thiên Dật gật gật đầu, "Là do siêu vi trùng phát tác làm cho con người bị nhiễm, còn làm cho máy móc, quốc gia không thể vận hành bình thường được nữa, nếu không thể, chúng ta phải vượt qua thời gian này như thế nào, em có nghĩ qua chưa?"

Lâm Hiểu lúc này mới nghiêm túc, "Mặc dù em không hiểu rõ siêu vi trùng gì nhiều, nhưng lấy trước mắt xem ra không thể lạc quan, đây không phải chỉ một quốc gia của chúng ta, mà là tai nạn toàn cầu. Muốn vượt qua thế nào, hiện giờ em chỉ có thể tận lực sưu tầm thức ăn nước uống, nhưng đó cũng không phải là kế hoạch lâu dài."

"Theo anh phân tích, nhóm đầu tiên bị ảnh hưởng đều là những người thể chất suy yếu. Bị thây ma cắn hoặc bắt được sẽ thay đổi trong vòng ba tiếng đồng hồ..."

Boss đại nhân không hổ là boss đại nhân, chỉ bằng từ bình luận trên web mà có thể suy luận ra nhiều chuyện như vậy, Lâm Hiểu biết là nhờ đã xem sách, còn boss hoàn toàn chỉ dựa vào chỉ số thông minh của hắn.

Đường Thiên Dật nhìn thiếu nữ trước mắt đôi mắt lấp lánh, trong nội tâm hắn thở dài, "Như hôm nay cách làm của em thật phi thường không lý trí, tình huống không rõ ràng, em thế mà lại lẻ loi một mình tiến ra. Còn nữa, không cần có người hướng đến em cầu cứu là em đáp ứng, em cũng thấy rồi, không phải tất cả người tốt đều có báo đáp tốt đẹp, về sau cứu người phải hiểu rõ ràng trước."

Đường Thiên Dật lần đầu tiên nói nhiều như vậy, ân cần dạy bảo Lâm Hiểu. Cô biết rõ hắn vì tốt cho mình, chỉ có thể gật đầu.

"Về sau không có sự đồng ý của anh, không được tùy tiện cứu người."

"Vâng, em hiểu rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện