Mộ Hàn Trọng

Chương 72: Điện hạ



Mưa to tầm tả như trút nước, sơn đạo một mảnh lầy lội. Một chiếc xe ngựa vội vàng chạy đi trong cơn mưa, hắc y nhân đánh xe vững vàng ngồi phía trên càng xe, miệng ngậm một cọng cỏ, nhẹ giọng hừ cười, cho dù bị mưa to giội mạnh vào người, bộ dáng vẫn nhàn nhã thích ý. 

Đột nhiên, người đánh xe thu lại dây cương, tuấn mã liền ngừng lại. Hắn xoay người chui vào bên trong xe ngựa. 

Bên trong xe ngựa khá rộng rãi, đồ vật bố trí đơn giản, dưới sàn trải thảm lông, trên sàn đặt một cái ấm lô, một bàn trà, cùng một nhuyễn tháp. 

Phía trên nhuyễn tháp, một người nam tử cao lớn đang nằm, vẫn còn đang mê man. Trên cái trán lộ ra bên ngoài chăn, băng bó một lớp vải trắng, máu đỏ mơ hồ nhiễm ướt lớp vải. 

Người đánh xe cởi xuống áo tơi [áo mưa bằng lá cây] ném ra ngoài càng xe, lúc này mới đi đến gần nhuyễn tháp, đưa ngón tay thử thử độ ấm trên trán nam tử, từ trong góc lấy qua thuốc trị thương, nắm giữ cằm của nam tử, đem viên thuốc uy vào. Làm xong hết thảy, hắc y nhân lại đi ra, tiếp tục đánh xe. 

Nam Khiếu Hoàn mở hai mắt, đập vào mắt chính là đỉnh xe ngựa đang không ngừng lắc lư. 

Giật mình sửng sốt trong phút chốc, y thử nhớ lại tình hình trước đó, nhưng trong đầu chỉ mới hiện lên chút tàn ảnh, liền bắt đầu đau nhói lên. 

Sau đó, xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Rèm cửa bị xốc lên, một người tiến vào. 

Nam Khiếu Hoàn nghe được thanh âm, nỗ lực quay đầu hướng người tới nhìn lại. 

“Ngươi tỉnh rồi? … Đến, uống nước.” 

Khóe miệng nam tử kia mang theo nụ cười thản nhiên, thế nhưng nét kinh ngạc cùng vài tia ngoài ý muốn xẹt nhanh qua trên mặt người nọ, lại bị Nam Khiếu Hoàn thu vào đáy mắt. Trong lòng vừa động, Nam Khiếu Hoàn còn chưa kịp phản ứng, nam tử kia thập phần thuần thục đã đem y nâng dậy, một chén nước liền đưa tới bên môi y. 

Uống vào mấy ngụm nước, Nam Khiếu Hoàn rốt cục cũng lấy lại được chút thanh âm, nhìn người nọ đem chén nước cất kỹ, liền mở miệng nói: “… La chỉ huy sứ.” 

“Ân?” La Thanh Lăng quay đầu lại, ném qua ánh mắt nghi vấn. 

Tiếng nói khàn khàn, thanh âm cũng thập phần mỏng manh, Nam Khiếu Hoàn ho khan vài tiếng, tiếp tục hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?” 

Hai mắt Nam Khiếu Hoàn nhìn chằm chằm La Thanh Lăng, đại não đang đem từng sự việc trước khi hôn mê quy tụ trở về… Là La Thanh Lăng cứu y không thể nghi ngờ, thanh âm cuối cùng y nghe thấy chính là của hắn… Đốt Tâm Chưởng gây cho y nội thương thập phần nghiêm trọng, kinh mạch toàn thân đều bị hao tổn… Y thử tụ lại nội lực, lập tức, toàn thân cao thấp liền truyền đến đau đớn. 

La Thanh Lăng vội vàng tới gần, một phen vạch ra tấm chăn trên người Nam Khiếu Hoàn. Liền thấy dưới lớp băng vải bao trùm gần như toàn thân y, nhiều chỗ đang đồng loạt tuông máu… 

“Tay phải của ngươi gãy xương, ta đã tìm người xem qua cho ngươi, trong mấy ngày này ngươi chú ý một chút. Mặt khác, không nên vận động chân khí… Đốt Tâm Chưởng kia vô cùng lợi hại…” Trong nháy mắt, băng vải màu trắng lại bị máu nhiễm đỏ, La Thanh Lăng từ trong hòm thuốc bên cạnh lấy ra thuốc trị thương cùng băng vải mới, một bên cởi bỏ băng vải trên người Nam Khiếu Hoàn, một bên giảng đạo, “Nội thương của ngươi đã nghiêm trọng đến mức nào, trước mắt ta còn không rõ lắm…” 

“Ngươi muốn đi đâu?” 

Nam Khiếu Hoàn nhìn hắn cúi đầu ở trước người mình vội vàng thay băng vải mới, nhưng con ngươi đen trong mắt y lại không mang theo một tia cảm kích, thậm chí khẩu khí cũng lạnh thêm vài phần. 

Nghe lời này, thân mình La Thanh Lăng giật giật, động tác dưới tay ngừng lại: “Quay về Huyền Kinh.” 

“Quay về kinh?!” 

Cho dù vừa rồi đã phát hiện điểm cổ quái trên người La Thanh Lăng, nhưng khi Nam Khiếu Hoàn nghe thấy đáp án này, vẫn là kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa liền từ nhuyễn tháp đứng bật dậy. 

“Mưa to đường không dễ đi, tốc độ chậm không ít.” Hai tròng mắt La Thanh Lăng bình tĩnh vô ba, giống như đang nói một chuyện gì đó rất đương nhiên, hắn lại cúi đầu, ‘Xoát’ một tiếng tháo xuống băng vải trên cánh tay phải Nam Khiếu Hoàn, “Phỏng chừng điện hạ đã chờ đến sốt ruột, mấy ngày kế tiếp chúng ta nên tăng nhanh tốc độ.” 

“…” Nội tâm Nam Khiếu Hoàn trầm xuống, tay trái nhanh như chớp, lập tức muốn bắt lấy cổ tay La Thanh Lăng. 

“Ba” một tiếng, tay còn lại của La Thanh Lăng liền chế trụ tay trái Nam Khiếu Hoàn. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt tuấn lãng đối diện Nam Khiếu Hoàn đột nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy, chính là Võ Tấn Vương điện hạ.” 

Thạch Nguyên thành ở Mạc Bắc. 

Mưa to kéo dài hai ngày rốt cục chấm dứt, Thiểm Kỵ phái đi trước đó rốt cục cũng xuất hiện trước mắt binh lính thủ thành. 

“Mau, mau đi thông báo tướng quân, bọn họ đã trở lại!” 

Câu lệnh vừa nói ra, tiếng hoan hô vui sướng nháy mắt như thủy triều lan tràn khắp hàng nghìn binh lính. Niềm vui to lớn này cũng rất nhanh được thân binh truyền tới chỗ Vu Diệp. 

Trường thương như rừng, hai trăm Thiểm Kỵ lặng im đứng trong gió lạnh buổi sáng sớm. Khôi giáp phủ đầy bụi đất, nhưng trên vẻ mặt từng người, đều cho thấy bọn họ đã có một trận đường trở về thập phần thuận lợi. Ánh mắt Vu Diệp theo trên người bọn họ nhất nhất lướt qua, đợi khi nhìn tới người cuối cùng, ý cười trên khóe miệng liền có chút đình trệ: “Ai có thể nói cho ta biết, La chỉ huy sứ đâu?” 

Một kỵ binh đứng đối diện hắn lập tức hành lễ, tiến lên vài bước, ôm quyền đáp: “Hai ngày trước, chúng ta ở nơi gieo hẹn bên ngoài Vô Hạp thành chờ Nam thị vệ. Qua giờ Tý, lại chưa thấy bọn họ. Chỉ huy sứ hạ lệnh cho thuộc hạ dẫn quân đi trước, hắn trở lại trong thành…” 

Theo từng câu từng chữ kỵ binh nói ra, nụ cười trên môi Vu Diệp cũng dần dần biến mất. 

“Suốt hai ngày sau, không có bất cứ tin tức gì của bọn họ?” 

“… Vâng.” Kỵ binh khẽ ngẩng đầu, trên gương mặt tuổi trẻ là vẻ lo lắng không thể che dấu. 

Mộ Vân Tiêu đứng ở phía sau Vu Diệp, mi dài khẽ động, ánh mắt rơi xuống trên người Vu Diệp. 

Sáng sớm gió to thổi bay vạt áo màu trắng của Vu Diệp, hàn ý từ bốn phương tám hướng kéo đến, đại não Vu Diệp trống rỗng, cứ như vậy trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể cử động, thẳng đến khi Mộ Vân Tiêu tiến lên: “Hàn Trọng.” 

“… Tướng quân, đây là Nam thị vệ và La chỉ huy sứ bảo thuộc hạ giao cho ngài.” Kỵ binh tuổi trẻ từ trong khôi giáp lấy ra túi hành trang màu đen, đưa qua. 

Vu Diệp tiếp nhận, sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở ra. 

Trong hành trang là một sấp giấy, được dây nhỏ buộc chặt lại. Vu Diệp tháo ra dây nhỏ. 

Từng chữ tinh tế, chi chít, phân loại rõ ràng, ghi chép lại cách phân bố quân phòng thủ ở Nhứ Châu thập phần tường tận. Dưới góc trái mỗi tờ giấy, đều được đánh số trang bằng bút chu sa. Đủ để nhìn ra người viết bản ghi chép này đã dành rất nhiều tâm tư cho nó. 

Vu Diệp bỗng nhiên cảm thấy thứ trong tay mình vô cùng nặng nề, tay run lên, thiếu chút nữa cầm không vững. 

“… Trước đó thuộc hạ đã phái người cải trang trà trộn vào Vô Hạp thành… Nghe nói, Tín Thế Tĩnh bị thích khách giết chết… Ngay cả Phong Kỳ cũng bị thích khách đánh trọng thương…” Kỵ binh tuổi trẻ là số ít người biết rõ sự việc trong số hai trăm người, sau khi đưa ra hành trang, lại thấp giọng báo cáo, “Nam thị vệ đã thành công hoàn thành nhiệm vụ… Có chỉ huy sứ ở đó, cho dù trên đường có gặp chút trở ngại, nhưng chắc hẳn cũng sẽ thực nhanh trở về. Tướng quân… Đừng quá mức… Lo lắng…” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm cũng càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên ngay cả chính hắn cũng không tin những lời bản thân mình nói. 

Ám sát, phần lớn đều là lợi dụng mục tiêu không cẩn thận để lộ sơ hở để hoàn thành nhiệm vụ. Một khi tình huống phát sinh dị biến, bị người phát hiện, thì việc an toàn trở ra là thập phần khó khăn. Chớ nói chi là đang ở trong địa bàn của kẻ địch, bị hàng vạn hàng nghìn quân mã vây quanh… 

Một chút tin tức đều không có giống như hiện tại, kết quả… Đã không cần nói cũng biết. 

Càng suy nghĩ, đau đớn nơi ngực trái càng thêm kịch liệt. Vu diệp chỉ cảm thấy máu huyết trong cơ thể đều đang bắt đầu nghịch lưu, giống như bị lửa thiêu… Tình tự không thể gọi tên không thể phát tiết phô thiên cái địa kéo đến che phủ toàn bộ đầu óc hắn… 

Run rẩy từ đầu ngón tay, không thể khống chế rất nhanh lan tràn tới toàn thân, rét lẹnh từ trong xương tủy nháy mắt bao phủ trái tim, nóng lạnh đan xen, giống như vạn nghĩ phệ tâm [ngàn con kiến cắn vào tim], đau nhức khó nhịn. 

Thân thể Vu Diệp đột nhiên run mạnh một cái, trước mắt mơ hồ, bóng người trong tầm nhìn không ngừng lay động, nháy mắt, hết thảy âm thanh xung quanh đều giống như đang dần dần đi xa. 

Cổ họng tinh ngọt, Vu Diệp té ngã trên mặt đất. 



“Diệp.” Nghe được tiếng bước chân, Tạ Thiên ngồi bên ngoài phòng bệnh đứng lên, cậu ngày xưa luôn rất chú trọng dáng vẻ lúc này lại không chút giữ hình tượng xông ra, trên tây trang tối màu dính đầy vết máu. 

Vu Diệp hít một hơi thật sâu, mới giương mắt hỏi: “Tình huống thế nào?” 

“Mới vừa truyền dịch xong.” Tạ Thiên thấp thở dài, xoay người đi ở phía trước, đẩy ra cửa phòng đóng chặt. 

Trong phòng, nắng chiều ấm áp từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu rọi vào, có thể thấy rõ những hạt bụi li ti trong không khí. 

Nam tử trên giường bệnh thập phần gầy yếu, màu da từng rất khỏe mạnh đã biến thành màu trắng bệch suy yếu. 

Vu Diệp ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, vươn tay xoa trán nam tử. 

Nhớ lại ngày hai người quen biết, người này kiêu ngạo nở nụ cười, một cái nắm tay ngay sau đó liền cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt. Hắn đã nhìn thấy vô số nét mặt từ giả tạo cho đến thật tâm của người nam nhân này, nhưng lại không nghĩ tới sẽ có một ngày, ở tại đây, nhìn thấy y im lặng như thế. 

Trong tầm mắt, lông mi của nam tử nhẹ giật giật. 

Vu Diệp ngừng thở. 

Nam tử chậm rãi mở mắt, đồng thời, thanh âm mỏng manh khàn khàn vang lên: “… Diệp?” 

Vu Diệp nắm tay y, vội vàng kề sát người tới, vừa định gọi tên của y, tầm mắt của nam tử liền nhìn thẳng hắn. 

Vu Diệp chấn động mạnh! 

Cặp mắt vốn màu xanh biếc quen thuộc, lúc này nhưng lại biến thành màu đen? 

Trong lòng hắn chẳng biết tại sao liền đau nhói tê rần, lại chuyển tầm mắt, theo bản năng giương mắt nhìn lên. 

Chỉ thấy không gian xung quanh không biết từ khi nào đã biến thành một mảnh tối đen, bàn tay nắm trong tay kia, cũng trở nên lạnh thấu xương. 

Hắn cúi đầu. 

Nam tử nằm dưới đất đầy người đều là máu, hắc y rách mướp, nằm trên đống lá khô, xung quanh là tầng tầng thi thể. 

Y cứ như vậy nằm bất động, lồng ngực không hề phập phồng, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn có vết máu. 

Lạnh lẽo. 

Không có một tia độ ấm. 

—— Khiếu Hoàn!! 

Vu Diệp mạnh mở hai mắt. 

“Chủ thượng!” Ỷ Lôi canh giữ ở bên cạnh vẫn luôn nhìn Vu Diệp, thấy hắn mở mắt, kinh hỉ kêu lên. 

“…” Vu Diệp nhìn chằm chằm màn giường. 

Ỷ Lôi vội vàng lấy qua chén dược vừa mới nấu xong, dùng thìa khuấy: “Chủ thượng ngài đột nhiên phát tán Di Tình, may mắn lúc đó có Tiêu công tử ở ngay bên cạnh. Nếu không…” 

“Có… Bất cứ tin tức gì không?” Vu Diệp nhắm mắt lại, đột nhiên cắt lời, thấp giọng hỏi. 

“…” Ỷ Lôi không nói lời nào, ánh mắt buồn bả chuyển qua một bên. 

Sau một lúc lâu, mới châm chước mở miệng: “… Người Ngô ngu hầu phái đến Vô Hạp thành truyền về tin tức. Nói bọn họ ở trong cánh rừng phía Tây Nam cách thành một trăm dặm phát hiện đầu của Tín Thế Tĩnh… Thế nhưng… Không nhìn thấy Khiếu Hoàn…” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện