Ngô Gia Kiều Thê
Chương 74
Edit: Kye
Beta: Mira
Hôm qua như chuồn chuồn lướt, ngoại trừ đụng môi một cái, răng còn suýt va vào nhau. Nếu nói là tư vị gì, thì sẽ giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, ăn tươi nuốt sống, dù biết đó là bảo vật, lại không cảm giác được mùi vị gì.
Hôm nay miệng đối miệng, tuy rằng hai người có chút câu nệ, nhưng thắng ở chỗ bầu không khí, một người bị bệnh, tiểu cô nương nhu nhược đáng yêu, quần áo đơn bạc, lông mày đen nhánh, môi hồng không tô son, bị một đại nam nhân máu nóng ôm vào ngực, nếu không có hành động gì, quả thực là không còn gì để nói.
Khương Lệnh Uyển cảm giác tuy tuổi nàng còn nhỏ, thân thể chưa nảy nở, nhưng so với tiểu cô nương cùng tuổi mà nói, cũng coi như thướt tha yểu điệu, hai tiểu bánh bao trước ngực cũng không nhỏ. Nàng lặng lẽ mở to mắt, thấy Lục Tông nhắm mắt, biểu hiện chăm chú, hôn rất cẩn thận, mi mắt dài đảo qua mặt nàng, có chút ngứa, làm nàng muốn bứt một cái, so sánh xem lông mi ai dài hơn.
Lục Tông hôn miệng nhỏ, ôn nhu mềm mại, dùng sức hôn mấy lần, muốn khắc sâu hơn một chút. Nhưng hắn cũng nhớ rất rõ đây là khuê phòng của nàng, chẳng mấy chốc nha hoàn hầu hạ sẽ đi vào, còn có Khương Dụ và Bảo Thiền.
Cuối cùng Lục Tông hôn một cái, rất nhanh ngẩng đầu lên.
hắn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lệnh Uyển hơi hồng, đôi mắt đầy nước mang theo ý cười nhợt nhạt. Kỳ thực nàng không nắm chắc được nàng và Lục Tông có thể ở chung với nhau hay không, nhưng kiếp trước hai người từng là phu thê, gắn bó keo sơn với nhau. Lục Tông là một đại nam nhân, nam nhân có chuyện mà nam nhân nên làm, về điểm này xưa nay Lục Tông chưa từng hồ đồ, buổi tối không chỉ chăm sóc nàng chu đáo, đến nỗi làm nàng không muốn động đậy, đều là hắn lau rửa cho nàng. Nàng ỷ lại hắn, tin tưởng hắn, nên bây giờ hôn hắn, cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Nếu hắn nghe lời nàng một chút, sau này nàng lại cho hắn hôn, hơn nữa còn mở miệng trước.
Nhưng Lục Tông không biết a.
Nếu như nàng một chút thẹn thùng ngượng ngùng cũng không có, vậy nàng cũng mặt dày quá đi. Khương Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, định tỏ vẻ xấu hổ, liền nghe được thanh âm Lục Bảo Thiền từ bên ngoài truyền đến: “Dì.”
Nương nàng đến a!
Khương Lệnh Uyển biến sắc, vội đẩy Lục Tông một cái: “Huynh đứng sang một bên.” Sau đó oạch một cái chui vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm im.
Ngay sau đó, Chu thị và Lục Bảo Thiền cùng nhau đi vào.
Chu thị nhìn Lục Tông đứng bên cạnh cửa sổ, có chút kinh ngạc, Lục Tông sắc mặt hờ hững kêu: “Dì.”
Chu thị cười cười, sắc mặt như thường: “Tông nhi cũng tới a.” Nàng nhìn toàn phòng, thấy một nha hoàn cũng không có, không khỏi nhíu mày. Còn nữ nhi nàng, nằm trên giường nhỏ, đắp kín chăn hồng, yên lặng, thật ngoan ngoãn. Nàng đi tới, ngồi xuống ghế thêu bên cạnh giường, giơ tay sờ mặt nữ nhi, nói: “Sao mặt đỏ thế này, vẫn còn nóng sao?”
Khương Lệnh Uyển giả vờ lim dim mở mắt ra, mềm mại gọi một tiếng: “Nương.” Sau đó nũng nịu nói: “Nữ nhi không sao, chắc là do nóng quá.”
Chu thị nói: “Vậy thì tốt.”
Nàng liếc mắt nhìn chén thuốc sứ trắng nhỏ để trên bàn gỗ tử đàn ba chân, bưng lên, oán giận nói: “Ca ca con làm việc thật không đáng tin cậy, nương đã dặn dò hắn muốn hắn tận mắt nhìn con uống hết chén thuốc, bây giờ không biết người đã chạy đi đâu. Nhanh, Xán Xán, ngoan ngoãn uống hết thuốc đi con.”
Nhìn chén thuốc đen thui thùi lùi, mùi hơi đắng, Khương Lệnh Uyển đứng dậy, lông mày nhíu lại, có chút ghét bỏ. Đúng lúc này Kim Kết cầm bưng mộtdĩa mứt hoa quả đi vào, Khương Lệnh Uyển liền uống thuốc rồi bỏ mứt hoa quả vào miệng, đôi mắt đầy nước tỏ vẻ oan ức. Thuốc này đắng quá.
Lục Bảo Thiền thấy Khương Lệnh Uyển uống thuốc xong muốn nghỉ ngơi, liền nói: “Vậy...Dì, con cùng ca ca trở về, ngày mai chúng con lại đến thăm Xán Xán.”
Chu thị nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của Lục Bảo Thiền, lại nhìn Lục Tông một cái, nói: “Con thật có tâm.”
Lục Tông và Lục Bảo Thiền nói lời tạm biệt với Chu thị, lúc này mới rời khỏi Ngọc Kỳ viện. Vừa ra ngoài, Lục Bảo Thiền luôn thích nói chuyện cũng không nói lời nào nữa, nàng liếc mắt nhìn ca ca, mày liễu nhíu lại, dường như có tâm sự.
Hai huynh muội đi được nửa đường, liền gặp phải Tô Lương Thần và nha hoàn thiếp thân bên cạnh nàng ta, Đan Quế.
Tô Lương Thần đang đến Ngọc Thạch đường để học tập, đụng phải hơi người trước mắt quả thật có chút kinh hỉ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hai gò má tươi cười khéo léo nói: “Biểu ca và tiểu quận chúa cũng tới, hai người đến thăm Uyển biểu muội sao?”
Lục Bảo Thiền có gặp qua Tô Lương Thần mấy lần. Nàng biết quan hệ giữa Khương Lệnh Uyển và Tô Lương Thần không tốt, Tô Lương Thần này qua lại rất gần với Khương Lệnh Huệ bên chi thứ hai. Nàng biết Khương Lệnh Huệ xảo quyệt ngang ngược thế nào, bản năng không thích, nên cũng khôngcó ấn tượng tốt với Tô Lương Thần. Ca ca nàng anh tư xuất chúng, tự cao tự đại, từ lúc ca ca trở về, những cô nương từng nhìn thấy ca ca kia, đều nghĩ cách để quen thân với nàng. Từng người trước kia né tránh nàng thật xa, bây giờ lại như ba ba dính người. Nàng rất ghét bỏ, nhưng đó là với những vị cô nương ái mộ ca ca, mà vị trước mắt này… Nhìn thấy ca ca cũng chỉ liếc mắt một cái chứ không nhìn thêm nữa, thật là ngạc nhiên.
Nhưng mà hai chữ biểu ca, nàng cũng có thể mở miệng gọi sao?
Nếu đổi lại là những ngày thường, Lục Bảo Thiền còn có thể mở miệng châm chọc một phen, dù sao nàng cũng không phải người đối nghịch với Xán Xán. Nhưng bây giờ quả thật nàng không có tâm trạng gì, trong lòng lộn xộn, chào hỏi xong liền rời đi.
Đan Quế nhìn hai huynh muội đi xa, than thở: “Tiểu thư, Vinh Thế tử thật tuấn tú.”
Tô Lương Thần cong môi nói: “Đúng vậy.” Lục Tông không chỉ có dung mạo xuất sắc, gia thế cũng cao quý, hơn nữa trẻ như vậy đã cùng Phùng tướng quân chinh chiến sa trường, vì Đại Chu lập ra chiến công, là đại tướng mà Phùng Hoài Viễn tỉ mỉ vun đắp, sau này Phùng Hoài Viễn lui xuống vị trí Đại tướng quận, tất nhiên sẽ để Lục Tông kế thừa. Nam tử như vậy, mới là phu quân lí tưởng của nàng.
Tô Lương Thần rũ mắt nghĩ.
Cây cao chức lớn, thật không thể chê vào đâu.
Tô Lương Thần hồi thần, liền nhìn thấy Khương Lộc. Mặt nàng lập tức đỏ lên, kéo nha hoàn xoay người rời đi. Khương Lộc có chút vội, mau chóng đuổi theo, chặn trước mặt nàng, vội vàng nói: “Lương Thần, nàng đừng nóng giận, huynh…”
“Lộc biểu ca.” Tô Lương Thần ngẩng mặt lên, đôi mắt hiện lên ánh nước: “Nếu Lộc biểu ca còn xem muội là biểu muội, liền chừa cho muội một chút thanh danh, đừng tìm muội, có được không?”
Khương Lộc biết trong phủ có lời đàm tiếu, cũng biết hôm qua Tô Lương Thần bị lão thái thái gọi đi hỏi chuyện. Hôm qua hắn muốn đi an ủi nàng, nhưng dù sao bây giờ cũng đang ở đầu ngọn sóng, nếu hắn còn xuất hiện, thanh danh của nàng sợ rằng sẽ bị hắn hủy mất. Thấy nàng khóc, Khương Lộc vội vàng cách xa ra một chút, lại sợ nàng chạy đi, liền nói: “Lương Thần, chuyện này là huynh không đúng. Muội yên tâm, huynh sẽ bảo vệ thanh danh của muội, nãi nãi có hỏi huynh cũng sẽ nói là do huynh bắt nạt muội, không liên quan tới muội. Lương Thần, muội đừng tức giận được không? Muội sinh khí trong lòng huynh rất khó chịu.”
Tuy Khương Nhị gia phong lưu, nhưng nam nhân cũng sẽ có lúc bị té nhào*, cưới Diêu thị xong, tính sủng thê cũng không kém Khương Bách Nghiêu là bao. Khương Lộc giống tính Khương Nhị gia, từ đáy lòng yêu thích vị biểu muội này, cũng thật tâm muốn thành thân với nàng.
*beta: cái này tui cũng không biết giải thích sao nữa, đại khái trong trường hợp này chắc mọi người cũng hiểu ha, có ý là dù phong lưu thì cũng sẽ có lúc bị kìm chân lại mà té nhào ấy (có thể là vậy...tui chỉ hiểu theo ý tui thôi….)
Tô Lương Thần biết hắn hổ thẹn, nhíu mày nói: “Cảm ơn Lộc biểu ca, muội còn muốn lên lớp, muội đi trước một bước.” nói xong, liền vội vã chạy về phía Ngọc Thạch đường.
Khương Lộc nhìn bóng dáng yểu điệu ngày càng xa, nhớ đến nước mắt của nàng, lòng đau như kim châm.
Thanh Bình là gã sai vặt của Khương Lộc, cũng hiểu chuyện giữa Khương Lộc và Tô Lương Thần. hắn biểu được tính tình của vị biểu tiểu thư này, dung mạo xuất chúng, hằng ngày hay lui tới với Tam tiểu thư, vì thế sẽ qua lại trước mặt Nhị công tử nhiều hơn, là nam nhân đều sẽ động tâm. Thanh Bình khom lưng nói: “Nhị công tử chớ nóng vội, tiểu thư chẳng qua bận tâm mặt mũi hai bên, nếu bây giờ Nhị công tử cứ đuổi hoài không buông, sợ rằng sẽ dọa người chạy mất.”
Khương Lộc sao có thể không biết đạo lí này, nhưng hắn thực sự không yên tâm. Mỗi ngày hắn đều nhớ đến nàng, buổi tối cũng ngủ không yên.
Thanh Bình nói: “Theo như tiểu nhân nhìn thấy, tóm lại Tô tiểu thư là đang ở nhờ nhà chúng ta, cũng sẽ không rời đi ngay, chờ mọi chuyện qua đi, nhị công tử lại đến. Tiểu cô nương gia mà, thích nhất trang điểm son phấn, nhị công tử tìm đúng cách là được. Nhị công tử si tình, cùng Tô tiểu thư cũng là hai bên tình nguyện, Tô tiểu thư sẽ nhanh chóng quên đi thôi.”
Nghe lời như thế, Khương Lộc yên tâm hơn phần nào. Cũng đúng, Lương Thần cũng yêu thích hắn a. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt Khương Lộc trầm xuống, nhìn Thanh Bình hỏi: “Chuyện này là kẻ không muốn sống nào luyên thuyên? Xem ta có lột da người kia hay không.”
Thanh Bình nói: “Tiểu nhân có tra qua, là nha hoàn bình thường ở viện Lục tiểu thư, tên Hạnh Nhi… Hạnh Nhi nói nhìn thấy nhị công tử và Tô tiểu thư thân thiết, không có đầu óc liền đi nói lung tung, ngài xem…”
Gân xanh trên trán Khương Lộc nổi lên, xiết chặt nắm đấm mạnh mẽ đấm vào cây khô bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “thật là một chủ nhân không có đầu óc, dạy dỗ nha hoàn cũng không có đầu óc.”
•
Rời khỏi Vệ Quốc Công phủ, Lục Tông đưa muội muội Lục Bảo Thiền trở về Vinh Vương phủ, sau đó liền đi đến doanh trại. Thái tử Lục Vân đã chờ ở đó từ lâu. Lục Tông thấy thái tử một thân trang phục cưỡi ngựa, tuổi trẻ nóng tính, anh tư bộc phát, cầm cung tên trong tay, đang chỉnh cung.
Thái tử vừa thấy Lục Tông, liền nhắm mũi tên hướng trước mặt hắn.
Lục Tông sắc mặt không đổi, cung kính hành lễ.
Tay cầm cung tên của Thái tử vẫn chưa hạ xuống, mũi tên chĩa thẳng vào trán Lục Tông, lắp sẵn cung, chỉ cần hắn buông lỏng tay, Lục Tông chắc chắn phải chết. Phía sau, Thái giám thiếp thân của Thái tử là Nguyên Mậu nhìn thấy, bị dọa sợ đổ đầy mồ hôi, chỉ lo Thái tử nhất thời trượt tay, bắn cung ra ngoài. Nhưng Thái tử mỉm cười, ánh mắt thanh minh. hắn nhìn vầng trán quạnh quẽ của Lục Tông, sau đó thu hồi cung, đem cung tên trong tay ném vào lồng ngực Nguyên Mậu.
Nguyên Mậu run lên, vội vàng nâng cung tên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thái tử xoải bước đi qua, vỗ bả vai Lục Tông, nói: “đi, bồi cô cưỡi ngựa.”
Lục Tông khẽ vuốt cằm, đi theo Thái tử ra ngoài.
Hai người rong ruổi một phen, vẫn là Lục Tông thắng hơn Thái tử một bậc. Có lẽ quen thua rồi, hôm nay Thái tử cũng không tỏ vẻ khó chịu, dù sao cũng lớn rồi, trầm ổn hơn còn bé mấy phần. hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía Lục Tông, tùy ý hỏi: “cô đợi ngươi một lúc lâu, người làm gì giờ mới tới?”
Lục Tông đáp: “Thăm bệnh.”
Ngắn gọn sáng tỏ, dường như không muốn nói với hắn nhiều hơn. Thái tử nhìn vầng trán Lục Tông, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, suy đoán: “đi thăm tức phụ?”
Ánh mắt Lục Tông sáng lên, nhìn Thái tử, không phủ nhận.
Thái tử sang sảng cười to, nói: “Nhìn ngươi uy phong lẫm liệt như vậy, sau này thành thân, còn không để tức phụ quản chặt mình sao. Sao? Vẫn là tiểu bánh bao lần trước?” Thái tử cẩn thận nhớ lại, đại khái quá khứ đã trôi qua nhiều năm, có chút không rõ ràng, chỉ nhớ tiểu nữ oa bụ bẫm, nhìn rất đáng yêu. hắn nhìn Lục Tông, trong mắt có chút ước ao, hắn ước ao tự hắn có thể thành thân với cô nương mình thích.
hắn nhìn xa xa, gió thổi áo choàng bay phần phật: “Kỳ thực ta cũng ước được giống như ngươi. cô cũng muốn như ngươi ra chiến trường giết địch, làm chuyện nam nhi nên làm.” hắn thoáng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “... Cũng muốn nuôi dưỡng một cô vợ từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi, mà không phải là những danh môn quý nữ của những quan lại được ứng tuyển vào vị trí Thái tử phi đầy âm u tử khí kia, những cô nương kia, một bữa ăn bao nhiêu cơm, một miếng cơm nhai bao nhiêu lần, rất quy củ. Lục Tông, nếu có thể, cô muốn đổi với ngươi.”
nói xong, Thái tử vung roi ngựa trong tay, “giá” một tiếng, kẹp chặt bụng ngựa chạy ra xa, một người một ngựa, tiểu sái rong ruổi.
Phùng Hoài Viễn cưỡi ngựa đến bên cạnh Lục Tông, nhìn Thái tử cách đó không xa, nói: “Thái tử trẻ tuổi nóng tình, một phen cử chỉ vừa rồi, con đừng để trong lòng.”
Lục Tông nói: “sẽ không. Thái tử không có ý đồ gì xấu, chỉ có chút tranh cường háo thắng.”
Phùng Hoài Viễn gật đầu, cũng rất tán thành.
Tính cách Thái tử rất thẳng thắn, ngay cả Hoàng thượng cũng là một người khoan dung rộng lượng, tuy rằng trước kia có khoảng cách với Vinh Vương, nhưng cũng chưa chân chính làm gì hại đến Vinh Vương phủ, ngược lại vị Hoàng Hậu kia… Quá mức nhỏ nhen. Phùng Hoài Viễn còn nhớ, lúc Lục Tông mười tuổi, thi cưỡi ngựa thắng Thái tử, vị Hoàng Hậu này liền mang lòng oán hận hạ độc thủ, suýt nữa hại cái mạng nhỏ của hắn. Bây giờ Lục Tông lập chiến công, Hoàng thượng nhìn hắn với ánh mắt khác xưa, khen không dứt miệng, chỉ có Hoàng hậu xem hắn như cái đinh trong mắt.
Phùng Hoài Viễn hiểu rõ tính tình cháu ngoại này của mình, là người ngoài lạnh trong nóng, cũng coi như lớn lên cùng Thái tử, sau này Thái tử kế vị, tất nhiên hắn sẽ che chở địa vị vững chắc cho Thái tử, sẽ không có ý nghĩ sợ phiền phức. Chỗ ngồi kia, không phải kẻ nào cũng có thể ngồi lên.
Phùng Hoài Viễn nghĩ Lục Tông đã mười chín, liền nói: “Tuổi con không còn nhỏ, vẫn không có thành thân, đừng bảo học ta nha? Tông nhi, cha con có chút oán ta, sợ ta đưa con đi đến hỏng rồi, không muốn thành thân a.” Chính hắn không phải không muốn thành thân, chỉ là không thành thân được với người muốn thành thân. Nếu trong đầu toàn là người kia, cưới một người khác, cũng chính là phụ lòng đối phương, cũng phụ chính mình.
Quan hệ giữa Phùng Hoài Viễn và Lục Tông như cha con ruột thịt, ở chung lại càng giống anh em kết nghĩa. hắn suy nghĩ một chút, nói: “Đợi thêm một năm nữa.”
Phùng Hoài Viễn hiểu Lục Tông nhất, nghe xong ánh mắt liền sáng lên, nói: “Làm sao? Thích tiểu cô nương nào sao?”
Phùng Hoài Viễn nhìn, thấy lỗ tai Lục Tông đỏ lên, lúc này mới hài lòng cười to, vỗ bờ vai của hắn nói: “Được, cậu ủng hộ con.” Cháu ngoại này của hắn xưa nay trầm ổn hơn nam tử bình thường một chút, bây giờ thanh niên trẻ tuổi, có tiểu cô nương mình thích, thật tốt. Tuổi trẻ thật tốt a.
•
Lục Bảo Thiền trở về Vinh Vương phủ, hơi mất tập trung. Ở hành lang đụng phải Lục Bảo Yên, cũng không như ngày xưa ác ý đối mặt, mà là không để vào mắt, trượt tiếp đi ngang qua. Nàng đi đến viện tử, thấy Vinh Vương, lúc này mới đi tới, kêu một tiếng: “Cha.” Mà nàng cũng không thèm để ý Phan trắc phi đang đứng bên cạnh Vinh Vương.
Vinh Vương thấy nữ nhi bảo bối, trong lòng vui mừng.
Tuy hắn là Vương gia, nhưng cũng thê tử đã chết phu thê tình thâm, hy vọng có thể hưởng thụ cuộc sống gia đình hạnh phúc bình thường, liền yêuthích cách xưng hô “Cha” này, mà không phải hai chữ mạnh mẽ lạnh như băng “Phụ vương”.
Gò má Vinh Vương giương lên nụ cười tươi, vươn tay xoa đầu nhỏ nữ nhi, than thở: “Bất tri bất giác, Thiền nhi của chúng ta đã trở thành Đại cônương.
Phan trắc phi lẳng lặng đứng một bên, nhìn Vinh Vương sủng ái Lục Bảo Thiền như vậy, trong lòng cũng vì nữ nhi nhà mình cảm thấy oan ức. Yên nhi của nàng, hiền lành ngoan ngoãn, mỗi lần nàng oán giận, vẫn là nữ nhi an ủi nàng, nói cái gì mà “ Tỷ tỷ không có mẫu thân rất đáng thương, cha nên sủng ái tỷ ấy nhiều hơn mới đúng.” Đúng, còn nhỏ mất mẫu thân rất đáng thương, nhưng từ khi nàng sinh ra đã là Quận chúa, thân phận cao quý, Yên nhi của nàng gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ, nhưng nàng ta có từng đối xử với Yên nhi như muội muội của mình không?
Phan trắc phi nắm chặt tay áo, nhìn nam nhân bên cạnh, vừa tức giận, lại vừa thất vọng.
Lục Bảo Thiền dựa vào người Vinh Vương, liếc nhìn Phan trắc phi bên cạnh, liền nhớ tới mẫu thân sinh bệnh ngày đó. Tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng rất nhớ chuyện hồi nhỏ. Nương sinh bệnh, nàng ta lại thừa lúc mẫu thân vắng mặt mà chen vào, cướp đi sự sủng ái của cha, lại còn mang thai hài tử. Lục Bảo Thiền nhớ tới mẫu thân hai mắt cay cay, liền nhỏ giọng nói: “Cha, cha bồi Thiền nhi một chút đi.”
Rốt cục cũng trưởng thành rồi.
Trong lòng Vinh Vương trấn định, nếu là hồi còn bé, nữ nhi thấy Phan thị, nhất định sẽ ồn ào không muốn gặp nàng, bây giờ hiểu chuyện, ngược lại rõràng đang làm khó người làm cha là hắn. Vinh Vương nói: “Được, vậy cha đi theo con một lúc.” Vinh Vương nghiêng đầu nhìn Phan trắc phi một chút, nói: “Việc hôn nhân của Tông nhi, ngươi trở về suy nghĩ thật kĩ, nghĩ thêm cách.”
Theo lí thuyết Phan trắc phi là thiếp thất, không có tư cách quản việc hôn nhân của Thể tử, nhưng bây giờ trong phủ không có nữ chủ nhân, chuyện hậu sự những năm nay, đều do một mình Phan trắc phi quản lí. Nhiều năm như vậy, xử lí rất rõ ràng ngay ngắn, không xảy ra sự cố gì.
Phan trắc phi “dạ” một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Vinh Vương và Lục Bảo Thiền ngày càng đi xa.
Vinh Vương chậm rãi đi tới, hỏi: “Xán Xán làm sao? không có chuyện gì chứ?”
Lục Bảo Thiền nói: “Chỉ là bị phong hàn, nữ nhi thấy khí sắc Xán Xán không tệ, xem như không có chuyện gì.”
Như vậy Vinh Vương cũng yên lòng, hắn rất yêu thích hài tử, có một tiểu bối băng thanh ngọc tuyết đáng yêu như vậy, lại nhìn con bé từ nhỏ đến lớn, tất nhiên quan tâm hơn mấy phần. hắn gật đầu nói: “không có chuyện gì thì tốt rồi, Xán Xán từ nhỏ đã rất có phúc, cha nhìn thấy liền yêu thích.”
Lục Bảo Thiền “ân” một tiếng, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: “Vừa rồi cha nói việc hôn nhân của ca ca, là có chuyện gì? Lần trước không phải ca ca đã nói không vội thành thân sao? Nếu cha ép buộc, với tính khí ca ca, chỉ sợ…”
Vinh Vương đáp: “Chuyện hôn nhân đại sự, lời cha mẹ mai mối, hắn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ cưới tức phụ rồi hắn còn có thể lui thân sao?” Vinh Vương rất thương yêu nhi tử, nhưng việc hôn nhân này quả thực làm khó hắn rồi. Lớn tuổi nhường này, cả chỉ biết khua đao múa kiếm, thế nào cũng phải có một người vợ quản hắn.
Lục Bảo Thiền rũ mắt.
Đôi mắt Vinh Vương sáng lên, cúi đầu nhìn nữ nhi, hỏi: “Con hay ở bên cạnh ca ca, lẽ nào lại không để ý ca ca có thích ai hay không? Xưa nay Tông nhi ít nói, chuyện này cũng sẽ không nói với cha, con nói cha nghe xem, có phải ca ca con thích cô nương nào rồi không?”
Lục Bảo Thiền ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn cha, nhớ hôm nay nhìn thấy cảnh đó ở Ngọc Kỳ viện, lại nhớ đến nam tử yêu cười sảng khoái kia. Nàng do dự không quyết định, một lát mới hấp háy môi, nhỏ giọng nói: “Nữ nhi cảm thấy, ca ca… hình như thích Lâm Lang.”
Beta: Mira
Hôm qua như chuồn chuồn lướt, ngoại trừ đụng môi một cái, răng còn suýt va vào nhau. Nếu nói là tư vị gì, thì sẽ giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, ăn tươi nuốt sống, dù biết đó là bảo vật, lại không cảm giác được mùi vị gì.
Hôm nay miệng đối miệng, tuy rằng hai người có chút câu nệ, nhưng thắng ở chỗ bầu không khí, một người bị bệnh, tiểu cô nương nhu nhược đáng yêu, quần áo đơn bạc, lông mày đen nhánh, môi hồng không tô son, bị một đại nam nhân máu nóng ôm vào ngực, nếu không có hành động gì, quả thực là không còn gì để nói.
Khương Lệnh Uyển cảm giác tuy tuổi nàng còn nhỏ, thân thể chưa nảy nở, nhưng so với tiểu cô nương cùng tuổi mà nói, cũng coi như thướt tha yểu điệu, hai tiểu bánh bao trước ngực cũng không nhỏ. Nàng lặng lẽ mở to mắt, thấy Lục Tông nhắm mắt, biểu hiện chăm chú, hôn rất cẩn thận, mi mắt dài đảo qua mặt nàng, có chút ngứa, làm nàng muốn bứt một cái, so sánh xem lông mi ai dài hơn.
Lục Tông hôn miệng nhỏ, ôn nhu mềm mại, dùng sức hôn mấy lần, muốn khắc sâu hơn một chút. Nhưng hắn cũng nhớ rất rõ đây là khuê phòng của nàng, chẳng mấy chốc nha hoàn hầu hạ sẽ đi vào, còn có Khương Dụ và Bảo Thiền.
Cuối cùng Lục Tông hôn một cái, rất nhanh ngẩng đầu lên.
hắn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lệnh Uyển hơi hồng, đôi mắt đầy nước mang theo ý cười nhợt nhạt. Kỳ thực nàng không nắm chắc được nàng và Lục Tông có thể ở chung với nhau hay không, nhưng kiếp trước hai người từng là phu thê, gắn bó keo sơn với nhau. Lục Tông là một đại nam nhân, nam nhân có chuyện mà nam nhân nên làm, về điểm này xưa nay Lục Tông chưa từng hồ đồ, buổi tối không chỉ chăm sóc nàng chu đáo, đến nỗi làm nàng không muốn động đậy, đều là hắn lau rửa cho nàng. Nàng ỷ lại hắn, tin tưởng hắn, nên bây giờ hôn hắn, cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Nếu hắn nghe lời nàng một chút, sau này nàng lại cho hắn hôn, hơn nữa còn mở miệng trước.
Nhưng Lục Tông không biết a.
Nếu như nàng một chút thẹn thùng ngượng ngùng cũng không có, vậy nàng cũng mặt dày quá đi. Khương Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, định tỏ vẻ xấu hổ, liền nghe được thanh âm Lục Bảo Thiền từ bên ngoài truyền đến: “Dì.”
Nương nàng đến a!
Khương Lệnh Uyển biến sắc, vội đẩy Lục Tông một cái: “Huynh đứng sang một bên.” Sau đó oạch một cái chui vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm im.
Ngay sau đó, Chu thị và Lục Bảo Thiền cùng nhau đi vào.
Chu thị nhìn Lục Tông đứng bên cạnh cửa sổ, có chút kinh ngạc, Lục Tông sắc mặt hờ hững kêu: “Dì.”
Chu thị cười cười, sắc mặt như thường: “Tông nhi cũng tới a.” Nàng nhìn toàn phòng, thấy một nha hoàn cũng không có, không khỏi nhíu mày. Còn nữ nhi nàng, nằm trên giường nhỏ, đắp kín chăn hồng, yên lặng, thật ngoan ngoãn. Nàng đi tới, ngồi xuống ghế thêu bên cạnh giường, giơ tay sờ mặt nữ nhi, nói: “Sao mặt đỏ thế này, vẫn còn nóng sao?”
Khương Lệnh Uyển giả vờ lim dim mở mắt ra, mềm mại gọi một tiếng: “Nương.” Sau đó nũng nịu nói: “Nữ nhi không sao, chắc là do nóng quá.”
Chu thị nói: “Vậy thì tốt.”
Nàng liếc mắt nhìn chén thuốc sứ trắng nhỏ để trên bàn gỗ tử đàn ba chân, bưng lên, oán giận nói: “Ca ca con làm việc thật không đáng tin cậy, nương đã dặn dò hắn muốn hắn tận mắt nhìn con uống hết chén thuốc, bây giờ không biết người đã chạy đi đâu. Nhanh, Xán Xán, ngoan ngoãn uống hết thuốc đi con.”
Nhìn chén thuốc đen thui thùi lùi, mùi hơi đắng, Khương Lệnh Uyển đứng dậy, lông mày nhíu lại, có chút ghét bỏ. Đúng lúc này Kim Kết cầm bưng mộtdĩa mứt hoa quả đi vào, Khương Lệnh Uyển liền uống thuốc rồi bỏ mứt hoa quả vào miệng, đôi mắt đầy nước tỏ vẻ oan ức. Thuốc này đắng quá.
Lục Bảo Thiền thấy Khương Lệnh Uyển uống thuốc xong muốn nghỉ ngơi, liền nói: “Vậy...Dì, con cùng ca ca trở về, ngày mai chúng con lại đến thăm Xán Xán.”
Chu thị nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của Lục Bảo Thiền, lại nhìn Lục Tông một cái, nói: “Con thật có tâm.”
Lục Tông và Lục Bảo Thiền nói lời tạm biệt với Chu thị, lúc này mới rời khỏi Ngọc Kỳ viện. Vừa ra ngoài, Lục Bảo Thiền luôn thích nói chuyện cũng không nói lời nào nữa, nàng liếc mắt nhìn ca ca, mày liễu nhíu lại, dường như có tâm sự.
Hai huynh muội đi được nửa đường, liền gặp phải Tô Lương Thần và nha hoàn thiếp thân bên cạnh nàng ta, Đan Quế.
Tô Lương Thần đang đến Ngọc Thạch đường để học tập, đụng phải hơi người trước mắt quả thật có chút kinh hỉ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hai gò má tươi cười khéo léo nói: “Biểu ca và tiểu quận chúa cũng tới, hai người đến thăm Uyển biểu muội sao?”
Lục Bảo Thiền có gặp qua Tô Lương Thần mấy lần. Nàng biết quan hệ giữa Khương Lệnh Uyển và Tô Lương Thần không tốt, Tô Lương Thần này qua lại rất gần với Khương Lệnh Huệ bên chi thứ hai. Nàng biết Khương Lệnh Huệ xảo quyệt ngang ngược thế nào, bản năng không thích, nên cũng khôngcó ấn tượng tốt với Tô Lương Thần. Ca ca nàng anh tư xuất chúng, tự cao tự đại, từ lúc ca ca trở về, những cô nương từng nhìn thấy ca ca kia, đều nghĩ cách để quen thân với nàng. Từng người trước kia né tránh nàng thật xa, bây giờ lại như ba ba dính người. Nàng rất ghét bỏ, nhưng đó là với những vị cô nương ái mộ ca ca, mà vị trước mắt này… Nhìn thấy ca ca cũng chỉ liếc mắt một cái chứ không nhìn thêm nữa, thật là ngạc nhiên.
Nhưng mà hai chữ biểu ca, nàng cũng có thể mở miệng gọi sao?
Nếu đổi lại là những ngày thường, Lục Bảo Thiền còn có thể mở miệng châm chọc một phen, dù sao nàng cũng không phải người đối nghịch với Xán Xán. Nhưng bây giờ quả thật nàng không có tâm trạng gì, trong lòng lộn xộn, chào hỏi xong liền rời đi.
Đan Quế nhìn hai huynh muội đi xa, than thở: “Tiểu thư, Vinh Thế tử thật tuấn tú.”
Tô Lương Thần cong môi nói: “Đúng vậy.” Lục Tông không chỉ có dung mạo xuất sắc, gia thế cũng cao quý, hơn nữa trẻ như vậy đã cùng Phùng tướng quân chinh chiến sa trường, vì Đại Chu lập ra chiến công, là đại tướng mà Phùng Hoài Viễn tỉ mỉ vun đắp, sau này Phùng Hoài Viễn lui xuống vị trí Đại tướng quận, tất nhiên sẽ để Lục Tông kế thừa. Nam tử như vậy, mới là phu quân lí tưởng của nàng.
Tô Lương Thần rũ mắt nghĩ.
Cây cao chức lớn, thật không thể chê vào đâu.
Tô Lương Thần hồi thần, liền nhìn thấy Khương Lộc. Mặt nàng lập tức đỏ lên, kéo nha hoàn xoay người rời đi. Khương Lộc có chút vội, mau chóng đuổi theo, chặn trước mặt nàng, vội vàng nói: “Lương Thần, nàng đừng nóng giận, huynh…”
“Lộc biểu ca.” Tô Lương Thần ngẩng mặt lên, đôi mắt hiện lên ánh nước: “Nếu Lộc biểu ca còn xem muội là biểu muội, liền chừa cho muội một chút thanh danh, đừng tìm muội, có được không?”
Khương Lộc biết trong phủ có lời đàm tiếu, cũng biết hôm qua Tô Lương Thần bị lão thái thái gọi đi hỏi chuyện. Hôm qua hắn muốn đi an ủi nàng, nhưng dù sao bây giờ cũng đang ở đầu ngọn sóng, nếu hắn còn xuất hiện, thanh danh của nàng sợ rằng sẽ bị hắn hủy mất. Thấy nàng khóc, Khương Lộc vội vàng cách xa ra một chút, lại sợ nàng chạy đi, liền nói: “Lương Thần, chuyện này là huynh không đúng. Muội yên tâm, huynh sẽ bảo vệ thanh danh của muội, nãi nãi có hỏi huynh cũng sẽ nói là do huynh bắt nạt muội, không liên quan tới muội. Lương Thần, muội đừng tức giận được không? Muội sinh khí trong lòng huynh rất khó chịu.”
Tuy Khương Nhị gia phong lưu, nhưng nam nhân cũng sẽ có lúc bị té nhào*, cưới Diêu thị xong, tính sủng thê cũng không kém Khương Bách Nghiêu là bao. Khương Lộc giống tính Khương Nhị gia, từ đáy lòng yêu thích vị biểu muội này, cũng thật tâm muốn thành thân với nàng.
*beta: cái này tui cũng không biết giải thích sao nữa, đại khái trong trường hợp này chắc mọi người cũng hiểu ha, có ý là dù phong lưu thì cũng sẽ có lúc bị kìm chân lại mà té nhào ấy (có thể là vậy...tui chỉ hiểu theo ý tui thôi….)
Tô Lương Thần biết hắn hổ thẹn, nhíu mày nói: “Cảm ơn Lộc biểu ca, muội còn muốn lên lớp, muội đi trước một bước.” nói xong, liền vội vã chạy về phía Ngọc Thạch đường.
Khương Lộc nhìn bóng dáng yểu điệu ngày càng xa, nhớ đến nước mắt của nàng, lòng đau như kim châm.
Thanh Bình là gã sai vặt của Khương Lộc, cũng hiểu chuyện giữa Khương Lộc và Tô Lương Thần. hắn biểu được tính tình của vị biểu tiểu thư này, dung mạo xuất chúng, hằng ngày hay lui tới với Tam tiểu thư, vì thế sẽ qua lại trước mặt Nhị công tử nhiều hơn, là nam nhân đều sẽ động tâm. Thanh Bình khom lưng nói: “Nhị công tử chớ nóng vội, tiểu thư chẳng qua bận tâm mặt mũi hai bên, nếu bây giờ Nhị công tử cứ đuổi hoài không buông, sợ rằng sẽ dọa người chạy mất.”
Khương Lộc sao có thể không biết đạo lí này, nhưng hắn thực sự không yên tâm. Mỗi ngày hắn đều nhớ đến nàng, buổi tối cũng ngủ không yên.
Thanh Bình nói: “Theo như tiểu nhân nhìn thấy, tóm lại Tô tiểu thư là đang ở nhờ nhà chúng ta, cũng sẽ không rời đi ngay, chờ mọi chuyện qua đi, nhị công tử lại đến. Tiểu cô nương gia mà, thích nhất trang điểm son phấn, nhị công tử tìm đúng cách là được. Nhị công tử si tình, cùng Tô tiểu thư cũng là hai bên tình nguyện, Tô tiểu thư sẽ nhanh chóng quên đi thôi.”
Nghe lời như thế, Khương Lộc yên tâm hơn phần nào. Cũng đúng, Lương Thần cũng yêu thích hắn a. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt Khương Lộc trầm xuống, nhìn Thanh Bình hỏi: “Chuyện này là kẻ không muốn sống nào luyên thuyên? Xem ta có lột da người kia hay không.”
Thanh Bình nói: “Tiểu nhân có tra qua, là nha hoàn bình thường ở viện Lục tiểu thư, tên Hạnh Nhi… Hạnh Nhi nói nhìn thấy nhị công tử và Tô tiểu thư thân thiết, không có đầu óc liền đi nói lung tung, ngài xem…”
Gân xanh trên trán Khương Lộc nổi lên, xiết chặt nắm đấm mạnh mẽ đấm vào cây khô bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “thật là một chủ nhân không có đầu óc, dạy dỗ nha hoàn cũng không có đầu óc.”
•
Rời khỏi Vệ Quốc Công phủ, Lục Tông đưa muội muội Lục Bảo Thiền trở về Vinh Vương phủ, sau đó liền đi đến doanh trại. Thái tử Lục Vân đã chờ ở đó từ lâu. Lục Tông thấy thái tử một thân trang phục cưỡi ngựa, tuổi trẻ nóng tính, anh tư bộc phát, cầm cung tên trong tay, đang chỉnh cung.
Thái tử vừa thấy Lục Tông, liền nhắm mũi tên hướng trước mặt hắn.
Lục Tông sắc mặt không đổi, cung kính hành lễ.
Tay cầm cung tên của Thái tử vẫn chưa hạ xuống, mũi tên chĩa thẳng vào trán Lục Tông, lắp sẵn cung, chỉ cần hắn buông lỏng tay, Lục Tông chắc chắn phải chết. Phía sau, Thái giám thiếp thân của Thái tử là Nguyên Mậu nhìn thấy, bị dọa sợ đổ đầy mồ hôi, chỉ lo Thái tử nhất thời trượt tay, bắn cung ra ngoài. Nhưng Thái tử mỉm cười, ánh mắt thanh minh. hắn nhìn vầng trán quạnh quẽ của Lục Tông, sau đó thu hồi cung, đem cung tên trong tay ném vào lồng ngực Nguyên Mậu.
Nguyên Mậu run lên, vội vàng nâng cung tên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thái tử xoải bước đi qua, vỗ bả vai Lục Tông, nói: “đi, bồi cô cưỡi ngựa.”
Lục Tông khẽ vuốt cằm, đi theo Thái tử ra ngoài.
Hai người rong ruổi một phen, vẫn là Lục Tông thắng hơn Thái tử một bậc. Có lẽ quen thua rồi, hôm nay Thái tử cũng không tỏ vẻ khó chịu, dù sao cũng lớn rồi, trầm ổn hơn còn bé mấy phần. hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía Lục Tông, tùy ý hỏi: “cô đợi ngươi một lúc lâu, người làm gì giờ mới tới?”
Lục Tông đáp: “Thăm bệnh.”
Ngắn gọn sáng tỏ, dường như không muốn nói với hắn nhiều hơn. Thái tử nhìn vầng trán Lục Tông, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, suy đoán: “đi thăm tức phụ?”
Ánh mắt Lục Tông sáng lên, nhìn Thái tử, không phủ nhận.
Thái tử sang sảng cười to, nói: “Nhìn ngươi uy phong lẫm liệt như vậy, sau này thành thân, còn không để tức phụ quản chặt mình sao. Sao? Vẫn là tiểu bánh bao lần trước?” Thái tử cẩn thận nhớ lại, đại khái quá khứ đã trôi qua nhiều năm, có chút không rõ ràng, chỉ nhớ tiểu nữ oa bụ bẫm, nhìn rất đáng yêu. hắn nhìn Lục Tông, trong mắt có chút ước ao, hắn ước ao tự hắn có thể thành thân với cô nương mình thích.
hắn nhìn xa xa, gió thổi áo choàng bay phần phật: “Kỳ thực ta cũng ước được giống như ngươi. cô cũng muốn như ngươi ra chiến trường giết địch, làm chuyện nam nhi nên làm.” hắn thoáng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “... Cũng muốn nuôi dưỡng một cô vợ từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau già đi, mà không phải là những danh môn quý nữ của những quan lại được ứng tuyển vào vị trí Thái tử phi đầy âm u tử khí kia, những cô nương kia, một bữa ăn bao nhiêu cơm, một miếng cơm nhai bao nhiêu lần, rất quy củ. Lục Tông, nếu có thể, cô muốn đổi với ngươi.”
nói xong, Thái tử vung roi ngựa trong tay, “giá” một tiếng, kẹp chặt bụng ngựa chạy ra xa, một người một ngựa, tiểu sái rong ruổi.
Phùng Hoài Viễn cưỡi ngựa đến bên cạnh Lục Tông, nhìn Thái tử cách đó không xa, nói: “Thái tử trẻ tuổi nóng tình, một phen cử chỉ vừa rồi, con đừng để trong lòng.”
Lục Tông nói: “sẽ không. Thái tử không có ý đồ gì xấu, chỉ có chút tranh cường háo thắng.”
Phùng Hoài Viễn gật đầu, cũng rất tán thành.
Tính cách Thái tử rất thẳng thắn, ngay cả Hoàng thượng cũng là một người khoan dung rộng lượng, tuy rằng trước kia có khoảng cách với Vinh Vương, nhưng cũng chưa chân chính làm gì hại đến Vinh Vương phủ, ngược lại vị Hoàng Hậu kia… Quá mức nhỏ nhen. Phùng Hoài Viễn còn nhớ, lúc Lục Tông mười tuổi, thi cưỡi ngựa thắng Thái tử, vị Hoàng Hậu này liền mang lòng oán hận hạ độc thủ, suýt nữa hại cái mạng nhỏ của hắn. Bây giờ Lục Tông lập chiến công, Hoàng thượng nhìn hắn với ánh mắt khác xưa, khen không dứt miệng, chỉ có Hoàng hậu xem hắn như cái đinh trong mắt.
Phùng Hoài Viễn hiểu rõ tính tình cháu ngoại này của mình, là người ngoài lạnh trong nóng, cũng coi như lớn lên cùng Thái tử, sau này Thái tử kế vị, tất nhiên hắn sẽ che chở địa vị vững chắc cho Thái tử, sẽ không có ý nghĩ sợ phiền phức. Chỗ ngồi kia, không phải kẻ nào cũng có thể ngồi lên.
Phùng Hoài Viễn nghĩ Lục Tông đã mười chín, liền nói: “Tuổi con không còn nhỏ, vẫn không có thành thân, đừng bảo học ta nha? Tông nhi, cha con có chút oán ta, sợ ta đưa con đi đến hỏng rồi, không muốn thành thân a.” Chính hắn không phải không muốn thành thân, chỉ là không thành thân được với người muốn thành thân. Nếu trong đầu toàn là người kia, cưới một người khác, cũng chính là phụ lòng đối phương, cũng phụ chính mình.
Quan hệ giữa Phùng Hoài Viễn và Lục Tông như cha con ruột thịt, ở chung lại càng giống anh em kết nghĩa. hắn suy nghĩ một chút, nói: “Đợi thêm một năm nữa.”
Phùng Hoài Viễn hiểu Lục Tông nhất, nghe xong ánh mắt liền sáng lên, nói: “Làm sao? Thích tiểu cô nương nào sao?”
Phùng Hoài Viễn nhìn, thấy lỗ tai Lục Tông đỏ lên, lúc này mới hài lòng cười to, vỗ bờ vai của hắn nói: “Được, cậu ủng hộ con.” Cháu ngoại này của hắn xưa nay trầm ổn hơn nam tử bình thường một chút, bây giờ thanh niên trẻ tuổi, có tiểu cô nương mình thích, thật tốt. Tuổi trẻ thật tốt a.
•
Lục Bảo Thiền trở về Vinh Vương phủ, hơi mất tập trung. Ở hành lang đụng phải Lục Bảo Yên, cũng không như ngày xưa ác ý đối mặt, mà là không để vào mắt, trượt tiếp đi ngang qua. Nàng đi đến viện tử, thấy Vinh Vương, lúc này mới đi tới, kêu một tiếng: “Cha.” Mà nàng cũng không thèm để ý Phan trắc phi đang đứng bên cạnh Vinh Vương.
Vinh Vương thấy nữ nhi bảo bối, trong lòng vui mừng.
Tuy hắn là Vương gia, nhưng cũng thê tử đã chết phu thê tình thâm, hy vọng có thể hưởng thụ cuộc sống gia đình hạnh phúc bình thường, liền yêuthích cách xưng hô “Cha” này, mà không phải hai chữ mạnh mẽ lạnh như băng “Phụ vương”.
Gò má Vinh Vương giương lên nụ cười tươi, vươn tay xoa đầu nhỏ nữ nhi, than thở: “Bất tri bất giác, Thiền nhi của chúng ta đã trở thành Đại cônương.
Phan trắc phi lẳng lặng đứng một bên, nhìn Vinh Vương sủng ái Lục Bảo Thiền như vậy, trong lòng cũng vì nữ nhi nhà mình cảm thấy oan ức. Yên nhi của nàng, hiền lành ngoan ngoãn, mỗi lần nàng oán giận, vẫn là nữ nhi an ủi nàng, nói cái gì mà “ Tỷ tỷ không có mẫu thân rất đáng thương, cha nên sủng ái tỷ ấy nhiều hơn mới đúng.” Đúng, còn nhỏ mất mẫu thân rất đáng thương, nhưng từ khi nàng sinh ra đã là Quận chúa, thân phận cao quý, Yên nhi của nàng gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ, nhưng nàng ta có từng đối xử với Yên nhi như muội muội của mình không?
Phan trắc phi nắm chặt tay áo, nhìn nam nhân bên cạnh, vừa tức giận, lại vừa thất vọng.
Lục Bảo Thiền dựa vào người Vinh Vương, liếc nhìn Phan trắc phi bên cạnh, liền nhớ tới mẫu thân sinh bệnh ngày đó. Tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng rất nhớ chuyện hồi nhỏ. Nương sinh bệnh, nàng ta lại thừa lúc mẫu thân vắng mặt mà chen vào, cướp đi sự sủng ái của cha, lại còn mang thai hài tử. Lục Bảo Thiền nhớ tới mẫu thân hai mắt cay cay, liền nhỏ giọng nói: “Cha, cha bồi Thiền nhi một chút đi.”
Rốt cục cũng trưởng thành rồi.
Trong lòng Vinh Vương trấn định, nếu là hồi còn bé, nữ nhi thấy Phan thị, nhất định sẽ ồn ào không muốn gặp nàng, bây giờ hiểu chuyện, ngược lại rõràng đang làm khó người làm cha là hắn. Vinh Vương nói: “Được, vậy cha đi theo con một lúc.” Vinh Vương nghiêng đầu nhìn Phan trắc phi một chút, nói: “Việc hôn nhân của Tông nhi, ngươi trở về suy nghĩ thật kĩ, nghĩ thêm cách.”
Theo lí thuyết Phan trắc phi là thiếp thất, không có tư cách quản việc hôn nhân của Thể tử, nhưng bây giờ trong phủ không có nữ chủ nhân, chuyện hậu sự những năm nay, đều do một mình Phan trắc phi quản lí. Nhiều năm như vậy, xử lí rất rõ ràng ngay ngắn, không xảy ra sự cố gì.
Phan trắc phi “dạ” một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Vinh Vương và Lục Bảo Thiền ngày càng đi xa.
Vinh Vương chậm rãi đi tới, hỏi: “Xán Xán làm sao? không có chuyện gì chứ?”
Lục Bảo Thiền nói: “Chỉ là bị phong hàn, nữ nhi thấy khí sắc Xán Xán không tệ, xem như không có chuyện gì.”
Như vậy Vinh Vương cũng yên lòng, hắn rất yêu thích hài tử, có một tiểu bối băng thanh ngọc tuyết đáng yêu như vậy, lại nhìn con bé từ nhỏ đến lớn, tất nhiên quan tâm hơn mấy phần. hắn gật đầu nói: “không có chuyện gì thì tốt rồi, Xán Xán từ nhỏ đã rất có phúc, cha nhìn thấy liền yêu thích.”
Lục Bảo Thiền “ân” một tiếng, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: “Vừa rồi cha nói việc hôn nhân của ca ca, là có chuyện gì? Lần trước không phải ca ca đã nói không vội thành thân sao? Nếu cha ép buộc, với tính khí ca ca, chỉ sợ…”
Vinh Vương đáp: “Chuyện hôn nhân đại sự, lời cha mẹ mai mối, hắn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ cưới tức phụ rồi hắn còn có thể lui thân sao?” Vinh Vương rất thương yêu nhi tử, nhưng việc hôn nhân này quả thực làm khó hắn rồi. Lớn tuổi nhường này, cả chỉ biết khua đao múa kiếm, thế nào cũng phải có một người vợ quản hắn.
Lục Bảo Thiền rũ mắt.
Đôi mắt Vinh Vương sáng lên, cúi đầu nhìn nữ nhi, hỏi: “Con hay ở bên cạnh ca ca, lẽ nào lại không để ý ca ca có thích ai hay không? Xưa nay Tông nhi ít nói, chuyện này cũng sẽ không nói với cha, con nói cha nghe xem, có phải ca ca con thích cô nương nào rồi không?”
Lục Bảo Thiền ngẩn người, nàng ngẩng đầu nhìn cha, nhớ hôm nay nhìn thấy cảnh đó ở Ngọc Kỳ viện, lại nhớ đến nam tử yêu cười sảng khoái kia. Nàng do dự không quyết định, một lát mới hấp háy môi, nhỏ giọng nói: “Nữ nhi cảm thấy, ca ca… hình như thích Lâm Lang.”
Bình luận truyện