Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 2 - Chương 80: Dị biến



Một ngày nọ, hai tộc đến được một thành trấn nhỏ. Thoáng chốc có một đoàn linh giả đông đảo tụ hợp như vậy lại dừng chân nghỉ ngơi, đối với dân chúng ở nơi này đây là một sự kiện cực kỳ vinh dự. So với thái độ chiêu đãi nhiệt tình của dân chúng thì người của cả hai tộc đều nhất nhất thận trọng, mấy ngày liền dọc đường đi đều nghe thấy những việc về ma vật làm cho bọn họ không khỏi mang theo vài phần cẩn thận.

Nếu không phải ma vật trên thế gian tự sinh sôi nảy nở thì nhất định đã có người tạo nên, bất luận như thế nào cũng đủ để bọn hắn phải cẩn thận phòng bị. Từ khi tông chủ trùng sinh trong viêm hỏa, rồi Phùng Hoài nhắc tới câu ca dao kia, Xích Diêm tộc trở thành mục tiêu của các tộc khác, muốn nói có kẻ nào đó âm thầm tính kế xem ra cũng không phải không có khả năng.

Tìm một nơi yên tĩnh dừng chân, bởi vì nhân số khá đông, hai tộc phân chia rải rác tại các khách điếm ở nội thành. Bóng đêm dần buông xuống nhưng truyền sử của hai tộc vẫn có người ra ngoài thăm dò tin tức, vì đã nhiều ngày tựa hồ nguy hiểm luôn đi trước bọn hắn, dọc đường đi, các trưởng lão đều phái người điều tra xung quanh.

Trong phòng ngủ ở một khách điếm, lúc này có hai người đang nằm nghỉ ngơi, những sợi tóc bạch kim xõa dài trên chiếc gối màu xanh ngọc bích, hồng sam đỏ tươi như máu, dưới mái tóc bạch kim là đôi mắt mị hoặc lòng người đang nhắm lại, hô hấp bình ổn, hiển nhiên đang ngủ say.

Thu hồi ánh mắt thâm thúy màu thanh lam trên bóng dáng hồng y, thần sắc khẽ lay động, nam nhân vốn nằm bên cạnh Lăng Lạc Viêm lúc này đang đứng ở cạnh giường, nhẹ nhàng vươn tay đặt vào y bào màu trắng bên cạnh Lăng Lạc Viêm, hương sen thanh đạm vẫn như trước, lặng yên không một tiếng động, trong chớp mắt bóng dáng người nam nhân biến mất vô tung.

Trong phòng ngủ tiếng hơi thở nhẹ nhàng ổn định tựa như lúc trước hết thảy cái gì cũng đều không phát sinh, người vốn nên ngủ say nhưng sau khi bóng dáng bạch y biến mất không lâu, chậm rãi mở to hai mắt.

Liếc mắt nhìn y phục màu trắng bên cạnh, đôi môi mỏng manh thoáng gợi lên vài tia giễu cợt, hay là Long Phạm cho rằng vì hương sen của hắn mà mình có thể bình yên ngủ say? Thói quen bên cạnh lúc nào cũng có thân thể ấm áp, cũng quen ôm lấy thân hình hoàn mỹ kia, chỉ là một kiện y phục…như thế nào có thể làm cho hắn tiếp tục ngủ say.

Tật xấu không có người ôm thì không thể ngủ được, sau khi gặp được Long Phạm lại trở thành không ôm người nam nhân này thì không thể ngủ yên, không biết có phải càng ngày càng nghiêm trọng không….Đôi mắt ửng đỏ khẽ nâng, nhìn ra ngoài cửa sổ không thấy bất kỳ bóng dáng nào, cũng không tính toán đi tìm bóng dáng bạch y kia, hắn chỉ nằm yên như vậy….

Thời gian chậm rãi trôi qua, bóng đêm càng lúc càng thâm trầm. Trong đêm khuya thanh vắng lấp lánh đôi mắt như lửa đỏ cũng giống hồng y đang mặc trên người, trong gian phòng u ám làm cho người ta không thể phớt lờ. Khi Long Phạm quay trở về, điều đầu tiên nhìn thấy chính là đôi mắt kia đang chăm chú quan sát hắn.

“Đã trở về?” Lăng Lạc Viêm lặng lẽ nhếch môi nhưng trong mắt không hề mang theo ý cười, ngồi dậy nghiêng đầu nhìn nam nhân đứng cách đó không xa.

Linh quang nhấp nháy di chuyển trong lòng bàn tay toát ra ánh sáng mê mông, bạch y tóc đen, bình yên trầm tĩnh tựa hồ như chưa hề rời đi, chỉ có đôi mắt thanh lam đang nhìn Lăng Lạc Viêm xẹt qua một tia gì đó.

“Đã trở về.” Không hề nhiều lời, Long Phạm đi đến bên giường, lòng bàn tay đặt lên trán Lăng Lạc Viêm, linh quang trong tay chợt nhiên lóe sáng rồi trong nháy mắt liền ẩn đi. Trong phòng nhấp nháy lúc sáng lúc tối, Lăng Lạc Viêm không hề tránh né, mặc cho lực lượng trong lòng bàn tay Long Phạm tiến vào trong cơ thể.

Giống như có ý chí của chính mình, lực lượng vừa mới tiến vào trong cơ thể liền bị linh hồn ở một nơi sâu thẫm nào đó khát khao hấp thu cạn kiệt, cũng làm cho hắn càng thêm xác định Long Phạm truyền cho hắn không phải là linh lực.

“Đây là linh phách.” Y mệ màu trắng buông xuống, Lăng Lạc Viêm chậm rãi mở miệng nói, ánh mắt vẫn chưa dời khỏi bóng dáng bạch y cao lớn trước mặt.

“Lạc Viêm đã biết.” Theo ánh mắt của Lăng Lạc Viêm đang lướt trên thân mình, Long Phạm cúi đầu nhìn thấy vạt áo có một chút vết máu, thở dài lắc đầu, “Vốn không muốn cho ngươi biết, mấy ngày này ta đều dùng chú thuật để cho ngươi ngủ yên, hôm nay nhìn ngươi ngủ thật là tốt, e sợ sử dụng nhiều chú thuật sẽ ảnh hưởng đến thân thể của ngươi, không nghĩ đến ngươi nhanh tỉnh như vậy.”

“Ngươi tưởng rằng ta ngủ say thì không biết gì? Hay là cho rằng lấy một kiện y bào thì có thể thay thế ngươi?” Giọng nói âm trầm mang theo ý tứ trào phúng, cầm kiện bạch y bào ở trên giường, Lăng Lạc Viêm thuận tay ném nó xuống mặt đất, bước xuống giường đi đến trước mặt Long Phạm, “Có thể làm cho ta ngủ yên chính là ngươi, không phải những thứ khác. Nửa đêm một mình rời đi, đem đến linh phách cho ta thế nhưng lại dùng cái này để thay thế?”

Đầu ngón tay khẽ điểm, y bào nằm dưới giường trong nháy mắt bị liệt hỏa đỏ rực nuốt lấy. Không một tiếng động, ngọn lửa yêu dã xinh đẹp lặng lẽ đốt cháy, y bào màu trắng xoay quanh trong ngọn lửa, bị cắn nuốt hầu như không còn gì, ngay cả nửa điểm tro bụi cũng đều không lưu.

Một lần nữa cảm giác viêm hỏa tồn tại, một lần nữa nắm được viêm hỏa. Hao tổn linh phách quá độ, Dạ Dực ngủ say không tỉnh, dọc đường đi lan truyền ma vật giết người, linh phách trong tay Long Phạm, tất cả những thứ này đại biểu điều gì, đến lúc này hắn làm sao còn có thể nhìn không ra?!

Bởi vì hấp thụ linh phách mà cảm thấy thỏa mãn, đồng thời cũng bởi vì vậy mà dần dần cảm giác nhu cầu càng trỗi dậy mạnh mẽ, hồn phách ở sâu bên trong có gì đó khác thường làm cho hắn rốt cục nhớ tới lúc trước hắn có loại dự cảm không đúng chính là cái gì.

Dẫn hồn tộc không phải nhân loại có thể dễ dàng nắm trong tay. Mặc dù bây giờ ngươi có ta dung hợp, cũng cần phải trả giá đắt…..

Dạ Dực từng nói như thế, hắn rốt cục nhớ lại.

Những người đó là bị Long Phạm giết chết, chính là vì chiếm đoạt hồn phách, nhưng kẻ cần hồn phách không phải Dạ Dực mà là hắn.

“Dạ Dực cùng ta dung hợp, như vậy ta cũng thành ma vật? Mà ngươi không muốn ta biết, lại một mình đi giết người đoạt phách? Có phải hay không còn dùng linh lực đem hồn phách luyện hóa thành linh phách cho ta, vì không muốn ta giống ma vật đi ra ngoài chiếm đoạt hồn phách?”

Đôi mắt phượng vẫn tung bay như trước, đáy mắt mị hoặc tà khí lại mãnh liệt như hỏa, ngữ thanh chất vấn cùng bất mãn tràn đầy bách nhân sắc bén. Hồng sam trên người ở bên trong bóng đêm dường như đang muốn bốc cháy, cũng như hai mắt thật sâu chăm chú nhìn hắn làm cho người ta không dám đối diện, rồi lại cố tình không thể dời mắt.

Lạc Viêm tựa hồ đã biết hết thảy, chỉ là có một chút không đúng, bất đắc dĩ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Long Phạm đem người trước mặt kéo vào trong lòng, “Ngươi còn chưa thành ma vật, nhưng nếu Dạ Dực không tỉnh lại sẽ cấp thiết cùng ngươi dung hợp. Đã nhiều ngày ta chiếm đoạt hồn phách để luyện hóa vì dẫn hồn tộc chỉ thích linh phách, để làm cho Dạ Dực sớm ngày tỉnh lại, vì không cho ngươi bị bản năng cắn nuốt hồn phách của nó thúc giục, mấy ngày qua, giết người chính là ta.”

Phía trên bạch y bào lây dính huyết sắc, đơn giản nói ra lời thừa nhận. Lăng Lạc Viêm nhìn thấy vết máu đỏ sẫm trên bạch y bào thuần khiết kia, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó có thể nói rõ. Hắn rõ ràng biết Long Phạm không phải người từ bi lương thiện, rõ ràng biết nam nhân này tuyệt đối không như vẻ bề ngoài sẽ không đối với tánh mạng người khác mà mềm lòng, thậm chí vốn là vì đạt được đến mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Nhìn thấy màu đỏ chói mắt nhiễm trên tà áo trắng thuần khiết của Long Phạm, hắn lại không thể khống chế mà cảm thấy đau lòng, bạch y bào giống như vĩnh viễn sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ, bây giờ lại bị máu tươi lây dính, vì hắn mà giết người đoạt phách, bị người đời xem là ma vật, nam nhân này vốn phải cao cao tại thượng ở trên chúng sinh, được thế nhân nhìn lên kính sợ, vì hắn…..

Thần sắc dưới đáy mắt chớp động, mạnh mẽ ôm chặt Long Phạm, Lăng Lạc Viêm thật sâu hít vào một hơi, chăm chú nhìn vào đôi mắt kỳ dị màu thanh lam kia, “Ngươi tưởng rằng ta sẽ thích ngươi giấu diếm để cho ngươi thay ta giải quyết hết thảy? Giết người đoạt phách, nuốt hồn mà sống, bất quá thì thành ma vật thôi, ngươi cho rằng ta sẽ để tâm?” Thành ma vật cắn nuốt hồn phách, hắn căn bản không quan tâm!

“Ta không muốn nhìn thấy ngươi bị việc này ảnh hưởng, ta có thể giải quyết, vì ngươi ta sẽ đem hết thảy phiền phức loại bỏ.” Long Phạm thản nhiên trả lời, thần sắc trầm tĩnh vẫn không thay đổi, nhưng đối với Lăng Lạc Viêm thì đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam đang nhìn hắn lại tràn đầy ôn nhu, thâm thúy như đại dương không đáy khiến hắn chìm sâu trong đó. 

Ôm chặt người nam nhân trước mắt, đáy lòng phập phồng dao động khiến đôi tay đang vòng quanh thân Long Phạm càng siết chặt, hôn lên cánh môi hoàn mỹ, Lăng Lạc Viêm chỉ có thể hung hăng dùng nụ hôn kháng cự hết thảy những gì Long Phạm đã làm vì hắn.

Vì hắn mà ở trước mặt tất cả mọi người quỳ xuống, vì hắn mà vứt bỏ lợi ích tông tộc, vì hắn mà giết người hấp thu sinh linh, hết thảy những thứ này phải tính như thế nào? Mới đầu lạnh nhạt rồi sau đó thâm tình, trên giường giao triền kịch liệt đòi hỏi, rồi hằng ngày ôn nhu quan tâm săn sóc, Long Phạm từ lúc bắt đầu đã làm cho hắn nảy sinh cảnh giác, quả thực đã trói hắn lại khiến hắn thầm nghĩ cứ như vậy ôm chặt, khồng muốn buông tay….

Mạnh mẽ hôn từ cánh môi đến đầu lưỡi rồi vào bên trong, giống như đang phát tiết, nụ hôn kịch liệt làm cho ánh mắt Long Phạm hiện lên nét thản nhiên nuông chiều, hắn cười nhẹ nhàng rồi ôm chặt Lăng Lạc Viêm, đem thân thể đang kề sát trước người càng hướng vào trong lòng ngực gắt gao ôm lấy, đầu lưỡi dây dưa xâm chiếm bên trong miệng làm cho hai người càng thêm chặt chẽ quấn quanh, hắn không cảm thấy lần này gây nên có gì đặc biệt, không nghĩ tới Lạc Viêm lại như thế.

“Ta không phải loại người cần được bảo hộ thích trốn sau lưng kẻ khác. Ta không muốn nhìn thấy ngươi vì ta giết người. Long Phạm, ngươi hiểu chưa?” Dời môi, Lăng Lạc Viêm thở hổn hển ngẩng đầu, cùng đôi mắt thanh lam trầm tĩnh đối diện.

“Cho dù cùng Dạ Dực dung hợp, đó cũng là vì ta lợi dụng ma vật thì phải trả giá, trước khi Dạ Dực chưa tỉnh lại, nếu ta không thể kháng cự bản năng cắn nuốt hồn phách của nó, thì ta cũng không ngại tự mình đi giết người hấp thu sinh linh.”

Nhìn Lạc Viêm của hắn, trong đôi mắt nóng giận như ngọn lửa đầy mê hoặc lòng người, bên môi nhếch lên như có như không vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, cũng ngạo nghễ lộ ra thờ ơ xem thường hết thảy mọi thứ, làm cho Long Phạm nhớ tới tình cảnh lúc trước Lạc Viêm dùng thân thể của kẻ khác để ngăn cản thích khách tập kích, lúc ấy chỉ là bộ dáng thiếu niên nhưng không người nào có thể sánh được khí thế bách nhân sắc bén như thế. Hắn làm sao lại không biết Lạc Viêm của hắn không phải kẻ nhu nhược.

“Nhưng ta không muốn nhìn thấy ngươi vì khát cầu cắn nuốt hồn phách mà khổ sở. Dạ Dực chưa hoàn toàn cùng ngươi dung hợp nhưng nó bị viêm hỏa tổn thương ngủ say đến nay, linh phách của nó bị ngươi hao hết, mất đi ý thức, nó không thể khống chế sẽ bất giác cùng ngươi dung hợp. Trước khi bị nó dung hợp, bản năng khát cầu hồn phách của nó sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với ngươi.”

Ở trên môi của hắn nhẹ nhàng hôn xuống, đầu ngón tay của Long Phạm mơn trớn trên khuôn mặt Lăng Lạc Viêm, thần sắc thản nhiên đầy ôn nhu, “Giết người đối với ta mà nói cũng không thành vấn đề, hơn nữa là vì ngươi. Hay là Lạc Viêm không muốn ta lạm sát kẻ vô tội? Những người đó đều là dân chúng tầm thường….”

Lăng Lạc Viêm lúc này chợt hiểu ra, từ lúc hắn hôn mê trên linh thú được dẫn vào rừng cây, bắt đầu từ người thứ nhất chính là Long Phạm giết chết. Rồi sau đó một mạch trên đường đi tất cả dân chúng bị hại đều là do nam nhân này vì hắn mà làm ra.

Ôm chặt Long Phạm, gần trong gang tấc cùng hơi thở của hắn dung hòa, Lăng Lạc Viêm nhướng mi khinh cười, “Trên đời có bao nhiêu người thật sự là vô tội? Phàm là người sống trên thế gian đều không người nào không ích kỷ. Ta, Lăng Lạc Viêm cũng thế. Những điều đó là do ngươi vì ta làm ra, ta làm sao có tư cách oán hận. Bọn hắn nếu là vô tội, nợ nần này cứ tính trên đầu ta.”

“Đáng tiếc không thể sử dụng Trạc Hồn châu, Dạ Dực một khi bị Trạc Hồn châu dẫn ra thì chỉ có chết. Linh lực của ngươi bị ảnh hưởng, hiện giờ chỉ có cách này mới có thể mau tu bổ linh phách bị hao tổn của Dạ Dực làm cho nó sớm ngày tỉnh lại.” Long Phạm bình tĩnh mỉm cười nhưng sắc mặt dần trở nên thâm trầm, mấy ngày gần đây liên tục hấp thu hồn phách nhưng e rằng vẫn không đủ, Lạc Viêm vẫn sẽ bị bản năng của Dạ Dực ảnh hưởng…..

“Ta hiểu được.” Lăng Lạc Viêm chậm rãi gật đầu, gần đây trong cơ thể có một loại cảm giác khát cầu, một khi biết nó tồn tại thì càng hết sức rõ ràng. Khát vọng càng lúc càng trở nên cấp thiết mãnh liệt, đó chính là cảm giác của Dạ Dực muốn hấp thu hồn phách, không cần biết bất cứ thứ gì chỉ muốn cắn nuốt.

“Cảm giác của thứu ma, ta rốt cục hiểu được……Long Phạm, mấy ngày gần đây cho dù ngươi liên tiếp luyện linh phách cho ta nhưng hình như vẫn không đủ, ta giống như…..” Lăng Lạc Viêm gắt gao khép lại hai mắt, y mệ màu đỏ hạ xuống, hai tay nắm chặt y bào của Long Phạm, hơi hơi run rẩy, trong cơ thể dâng trào một loại cảm giác đói khát đang khống chế tinh thần.

Hắn rốt cục cảm nhận được cơn đối khát thức ăn của ma vật là cấp thiết như thế nào, cũng hiểu được vì sao Dạ Dực ở trong cấm kỵ giới lại đáp ứng giúp đỡ hắn, chỉ vì hắn hứa hẹn sẽ cho nó hưởng thụ hồn phách bất tận, đối với ma vật mà nói bản năng tiếp tục sinh tồn mãnh liệt hơn hết thảy.

Máu cũng thế, hồn phách cũng thế thậm chí là xác chết thối rữa, tất cả là nhu cầu của ma vật. Khi chúng nó đến cơn đói khát cực điểm, lý trí sẽ không còn bất kỳ tác dụng nào.

“Lạc Viêm….” Long Phạm nhìn thấy đôi mắt trước mặt hiện lên màu trắng bạc giống như Dạ Dực lại dần dần chuyển sang đỏ sậm, không phải màu đỏ ửng khi khống chế viêm hỏa toát ra mà là hoàn toàn đỏ đậm như máu tươi đang nhỏ giọt dưới đáy mắt, không còn nhìn thấy bất cứ một tia sắc màu nào khác.

Điều hắn lo lắng rốt cục vẫn xảy ra, bản năng cắn nuốt hồn phách của Dạ Dực đang nảy sinh ảnh hưởng đối với Lạc Viêm làm cho Lạc Viêm bắt đầu xuất hiện dị biến, mấy ngày gần đây hấp thu hồn phách hoàn toàn không đủ.

“Đừng hoảng, Lạc Viêm có nhớ chúng ta đang ở đâu không? Chung quanh còn có người nào?” Không nhanh không chậm cầm lấy đôi tay đang run rẩy vì cực lực khống chế khát cầu cắn nuốt hồn phách, Long Phạm hướng ra ngoài cửa nhìn lại, “Nếu thật sự nhịn không được ta đi đoạt lấy linh phách của bọn hắn.”

Xung quanh còn có người nào? Hiển nhiên là các trưởng lão Liệt Diễm tộc, còn có tộc nhân của hắn, tất cả đều là thân đủ linh phách….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện