Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Chương 47



"Ca, ta không khổ, thật sự không khổ, có ngươi ở đây thì tốt rồi, ta ở chỗ này chẳng qua cảm thấy có chút tịch mịch, Vương gia cũng không có đối với ta như thế nào, ngươi không cần phải thương tâm vì ta."

"Triệt..."

"Ca..."

"Tốt lắm, đã đến giờ rồi, Thạch Triệt, ngươi nên trở về chỗ của ngươi đi." Mị Ngạn Nhi có chút nhìn không được tiết mục sầu khổ này, lên tiếng cắt đứt đối thoại của hai người.

"Không, không cần, Vương gia, coi như Thạch Mặc cầu ngài có được hay không, ngài không cần đối với Triệt Nhi như vậy, Triệt Nhi hắn vô tội a… Ngài có cái gì liền hướng về ta, ta có thể cam đoan ta sẽ không lại một mình rời đi, van xin ngài, van cầu ngài, Thạch Mặc dập đầu ngài..." Thạch Mặc giữ chặt đệ đệ, hèn mọn quỳ trên mặt đất, đầu dùng sức va chạm trên mặt đất.

Cái gì tôn nghiêm, cái gì cốt khí, thời điểm này cũng không cần, hắn chỉ không hy vọng chuyện của mình ảnh hưởng đến tương lai của đệ đệ, đệ đệ vốn đáng thương, còn có thể nào làm cho hắn thay mình gánh chịu tội!

"Ca, ca, ngươi không cần cái dạng này, ta không sao, thật sự không có việc gì." Triệt Nhi cũng dựa vào cảm giác quỳ trên mặt đất, tay bối rối muốn ngăn cản Thạch Mặc, nhưng bởi vì không nhìn thấy nên không cách nào thành công.

Mị Ngạn Nhi đứng ở một bên lạnh lùng nhìn một màn này, rồi lại nhìn đến máu đỏ trên trán của Thạch Mặc, ánh mắt lóe lóe.

"Thạch Triệt, ngươi trước theo hạ nhân rời đi." Mị Ngạn Nhi nói rồi hướng một gã sai vặt bộ dáng nam hài đứng ở cách đó không xa nháy mắt, tuy đem Thạch Triệt nhốt trong này hai năm, nhưng cho hắn hết thảy tốt nhất, chưa bao giờ bạc đãi hắn, mà gã sai vặt cũng là người hầu phục thị Triệt Nhi hai năm qua.

"Công tử, ngài trước cùng nô tài trở về đi." Gã sai vặt nhanh chóng đi tới, nâng Thạch Triệt quỳ trên mặt đất dậy .

"Ta, ta..." Thạch Triệt do dự không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng không chống cự nổi lực đạo của gã sai vặt đứng lên.

"Trở về đi, chuyện ca của ngươi, ta sẽ giải quyết tốt." Nói với Thạch Triệt, Mị Ngạn Nhi tiến lên, ôm lấy muốn bảo vệ Thạch Mặc, điểm huyệt ngủ của hắn.

Thạch Triệt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng không nghe được thanh âm của ca ca, đành phải tùy ý gã sai vặt mang mình rời đi, nhưng sau khi đi vài bước, giãy dụa đứng lại.

"Vương gia, ca ca là người tốt, hắn chưa từng thương tổn bất luận kẻ nào, nếu như hắn thật sự làm chuyện gì khiến ngài tức giận nhất định là có nguyên nhân, xin ngài không nên thương tổn ca ca của ta, được không?" Thạch Triệt đúng là vẫn không yên lòng ca ca của mình a.

"... Ngươi trở về trước đi." Mị Ngạn Nhi nghe lời nói của Thạch Triệt khẽ giật mình, sau đó dùng thanh âm trầm thấp nói một câu, Thạch Triệt cũng không nói thêm nữa, theo gã sai vặt rời đi.

Mị Ngạn Nhi đem Thạch Mặc ôm đến gian phòng của hắn, đem Thạch Mặc đặt ở trên giường, sau đó ngồi bên giường, nhìn vẻ mặt khi ngủ của Thạch Mặc, thật lâu không nói gì.

...

"Chủ tử, đến lúc dùng bữa tối, ngài..." Câu nói kế tiếp Mộng Nhi chưa nói, chỉ chờ chủ tử phân phó.

Mị Ngạn Nhi có chút giật mình, thấy sắc trời bên ngoài, mới phát hiện trời đã tối rồi.

"Ở trong này đi... Hai cái, ta cùng hắn dùng một chỗ." Mị Ngạn Nhi suy nghĩ một chút phân phó.

"Dạ" Mộng Nhi lui ra, lại khôi phục bầu không khí yên tĩnh.

Ở bên giường Thạch Mặc ngây người thật lâu, ánh mắt cũng luôn chăm chú nhìn mặt Thạch Mặc, nhưng trên thực tế hắn lại không có nhìn Thạch Mặc, mà nghĩ một ít chuyện loạn thất bát tao, hơn nữa kỳ quái chính là bây giờ nghĩ lại nhưng không biết suy nghĩ những thứ gì, chỉ cảm giác tâm tình của mình tựa hồ trở nên phức tạp.

Thời gian một tháng, nàng chịu đựng không gặp Thạch Mặc, giống như trước làm việc và nghỉ ngơi, nhưng cũng chỉ có tự mình biết, trong chuyện này có bao nhiêu bất đồng, ít nhất trong lòng cũng không cách nào che dấu vội vàng, chân thật như vậy làm cho mình căn bản không cách nào bỏ qua.

"... Vương gia!" Đầu Thạch Mặc có chút mê man, nhưng trong nháy mắt bị gương mặt trước mặt dọa cho thanh tỉnh, mà chuyện đã xảy ra ở trong đình viện cũng đều trong nháy mắt hồi tưởng .

"Thạch Triệt đâu rồi, đệ đệ của ta? Ngươi có phải hay không lại đem hắn giam lại rồi, ngươi tại sao phải làm như vậy, đây căn bản đều cùng hắn không có quan hệ a, ngươi làm sao có thể tàn nhẫn như vậy, ngươi..." Thạch Mặc lớn tiếng quát.

"Câm miệng, bằng không bổn vương liền đem hắn thật sự nhốt ở chỗ này cả đời!" Mị Ngạn Nhi không lộ vẻ gì lạnh lùng nói.

Thạch Mặc khẽ giật mình, còn muốn nói điều gì, nhưng mà vội vàng ngậm miệng, trên mặt có chút vui mừng, lời này của nàng có ý tứ là không phải sẽ thả Thạch Triệt.

"Chỉ cần ngươi có thể để cho bổn vương cao hứng, thả Thạch Triệt cũng không phải không thể." Hơn nữa, bây giờ Thạch Triệt đã không phải là lợi thế tốt nhất để kiềm chế Thạch Mặc rồi, nàng hiện tại đã có đứa bé kia, nàng căn bản không sợ Thạch Mặc rời đi lần nữa, đây cũng là nàng vừa mới nghĩ đến, huống chi, nàng còn có thể lại lợi dụng Thạch Triệt để cho Thạch Mặc trả giá chút ít...

Một tháng a, tưởng niệm hắn tưởng niệm tâm đều đau đớn, cũng không cam nguyện lại tới đây, chỉ sợ sau khi thấy hắn không cách nào tiếp tục hận, cũng sợ chính mình không cách nào khắc chế xúc động của mình ôm hắn!

"Ta..." Thạch Mặc có chút chán nản, hắn không biết nên làm như thế nào .

"Chủ tử, bữa tối chuẩn bị xong." Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Mộng Nhi.

"Đưa vào đây đi." Lúc nói chuyện Mị Ngạn Nhi cũng đứng lên, đi tới bên cạnh bàn, trong này bài trí rất đơn sơ, nhưng nên có đều có, trên bàn rất nhanh liền bày đầy món ăn, bọn hạ nhân sau khi thượng hết món ăn cũng vội vàng rời đi.

Mị Ngạn Nhi đối với Mộng Nhi đứng bên cạnh bàn cũng khoát tay áo, ý bảo hắn rời đi, đợi sau khi Mộng Nhi rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Mặc.

"Tới, hầu hạ bổn vương dùng bữa." Mị Ngạn Nhi dùng giọng điệu chủ tử phân phó nô tài nó.

Thạch Mặc cũng mẫn cảm cảm thấy trong đó uy nghiêm cùng khinh thường, trong ánh mắt toát ra thần sắc bi thương, người lại rất nhanh từ trên giường xuống, hắn biết rõ đây là Mị Ngạn Nhi cố ý , nếu như hắn không nghe lời làm tốt, đệ đệ có lẽ liền thật sự sẽ bị nhốt trong này cả đời... Nghĩ tới đây, tâm Thạch Mặc lại đau xót!

"Vương gia, ta, ta... Không biết..." Hắn mặc dù là một hài tử nhà nghèo khổ, nhưng chưa bao giờ phục thị qua người nào...

"Hừ, còn dám tự xưng ta, ngươi đã quên ngươi bây giờ là thân phận gì sao? Một nô tài mà thôi!" Ngữ điệu Mị Ngạn Nhi rõ ràng mang theo khinh thị, sắc mặt Thạch Mặc trở nên tái nhợt...

"Vương gia, nô, nô tài... Không biết nên phục thị ngài như thế nào, xin ngài phân phó..." Thạch Mặc lúng ta lúng túng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện