Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 80: Bọn họ đã từng ( Ngoại truyện)



Editor: Linh Đang (DĐLQĐ)

Kỳ nghỉ hè sau khi cô thi vào đại học xong, là những ngày nghỉ mà Đa Ninh trải qua sảng khoái nhất. Hơn nữa sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học A, mỗi ngày thoải mái đến mức nhảy cẫng lên; đến mẹ cô cũng mặc kệ buổi sáng cô có nằm lì trên giường không, ban đêm có vụng trộm xem truyện tranh hay không, chỉ có một yêu cầu với cô: "Nuôi lại tóc dài!"

Ờ, vì chiến đấu hăng hái để thi đại học, Đa Ninh học cao nhị (lớp 11) đã cắt tóc ngắn, từ đó về sau đến trường học với mái tóc ngắn đến mang tai, nhanh nhẹn như một nam sinh vậy. Đối mặt với gương, Đa Ninh nhìn chính mình ở bên trong, lắc đầu, cảm thấy tóc ngắn nhìn đẹp mà, rất tuấn tú đấy chứ.

Sau khi cô cắt tóc, ở trong lớp còn có mấy phi tần đấy. Về phần hoàng hậu là ai? Bởi vì người ghét mái tóc ngắn của cô nhất là Chu Diệu, cho nên cô cường thế lập anh làm hậu, đại danh là Chu Hậu.

Ngại ghê, có người hoàn toàn không nhận phần ân sủng này.

Năm trước Chu Diệu đã vào đại học, sau đó không thích mấy trò vui đùa nhàm chán với cô nữa, trở nên vô cùng kiêu ngạo, thậm chí vào lúc cô học lớp mười hai còn nói: "Hứa Đa Dương, tốt nhất là em cũng phải thi vào được đại học A, bằng không chúng ta không có cách nào làm bạn."

. . . Anh đắc ý gì chứ! Bây giờ là cô không có cách nào coi anh là bạn, không phải anh!

Bởi vì cứ nghĩ cô thi được điểm thấp không ngờ lại vào được đại học A, ba cô sảng khoái mua cho cô một chiếc laptop mới, cùng nhãn hiệu với Chu Diệu, có điều màu sắc khác nhau. Cuối cùng cũng không phải đánh vật với chiếc máy tính để bàn bật cả buổi mới lên nữa, toàn bộ nghỉ hè gần như mỗi ngày Đa Ninh đều chuyên sủng "Tiểu bạch" quý phi của cô, ngày ngày hát ca.

Về phần Chu Hậu nào đó, đã sớm biếm vào lãnh cung.

Khụ. . .

Lúc Chu Diệu tới tìm cô, Đa Ninh đang đối diện với máy tính mới luyện tập một ca khúc chủ đề của phim hoạt hình, tiếng Nhật, âm điệu còn có chút hê. Thế cho nên Đa Ninh đeo tai nghe hát lên hiệu quả chính là: "Hey hey. . . hey hey oh oh. . ."

Trong phòng chỉ có mỗi cô, Đa Ninh học có phần quên mình, thậm chí đối mặt với màn hình máy tính bắt chước những động tác kinh điển của anime, đá đầu duỗi tay xoay vòng. . .

Chu Diệu đứng ngoài gõ cửa hai cái, đẩy cửa phòng ngủ không khóa ra, sau đó nhìn thấy một con cừu đang nổi điên như này. Hai tiếng ha ha theo bật từ miệng ra, mãi đến khi Đa Ninh ý thức được là anh đang ở trong phòng, xấu hổ đến mức hai mặt nhìn nhau.

Chậm rãi, cô đỏ mặt chỉ vào anh đang đứng cạnh cửa đặt câu hỏi: "Chu Diệu. . . Sao anh lại vào được? Sao anh có thể đến cửa cũng không gõ!"

Ai không gõ cửa, rõ ràng gõ cả buổi không để ý, kết quả tiến vào còn nhìn thấy bộ dáng quỷ quái này của cô. Nếu không phải biết rõ Đa Ninh là cô gái có tính cách như nào, anh còn tưởng là cô cắn thuốc đấy.

"Mẹ anh nấu súp vịt, sang uống!" Bỏ lại một câu này, Chu Diệu xoay người rời đi.

Đa Ninh: ". . . Ơ."

Trên người còn mặc quần áo ngủ in hoạt hình, Đa Ninh yên lặng mà tiến lên đóng cửa phòng ngủ lại.

Thật ra, cô cảm thấy năm nay mình có thể thi được vào đại học A có một nguyên nhân quan trọng, chính là mẹ Chu Diệu cô giáo Đỗ là chủ nhiệm lớp cấp ba của cô, kiêm cô giáo dạy toán. Hai nhà ở gần nhau, cô giáo Đỗ có thể nói là nhìn cô lớn lên, đương nhiên sẽ đặc biệt quan tâm tình huống học tập của cô.

Lúc này đây thi đại học, điểm toán học của cô có thể nói là sang lịch sử cao mới. Sau hôm biết được điểm, hai nhà cùng nhau tới khách sạn ăn cơm, có điều tiền mời khách mẹ cô trừ vào tiền của cô.

Lần này cô thi được vào đại học A, nhận được không ít lì xì. Bởi vì năm ấy anh họ không thi vào được đại học A, bà nội cũng khách khí cho cô lì xì một vạn. Đa Ninh ngã vào trên giường nghĩ, có phải cô thông minh hơn mình tưởng tượng một chút không? Không phải nói thiên tài chân chính đều là thông minh không tự biết sao? Giống như Chu Diệu vậy, vẻ mặt luôn kiểu xem mọi người là kẻ ngốc.

Đối với lần này cô thi vào được đại học A, còn không biết xấu hổ nói: "Xem ra có một tấm gương giống anh như này thật tốt mà."

. . .

Chu Diệu về nhà, bởi vì Đa Ninh chưa qua, ba Chu hỏi: "Đa Ninh đâu!"

"Đợi lát nữa sẽ đến." Giọng điệu Chu Diệu nhàn nhạt bỏ lại câu này, ngồi trên sô pha trong phòng khách, lôi điện thoại di động ra theo thói quen. Anh cả Chu năm nay vừa đến khoa răng của bệnh viện thực tập đứng lên: "Để anh mang qua cho Đa Ninh một bát."

"Đúng." Cô giáo Đỗ cười nói: “Có lẽ do lớn hơn rồi, bây giờ còn xấu hổ không qua đây ăn cơm."

Ba Chu thả đũa xuống, không quá tán thành nói: "Chẳng lẽ không phải em làm chủ nhiệm lớp của con bé ba năm sao?"

Cô giáo Đỗ chớp mắt: "Có sao?"

Anh cả Chu ngồi bên cạnh Chu Diệu, đứng lên đang muốn đi vào phòng bếp, Chu Diệu ngẩng đầu ngăn cản: "Anh, em khuyên anh đừng đi."

Anh cả Chu buồn bực, hỏi em trai: "Làm sao vậy, lại cãi nhau?"

Tranh cãi gì chứ, một người như anh mà có thể tranh cãi với một con cừu sao? Chu Diệu cười cười nói: "Có con cừu đang lên cơn động kinh, đừng đi quấy rầy."

Anh cả Chu: . . .

Vẻ mặt bất mãn là ba Chu, giống với Đa Ninh, hiện tại nhìn Chu Diệu từ đầu đến chân đều vô cùng không vừa mắt. Năm ngoái khi người nào đó thành công thi vào đại học A, học chuyên ngành đứng đầu là tài chính, bộ dáng ở nhà luôn giống tinh anh của phố Wall.

"Cừu động kinh còn tốt hơn con mặt liệt!" Ba Chu mở miệng nói, oán giận con trai út một câu.

Chu Diệu không có phản bác, nâng hai mí mắt, cũng đứng lên, trực tiếp về phòng. Nếu trước kia Chu Diệu có thói quen dùng lưỡi độc biểu đạt ghét bỏ, thì sau khi lên đại học, chuyển thành dùng ánh mắt biểu đạt nhiều hơn —— lười nhiều lời.

Dù sao thì, anh cũng không thể ấu trĩ giống Hứa Đa Dương được.

Nhưng mà, ghét bỏ thì ghét bỏ, quan hệ của Đa Ninh cùng Chu Diệu vẫn tương đối tốt đẹp, nhất là lúc cần nhau. Nuôi tóc một tháng, cuối cùng mái tóc ngắn của Đa Ninh cũng có thể buộc lại được thành một cái đuôi nhỏ, nhưng mà Đa Ninh vẫn muốn đi cắt tóc.

Tóc dài không cá tính!

Cô tìm Chu Diệu cùng nhau đến tiệm cắt tóc, chọn một cửa tiệm rất cao cấp. Sắp vào đại học rồi, cô muốn đổi một kiểu tóc tương đối cá tính. Đến lúc lên đại học sẽ phải làm quen với những bạn mới, cô muốn đắp nặn một hình tượng hoàn toàn mới.

Thay đổi tính cách rụt rè của mình.

Giỏi lừa dối nhất luôn là thợ cắt tóc, một đống lời lừa dối, Đa Ninh thử uốn tóc. Lúc chuẩn bị xong, vô cùng cẩn thận hỏi Chu Diệu đang không kiên nhẫn ngồi đằng sau: "Chu Diệu, anh cảm thấy có tốt không?"

Chu Diệu: . . .

Thật sự hoài niệm mà, cái đuôi ngựa mềm mại lúc học sơ trung của Hứa Đa Ninh, đáng tiếc chỉ còn trong trí nhớ, có lẽ về sau cũng chỉ có thể còn lại trong ký ức hồi trẻ của anh thôi!

Cũng dễ hiểu thôi. Đa Ninh cúi thấp đầu: "Lát nữa em sẽ đi mua cái mũ."

Chu Diệu thu tầm mắt: "Được rồi, mời em đi ăn."

"Không cần, em mời anh." Đa Ninh nói.

Bây giờ cô giàu như vậy, đâu cần Chu Diệu mời mình. Lần này cô nhận được lì xì cộng lại xấp xỉ năm vạn tệ ( hơn 160tr), tuy rằng mẹ cô đã trừ tiền mời cơm cảm ơn vào đó, nhưng phần còn lại cô có thể tự giữ.

Quả thực là chuyện tốt nghĩ cũng không dám.

Sau đó, Đa Ninh mời Chu Diệu ăn cơm ở một nhà hàng cao cấp, còn hào phóng mua cho Chu Diệu một quả bóng có chữ kí của ngôi sao anh thích; để báo đáp năm cấp ba chiến đấu hăng hái, anh giúp cô sửa bài.

Điều này đối với Chu Diệu thiếu kiên nhẫn, xem như đối cô tương đối dụng tâm chiếu cố.

Đa Ninh tiêu tiền như nước như thế, Chu Diệu thật sự cảm thấy có phần khó tin, hỏi: "Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Đa Ninh liền một năm một mười kể chuyện bác cả bà nội cùng dì cho cô tiền lì xì, sau đó cô thấy mắt Chu Diệu híp lại, theo bản năng cảm thấy không ổn.

"Em định dùng tiền này như thế nào?" Chu Diệu mở miệng hỏi cô.

Cô: ". . . Cứ để đó trước đi."

Quả nhiên, Chu Diệu bắt đầu nghĩ cách.

"Đa Ninh, anh cho em năm phần trăm lợi nhuận, em đưa năm vạn tệ này cho anh đi." Chu Diệu mở miệng nói. Bộ dáng mặt dày vô sỉ nghiễm nhiên thay đổi thành một khuôn mặt khác.

Đa Ninh: ". . ." Nhưng mà, cô vẫn động tâm.

"Lãi hàng tháng hay là lãi hằng năm?" Cô hỏi. Chờ thu đủ vốn hay là chờ thu cả vốn lẫn lãi?

"Lãi hàng tháng."

"Thật không?" Đa Ninh tính toán, chẳng phải chỗ lãi đó rất khả quan hay sao?

". . ."

"Thế nhưng, nếu anh không trả thì em phải làm sao bây giờ?" Cô lại hỏi. Đầu tư có rủi ro, tiền lãi cao chứng tỏ rủi ro cao.

"Quên đi, thế này mà em đã không tin anh." Chu Diệu nói.

"Được rồi. . ."

Lãi hàng tháng 5%, Đa Ninh cảm thấy mình như đang cho Chu Diệu vay nặng lãi vậy. Không nghĩ tới trung tuần tháng chín trước lúc khai giảng, Chu Diệu đã làm năm vạn tiền vốn của cô tăng lên 30%!

Chu Diệu lại có thể dùng tiền của cô đầu tư vào chứng khoán. . . May mà cô không dám nói với gia đình.

"Muốn lấy ra hay không, hay là tiếp tục, tự em chọn đi." Chu Diệu vứt vấn đề cho cô, sau đó cũng dụ hoặc cô: “Có lẽ đến cuối năm, anh có thể biến năm vạn của em thành mười vạn, hoặc càng nhiều hơn."

Đa Ninh rối rắm."Anh sẽ cho em mười vạn sao?" Cô hỏi Chu Diệu.

Chu Diệu: "Đúng, anh thay em quản lí tài sản miễn phí, đến lúc đó đều trả lại em. . . Cho em làm đồ cưới."

Lời nói luôn dễ nghe. Trong lòng Đa Ninh không khỏi có phần tính toán nhỏ nhặt, mở miệng nói: "Chu Diệu, anh có thể viết một tờ giấy nợ cho em không?"

Chu Diệu: . . .

Không thể không nói, sau này Chu Diệu đưa ra hình thức tài trợ đầu tư của mô hình thanh toán tạm ứng, khởi nguồn từ chỗ này.

"Đa Ninh, em không tin anh thế sao?" Trước lúc đáp ứng, Chu Diệu khá bất mãn bĩu môi. Thật sự là uổng công anh coi cô là người bạn tốt nhất!

Đa Ninh cũng thấy yêu cầu này của mình có phần quá đáng, thế nhưng anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng nữa là. Đều nói giữa nam nữ không có tình bạn thuần khiết, nhưng thật ra cô cùng Chu Diệu là bạn tốt của nhau; có điều Đa Ninh cũng biết, nếu có một ngày Chu Diệu có bạn gái, hoặc là cô có bạn trai, chắc chắn quan hệ của hai người không thể giống như bây giờ.

"Đó là hiện tại, về sau anh có bạn gái ai biết sẽ là người như thế nào? Người đều có hai lòng cả mà." Đa Ninh học giọng điệu của Chu Diệu, lắc lắc đầu, nói những lời tương đối không quen.

". . . Được!" Chu Diệu nghiến răng nghiến lợi, sau đó viết một tờ giấy nợ cho cô. Đa Ninh bỏ vào ví của mình, nhếch miệng cười cười, vừa lòng thỏa ý rời đi.

"Đúng rồi, nữ sinh của đại học A đều xinh đẹp sao?" Ngày hôm sau sẽ phải nhập học, lúc hai người uống đồ uống lạnh, Đa Ninh dò hỏi từ chỗ Chu Diệu.

Chu Diệu vắt chân dài: "Cũng được, đều là hai mắt một mũi một miệng."

Nói gì vậy, không phải nói đại học A vô cùng nhiều mỹ nữ sao?

Ha! Chu Diệu đổi chân vắt lên nhau, mở miệng nói: "Nếu đại học A nhiều mỹ nữ, sao anh còn chưa để ý ai."
[email protected]@[email protected]@don
Cứ đắc ý đi, đó là do có người mắt mọc trên đỉnh đầu!

"Nhưng mà em cảm thấy hình như đại học A có rất nhiều soái ca." Đa Ninh đã ăn cơm với mấy người trong ký túc xá của Chu Diệu, gặp qua học trưởng Cố, Ô Giang, cùng với Hà Hạo, có vẻ còn khỏe khoắn hơn các bạn cấp ba của cô.

Hình như nam sinh lên đại học, càng ngày càng có phong độ —— ngoại trừ Chu Diệu.

Kỳ nghỉ hè này, Đa Ninh cùng Chu Diệu còn đi theo các thầy cô dạy trung học tổ chức đi du lịch; bởi vì ba Hứa mẹ Hứa bận, đã đáp ứng với Đa Ninh du lịch gia đình nhưng không thể thực hiện được, cô giáo Đỗ trực tiếp thêm vào một suất, mang theo Đa Ninh thêm tên vào danh sách du lịch hè. Đáng thương cho Đa Ninh vất vả lắm mới thi đại học xong, còn phải cùng đi du lịch với các thầy cô.

May là Chu Diệu cũng đi cùng.

Sau đó trên đường còn có thầ cô trêu ghẹo cô cùng Chu Diệu, những thầy cô ngày thường nghiêm túc phản đối yêu sớm, được phóng thích nên trêu cô và Chu Diệu theo các kiểu buồn nôn khác nhau.

Cô giáo Đỗ nghe thấy nên lo lắng, nói vào một câu: "Nhưng Đa Ninh vẫn thích hợp với Chu Thước nhà tôi hơn."

Ặc, cái gì thế. Nếu mà như vậy, không phải Chu Diệu sẽ phải gọi cô là chị dâu sao? Mặt Đa Ninh đỏ lên, yên lặng chuyển hướng qua cửa kính xe ngắm phong cảnh.

Chu Diệu liếc mắt qua, có người mặt đỏ là có ý gì? Cái quỷ gì thế!

Không có quỷ gì. . . Chỉ là ngượng ngùng thôi!

Bởi vì đại học A ở ngay thành phố này, ngày hôm sau lúc chính thức báo danh nhập học, Đa Ninh cự tuyệt ba mẹ đưa cô đi. Đã sớm bảo Chu Diệu, chờ ở dưới lầu.

Hai người cùng nhau ngồi xe tới trường, lúc xuống dưới ở cổng trường thấy được mấy người học trưởng Cố đang nghênh đón tân sinh viên.

"Đa Ninh, chào em." Học trưởng Cố tiến lên chào hỏi với cô.

Cùng tiến lên còn có Hà Hạo, liếc mắt ra hiệu với cô.

Oh, cách đó không xa còn có Ô Giang.

Đa Ninh toét miệng, ngoan ngoãn đáp lại bạn cùng phòng của Chu Diệu, nghĩ rằng đại học thật tốt, còn chưa vào giảng đường đã cảm nhận được đãi ngộ gió xuân như mộc.

Nhưng mà, Chu Diệu xem nhẹ mấy người bạn cùng phòng của mình, cầm va li hành lí của cô đi trước; Đa Ninh đuổi theo, tò mò hỏi mấy người học trưởng Cố có bạn gái hay không.

Đáy lòng Chu Diệu cảm thấy Hứa Đa Ninh trở nên càng ngày càng không đáng yêu, hỗ trợ báo danh xong đưa người đến dưới lầu của ký túc xá nữ, trực tiếp chạy lấy người.

Đa Ninh cầm giấy thông báo phòng ngủ, nói với Chu Diệu đang nhanh chân chuồn khỏi sân ký túc xá: "Chu Diệu. . . Em ở tầng 6 đấy!"

Đa Ninh đang khó chịu mang theo va li hành lí lên lầu, một nữ sinh vóc dáng cao đến hỗ trợ, cười cười với cô.

"Chào cậu. . ." Vừa thấy người lạ, Đa Ninh vẫn không đổi được tật xấu thẹn thùng, mím môi đáp lại bạn học nữ tốt bụng này.

"Mình giúp cậu cùng mang lên nhé." Nữ sinh kia cười nói, cũng có chút ngượng ngùng: “Lúc vừa mới báo danh mình nhìn thấy cậu xếp trước mình, chúng ta học cùng một lớp."

Thì ra là bạn cùng lớp, tuyệt quá!

"Cậu ở phòng ký túc xá nào?" Nữ sinh lại hỏi.

"606." Đa Ninh trả lời.

"Quá khéo! Mình cũng vậy!" Nữ sinh kích động: “Mình là Đoạn Miêu Miêu, cậu thì sao?"

"Hứa Đa Ninh."

"Đúng rồi, người con trai vừa rồi, là bạn trai của cậu sao?" Miêu Miêu hỏi cô.

Đa Ninh vội vàng lắc đầu: "Không phải. . ."

Đối mặt với bộ dáng không quá tin tưởng của bạn cùng phòng mới, Đa Ninh giải thích: "Mình chỉ tương đối thân với anh ấy mà thôi."

Hai người ở hai giường còn lại của phòng ký túc xá 606 đã sắp xếp xong rồi, Đa Ninh ngược lại thành người trễ nhất. Trong đó có một đôi cha mẹ, nhiệt tình chia đồ cho các cô, con gái của họ tên là Trịnh Nhan Nghệ, là một cô gái hơi béo. Bên tai đeo máy trợ thính, cởi ra rồi chào hỏi các cô: "Hê lô. . ."

Còn có một người ngồi trên giường đọc sách, cũng ngẩng đầu chào hỏi các cô, tự báo danh: "Giang Mãn."

Tất cả gặp nhau đều đến từ duyên phận, ba mẹ Trịnh Nhan Nghệ muốn thỉnh các cô ăn cơm."Về sau còn mong các cháu chiếu cố nhiều hơn." Chú dì nhờ cậy các cô.

Người đầu tiên trả lời là Giang Mãn, vừa nói đã biết từ nhỏ đến lớn đều là lớp trưởng: "Yên tâm đi dì, chúng cháu đều là con gái, chắc chắn sẽ ở chung hòa hợp, chỗ nào cần đương nhiên sẽ hỗ trợ."

Miêu Miêu gật đầu.

Đa Ninh cũng gật đầu.

Nhan Nghệ là người Hải thành cạnh thành phố A, ba mẹ cô ấy mời các cô ăn cơm xong thì rời đi luôn. Bốn người cùng nhau trở lại ký túc xá, trò chuyện về thành tích thi đại học, quê hương của chính mình, cùng với một ít chuyện thú vị.

Tùy tiện nhất là Nhan Nghệ, có thể giữ bình tĩnh nhất là Giang Mãn, cái gì cũng có thể đáp lời là Miêu Miêu.

Đa Ninh nói ít nhất, với mỗi một người bạn cùng phòng cô đều rất vừa lòng, cũng không biết nói gì. Cô muốn thay đổi chính mình, hy vọng ngày đầu tiên học đại học sẽ để lại cho mọi người ấn tượng tính cách hoạt bát, kết quả ý tưởng vẫn chỉ là ý tưởng.

Hình như, cô nói với Chu Diệu mới tương đối nhiều.

Buổi tối, ký túc xá muốn chọn ra phòng ngủ trường, Đa Ninh định xung phong nhận việc, làm trưởng phòng để rèn luyện chính mình. Vừa rồi các cô đều thương lượng xong rồi, ai làm trưởng phòng người đó chính là lão đại. Lão đại thật tốt, ngay lúc Đa Ninh nằm ở trên giường suy nghĩ mở miệng như thế nào mới tốt, Giang Mãn đã mở miệng: "Nếu các cậu đều đã không muốn làm, vậy để mình đi."

Đa Ninh: . . .

Ngày hôm sau, bốn người ký túc xá 606 cùng nhau xuống lầu ăn điểm tâm, đối diện có một nam sinh mặc áo sơ mi kẻ vuông đi tới, cười cười với nhóm các cô.

"Đây là bạn trai mình, Trương Khởi Dương." Lão đại Giang Mãn thoải mái giới thiệu với các cô.

. . . Bạn trai? !

Đối mặt với bộ dáng vừa ước ao vừa kinh ngạc của các cô, Giang Mãn đi về phía bạn trai mình: "Ngại quá, có lẽ buổi sáng không cùng ăn điểm tâm với các cậu được rồi."

". . ."

Quả nhiên lão đại chính là lão đại!

Thứ Sáu, Chu Diệu chăn cừu cô một tuần đến tìm cô cùng nhau về nhà. Trên xe bus lúc về, Đa Ninh nói với Chu Diệu việc cô không làm trưởng phòng, giọng điệu vừa tiếc nuối vừa biểu đạt sự bội phục với Giang Mãn.

"Hứa Đa Dương, em có bệnh rồi!" Chu Diệu lắc đầu, khó có thể lý giải nói: “Trưởng phòng ngủ vừa mệt vừa không được cảm ơn mà em cũng muốn tranh làm? May là em không làm em còn giày vò anh nửa ngày, em nói cho anh biết, đầu óc em đang nhét những cái gì?"

Đa Ninh: . . . Nếu cô nói là tình yêu cùng trách nhiệm, anh sẽ tin sao?

"Đúng rồi, tuần sau ký túc xá bọn anh mời ký túc xá bọn em ăn một bữa cơm." Chu Diệu ngẩng đầu, cũng ném cho cô một câu, giống như truyền thánh chỉ.

Đa Ninh: "A?"

"Em có thể cự tuyệt." Chu Diệu nói. Bởi vì anh cũng chỉ là truyền đạt mà thôi.

Đa Ninh chớp mắt: ". . . Vì sao em lại phải cự tuyệt?"

Chỉ có điều đang êm đẹp, sao lại mời các cô ăn cơm?

"Chu Diệu. . . Một người trong ký túc xá của em đã có bạn trai, còn lại hai người và em, anh coi trọng ai?" Đa Ninh đột nhiên mở miệng hỏi, đang trong quá trình suy nghĩ.

Chu Diệu dựa vào ghế ngồi cuối xe bus, chịu không nổi nhắm mắt lại nói: "Đa Ninh, em biết vì sao anh không tìm bạn gái không?"

"—— bởi vì anh thật sự rất kén chọn."

Đa Ninh chớp mắt, sau đó quay đầu yên lặng nhìn về phía Chu Diệu, anh có thể dạy cô, làm thế nào mới có thể vừa không biết xấu hổ lại vừa làm bộ làm tịch như thế không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện