Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 97: Hán Vệ xung đột (hạ)



Từng cây đuốc từ ngoài tường vây ném vào Thiên hộ sở, hiển nhiên mục đích của các phiên tử là muốn đốt nhà Thiên hộ sở, khiến Tần Kham bọn họ chết cháy ở bên trong.

Trong viện rất hỗn loạn, các lực sĩ Giáo úy thủ hạ hoang mang bỏ chạy, cố gắng kiềm chế sợ hãi trong lòng, dập hoặc là ném ra từng cây đuốc. Những năm gần đây Hán Vệ xung đột lớn nhỏ không ngừng, nhưng quy mô tới cả hơn một ngàn người như hôm nay thì đúng là hiếm thấy, các Giáo úy và lực sĩ chưa bao giờ thấy trường hợp lớn thế này cũng hoảng.

Trong viện ước chừng có hơn hai trăm thủ hạ, chỉ có hai mươi mấy người bọn Đinh Thuận từ Nam Kinh tới là trấn định, bọn họ đều là lão bộ hạ của Tần Kham, lúc trước khi Sùng Minh kháng Oa, Tần Kham cùng bọn họ đều là đốc chiến đội, áp bên trận thế Minh quân hơn ngàn người từng bước chống lại giặc Oa, sau khi Minh quân tan tác, lại tự mình cầm lấy trường thương, dưới sự dẫn dắt của Tần Kham cùng giặc Oa liều chết, hơn hai mươi người này đã tự mình kinh lịch qua chiến tranh chân chính, loại công kích như du côn kéo bè kéo lũ đánh nhau đêm nay đối với bọn họ mà nói thì tất nhiên là gặp sư phụ.

Tiếng chửi bậy của phiên tử Bên ngoài càng lúc càng lớn, bọn họ đã dựng thang người, ý đồ vượt qua tường vây, bị Đinh Thuận dẫn theo thủ hạ dùng côn bổng đánh cho quay lại, hết tốp này đến tốp khác, bên ngoài tường vây biển người đông nghịt, vô số cây đuốc chói mắt, không khí trong Thiên hộ sở càng trầm trọng, mọi người đều minh bạch, chống cự không lâu nữa, các phiên tử sẽ vào được, khi đó kết cục của Tần Thiên hộ...

Khi đang rối ren, mọi người mắt đều bất giác nhìn chằm chằm vào Tần Kham mặt không biểu tình giữa sân.

Đỗ Yên không nói gì, cúi đầu vội vàng dập đuốc, mắt đỏ ửng, cắn răng không cho nước mắt rơi xuống. Hai tiểu la lị cũng hoảng rồi, vừa khóc vừa dập đuốc, từ thấp giọng khóc nức nở chậm rãi biến thành gào khóc.

Ngay cả tiểu cô nương cũng nhìn ra đêm nay mọi người đã lâm vào tuyệt cảnh, các nàng quá nhỏ, chưa kinh lịch qua những việc này, rốt cuộc vẫn sợ quá mà khóc.

Thật lâu sau, Đỗ Yên ra sức cắn răng một cái nói: "Tần Kham, ta đi mở một đường máu, để Đinh Thuận bọn họ che cho ngươi chạy."

Liên Nguyệt Liên Tinh cũng gật đầu: "Lão gia chạy mau, chúng ta và chủ mẫu giúp ngươi... Giúp ngươi đánh nhau, hu hu."

Để chứng minh quyết tâm, các nàng vừa khóc vừa giơ quyền đầu lên, bộ dạng vừa đáng yêu vừa khiến ta đau lòng.

Tần Kham hừ lạnh: "Một đại nam nhân như ta không bảo vệ được gia đình, còn để thê tử bảo vệ ngược lại ta, cho dù đêm nay ta có thể chạy, thì sau này còn mặt mũi mà sống không?"

Đỗ Yên trừng mắt lê, cả giận nói: "Lúc này ngươi còn nói cái gì mặt mũi nam nhân? Ngươi là tướng công của ta, chỉ có ngươi còn sống mới có cơ hội báo thù cho chúng ta, ngươi nếu không còn, một phụ đạo nhân gia như ta trừ đánh đánh giết giết ra thì còn có thể làm gì? Đi mau, nơi này không giữ được lâu nữa đâu!"

"Nếu không giữ được, vậy chuyển thủ thành công, phòng thủ tốt nhất là chủ động công kích." Trong mắt Tần Kham ánh ra quang mang khác thường.

" Chuyển thủ thành công?" Đỗ Yên tức giận tới mỉm cười: "Bên ngoài có hơn một ngàn người, chúng ta chỉ có hơn hai trăm người, ngươi công thế nào?"

Tần Kham ngửa đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, cười: "Chuyện đã ầm ĩ tới nước này, cũng chỉ có thể phóng tay làm lớn một hồi, ta muốn kéo đám người đang ngồi bên cạnh xem cờ phải vào trong bàn cờ, nếu đã ầm ĩ thì làm cho long trời lở đất luôn đi."

Đỗ Yên nghi hoặc nhìn hắn.

"Nương tử, có chuyện này phải nhờ nàng hỗ trợ, việc này quan hệ tới sinh tử của nàng và ta, nàng nhất định phải hết sức." Tần Kham thấp giọng nói: "Phiên tử ngoài tường vậy nàng và Đinh Thuận kéo mấy chục tên vào rồi đánh ngất đi, chọn ba mươi bốn mươi tên thủ hạ đáng tin thay quần áo của phiên tử, nhân lúc loạn đi ra ngoài, sau đó..."

************************************************** *********

Buổi đêm Kinh sư xuất hiện tiếng động lớn khác thường, một số nha môn và phủ đệ đại thần thì lại xuất hiện vẻ lặng im khác thường.

Trong Cẩm Y vệ Bắc trấn phủ ti đèn đuốc sáng trưng, ở bốn cột trong đại đường treo bốn ngọn đèn lồng, mấy người trong nội đường thì sắc mặt bị đèn đuốc chiếu cho âm u lành lạnh.

Mưu Bân cầm chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm rồi nói: "Lão chó thiến Vương Nhạc thực sự dám xuống tay, Thiên hộ sở nội thành bị phiên cẩu chật như nêm cối, chỗ Tần Kham xem ra không chống đỡ được bao lâu nữa, chư vị thấy thế nào?"

Cẩm Y vệ chỉ huy Đồng Tri Lý Tế Thâm thở dài: "Đám sát tài đó thật sự là vô pháp vô thiên, bọn họ chẳng lẽ không sợ bệ hạ và nội các giáng tội sao?"

Mưu Bân cười lạnh lùng: "Vương Nhạc nếu dám làm như vậy, nhất định đã chuẩn bị hậu thủ, trước mặt bệ hạ chắc đã có lý do thiên y vô phùng, tách Đông Hán ra, nhường một nước là cả bàn cờ bị động, Cẩm Y vệ chúng ta đã thua một bước."

Chỉ huy thiêm sự Triệu Năng nói: "Mưu soái, hiện tại các phiên tử vây công Thiên hộ sở nội thành càng lúc càng nhiều, mắt thấy sắp phá cửa mà vào, Tần Kham tất không may mắn, việc này chẳng lẽ chúng ta mặc kệ à?"

Sắc mặt Mưu Bân càng âm trầm thêm mấy phần: "Rút giây động rừng, ta nếu phát động mọi người giúp Tần Kham, toàn bộ kinh sư sẽ lộn xộn, khi đó bệ hạ trách tội, chúng ta ai gánh tội danh này?"

Mọi người nghe vậy thì đều im lặng.

Hiển nhiên, tội danh này quá lớn, bọn họ không gánh nổi, lại càng không nguyện ý gánh.

Trong Chuyện này, phải có người làm vật hi sinh.

Ánh mắt Mưu Bân nhìn ra ngoài đại đường, xa xa hồng quang đầy trời, giống như ánh nắng chiều.

Mưu Bân thở dài, ánh mắt rất phức tạp: "Ngoài ta thì không có ai, thực sự không thể không làm."

Ti lễ giám phía bắc Cấm cung, tối nay đèn đuốc cũng sáng trưng.

Thủ lĩnh tối cao của thái giám Cung đình đó là ti lễ giám chưởng ấn, chính vụ quốc sự thiên hạ do nội các phiếu nghĩ, đưa vào nội cung, hoàng đế tự mình ngự phê bản tấu trọng yếu, những bản tấu còn lại thì hoàng đế một mình xử lý không hết, vì thế quyền phê hồng sẽ do thái giám chưởng ấn, thái giám nắm giữ đại quyền phê hồng, có thể nói là quyền khuynh triều dã, là đệ nhất nhân của cung đình, tục xưng "Nội tướng"

Thái giám chưởng ấn ti lễ giám đời này họ tiêu, tên Kính.

Tiêu Kính có thể nói là nguyên lão bốn triều, trong năm Thiên Thuận đã vào cung, trải qua mấy đời đế vương, một thân nhún nhường kính cẩn nghe theo, ôn lương hiền lành, là người trung hậu hiếm thấy trong thái giám các đời, rất được đế vương mấy đời tin dùng.

Đông Hán Vương Nhạc mặc dù cũng là nguyên lão bốn triều, nhưng ở trong ti lễ giám chỉ xếp số ba, nhân vật số hai trong thái giám cầm bút, luận về quyền thế uy vọng thì ở trước mặt Tiêu Kính vẫn phải thõng tay nghe lệnh.

Noãn phòng Ti lễ giám rất ấm, mấy vị thái giám đều là người lớn tuổi, thân thể lại có chỗ thiếu hụt, không chịu nổi cá lạnh, tiểu hoạn quan phía dưới đốt lò nóng hầm hập, tận tâm hết sức nịnh bợ mấy vị lão tổ tông.

Sắc mặt của Tiêu Kính không tốt lắm, lão năm nay sáu mươi sáu tuổi, quyền thế khuynh dã lâu ngày, dưỡng thành khí chất không giận tự uy, khi mặt không biểu tình, ngay cả Vương Nhạc kinh nghiệm sóng gió cũng không nhịn được mà trong lòng phát run.

" Bọn nhãi Phía dưới làm gì thế? Nửa đêm nửa hôm rồi còn ầm ĩ cá gì?" Tiêu Kính lạnh lùng nói.

Vương Nhạc nặn ra khuôn mặt tươi cười, cẩn thận nói: "Làm phiền sự thanh tĩnh của Tiêu công, bọn nhãi phía dưới đúng là tội đáng chết vạn lần, kỳ thật, vẫn là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của Hán Vệ, nô tỳ đều không dám nói ra, sợ ngài trách nô tỳ không có tiền đồ."

Tiêu Kính nhìn Vương Nhạc, nghiêm mặt nói: "Tạp gia không hỏi mấy chi tiết chó má trong đây, chỉ bảo ngươi đừng có làm lớn chuyện, nếu không tự ngươi nhận phạt ở chỗ bệ hạ đi."

Trán Vương Nhạc túa mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu liên tục gật đầu: "Vâng, vâng, tuyệt đối sẽ không làm lớn, tên gia hỏa Mưu Bân đó có tính tình thế nào thì ngài cũng biết mà, hắn không có lá gan lớn như vậy đâu."

Tiêu Kính cúi đầu tiếp tục lật xem sớ, qua một hồi lâu, như có ám chỉ: "Đông Hán các ngươi càng lúc càng ương ngạnh, cẩn thận ngày nào đó té ngã, Tạp gia không đỡ được đâu."

Một câu gõ nhẹ, nhưng lọt vào tai Vương Nhạc thì như tiếng sét đánh, Vương Nhạc sắc mặt trắng nhợt, còn chưa kịp nói gì thì thấy một tiểu hoạn quan thần sắc kinh hoàng bước vào.

"Hai vị lão tổ tông, đại sự không ổn rồi."

Vương Nhạc trong lòng căng thẳng: "Làm sao vậy? Hoang mang rối loạn như thế còn ra thể thống gì."

" Cẩm Y vệ.... Năm Cẩm Y vệ Thiên hộ Nội thành..."

" Nói rõ ràng ra đi, bằng không dùng gậy đánh chết tên tiểu hỗn trướng ngươi." Nhắc tới Cẩm Y vệ, Vương Nhạc cũng có chút nóng nảy.

"Vâng, năm Cẩm Y vệ Thiên hộ sở nội thành toàn bộ xuất động, giết tới ngõ Điềm Tỉnh, nghe nói Đông Hán có mấy chục phiên tử tay cầm đuốc, liên tục ném vào trong phòng mấy Thiên hộ sở nội thành, năm Cẩm Y vệ Thiên hộ tức giận, triệu tập tất cả thủ hạ, muốn liều mạng với Đông Hán."

Tiêu Kính mặt không biểu tình, ánh sáng lạnh trong mắt thì như mũi tên nhọn bắn về phía Vương Nhạc, lạnh như hàn thiết.

Sắc mặt Vương Nhạc càng lúc càng tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Tạp gia không phái phiên tử đốt phòng Thiên hộ mà, đứa nào ăn gan báo."

"Lão tổ tông, hiện tại toàn bộ nội thành kinh sư rất rối loạn, chuyện càng lúc càng ầm ĩ, Đông Hán chúng ta không khống chế được." Tiểu hoạn quan vẻ mặt đau khổ nói.

"Gọi... gọi phiên tử rút về đi."

"Không còn kịp rồi, Lý Đông Dương Đại học sĩ giận đùng đùng, đã tụ tập một đám đại thần chuẩn bị khi vào triều thì cáo trạng Đông Hán chúng ta."

Vương Nhạc càng mê mang: "Đấu tranh của Hán Vệ, có liên quan gì tới Lý Đông Dương? Hắn bị hâm à?"

Sắc mặt tiểu hoạn quan so với ăn hoàng liên còn khổ hơn, nói: "Mấy chục tên phiên tử trời đánh đó thuận tiện ném đuốc vào nhà Lý Đại học sĩ, đốt cả Lý phủ, Lý phủ mất bao công mới dập được lửa, Đại học sĩ Đại học sĩ có thể không tức giận sao?"

Vương Nhạc trong nháy mắt giống như lọt vào hầm băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện