Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 91: Phiên tử giám thị



Làm quan không dễ dàng, làm quan tốt không đánh mất lương tâm lại không bị gian thần hại chết thì càng không dễ dàng hơn.

Cho nên trung thần phải càng gian càng độc hơn gian thần, mới có thể giữ được quan chức và tính mạng, đây chỉ là điều kiện tiên quyết, trung thần cũng có khát vọng rộng lớn, giữ được quan chức và tính mạng, đồng thời còn thực hiện khát vọng của mình.

Nhìn thì thấy trung thần rất mệt, vừa phải làm bao nhiêu việc, vừa phải phí rất nhiều đầu óc, gian thần thì rất thoải mái, làm quan chỉ cần ngẫu nhiên cân nhắc xem làm như thế nào để lấy lòng hoàng đế, làm thế nào để hãm hại trung lương, đơn giản hơn nhiều.

Nếu không phải trong thân thể còn sót lại một tia tiết tháo khống chế bản thân, Tần Kham thực sự muốn đầu nhập vào trong nhóm gian thần, từ nay về sau vui vẻ tham tiền hại người, toàn thân đầu nhập vào trong hàng ngũ hại nước hại dân, làm việc tốt ngàn khó ngàn khổ, nhưng đối với người xuyên qua như Tần Kham mà nói thì làm chuyện xấu hại người đơn giản hơn ăn cơm rất nhiều.

Chỉ tiếc... Đông Hán chắc sẽ không cần hắn.

Tần Kham khi rời khỏi Kinh lịch ti thì tâm tình rất phức tạp.

Nghe tiểu lại kia nói cả nửa ngày mới hiểu, hắn còn chưa tới kinh sư thì đã kết thù với các phiên tử Đông Hán kinh sư rồi.

Toàn bộ các phiên tử của Đông Hán kinh sư!

Cả người ngâm nước tiểu... Không đúng, đổi cách so sánh, mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết hắn, Cẩm Y vệ và Đông Hán đấu nhiều năm như vậy, chẳng qua cũng chỉ miễn cưỡng ngang tay, hiện giờ nhìn tình thế này, Đông Hán muốn tập trung hỏa lực đặc biệt đối phó hắn, Tần Kham chỉ là Thiên hộ nho nhỏ, không phải Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, đối mặt với hỏa lực mãnh công của Đông Hán, hắn chống đỡ được không? Toàn bộ Cẩm Y vệ sẽ không chút do dự làm chỗ dựa cho hắn chứ?

Tần Kham minh bạch, trừ thân nhân huyết mạch và thê tử ra, trên đời này chẳng ai đáng tin cậy cả, người duy nhất có thể dựa vào là chỉ có chính bản thân mình.

Tiểu lại nói xong, cuối cùng ý vẫn chưa tận nói với Tần Kham, điều lệnh của hắn là do Chỉ huy sứ đại nhân tự mình hạ, cho nên an bài công tác cho Tần Kham trong tương lai sẽ do Chỉ huy sứ đại nhân nói quyết định, bọn họ Kinh lịch ti không quản được, xin Tần Thiên hộ cứ an tâm chờ vài ngày, chờ Mưu soái khi nào rảnh thì tiếp kiến hắn.

Tần Kham phát hiện mục đích mình tới Kinh lịch ti chính là để người ta hù dọa, sau đó thì nơm nớp lo sợ rời đi.

************************************************** *********

Rời khỏi Kinh lịch ti, Tần Kham vốn định mang chút lễ vật tiện đường tới phủ Mưu Bân bái phỏng, cảm tạ hắn mắt sáng nhận ra anh hùng, từ trong cả ngàn vạn kẻ tài trí bình thường phát hiện ra điểm sáng là hắn, nhưng nghĩ cẩn thận, Tần Kham vẫn quyết định không đi.

Được lão đại cất nhắc là chuyện tốt, có điều có ơn lo đáp cũng phải xem thời cơ, Tần Kham vừa tới kinh sư, bỏ qua nhiều thiêm sự, đồng tri trấn phủ ti không bảo phỏng mà trực tiếp tới ôm chân lão đại thì truyền ra không hay lắm, thậm chí sẽ mang tới phiền toái cho hắn.

Đinh Thuận làm việc rất ổn thỏa, bởi vì có nữ quyến, vì thế bao toàn bộ khách sạn, thủ hạ dẫn theo thì ở tiền viện, Đỗ Yên và nhóm tiểu la lị thì ở hậu viện.

Khách điếm này nằm ở gần chợ bán thức ăn ngoài thành kinh sư, viện lạc được bao rất hẻo lánh, thích hợp cho nữ quyến, thời đại này nữ tính đại đa số vẫn rất truyền thống, thích yên tĩnh, quen không ra khỏi cửa nhà, đương nhiên, Tần môn Đỗ thị thì không tính trong đây.

Tần Kham vừa bước vào cửa viện thì Đinh Thuận liền ra bẩm báo, nói phu nhân vừa tới kinh sư, cảm thấy mới mẻ nên ra ngoài chơi rồi, Đinh Thuận vì thế phái mấy tên thủ hạ bảo vệ nàng ta.

Tần Kham xoa xoa mũi, nghiêm túc nói: "Bảo vệ là đúng, có điều không nên bảo vệ nàng ta mà là bảo vệ dân chúng kinh sư không bị nàng ta khi dễ, sau này phải chú ý, đầu đuôi không thể đảo ngược."

Đỗ Yên vốn là người có tính không chịu yên tĩnh, muốn nàng ta giống như nữ quyến bình thường cả ngày ở trong phòng học Đông Phương Bất Bại thêu hoa, nàng ta khẳng định sẽ sống không qua được mùa đông này. Tần Kham thì không có nhiều chủ nghĩa nam tử, yêu một người thì sẽ không muốn cường hành ước thúc người ta, thay đổi người ta, nàng ta thích làm gì thì làm, cho dù nàng ta đâm thủng trời thì Tần Kham cũng phải ở phía sau giúp nàng ta vá lại, đây mới là nam nhân thực sự có đảm đương, đại trượng phu chân chính.

Ở bên ngoài thì khúm núm, nhưng về nhà thì lại cứng rắn, chỉ biết trừng mắt quát mắng vợ con, người như thế không thể tính là nam nhân, thế nhân bình thường đều gọi họ là "Ma-cà-bông" .

Đinh Thuận do dự một chút rồi lại bẩm: "Đại nhân, thuộc hạ bao viện tử này không lâu thì liền nhìn thấy có mười người người ở ngoài việ lén lút thò đầu rụt cổ..."

Tần Kham nhíu mày: "Điều tra chưa? Là người bên nào?"

Đinh Thuận đắc ý cười nói: "Sở trường của Cẩm Y vệ chúng ta chính là thăm dò, đương nhiên không thể kém người ta được, vì thế thuộc hạ cũng phái người lén lút thăm dò."

Tần Kham: "..."

Quên đi, chính sự quan trọng hơn, không mắng đóa hoa lạ này.

"Về sau đã điều tra rõ, mười mấy người này là du côn quanh đây, chỉ là theo lệ thường của Đông Hán, bọn họ đều mướn du côn tìm hiểu tình báo, cho nên thuộc hạ hoài nghi đám người này là Đông Hán phái tới, việc này xử trí như thế nào thì xin đại nhân chỉ bảo."

Tần Kham nhíu chặt mày, Đông Hán thật là lợi hại, người vừa mới vào thành, bọn họ đã tìm hiểu nơi đặt chân của mình và gia quyến rồi, tiểu lại của Kinh lịch ti nói không sai, chắc hiện giờ các phiên tử Đông Hán đã coi hắn là kẻ địch cuối cùng.

May mắn mình còn có danh hiệu Cẩm Y vệ Thiên hộ, cũng khiến họ có vài phần cố kỵ, nếu không không cần chờ hắn vào thành, các phiên tử Đông Hán khẳng định đã ở ngay nơi hoang vu dã ngoại băm chết hắn và cả gia đình rồi.

Các Công công tất cả đều là cao thủ luyện qua quỳ hoa bảo điển, không thể không đề phòng, nhưng lại không biết phải đề phòng từ đâu, vừa vào thành đã gặp phải chuyện ấm ức như vậy.

Thôi nhịn vài ngày vậy, dù sao mình bên cạnh chỉ mang theo hai mươi thủ hạ, không có thực lực đánh bừa với đám Đông Hán chết giẫm đó, chờ Mưu Bân an bài công tác cho hắn đã rồi tính.

Trước mắt quan trọng nhất là.... Động phòng với lão bà.

Mấy ngày nay tàu xe mệt nhọc, không có thời gian cũng không có không khí động phòng, hôm nay cuối cùng cũng đến nơi, buổi tối dù thế nào cũng nên. . . Ha ha.

Chẳng tập trung nghe Đinh Thuận bẩm báo một số việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, ngoài cửa viện không biết từ khi nào có hai con chó chạy tới, chúng nó cũng không e lệ, ở trước mặt nhiều người như vậy liền bắt đầu OOXX, cực kỳ không biết xấu hổ.

Tần Kham nhìn chằm chằm chúng, ánh mắt lộ ra vẻ đăm chiêu, thật lâu sau, bỗng nhiên thở dài: "Cuộc sống của bản Thiên hộ hiện giờ ngay cả chó cũng không bằng."

************************************************** ********

Một mình vào nội viện, lại phát hiện Liên Nguyệt Liên Tinh đang chu cái miệng nhỏ nhắn ngồi ở cửa sương phòng, hai tiểu la lị bộ dạng rầu rĩ không vui, làm Tần Kham đau lòng.

"Các ngươi làm sao vậy?"

Liên Nguyệt cúi đầu thấp giọng nói: "Công phu của Chủ mẫu thật là lợi hại, nhưng nàng ta không chịu dạy chúng ta võ công."

"Vì sao không dạy các ngươi?"

"Chủ mẫu nói, nàng ta dù sao cũng phải che giấu, để tránh tương lai chúng ta học xong công phu sẽ liên thủ đánh nàng ta, nàng ta lo đánh không lại chúng ta." Liên Nguyệt càng nói càng ủy khuất, bỉu môi nói: "Chúng ta làm sao dám động thủ với chủ mẫu? Chúng ta phải làm nô tỳ tốt chứ."

Liên Tinh gật đầu phụ họa: "Ừ, đúng đúng."

Tần Kham bật cười, Đỗ Yên mới mười bảy mười tám tuổi, kỳ thật vẫn còn tâm tính trẻ con, trong cái nhà này thì hắn là thành thục nhất.

Cúi đầu nhìn hạ thân của mình, Tần Kham gật đầu khẳng định, ừ, rất thanh thục rồi.

Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, buổi tối động phòng, không bằng ban ngày cọ sát trước, lâm trận cũng đỡ bỡ ngỡ.

Nháy mắt mấy cái, Tần Kham cúi xuống cười rất hòa thuận: "Ta dạy cho các ngươi võ công nhé?"

Hai la lị mắt sáng như tuyết, một tả một hữu kéo hắn nói: "Lão gia cũng biết công phu à? Thật không vậy?"

"Lão gia chịu dạy chúng ta ư?"

"Thấy các ngươi thông minh lanh lợi, lão gia ta sẽ phá lệ dạy các ngươi, đây là võ công độc môn của Tần gia, không thể cho ngoại nhân xem, nào, theo ta vào phòng. . ."

Liên Nguyệt Liên Tinh hưng phấn tới mặt đỏ bừng, ra sức gật đầu: "Nô tỳ thề nhất định sẽ không truyền ra ngoài, học tốt công phu rồi tương lai sẽ bảo vệ lão gia và chủ mẫu."

"Ha ha, ngoan lắm, lão gia ta rất vui mừng."

Sương phòng đóng chặt, bên trong truyền đến thanh âm nghiêm túc của Tần Kham.

"Hôm nay dạy các ngươi chiêu thứ nhất, rất lợi hại, nhớ không thể sử dụng với người ngoài."

"Vâng!"

Liên Nguyệt kinh hô: "Lão gia, ngài giở tuyệt thế thần binh ra làm gì?"

". . . Nó là đạo cụ luyện võ của các ngươi."

Liên Tinh ha ha nói: "Thế luyện thế nào?"

"Nào, lão gia dạy các ngươi, các ngươi giơ tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy nó, đừng dùng sức, luyện võ phải có kiên nhẫn, từ từ, từ từ, kéo lên trước rồi lại đẩy về sau, đúng, đúng, chính là như vậy."

"Lão gia ngài thật sự là đang dạy chúng ta luyện võ sao? Một chiêu này gọi là gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện