Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ

Chương 31: Dục vọng muốn sống



Sau khi hạ lệnh, Vinh Xương quân ngồi yên lạnh giọng đối với Từ Hành Chi nói: "Chờ xem. Thanh Tĩnh quân yêu rượu như mạng, hiện đang sợ cùng vị đạo nhân cư sĩ nào đó uống rượu mua vui. Ngươi liền ở đây quỳ, chờ Thanh Tĩnh quân tới đây, lại thương..."
Không chờ gã dứt tiếng, Từ Hành Chi liền ngửi thấy một trận hương mùi rượu bay qua cửa sổ, âm thanh vung tay áo vừa vang, một người mặc thường phục tu quân màu xanh da trời từ ngoài bước nhanh đi tới.
Thanh Tĩnh quân tiến vào giới luật điện ánh nhìn đầu tiên liền rơi vào trên người Từ Hành Chi đang quỳ gối giữa điện, thấy áo quần hắn hoàn hảo, cũng không gặp vết tích trách đánh trừng phạt, tốc độ bước chân của y mới chậm lại.
Thanh Tĩnh quân mặc dù làm sơn chủ Phong Lăng sơn nhiều năm, tuổi tác bao nhiêu sớm đã không nhớ, lại vẫn là dáng dấp thanh niên, trầm tĩnh như thần, dáng vẻ quan ngọc, đắm chìm trong ánh mặt trời ban trưa, lại có một cỗ khí độ sàng tiền minh nguyệt trong vắt. (*)
(*) "Sàng tiền minh nguyệt quang" là một câu trong bài thơ <Tĩnh Dạ Tứ> của Lý Bạch, ý nghĩa ánh trăng sáng đầu giường. Bài thơ này có trong chương trình Ngữ Văn của nước mình nên mình không giải thích sâu thêm nữa nhé.
Nhưng mà khuôn mặt này cố tình sinh ra một đôi mắt rũ xuống, đuôi mắt lười biếng, nhất thời đem khí chất thanh lãnh của y từ trên cao kéo xuống, nhiều hơn mấy phần khí vị khói lửa nhân gian.
Vinh Xương quân có chút luống cuống mà đứng dậy nghênh tiếp: "Không ngờ Thanh Tĩnh quân đến nhanh như vậy, xin mời ngồi. Xin hỏi Nghiễm Phủ quân ở đâu?"
Thời điểm Thanh Tĩnh quân đi ngang qua bên người Từ Hành Chi, chú ý nhìn lướt qua dưới gối của hắn, chậm nửa nhịp, mới mơ hồ đáp: "... Ngài mới vừa nói cái gì?"
Vinh Xương quân: "..."
Từ Hành Chi nhịn không được cúi đầu nở nụ cười một tiếng, trêu đến Vinh Xương quân tức giận bộc phát, đem một cái ống đựng bút làm bằng ngà voi trên bàn hướng Từ Hành Chi quăng đến.
Từ Hành Chi cũng không có ý định trốn, mà ống đựng bút lại không rơi trúng đầu hắn.
Ai cũng không thấy rõ Thanh Tĩnh quân thời điểm nào ra tay đem ống đựng bút nắm ở trong tay, chớp mắt một cái, Thanh Tĩnh quân liền đã đang dùng ống tay áo lau chùi ống đựng bút : "Cẩn thận cẩn thận, đập bể rất đáng tiếc a."
Vinh Xương quân dù hỏa khí thịnh, cũng vô pháp đối với Thanh Tĩnh quân hòa hợp êm thấm phát tiết, không thể làm gì khác hơn là nén giận hỏi: "Nghiễm Phủ quân khi nào có thể đến?"
Thanh Tĩnh quân: "Chớ vội, sư đệ ta đi đứng so với ta chậm hơn chút."
Thân thể Từ Hành Chi hướng về phía Thanh Tĩnh quân nhích lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở: "... Sư phụ, mang sai giày."
Thanh Tĩnh quân lúc này mới phát hiện không đúng, cúi đầu vừa nhìn, lập tức ngượng ngùng tạ lỗi: "Thất lễ, thất lễ, là ta đuổi đến quá gấp."
Vinh Xương quân: "..."
Trong lúc nói chuyện, Nghiễm Phủ quân cuối cùng cũng coi như đến.
Nghiễm Phủ quân vốn cũng là bộ dáng trẻ tuổi, mà khuôn mặt so với Thanh Tĩnh quân túc chính thanh minh hơn nhiều, ngũ quan chặt chẽ, tự nhiên mang theo một luồng hương vị mỏng nghiêm khắc khắt khe.
Nghiễm Phủ quân vừa đến liền chắp tay tạ lỗi: "Vinh Xương Quân, tới trễ chốc lát, xin thứ tội."
Dứt lời, hắn xoay chuyển ánh mắt, liền nhìn thấy Trình Đính bị cạo trọc lông, nhất thời giận dữ, một cước đá lên phía sau lưng Từ Hành Chi: "Nghịch đồ! Làm chuyện xấu gì!"
Thân dưới Từ Hành Chi ngược lại vững vàng, bị đạp một cước cũng không lung lay một cái.
Thanh Tĩnh quân kéo lại Nghiễm Phủ quân, chậm rãi điều đình: "Sư đệ, ngươi đừng vội, ngồi xuống lại nói a."
Hai người lên đài, có đặt bồ đoàn, thuận tiện ngồi xuống.
Nghiễm Phủ quân sau khi ngồi xuống, trước tiên hướng Vinh Xương quân giải thích: "Sư huynh đang cùng Phù Diêu quân chơi cờ, nghe ra được Từ Hành Chi làm chuyện hoang được đến bực này, liền cảm thấy không ổn thỏa, lập tức tới xử lý, không dám thất lễ..."
Thanh Tĩnh quân một bên đem viên cờ đen vẫn luôn nắm trong lòng bàn tay từ nãy đến giờ yên lặng đặt lên bàn, lại sột sột soạt soạt mà từ dưới gối lấy ra một cái bồ đoàn, ném xuống, vừa vặn ném đến trước mặt Từ Hành Chi.
Nghiễm Phủ quân đỡ trán: "..."
Vinh Xương quân kinh ngạc: "Thanh Tĩnh quân, ngài đây là ý gì?"
Thanh Tĩnh quân ung dung thong thả giải thích: "Đồ đệ của ta có hơi sợ lạnh. Mặt đất này khá lạnh, quỳ đến tổn thương thân thể vẫn không tốt lắm. Ngài nói đúng không?"
Nói rồi, y còn đối với Vinh Xương quân nở nụ cười.
Vinh Xương quân: "..."
Chu Bắc Nam đứng nghe ké hâm mộ liếc mắt nhìn Từ Hành Chi, không nói lời nào.
Từ Hành Chi lấy cái đệm hương bố, quỳ ở phía trên, nghe Vinh Xương Quân căm phẫn sục sôi mà đem sự tình đầu đuôi câu chuyện giảng thuật lại một lần.
Cuối cùng, gã bất mãn nói: "Cạo tóc sỉ nhục, thật khó mà nhịn! Việc này vừa ra, tất nhiên truyền khắp tứ môn thậm chí toàn bộ Đạo môn, đệ tử Ứng Thiên Xuyên của ta sau này làm người như thế nào?"
Nghiễm Phủ quân mạnh mẽ trừng Từ Hành Chi liếc mắt một cái, liền chuyển hướng Vinh Xương quân: "Ngài muốn xử trí như thế nào?"
Vinh Xương quân khách khí một cái: "Ta thỉnh hai vị đến, chính là muốn thương lượng một phương pháp xử trí thích hợp."
Nói là nói như thế, ánh mắt Vinh Xương quân thế nhưng vẫn đặt trên người Nghiễm Phủ quân.
Nghiễm Phủ quân dứt khoát nói: "Từ Hành Chi trước mặt mọi người tạ lỗi, cũng lui ra khỏi lần thi đấu Thiên bảng này. Ngài thấy thế nào?"
Không chờ Vinh Xương Quân đáp ứng, Thanh Tĩnh quân bắt đầu từ lúc nãy vẫn ở bên cạnh yên tĩnh xoa vê ống tay áo liền chen lời: "... Không được tốt lắm đi."
Vinh Xương quân: "... Thanh Tĩnh quân thấy thế nào?"
"Ta cho rằng, trách nhiệm chuyện này nên chia đôi, không thể chỉ trách một mình Hành Chi." Thanh Tĩnh quân làn điệu như thường ngày thả rất nhuyễn rất chậm, "Hành Chi hắn cũng là vì đệ tử đồng môn hả giận, trùng động chút, không đến nỗi làm cho hắn lui khỏi thi đấu Thiên bảng. Lại nói, đồng dạng phạm vào quy củ, so sánh với Trình Đính có thể thi đấu Thiên bảng, Hành Chi lại không thể tham dự, Hành Chi hắn nhiều oan ức a."
Nghiễm Phủ quân không thể nhịn được nữa: "Sư huynh, Từ Hành Chi hắn không phải tiểu hài tử mười hai tuổi! Nếu không phải ngài vẫn luôn dung túng hắn, hắn cũng sẽ không làm loại chuyện ác nhục nhã đạo hữu này!"
Thanh Tĩnh quân vô tội nói: "Ta nơi nào có dung túng hắn đâu."
Nghiễm Phủ quân: "... Xảy ra chuyện như thế, từ sau khi vào cửa ngài một câu dạy bảo cũng không chịu răn dạy, như thế mà còn không gọi là dung túng?"
Thanh Tĩnh quân ngẫm lại cũng đúng có lý, liền hướng Từ Hành Chi, ngữ điệu ấm áp như nước mà giáo huấn: "Hành Chi, ngươi sau này trước khi làm việc nên nghĩ nhiều hơn mới phải. Thân thể da tóc đều nhận từ phụ mẫu, không được tổn thương, nếu thật sự giận quá, ngươi lặng lẽ đánh hắn một trận cũng được, cần gì phải huyên náo không thể kết thúc như vậy."
Vinh Xương quân: "..."
Nghiễm Phủ quân: "..."
Chu Bắc Nam: "..."
Trình Đính mặt đều tái rồi: "..."
Từ Hành Chi ho khan một tiếng: "... Vâng."
"Vâng cái gì vâng?!" Nghiễm Phủ quân vỗ bàn đứng dậy, "Sư huynh, ngài cứ tiếp tục khoan dung như vậy, một ngày nào đó hắn nhất định chọc ra chuyện lớn!"
Thanh Tĩnh quân sách một tiếng, nặn nặn sống mũi, nhỏ giọng thầm thì nói: "... Ta chính là không muốn phạt Hành Chi có được hay không, các ngươi thật phiền a."
Vinh Xương Quân quả thực không thể tin tưởng: "... Thanh Tĩnh quân, ngài nói cái gì?"
Nghiễm Phủ quân nghẹn ngược lại, chỉ có thể đem thuyết giáo tạm dừng, ngược lại lên giảng hòa: "Vinh Xương quân, sư huynh hắn trước khi đến uống qua rượu, thần trí không rõ, cũng không phải là ý này, xin không nên hiểu lầm."
Thanh Tĩnh quân than một tiếng, ngữ điệu còn có mấy phần oan ức: "Thôi, sư đệ muốn phạt liền phạt đi, ta không quản."
Nghiễm Phủ quân không đề phòng từ trên trời giáng xuống một cái nồi, biện bạch nói: "Đây là muốn ta phạt?"
Thanh Tĩnh quân lập tức thuận thế leo lên, nói: "Sư đệ, ta liền biết ngươi cũng không nỡ."
Nghiễm Phủ quân: "..."
Mắt thấy điều giải bất thành, Chu Bắc Nam ở một bên giảng hòa: "Sư bá, sư thúc, vãn bối có một biện pháp thích đáng xử lý việc này, chẳng biết có thể nói hay không?"
Vinh Xương quân đè nén hỏa khí: "... Ngươi nói đi."
Chu Bắc Nam nói: "Từ Hành Chi động thủ cạo đầu, về tình có thể bao dung, nhưng dù sao vẫn tổn hại bộ mặt Ứng Thiên Xuyên chúng ta. Không bằng phạt hắn giống Trình Đính cạo đi tóc, việc này liền từ nay huề nhau, song phương đều có thể tham dự thi đấu Thiên bảng. Ngài thấy thế nào?"
Từ Hành Chi ngẩng đầu trừng Chu Bắc Nam.
... Chu mập mạp, ngươi hại ta đúng không?
Chu Bắc Nam đọc hiểu ánh mắt Từ Hành Chi, xán lạn nở nụ cười.
... Làm gì có.
Nghiễm Phủ quân cùng Vinh Xương quân liếc mắt nhìn nhau, đối với phương pháp cân bằng này coi như thoả mãn: "Được."
Thanh Tĩnh quân: "Không được."
Nghiễm Phủ quân thoạt nhìn hận không thể đem cái miệng của Thanh Tĩnh quân đến bây giờ còn cãi lại khâu kín: "Sư huynh! Say sưa hết bài này đến bài khác, không thể nói nữa! Liền theo phương pháp này mà làm."
Dứt lời, hắn chuyển hướng Vinh Xương quân, thỉnh cầu nói: "Làm ơn nhất định để ta tự mình động thủ, thay mặt Phong Lăng sơn xin lỗi."
Nói tới đây, Thanh Tĩnh quân không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ chấp nhận, thừa dịp thời điểm Nghiễm Phủ quân xuống đài, y còn kéo lấy vạt áo Nghiễm Phủ quân, nhỏ giọng căn dặn: "Đừng cắt quá xấu."
Nghiễm Phủ Quân: "..." Sư huynh ngươi làm ơn câm miệng đi.
Không lâu sau, đệ tử Phong Lăng sơn cũng nghe được tin này, chạy đến trước giới luật điện chờ đợi kết quả xử phạt.
Một hồi lâu sau, cửa giới luật điện mở rộng ra.
Chu Bắc Nam mang theo Trình Đính từ cửa sau rời đi, tam quân thì lại từ cửa chính mà ra.
Nghiễm Phủ quân phụ trách đưa Vinh Xương quân vẫn còn tức giận quay về, Thanh Tĩnh quân thì lại lưu tại cửa, chờ đợi Từ Hành Chi ra điện.
Sau khi đi xa, Vinh Xương quân mới cùng Nghiễm Phủ quân oán giận nói: "Xích Hồng quân năm đó vì sao lại chọn Thanh Tĩnh quân làm chủ nhân Phong Lăng sơn?"
Nghe được Vinh Xương quân nói sau lưng sư phụ sư huynh mình, ngữ khí còn khá bất mãn, Nghiễm Phủ quân khẽ nhíu mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà vì Thanh Tĩnh quân nói chuyện: "Sư huynh chính là người kiệt xuất nhất trong số chúng ta, kiếm thuật siêu quần, từng sáu lần lấy được vị trí đứng đầu Thiên bảng, để hắn nhậm chức chủ nhân Phong Lăng sơn cũng không có vấn đề. Còn tục vụ Phong Lăng sơn, tự có ta đến lo liệu, Vinh Xương quân không cần thay Phong Lăng sơn ưu phiền."
Vinh Xương quân bị mất mặt, đành phải ngậm miệng không nói.
Đợi hai người đi xa, Từ Hành Chi liền mang một đầu tóc ngắn từ trong điện đi ra, tự nhiên hào phóng, không chút nào tránh né.
Ngũ quan hắn vốn tuấn lãng xuất sắc, phóng tầm mắt khắp tứ môn, nếu như nói muốn tìm ra một nam tử tuấn tú nhất, mười người có mười người đều chỉ về Từ Hành Chi, lúc này tóc dài của hắn bị cắt, không chỉ có không quái lạ, ngược lại đem bộ mặt của hắn càng thêm thoải mái thanh tân tuấn dật.
Mấy nữ đệ tử nhìn hắn phát ngốc, chỉ có Nguyên Như Trú sau khi phục hồi tinh thần lại, cười đến không đứng lên nổi.
Từ Hành Chi cười ha ha, sờ sờ tóc ngắn ngủn: "Mát mẻ!"
Thanh Tĩnh quân nhìn Từ Hành Chi tinh thần phấn chấn, bất giác mỉm cười: "Hành Chi, uống rượu đi?"
Từ Hành Chi: "Đi. Sư phụ mời ta, ta tự nhiên phải đến."
Thanh Tĩnh quân: "Được."
Vì vậy thầy trò hai người tản ra mọi người, cùng nhau mà đi.
Trên đường, Thanh Tĩnh quân chủ động nhắc tới một chuyện: "Hành Chi, ngươi gần đây có phải gạt sư phụ làm việc gì?"
Từ Hành Chi giả ngu: "Nào có? Sư phụ tựa như phụ mẫu tái sinh của ta, ta sao lại gạt sư phụ."
Thanh Tĩnh quân cười: "Ngươi đem toàn bộ linh thạch của ngươi áp giải cho Cửu Chi Đăng, đánh cược hắn có thể thu được hạng tư Thiên bảng. Tỉ lệ một bắt ba. Đúng không?"
Mắt thấy bị sư phụ vạch trần tính toán, Từ Hành Chi sờ sờ cái ót, lúc này mới thừa nhận: "... Này, này không phải là chơi sao?... Ngài không nói cho Nghiễm Phủ quân đi?"
Thanh Tĩnh quân: "Đây là việc thầy trò chúng ta, không nói cho hắn."
Từ Hành Chi vui vẻ: "Sư phụ thật tốt."
Cửu Chi Đăng một đường theo đuôi mà đến, giấu ở chỗ tối, muốn cùng Từ Hành Chi nói một câu nghe thấy lời ấy, đứng lại, đầy mặt kinh ngạc.
Lập tức y giơ tay che lại vị trí trước ngực, hai gò má thấu hồng, khóe môi cũng hưng phấn hơi run lên.
Y từ chỗ tối nhìn về phía bóng lưng Từ Hành Chi, lòng sinh vui mừng, ánh mắt thiêu nóng mà đuổi theo từng bước đi xa của hắn.
Dần dần, ánh mắt kia liền cô đọng thành nồng nặc khát vọng cùng dục vọng chiếm lấy cháy hừng hực.
Sau khi cười xong, Thanh Tĩnh quân theo quán tính xoa vê ống tay áo, hỏi: "Ngươi rất coi trọng Cửu Chi Đăng?"
Từ Hành Chi giải thích: "Tiểu Đăng hắn đích xác có thiên phú kiếm thuật, mấy năm gần đây kiếm thuật tăng nhanh như gió, ta cá là hắn thắng, cũng không phải bắn tên không đích."
Thanh Tĩnh quân than nhỏ, nói chuyện trước sau như một mà chầm chậm ôn nhu: "Hành Chi, ngươi cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất chính là đối với người khác quá mức dụng tâm: Ta tặng cho ngươi thiên tài địa bảo, ngươi cầm đi cho Mạnh Trọng Quang tu luyện; ta cho ngươi linh thạch tăng sức mạnh 'Nhàn Bút', ngươi cầm đánh cược Cửu Chi Đăng thắng lợi. Đặc biệt là Mạnh Trọng Quang, ngươi đem những thứ đó cho hắn thì có ích lợi gì? Ta sớm nói với ngươi, hắn là..."
Nhắc tới Mạnh Trọng Quang, khóe miệng Từ Hành Chi liền không tự chủ cong lên: "Sư phụ, trong lòng ta nắm chắc. Mà Trọng Quang thật sự là đứa trẻ tốt, ở cùng với hắn ta rất vui vẻ. Có ta trông coi ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không làm việc đi quá giới hạn."
Thanh Tĩnh quân chú ý quan sát đến vẻ mặt của hắn: "Ngươi cùng hắn... Thế nhưng có cái gì?"
Từ Hành Chi không nghe hiểu: "Cái gì?"
Thanh Tĩnh quân nói: "Thời điểm ngươi nhắc tới hắn, cùng thời điểm ngươi nhắc tới Cửu Chi Đăng thần sắc rất bất đồng."
"Có sao?" Từ Hành Chi đối với cái này không hề hay biết, ngược lại hào hứng giảng phát hiện của mình, "... Đúng rồi, sư phụ, Phong Lăng sơn chúng ta cũng không cấm song tu, đúng không?"
Thanh Tĩnh quân gật đầu.
Từ Hành Chi: "... Ta gần đây phát hiện, Trọng Quang cùng tiểu Đăng tựa hồ quan hệ không tệ. Bọn họ từ nhỏ đã đánh lộn, mà hôm nay tiểu Đăng bị Trình Đính làm khó dễ, Trọng Quang thế nhưng đứng ra che chở, chẳng phải là một đôi hoan hỉ oan gia?" (Jeje: Chết mịa rồi Quang ơi =]] Này thì diễn =]])
Từ Hành Chi vừa nhắc tới sư đệ, lời nói liền không dừng. Thanh Tĩnh quân kiên nhẫn nghe hắn nói hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Hành Chi, chuyện liên quan đến thứ này thuận theo dĩ nhiên là tốt. Thế nhưng ta có một lời, ngươi đến nhớ kỹ: Bất kể lúc nào, trong lòng ngươi đều nên có một vị trí dành cho mình."
Từ Hành Chi thẳng thắn nói: "Ta đây không phải là quan tâm hậu bối sao. Bất quá sư phụ nói rất có lý, đệ tử nhớ kỹ."
Thanh Tĩnh quân cười ra, không nói tới chuyện này nữa: "Chỗ ta còn chút linh thạch. Hôm nay nếu ta say trước, linh thạch liền về tay ngươi, cũng đỡ cho ngươi sau khi thua rồi, lại thiếu linh thạch."
Từ Hành Chi cười to: "Sư phụ, đây là ngươi nói a, chúng ta một lời đã định."
Lúc chạng vạng, Từ Hành Chi quay về.
Tập thể đệ tử Phong Lăng sơn an giấc tại đông điện, thấy Từ Hành Chi sau khi trở lại sắc mặt không được tốt, liền dồn dập xông tới: "Sư huynh, ngươi không sao chứ?"
Từ Hành Chi vung vung tay, một mặt tuyệt vọng: "Không có chuyện gì. Sư phụ say ngất ngây, ta đem sư phụ an trí xong mới trở về. Chỉ là ta vừa mới gặp Nghiễm Phủ quân, hắn liền muốn phạt ta chép sách, trước ngày mai phải đem kinh thư chép xong đặt ngoài điện của hắn."
Nguyên Như Trú cười nói: "Sư thúc cũng là muốn ngươi tu thân dưỡng tính nhiều hơn, miễn cho giống như hôm nay chạy đi cạo đầu người khác."
Từ Hành Chi thống khổ nói: "Hắn là muốn ta chết."
Nguyên Như Trú ân cần nói: "Sư thúc bảo sư huynh chép cái gì? Mỗi người chép một đoạn, không phải được rồi sao?"
Từ Hành Chi: "... 《 Thái thượng Nguyên Thủy Thiên Tôn nói về Bắc Đế phục ma thần chú diệu kinh 》. Bất quá không cần, sư thúc hắn rất tinh khôn, nếu lừa dối không thành, hắn không có chuyện không tăng gấp đôi hình phạt của ta, thời điểm đó còn liên lụy đến các ngươi." (Jeje: Tên cuốn sách quá dài cho nên editor chọn cái nghe hợp lý nhất chứ chưa chắc đúng =.=)
Nói đến chỗ này, hắn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện Cửu Chi Đăng cùng Mạnh Trọng Quang cũng không ở trong phòng, nhân tiện nói: "Ta đi ra ngoài, tỉnh lại rượu. Các ngươi mặc kệ ta, sớm đi nghỉ đi."
Đợi Từ Hành Chi vừa đi, chúng đệ tử liền xì xào bàn tán, tựa hồ đang mưu đồ điều gì.
Từ Hành Chi ở ngoài điện gió lạnh tìm được Cửu Chi Đăng đang chép kinh.
Hắn bọc bọc xiêm y, ngồi xuống bên cạnh Cửu Chi Đăng, ôm lấy bờ vai y xem: "Viết cái gì đây?"
Thân thể Cửu Chi Đăng cứng đờ, cánh tay bị lồng ngực Từ Hành Chi dán sát trong nháy mắt nóng bỏng, hô hấp đều không vững vàng.
Y để bút xuống gật đầu, nói: "... Sư huynh, hôm nay ta tùy tiện động thủ, khiến sư môn rước lấy phiền phức, là ta không đúng."
"Vì sao không thể động thủ?" Từ Hành Chi hiếu kỳ hỏi ngược lại.
Cửu Chi Đăng bình tĩnh nói: "Bởi vì thân phận của ta không cho phép ta làm như vậy, làm chính là sai."
Nói, y đem xiêm y của chính mình cởi xuống, khoác lên trên vai Từ Hành Chi: "Sư huynh, bên ngoài lạnh, mặc nhiều chút."
Từ Hành Chi bình yên tự nhiên mà chịu, cũng hỏi: "Tiểu Đăng, trước khi động thủ, ngươi có phải ở trong lòng hỏi qua chính mình, 'Đối phương khiêu khích, ta đánh trả, như vậy đúng không?' 'Ta nếu là ra tay, khiến sư môn chịu nhục, như vậy đúng không?' có phải như vậy?"
Cửu Chi Đăng gật đầu.
Từ Hành Chi sờ sờ đầu của y: "Lần sau ngươi phải tự nói với mình, như vậy là đúng."
Cửu Chi Đăng: "..."
"Nhục mình chính là nhục môn." Từ Hành Chi nói, "Ngươi là sư đệ Từ Hành Chi ta, đồ đệ Phong Lăng sơn. Ngươi chịu nhục, toàn bộ Phong Lăng sơn cũng sẽ cùng chịu nhục. Cho nên đừng dễ dàng khiến chính mình chịu oan ức, có nghe thấy không?"
Cửu Chi Đăng dụng tâm mà nhìn Từ Hành Chi, cơ hồ hận không thể đem người trước mắt khắc vào bên trong hai mắt mình: "Cửu Chi Đăng xin nghe giáo huấn của sư huynh."
Từ Hành Chi vui mừng nở nụ cười, lại hỏi: "Ngươi có nhìn thấy Trọng Quang?"
Nghe đến tên Mạnh Trọng Quang, sắc mặt Cửu Chi Đăng chìm xuống, đang muốn nói cái gì, liền nghe phía sau trụ trên hành lang cách đó không xa truyền tới một âm thanh rụt rè: "Sư huynh, ta ở đây này."
Từ Hành Chi vẫy tay: "Lại đây. Ta hướng sư phụ đòi một bình linh dược, sau đó mang ngươi trở về phòng, bôi thuốc lên vết thương của ngươi."
Mạnh Trọng Quang hoan hoan hỉ hỉ ôm ngoại bào ấm áp dễ chịu của mình chạy tới, đem quần áo Cửu Chi Đăng kéo xuống, cực kỳ tự nhiên vứt trên mặt đất, liền đem xiêm y của chính mình trùm lên vai Từ Hành Chi, bản thân cũng thuận thế mở hai tay ra, không muốn xa rời vô cùng lại gần tiến lên: "Sư huynh đối với Trọng Quang thật tốt."
Từ Hành Chi thế nhưng đem toàn bộ động tác của Mạnh Trọng Quang xem vào trong mắt, tâm lý nắm chắc, đùa hắn nói: "Không muốn đem quần áo của Cửu Chi Đăng khoác cho ta à."
Mạnh Trọng Quang: "...???"
Cửu Chi Đăng: "...???"
Từ Hành Chi đem xiêm y Mạnh Trọng Quang nhọc lòng làm ấm cởi xuống, chuyển khoác ở trên vai Cửu Chi Đăng, lại sờ sờ tóc Mạnh Trọng Quang: "Hai người các ngươi ngầm hiểu ý, đều ngốc ở trên ban công này, hẳn là còn có chuyện muốn nói đi. Vậy ta về điện trước."
Mạnh Trọng Quang trợn mắt há hốc mồm mà đưa mắt nhìn Từ Hành Chi đi xa.
Mà Cửu Chi Đăng trong nháy mắt khi thân ảnh Từ Hành Chi biến mất khỏi tầm nhìn liền đem quần áo Mạnh Trọng Quang ghen ghét mà ném đi ra ngoài.
Mạnh Trọng Quang thu hồi bộ dáng tiểu bạch hoa ôn nhu như nước, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cùng sư huynh nói cái gì?! Sư huynh sao có thể hiểu lầm như thế?!"
Cửu Chi Đăng không để ý tới hắn, tự mình thu bút cụ cùng ngoại bào chính mình, không nói lời nào mà rời đi, lưu Mạnh Trọng Quang một người tại chỗ cũ gấp đến độ xoay quanh.
Y vừa đi, một bên kéo một ống tay áo ngoại bào, thật cẩn thận mà hít sâu, đem hương vị thanh đạm trầm lắng Từ Hành Chi lưu lại thu vào hết mức.
Nhưng sau khi đi ra vài bước, y bỗng nhiên ngưng lại bước chân, khó nhịn mà nhấn giữ bụng dưới, than nhẹ lên tiếng: "... A. Ân —— "
Y cúi đầu, mắt thấy một phần thân thể phát sinh biến hóa, trên mặt hiếm thấy lộ ra vẻ kinh hoảng.
Mặt y đỏ lên, ôm chặt bút cụ, nhanh chóng chạy đi, giống như là muốn đem dục vọng không sạch sẽ gì quăng xa khỏi thân thể mình.
Ngày thứ hai, việc Từ Hành Chi cạo tóc tân tú Ứng Thiên Xuyên, lại bị phạt cạo tóc mình liền truyền khắp toàn bộ Ứng

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện