Nhãn Ba Hoành

Chương 9



Vừa dứt lời, bên tai mọi người liền vang lên một tiếng hừ lạnh.

Ngay sau đó liền thấy một đạo nhân ảnh bay vút qua, chặt chẽ cầm thanh trường kiếm giữ không trung, sau đó phiêu nhiên rơi xuống đất, không chút  lưu tình đem mũi kiếm đặt trên cổ Hoắc Niệm Hoài, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi cố ý thử ta?”

Trong bóng đêm, chiếc mặt nạ màu bạc kia có vẻ dị thường chói mắt, ánh mắt lạnh như băng lại ẩn ẩn hàn khí, làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm.

Mọi người tại đây dù không biết người này là ai, lại bị khí thế của hắn chấn động, nhất thời im lặng không dám lên tiếng.

Duy độc Hoắc Niệm Hoài vẫn cười khanh khách, bộ dáng nhất phái nhàn nhã, nghiêng đầu cười nói: “Cáp, ngươi cũng có thể tiếp tục trốn tránh a.”

Vô Ảnh trừng mắt nhìn, trường kiếm trong tay lại đẩy mạnh về phái trước một tấc.

Hoắc Niệm Hoài trên mặt giãn ra nụ cười, rồi đột nhiên thân hình nhoáng lên một cái, tay áo bay lên, bàn tay vòng quanh cánh tay Vô Ảnh cuốn lấy vài vòng, nhẹ nhàng mà tinh xảo đoạt lại thanh kiếm.

Ánh mắt Vô Ảnh trầm xuống, lập tức ném ra chưởng.

Hoắc Niệm Hoài không né không tránh, ngược lại nương theo chưởng lực của y thi triển khinh công, khinh phiêu phiêu nhảy lên đầu tường, ha ha cười nói: “Người này là ái nhân của ta, các ngươi nếu muốn bắt ta, trước hết qua ải của y rồi nói sau.”

Dứt lời, tay áo vung lên, người đã biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Nghe vậy, mọi người không khỏi đem tầm mắt chuyển đến trên ngươi Vô Ảnh, biểu tình thập phần cổ quái, thầm nghĩ người này rõ ràng là một nam tử, như thế nào lại cùng họ Hoắc dây dưa không rõ?

Vô Ảnh không để ý tới, chỉ khẽ hừ nhẹ hanh, dưới chân điểm một chút, đuổi theo Hoắc Niệm Hoài.

Người của Ảnh môn cực am hiểu truy tung thuật, Vô Ảnh kia xuất quỷ nhập thần, khinh công lại trác tuyệt, không quá lâu liền phát hiện thân ảnh Hoắc Niệm Hoài, một đường theo hắn chạy ra thành, đến phụ cận một ngọn núi phong.

Trên núi cây cối xanh um, tuy rằng không xem là hiểm trở, danh vọng cũng rất tốt.

Khi Vô Ảnh đến đỉnh núi, chỉ thấy nguyệt minh phong thanh (trăng sáng gió lộng), Hoắc Niệm Hoài đơn độc đứng yên dưới ánh trăng, nửa bên mặt bị mái tóc đen che khuất, bên còn lại mi mục như họa, tuấn mỹ vô trù.

Y tâm đầu nhất khiêu, nhất thời lại có chút run sợ. Thẳng đến khi Hoắc Niệm Hoài hướng y vẫy vẫy tay, y mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng đi đến phía trước, nói: “Ngươi nếu phải né tránh nhân sĩ giang hồ, cũng không cần chạy tới loại địa phương này.”

Đối phương dù sao người đông thế mạnh, nếu muốn đem ngọn núi nho nhỏ này vây khốn, Hoắc Niệm Hoài dù chắp cánh cũng khó thoát.

Hoắc Niệm Hoài hiểu được ý tứ Vô Ảnh, lại chỉ mỉm cười, nhuyễn thanh đáp: “Ai nói ta muốn trốn? Ta là lúc này chuyên môn xin đợi Môn chủ của ngươi đại giá.”

Lời này nói chưa dứt, Vô Ảnh như sắp tức giận. Đáng tiếc trên mặt y được che lấp, biểu tình gì cũng thấy không rõ lắm, chì là thanh âm lạnh hơn vài phần: “Bằng bản lĩnh của ngươi, thoát khỏi đám chính đạo nhân sĩ kia, hẳn là không thành vấn đề. Cho dù thật sự không được, cũng còn có nhiếp hồn đại pháp mà sử dụng, vì sao cố chấp buộc ta hiện thân?”

“Ngươi không phải đã biết sao? Chính là vì thử ngươi a.” Hoắc Niệm Hoài câu thần cười yếu ớt, thản nhiên nâng tay, nhẹ nhàng đặt trên ngực Vô Ảnh, ánh mắt vô hạn ôn nhu, giọng nói khàn khàn, “Tâm tư của ngươi…… Ta đã đoán được.”

Nghe vậy, Vô Ảnh chấn động toàn thân, nhãn mâu quang mang lóe lên sắc thái kỳ lạ, lại không nói lời nào.

Hoắc Niệm Hoài khẽ ngưỡng đầu, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn y, nói tiếp: “Ngươi có phải hay không yêu mến ta?”

Một trận lặng im.

Vô Ảnh thủy chung không nói một lời, hô hấp thong thả chậm rãi dồn dập, đột nhiên một phen cầm lấy cánh tay kia của Hoắc Niệm Hoài.

Hoắc Niệm Hoài trong lòng vừa động, rốt cục xác định bản thân đoán không lầm, trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, vẫn như cũ mỉm cười nhàn nhạt.

Bốn phía yên tĩnh kì lạ.

Hai người ai cũng không nói, chỉ như vậy yên lặng đối diện, cơ hồ nghe thấy tiếng tim đập lẫn nhau.

Cách hồi lâu, Vô Ảnh mới vừa rồi nắm lấy tay Hoắc Niệm Hoài, bỗng tiến đến áp lên môi hắn.

Hoắc Niệm Hoài đầu ngón tay run lên, cũng không giãy, ngược lại thuận thế tiến vào trong ngực Vô Ảnh, chủ động phàn trụ bờ vai của hắn, cười hì hì hôn lên.

Vô Ảnh giật mình, giống như tỉnh giấc từ trong mộng, ánh mắt lộ ra chút thần sắc ảo não. Y cắn chặt răng, muốn đẩy người trong lòng ngực ra, nhưng cánh aty vương ra lại gắt gao ôm lấy thắt lưng Hoắc Niệm Hoài, không ngừng làm nụ hôn kia thêm sâu.

Hai người bọn họ quen biết đã lâu, thường xuyên sẽ có quan hệ xác thịt, nhưng nụ hôn lúc này lại dị thường động tình.

Nụ hôn vừa qua, không những Hoắc Niệm Hoài mắt đầy thủy quang, liền ngay Vô Ảnh xưa nay tính tình băng lãnh hô hấp cũng có chút hỗn loạn, con ngươi đen láy so với bình thường u ám hơn rất nhiều.

Bỗng vào lúc này, trên sơn đạo đột nhiên vang lên một trận tiếng bước chân.

Vô Ảnh lỗ tai rất thính, lập tức mở miệng nói: “Có người đến đây.”

“Nhanh như vậy liền đuổi theo?” Hoắc Niệm Hoài lui ra phía sau từng bước, không chút hoang mang mỉm cười, “Vừa muốn làm phiền Môn chủ đại nhân giúp ta giải quyết.”

Chính ngươi rõ ràng có thể ứng phó, muốn ta động thủ làm gì?

Vô Ảnh trừng hắn liếc hắn một cái, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, lại vẫn lạnh lùng nói: “Ngươi không cần chung quanh chạy loạn.”

Dứt lời, quả nhiên xoay người sang chỗ khác, nhặt lên mấy cục đá, nắm ở lòng bàn tay tùy ý chưởng thức. Đợi cho có người xông lên đỉnh núi, liền đem thạch tử đánh ra, dễ dàng đánh trúng địch nhân.

“Ôi” vài tiếng kêu thảm thiết, lúc sau, bốn phía rất nhanh lại chìm vào im lặng.

Vô Ảnh khẽ hừ nhẹ hanh, khi quay đầu nhìn Hoắc Niệm Hoài, lại phát hiện người này đã đứng ở vách núi bên cạnh, y phục nguyệt sắc theo gió bay lên, trên mặt biểu tình tựa tiếu phi tiếu, đã xinh đẹp lại quỷ dị, thật là kỳ lạ.

Vô Ảnh lắp bắp kinh hãi, không khỏi bật thốt lên hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Hoắc Niệm Hoài cười cười, ngược lại hỏi một câu: “Ngươi nói xem từ nơi này nhảy xuống, có thể hay không chết người?”

“Lấy võ công của ngươi mà nói, nhiều nhất chịu vài điểm tổn thương nhỏ.” Vô Ảnh một bên đáp, một bên cất bước tiến lên, thân thủ nắm lấy ống tay áo của Hoắc Niệm Hoài.

Hoắc Niệm Hoài lại hướng y chớp chớp mắt nhìn, thản nhiên cười, sau đó dưới chân từng bước đạp lên khoảng không, buông người rơi xuống.

Điện quang hỏa thạch, Vô Ảnh nhìn thấu quỷ kế của Hoắc Niệm Hoài.

Hắn lại ở thử y!

Y nếu có đủ lí trí, nên không nhúc nhích mà đứng ở vách đá, nên cười lạnh xem người nọ ngã xuống đứt tay đứt chân, sau đó lại hung hăng trào phúng một phen.

Nhưng động tác tay chân so với ý niệm trong đầu tới nhanh hơn, bất quá đảo mắt một cái, Vô Ảnh đã tiến lên kéo lấy cánh tay Hoắc Niệm Hoài, đi theo hắn ngã xuống nhai.

Hắn phải xác định tâm tư của y, y liền…… cho hắn một đáp án.

Vô Ảnh nghĩ như vậy, vội vàng sử xuất định thân, làm chậm lại tốc độ rơi xuống của hai người, đồng thời năm ngón tay khép lại, ngạnh sinh sinh ở trên vách núi đá tạc ra cái động, thân thủ bắt được một hòn đá.

Một chiêu này của y thật mạo hiểm, ngay cả bản thân đều thầm kêu may mắn.

Hoắc Niệm Hoài lại ở dưới mặt cười ha ha, liên thanh nói: “Hảo công phu.”

Vô Ảnh con ngươi trầm trầm, khó có lúc thật sự tức giận, hung hăng trừng hắn.

Hoắc Niệm Hoài vô tội cười cười, một bộ thái độ thoải mái tự nhiên, hỏi: “Ngươi đoán sau đó, chúng ta hẳn là nên nói cái gì đó?”

“……”

“Ta vì an toàn của ngươi, hẳn là nên khuyên ngươi buông tay mới đúng. Sau đó ngươi vì tánh mạng của ta, còn nói nếu chết cùng chết. Cuối cùng, ta hung ác, liền rút ra chủy thủ tới chém tới cánh tay của mình……” (Anh là đang nói trong phim ấy hả, mô-típ này ko áp dụng với chồng anh đc đâu =]])

“Hoắc, Niệm, Hoài!” Vô Ảnh nghiến răng nghiến lợi.

Thấy thế, Hoắc Niệm Hoài không khỏi cất tiếng cười to. Sau khi cười xong, thần sắc lại bỗng nhiên đứng đắn vài phần, đáy mắt sương mù mênh mông, từ từ đích hỏi: “Uy, ngươi rốt cuộc có thích ta hay không?”

Vô Ảnh trất trất, nhất thời không nói một lời. Một lát sau, ánh mắt lạnh như băng kia dần dần trở nên mềm mại, ôn nhu như nước nhìn Hoắc Niệm Hoài, rất nhẹ rất nhẹ mà thở dài: “…… Ngươi nói như thế nào liền như thế ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện