Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện
Chương 1: Xuyên việt
2014 năm ngày 20 tháng 9, thành phố S.
Hai giờ sáng, Lâm Hiểu từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, "Vù vù vù...".
Cô thở từng ngụm, từng ngụm, trước mắt còn phảng phất xuất hiện đèn pha xe hơi cùng tiếng người đi đường thét chói tai, cô còn có thể mơ hồ cảm giác được cả người đau đớn. Ba ngày trước cô bị tai nạn xe cô, cô cho rằng một lần nữa tỉnh lại, xuất hiện trước mặt sẽ là trần nhà trắng tinh, rèm cửa cũng trắng, cùng các loại dụng cụ chữa bệnh, dù sao tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, cho dù không chết cũng sẽ ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Đáng tiếc, thực tế thì cô xuất hiện ở một gian phòng xa lạ, nhìn trước mắt hoàn toàn xa lạ, cùng thân thể không tổn hao gì, Lâm Hiểu trong nội tâm thật hoảng loạn, lập tức xuống giường tìm buồng vệ sinh, nhìn trong gương khuôn mặt xinh đẹp, một tiểu cô nương tràn trề hơi thở thanh xuân. Lâm Hiểu cấu véo gò má mình, trên mặt lập tức xuất hiện một cái dấu đỏ ửng, một trận đau đớn ấy nhắc nhở chính mình, mình không phải đang nằm mơ.
Ngơ ngác nhìn mình trong gương, Lâm Hiểu biết rõ chính mình đã xuyên việt, xem thiếu nữ trong gương, cô giật giật khóe miệng, "Ta nên may mắn ông trời đã tặng cho ta sinh mệnh thứ hai, lại làm cho ta trẻ tuổi xinh đẹp không ít, đời trước chỉ là người tướng mạo bình thường, lần này thế nhưng lại lớn lên thật xinh đẹp."
Lâm Hiểu trong buồng vệ sinh phát ngây ngốc, rất nhanh liền tiếp nhận chính mình thật sự xuyên việt, có thể làm sao? Không chấp nhận, chính mình còn có thể trở về nữa sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Hiểu nghĩ đến cha mẹ mình, cô vội vã trở về phòng ngủ, tìm được di động, gọi về nhà, "Xin lỗi, số điện thoại này không có thật...". Lâm Hiểu chưa từ bỏ ý định, lại gọi vào di động cho cha mẹ, "Xin chào". Nghe trong điện thoại rõ ràng tiếng của người khác, Lâm Hiểu đè xuống nội tâm chua xót, "À, xin lỗi, là tôi gọi nhầm số."
Lâm Hiểu xác định một sự kiện, cha mẹ cô không tồn tại ở thế giới này, "Ba mẹ, hai người yên tâm, con sẽ ở thế giới này sinh hoạt thật tốt!" Lâm Hiểu chỉ có thể đối với cha mẹ mà hứa sống tốt ở thế giới này.
Bị một cơn ác mộng làm bừng tỉnh, Lâm Hiểu mở đèn bàn ở trước giường, cả người có chút ít ngu ngơ, từ từ suy nghĩ tình huống trước mắt của mình.
Chủ nhân thể này cũng gọi là Lâm Hiểu, là một tiểu thư gia đình có tiền. Cô vừa đầy 18 tuổi đang học cấp 3. Trước mắt ở tại một biệt thự khác, là do cha mẹ cô vì để cô có thể chuyên tâm thi tốt nghiệp trung học mà mua biệt thự này cho cô ở khu vực phụ cận trường học . Bình thường ngoài cô ra còn có quản gia dì Vương cùng vài người giúp việc. Cha mẹ cô công việc bận rộn, khó có thời gian đến xem xét cô.
Việc này đối với Lâm Hiểu nói ra lại có lợi, dù sao cái vỏ thân thể này bên trong đã biến thành một người khác, cô không nghĩ muốn làm cha mẹ Lâm Hiểu hoài nghi.
Bởi vì Lâm Hiểu tiếp nhận được ký ức nguyên chủ, cho nên để phòng ngừa ở trường học bị bạn bè phát hiện, cô trên cơ bản cố gắng tham chiếu mọi cung cách của nguyên chủ, ba ngày nay cũng may mà bình an vô sự.
Suy nghĩ một hồi, tâm Lâm Hiểu dần dần yên tĩnh trở lại, cơn buồn ngủ ập đến. Vài ngày nay tinh thần liên tục tập trung cao độ, hơn nữa cấp ba việc học áp lực làm Lâm Hiểu ngủ không đủ, rất nhanh cô đã ngủ trở lại.
Ngày hôm sau, Lâm Hiểu tỉnh dậy theo tiếng kêu của dì Vương, "Tiểu thư, hiện tại đã 7 giờ, nếu không rời giường cô sẽ bị muộn."
Lâm Hiểu nghe được thanh âm dì Vương mới tỉnh lại, nhất thời nhìn thời gian thế mà đã 7 giờ, cô lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, "Hỏng bét hỏng bét, ta lại bị muộn rồi."
Dì Vương vui mừng nhìn tiểu thư nhà mình, "Tiểu thư yên tâm, không sao. Lão Trương đã chờ ở cửa, chờ cô ăn xong bữa sáng là vừa vặn đi học, sẽ không bị trễ."
Nên biết trước kia tiểu thư nhất định sẽ kéo dài tới khắc cuối cùng mới có thể rời giường, thường thường bữa sáng cũng là ăn trên xe. Có lẽ mấy ngày hôm trước tiên sinh phát hỏa rất nhiều với tiểu thư đã đem đến tác dụng, cuối cùng tiểu thư cũng hiểu ra được mất bò mới lo làm chuồng là như thế nào. Trở về cũng đã bắt đầu hiểu, muốn chuyên tâm học tập, buổi sáng gọi cô cũng dậy ngay.
Nghĩ đến đây, bà thở dài, "Tiểu thư, cô cũng không nên giận tiên sinh, mặc dù mấy ngày trước ông ấy có nói lời dữ dằn, nhưng cô dù sao cũng là con gái duy nhất của ông ấy, khó tránh khỏi muốn cô tốt lên. Hiện thời nếu cô đã hiểu rõ rồi, tiên sinh biết được chắc sẽ thật cao hứng."
Lâm Hiểu tự nhiên biết rõ nguyên chủ là cái dạng gì, thật là khéo trước một ngày cô xuyên đến, nguyên chủ cùng cha mình cãi nhau một trận, nhờ vậy Lâm Hiểu mới có cơ hội thể hiện ra mình có thay đổi. Dù sao thói quen của cô cùng nguyên chủ cũng bất đồng, liên tục giả vờ làm như nguyên chủ cũng không phải là biện pháp, có thể làm người khác tiếp nhận mình như bây giờ mới là biện pháp tốt nhất. Cô biến hóa như thế này lại làm cho dì Vương cho rằng cô lạc đường biết quay lại.
Lâm Hiểu yên lặng nghe dì Vương càu nhàu, "Cháu biết rõ chính mình làm cha thật thất vọng." Lâm Hiểu làm bộ ra bộ dáng như thất lạc, dì Vương nhìn cô thương tâm cũng không nhắc thêm, "Đều là do dì không tốt, sáng sớm đã chọc tiểu thư thương tâm. Thôi ta không nói nữa, tiểu thư mau xuống đây đi, hôm nay ta nấu cháo đậu đỏ cháu thích ăn đó."
Ăn xong điểm tâm, Lâm Hiểu ngồi lên xe, lái xe lão Trương là chồng dì Vương, xem như là tài xế riêng của Lâm Hiểu. Lão Trương cười hơ hớ lái xe, "Tiểu thư, người cũng đừng tức giận tiên sinh, tiên sinh cũng chỉ là vì muốn tốt cho người, người khi nào thì gọi điện thoại cho tiên sinh, nếu tiên sinh biết rõ hiện tại người thật biết điều, ông ấy dĩ nhiên sẽ bớt giận. Còn nữa, phu nhân nói bà ấy khuya hôm nay sẽ đến đây."
Nguyên chủ mặc dù học hành không ra gì, nhưng là chịu không nổi trong nhà có tiền, đem quyên một khoản để nhét cô vào trường học quý tộc tốt nhất thành phố S, lại thêm cha mẹ quản giáo cũng khác nghiêm, cho nên bình thường mặc dù có chút ít tính khí đại tỷ, nhưng cũng không phải quá tệ.
"Vậy sao? Cháu biết rồi." Lâm Hiểu làm bộ như thật cao hứng, kỳ thật nội tâm của cô đang lo ngay ngáy, mẹ nguyên chủ muốn tới, cô phải làm cái gì bây giờ.
Lúc Lâm Hiểu ở trên xe còn không ngừng nghĩ tới đối sách, không ý thức được xe đã đến trường học, "Tiểu thư, đã đến trường."
Lâm Hiểu từ trên xe bước xuống, mắt nhìn đến cửa trường học, hít sâu một cái, giữ vững tinh thần ứng phó đến một ngày sống trong trường.
Vừa tới lớp học ngồi xuống, hai người bạn tốt của nguyên chủ Chu Linh cùng Tiền San San nhích ngay lại gần, cùng cô tán gẫu đủ loại xa xỉ phẩm cùng các loại bát quái trong trường, Lâm Hiểu miễn cưỡng ứng phó, không ngừng cầu nguyện tiết học bắt đầu cho nhanh, trời mới biết cô đời trước là một người bình thường, những thứ đồ cao cấp kia, tới nghe cô còn chưa từng nghe qua, bây giờ còn phải làm bộ tán gẫu rất vui vẻ, thật sự làm cho cô khó chịu.
Không quá năm phút chuông vào học vang lên, Lâm Hiểu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Kiếp trước Lâm Hiểu mặc dù không phải là học bá, nhưng thành tích học tập cũng ở vị trí gần top đầu, ở lớp cấp ba này ban đầu sẽ là nửa giờ tự học, nhưng hiện tại để tận lực tránh hai cô bạn tốt này cũng nguyên chủ, cô không thể không giả vờ chuyên chú.
Tiết tự học đã xong, Lâm Hiểu vẫn còn đang không ngừng nghĩ tới ứng phó với mẹ nguyên chủ như thế nào. Cuối cùng cô thở dài, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, mình bây giờ rối rắm cũng không giải quyết được vấn đề gì, đến lúc đó chỉ cần cẩn thận, có lẽ sẽ không có việc gì.
Buổi sáng thời gian trôi qua rất nhanh, Chu Linh cùng Tiền San San đã đi tới, "Lâm Hiểu, chúng ta mau đi ăn trưa đi. Nghe nói hôm nay sẽ có món Ý."
Chu Linh cùng Tiền San San thành tích so với Lâm Hiểu tốt hơn một chút, trong nhà cũng có ít tiền, thuộc loại nhà giàu mới nổi. Mặc dù cha mẹ có cho một ít tiền tiêu vặt, nhưng đối với các cô gái này tiền vào thì ít tiền tiêu thì nhiều, cho nên bọn họ thường xuyên đu bám vào Lâm Hiểu, bình thường hai người tựa như là quân sư quạt mo, mặc dù nhìn bên ngoài Lâm Hiểu là chính, trên thực tế Lâm Hiểu là bị hai người này nắm mũi dẫn đi.
Lâm Hiểu nhíu nhíu mày, nguyên chủ là có tiền, căn bản không quan tâm đến trả luôn cho hai người gọi là bạn tốt này, bất quá không có nghĩa là mình thích coi tiền như rác. Nhưng đương nhiên cũng phải từ từ, không thể bỗng chốc đoạn giao với hai người.
Lâm Hiểu học bộ dáng nguyên chủ, hết sức hào sảng đáp ứng, "Tốt."
Chu Linh trên đường đi đến nhà ăn, thần thần bí bí hỏi Lâm Hiểu, "Lâm Hiểu, cậu có phải phiền não việc vị hôn phu của cậu không? Tớ nói cậu sớm giải trừ hôn ước với hắn đi, là một tên phế nhân như vậy hắn làm sao xứng với cậu!"
"Đúng vậy, Đường Thiên Dật hiện tại đã biến thành tàn phế, hai ngày nữa nhà bọn họ không phải là có một cái party sao, cậu đến lúc đó nói ra, tin tưởng Đường gia cũng sẽ không muốn bị mất mặt mà không đáp ứng."
Đường Thiên Dật? Vị hôn phu? Lâm Hiểu trong lòng giật mình, không thể nào, nguyên chủ còn nhỏ tuổi như vậy đã có vị hôn phu ? Lâm Hiểu nghe Chu Linh cùng Tiền San San nói, vội vàng tìm kiếm từ trong ký ức, mới phát hiện nguyên chủ thật là có một người hôn phu.
Đường Thiên Dật và Lâm Hiểu đã biết nhau từ bé, khi đó hai nhà ở gần nhau, quan hệ cũng tương đối khá cho nên liền định ra hôn ước, về sau Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật bởi vì việc làm ăn của cha mẹ mà sống cách xa nhau nên quan hệ bọn họ cũng không còn thân nữa. Ngược lại cha mẹ hai bên vì hợp tác làm ăn nên nhất định bảo trì liên lạc, do đó hôn ước cũng được giữ nguyên. Ước định lúc Lâm Hiểu 18 tuổi sẽ tổ chức đính hôn, nhưng trước lễ đính hôn, Đường Thiên Dật phát sinh tai nạn xe cộ làm cho hai chân tàn tật không thể đứng lên, cho nên nghi thức đính hôn cũng không có người đề cập đến nữa.
Nhưng từ trong trí nhớ của nguyên chủ, cha mẹ Lâm Hiểu từng có tán gẫu qua, để lộ ý muốn giải trừ hôn ước.
Đường Thiên Dật, hai chân tàn tật, Lâm Hiểu... Từng chữ từng chữ, làm Lâm Hiểu càng nghe càng quen thuộc, không phải là...
Hai giờ sáng, Lâm Hiểu từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, "Vù vù vù...".
Cô thở từng ngụm, từng ngụm, trước mắt còn phảng phất xuất hiện đèn pha xe hơi cùng tiếng người đi đường thét chói tai, cô còn có thể mơ hồ cảm giác được cả người đau đớn. Ba ngày trước cô bị tai nạn xe cô, cô cho rằng một lần nữa tỉnh lại, xuất hiện trước mặt sẽ là trần nhà trắng tinh, rèm cửa cũng trắng, cùng các loại dụng cụ chữa bệnh, dù sao tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, cho dù không chết cũng sẽ ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Đáng tiếc, thực tế thì cô xuất hiện ở một gian phòng xa lạ, nhìn trước mắt hoàn toàn xa lạ, cùng thân thể không tổn hao gì, Lâm Hiểu trong nội tâm thật hoảng loạn, lập tức xuống giường tìm buồng vệ sinh, nhìn trong gương khuôn mặt xinh đẹp, một tiểu cô nương tràn trề hơi thở thanh xuân. Lâm Hiểu cấu véo gò má mình, trên mặt lập tức xuất hiện một cái dấu đỏ ửng, một trận đau đớn ấy nhắc nhở chính mình, mình không phải đang nằm mơ.
Ngơ ngác nhìn mình trong gương, Lâm Hiểu biết rõ chính mình đã xuyên việt, xem thiếu nữ trong gương, cô giật giật khóe miệng, "Ta nên may mắn ông trời đã tặng cho ta sinh mệnh thứ hai, lại làm cho ta trẻ tuổi xinh đẹp không ít, đời trước chỉ là người tướng mạo bình thường, lần này thế nhưng lại lớn lên thật xinh đẹp."
Lâm Hiểu trong buồng vệ sinh phát ngây ngốc, rất nhanh liền tiếp nhận chính mình thật sự xuyên việt, có thể làm sao? Không chấp nhận, chính mình còn có thể trở về nữa sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Hiểu nghĩ đến cha mẹ mình, cô vội vã trở về phòng ngủ, tìm được di động, gọi về nhà, "Xin lỗi, số điện thoại này không có thật...". Lâm Hiểu chưa từ bỏ ý định, lại gọi vào di động cho cha mẹ, "Xin chào". Nghe trong điện thoại rõ ràng tiếng của người khác, Lâm Hiểu đè xuống nội tâm chua xót, "À, xin lỗi, là tôi gọi nhầm số."
Lâm Hiểu xác định một sự kiện, cha mẹ cô không tồn tại ở thế giới này, "Ba mẹ, hai người yên tâm, con sẽ ở thế giới này sinh hoạt thật tốt!" Lâm Hiểu chỉ có thể đối với cha mẹ mà hứa sống tốt ở thế giới này.
Bị một cơn ác mộng làm bừng tỉnh, Lâm Hiểu mở đèn bàn ở trước giường, cả người có chút ít ngu ngơ, từ từ suy nghĩ tình huống trước mắt của mình.
Chủ nhân thể này cũng gọi là Lâm Hiểu, là một tiểu thư gia đình có tiền. Cô vừa đầy 18 tuổi đang học cấp 3. Trước mắt ở tại một biệt thự khác, là do cha mẹ cô vì để cô có thể chuyên tâm thi tốt nghiệp trung học mà mua biệt thự này cho cô ở khu vực phụ cận trường học . Bình thường ngoài cô ra còn có quản gia dì Vương cùng vài người giúp việc. Cha mẹ cô công việc bận rộn, khó có thời gian đến xem xét cô.
Việc này đối với Lâm Hiểu nói ra lại có lợi, dù sao cái vỏ thân thể này bên trong đã biến thành một người khác, cô không nghĩ muốn làm cha mẹ Lâm Hiểu hoài nghi.
Bởi vì Lâm Hiểu tiếp nhận được ký ức nguyên chủ, cho nên để phòng ngừa ở trường học bị bạn bè phát hiện, cô trên cơ bản cố gắng tham chiếu mọi cung cách của nguyên chủ, ba ngày nay cũng may mà bình an vô sự.
Suy nghĩ một hồi, tâm Lâm Hiểu dần dần yên tĩnh trở lại, cơn buồn ngủ ập đến. Vài ngày nay tinh thần liên tục tập trung cao độ, hơn nữa cấp ba việc học áp lực làm Lâm Hiểu ngủ không đủ, rất nhanh cô đã ngủ trở lại.
Ngày hôm sau, Lâm Hiểu tỉnh dậy theo tiếng kêu của dì Vương, "Tiểu thư, hiện tại đã 7 giờ, nếu không rời giường cô sẽ bị muộn."
Lâm Hiểu nghe được thanh âm dì Vương mới tỉnh lại, nhất thời nhìn thời gian thế mà đã 7 giờ, cô lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, "Hỏng bét hỏng bét, ta lại bị muộn rồi."
Dì Vương vui mừng nhìn tiểu thư nhà mình, "Tiểu thư yên tâm, không sao. Lão Trương đã chờ ở cửa, chờ cô ăn xong bữa sáng là vừa vặn đi học, sẽ không bị trễ."
Nên biết trước kia tiểu thư nhất định sẽ kéo dài tới khắc cuối cùng mới có thể rời giường, thường thường bữa sáng cũng là ăn trên xe. Có lẽ mấy ngày hôm trước tiên sinh phát hỏa rất nhiều với tiểu thư đã đem đến tác dụng, cuối cùng tiểu thư cũng hiểu ra được mất bò mới lo làm chuồng là như thế nào. Trở về cũng đã bắt đầu hiểu, muốn chuyên tâm học tập, buổi sáng gọi cô cũng dậy ngay.
Nghĩ đến đây, bà thở dài, "Tiểu thư, cô cũng không nên giận tiên sinh, mặc dù mấy ngày trước ông ấy có nói lời dữ dằn, nhưng cô dù sao cũng là con gái duy nhất của ông ấy, khó tránh khỏi muốn cô tốt lên. Hiện thời nếu cô đã hiểu rõ rồi, tiên sinh biết được chắc sẽ thật cao hứng."
Lâm Hiểu tự nhiên biết rõ nguyên chủ là cái dạng gì, thật là khéo trước một ngày cô xuyên đến, nguyên chủ cùng cha mình cãi nhau một trận, nhờ vậy Lâm Hiểu mới có cơ hội thể hiện ra mình có thay đổi. Dù sao thói quen của cô cùng nguyên chủ cũng bất đồng, liên tục giả vờ làm như nguyên chủ cũng không phải là biện pháp, có thể làm người khác tiếp nhận mình như bây giờ mới là biện pháp tốt nhất. Cô biến hóa như thế này lại làm cho dì Vương cho rằng cô lạc đường biết quay lại.
Lâm Hiểu yên lặng nghe dì Vương càu nhàu, "Cháu biết rõ chính mình làm cha thật thất vọng." Lâm Hiểu làm bộ ra bộ dáng như thất lạc, dì Vương nhìn cô thương tâm cũng không nhắc thêm, "Đều là do dì không tốt, sáng sớm đã chọc tiểu thư thương tâm. Thôi ta không nói nữa, tiểu thư mau xuống đây đi, hôm nay ta nấu cháo đậu đỏ cháu thích ăn đó."
Ăn xong điểm tâm, Lâm Hiểu ngồi lên xe, lái xe lão Trương là chồng dì Vương, xem như là tài xế riêng của Lâm Hiểu. Lão Trương cười hơ hớ lái xe, "Tiểu thư, người cũng đừng tức giận tiên sinh, tiên sinh cũng chỉ là vì muốn tốt cho người, người khi nào thì gọi điện thoại cho tiên sinh, nếu tiên sinh biết rõ hiện tại người thật biết điều, ông ấy dĩ nhiên sẽ bớt giận. Còn nữa, phu nhân nói bà ấy khuya hôm nay sẽ đến đây."
Nguyên chủ mặc dù học hành không ra gì, nhưng là chịu không nổi trong nhà có tiền, đem quyên một khoản để nhét cô vào trường học quý tộc tốt nhất thành phố S, lại thêm cha mẹ quản giáo cũng khác nghiêm, cho nên bình thường mặc dù có chút ít tính khí đại tỷ, nhưng cũng không phải quá tệ.
"Vậy sao? Cháu biết rồi." Lâm Hiểu làm bộ như thật cao hứng, kỳ thật nội tâm của cô đang lo ngay ngáy, mẹ nguyên chủ muốn tới, cô phải làm cái gì bây giờ.
Lúc Lâm Hiểu ở trên xe còn không ngừng nghĩ tới đối sách, không ý thức được xe đã đến trường học, "Tiểu thư, đã đến trường."
Lâm Hiểu từ trên xe bước xuống, mắt nhìn đến cửa trường học, hít sâu một cái, giữ vững tinh thần ứng phó đến một ngày sống trong trường.
Vừa tới lớp học ngồi xuống, hai người bạn tốt của nguyên chủ Chu Linh cùng Tiền San San nhích ngay lại gần, cùng cô tán gẫu đủ loại xa xỉ phẩm cùng các loại bát quái trong trường, Lâm Hiểu miễn cưỡng ứng phó, không ngừng cầu nguyện tiết học bắt đầu cho nhanh, trời mới biết cô đời trước là một người bình thường, những thứ đồ cao cấp kia, tới nghe cô còn chưa từng nghe qua, bây giờ còn phải làm bộ tán gẫu rất vui vẻ, thật sự làm cho cô khó chịu.
Không quá năm phút chuông vào học vang lên, Lâm Hiểu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Kiếp trước Lâm Hiểu mặc dù không phải là học bá, nhưng thành tích học tập cũng ở vị trí gần top đầu, ở lớp cấp ba này ban đầu sẽ là nửa giờ tự học, nhưng hiện tại để tận lực tránh hai cô bạn tốt này cũng nguyên chủ, cô không thể không giả vờ chuyên chú.
Tiết tự học đã xong, Lâm Hiểu vẫn còn đang không ngừng nghĩ tới ứng phó với mẹ nguyên chủ như thế nào. Cuối cùng cô thở dài, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, mình bây giờ rối rắm cũng không giải quyết được vấn đề gì, đến lúc đó chỉ cần cẩn thận, có lẽ sẽ không có việc gì.
Buổi sáng thời gian trôi qua rất nhanh, Chu Linh cùng Tiền San San đã đi tới, "Lâm Hiểu, chúng ta mau đi ăn trưa đi. Nghe nói hôm nay sẽ có món Ý."
Chu Linh cùng Tiền San San thành tích so với Lâm Hiểu tốt hơn một chút, trong nhà cũng có ít tiền, thuộc loại nhà giàu mới nổi. Mặc dù cha mẹ có cho một ít tiền tiêu vặt, nhưng đối với các cô gái này tiền vào thì ít tiền tiêu thì nhiều, cho nên bọn họ thường xuyên đu bám vào Lâm Hiểu, bình thường hai người tựa như là quân sư quạt mo, mặc dù nhìn bên ngoài Lâm Hiểu là chính, trên thực tế Lâm Hiểu là bị hai người này nắm mũi dẫn đi.
Lâm Hiểu nhíu nhíu mày, nguyên chủ là có tiền, căn bản không quan tâm đến trả luôn cho hai người gọi là bạn tốt này, bất quá không có nghĩa là mình thích coi tiền như rác. Nhưng đương nhiên cũng phải từ từ, không thể bỗng chốc đoạn giao với hai người.
Lâm Hiểu học bộ dáng nguyên chủ, hết sức hào sảng đáp ứng, "Tốt."
Chu Linh trên đường đi đến nhà ăn, thần thần bí bí hỏi Lâm Hiểu, "Lâm Hiểu, cậu có phải phiền não việc vị hôn phu của cậu không? Tớ nói cậu sớm giải trừ hôn ước với hắn đi, là một tên phế nhân như vậy hắn làm sao xứng với cậu!"
"Đúng vậy, Đường Thiên Dật hiện tại đã biến thành tàn phế, hai ngày nữa nhà bọn họ không phải là có một cái party sao, cậu đến lúc đó nói ra, tin tưởng Đường gia cũng sẽ không muốn bị mất mặt mà không đáp ứng."
Đường Thiên Dật? Vị hôn phu? Lâm Hiểu trong lòng giật mình, không thể nào, nguyên chủ còn nhỏ tuổi như vậy đã có vị hôn phu ? Lâm Hiểu nghe Chu Linh cùng Tiền San San nói, vội vàng tìm kiếm từ trong ký ức, mới phát hiện nguyên chủ thật là có một người hôn phu.
Đường Thiên Dật và Lâm Hiểu đã biết nhau từ bé, khi đó hai nhà ở gần nhau, quan hệ cũng tương đối khá cho nên liền định ra hôn ước, về sau Lâm Hiểu cùng Đường Thiên Dật bởi vì việc làm ăn của cha mẹ mà sống cách xa nhau nên quan hệ bọn họ cũng không còn thân nữa. Ngược lại cha mẹ hai bên vì hợp tác làm ăn nên nhất định bảo trì liên lạc, do đó hôn ước cũng được giữ nguyên. Ước định lúc Lâm Hiểu 18 tuổi sẽ tổ chức đính hôn, nhưng trước lễ đính hôn, Đường Thiên Dật phát sinh tai nạn xe cộ làm cho hai chân tàn tật không thể đứng lên, cho nên nghi thức đính hôn cũng không có người đề cập đến nữa.
Nhưng từ trong trí nhớ của nguyên chủ, cha mẹ Lâm Hiểu từng có tán gẫu qua, để lộ ý muốn giải trừ hôn ước.
Đường Thiên Dật, hai chân tàn tật, Lâm Hiểu... Từng chữ từng chữ, làm Lâm Hiểu càng nghe càng quen thuộc, không phải là...
Bình luận truyện