Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 80: Thiệu Hưng đề thân



Dựa vào lương tâm mà nói, Đỗ Hoành chơi kỹ viện kỳ thật cũng không phải chuyện quá đáng gì, triều Đại Minh hiện giờ, không phải như kiếp trước, đi chơi kỹ viện không cần lo lắng cảnh sát kiểm tra phòng, càng không cần lo lắng cảnh sát sẽ phạt tiền mua dâm.

Không khí Đại Minh rất cởi mở, văn nhân sĩ phu lưu luyến thanh lâu xem như một chuyện phong nhã, từ xưa đến nay cố sự tài tử và danh kỹ nhiều đếm không hết, dẫn tới sự ca ngợi của vô số người đọc sách và sĩ phu dân gian, khi hâm mộ các tài tử này được hưởng diễm phúc,cũng không thấy ai gọi những tài tử này là khách làng chơi.

Đây là một thời đại kỳ lạ, hai loại tư tưởng cởi mở và bảo thủ cùng tồn tại lại tường an vô sự, Trình Chu lý học ở triều đại Minh có nói, ngay cả khoa khảo cũng dùng 'tứ thư chương cú tập chú' của Chu Hi để làm căn cứ bình phán, nghiêm khắc thừa hành tư tưởng cương thường "Quân thánh thần hiền, tử hiếu tôn hiền, trinh nữ liệt phụ", đồng thời trong đại hộ nhân gia lại có vô số chuyện tình thú.

Ví dụ như trong nội viện của đại hộ nhân gia, hai vợ chồng có thể lộ thiên giao hợp trong hoa viên, bọn nha hoàn thậm chí còn giúp lau mồ hôi cho chủ nhân chủ mẫu đang trần truồng, khi chủ mẫu không chịu nổi thì tiểu thiếp hoặc nha hoàn có thể lên đài thay thế, những hành vi này ở thời hiện đại thì được coi là vô cùng hoang dâm lớn mật, nhưng ở trong phủ đệ đại hộ Minh triều thì lạilà cực kỳ bình thường, hơn nữa cũng không vi phạm luân thường gì cả.

Ví dụ như thời Vĩnh Lạc, tài tử họ Vương nào đó ở Phúc Kiến trong lúc vô tình nhìn thấy ngọc thể của nữ tử nhà đối diện đang ngủ trưa , đó là ngọc thể trần như nhộng thực sự, Vương tài tử trong lòng ngứa ngáy, viết luôn một bài dâm thơ trêu chọc nàng ta, thơ viết "Một đôi trăng sáng dán trước ngực, vườn nho ngọc bích tim tím xinh."

Không nghi ngờ gì nữa, bài thơ này thuộc loại dâm thơ không hề che đậy, nhưng mà nữ tử trần truồng bị người ta thấy kia chỉ trách Vương tài tử vài câu là không biết xấu hổ, việc này cứ vậy là xong, không kiện Vương tài tử vào nha môn, cũng không bởi vì thân thể của mình bị người ta nhìn thấy hết mà khóc sướt mướt đòi sống đòi chết, bởi vậy có thể thấy được không khí Minh triều cởi mở cỡ nào.

Không khí Minh triều như vậy, theo lý thuyết thì Đỗ tri phủ đi chơi kỹ viện cũng không là gì, hắn hoàn toàn có thể đúng lý hợp tình.

Có điều phàm việc gì cũng có ngoại lệ, Đỗ Hoành chính là ngoại lệ.

Trước tiên phải nói tới Đỗ phu nhân, cũng chính là nhạc mẫu tương lai của Tần Kham, bà ta không phải là phụ đạo nhân gia bình thường, Đỗ phu nhân họ Vương, người Ninh Ba Chiết Giang, gia cảnh rất bình thường, nhưng bà ta có hàng xóm không bình thường, hàng xóm so với nàng ta thì lớn hơn hai mươi tuổi, Đỗ phu nhân lúc còn nhỏ thường trèo lên tường vây, xem hàng xóm luyện võ, dần dà, Đỗ phu nhân cũng học được mấy chiêu kỹ năng.

Hàng xóm thấy nàng thông minh đáng yêu, cũng rất có tính nhẫn nại (một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng bò trên tường xem lén, người bình thường không thể làm được chuyện biến thái như vậy) vì thế hàng xóm khi vui liền dạy bà ta mấy chiêu, từ đó về sau Đỗ phu nhân đánh khắp Ninh Ba không địch thủ, đáng tiếc hàng xóm thủy chung không chịu thừa nhận quan hệ thầy trò, mấy năm sau rời khỏi Ninh Ba, dạo chơi thiên hạ, có lẽ là đi khắp thé gian kêu gào "Cao thủ tịch mịch, chỉ cầu một lần bại".

Vị hàng xóm này của Đỗ phu nhân họ Trương, tên Tùng Khê, không sai, chính là tứ đồ đệ Trương Tùng Khê của Trương Tam Phong dưới ngòi bút Kim lão tiên sinh.

Về phần hắn rốt cuộc có phải đồ đệ của Trương Tam Phong hay không, lịch sử không khảo chứng được, chắc là khả năng không lớn, hai người cách nhau hơn ba trăm năm, nhưng có một điểm có thể xác nhận, hắn quả thực là người sáng lập nội gia quyền.

Đỗ phu nhân được Trương tông sư tự mình dạy dỗ, cho dù không thể xưng là thiên hạ vô địch, nhưng ít nhất cũng có thể được coi là đông phương bất bại.

Đỗ phu nhân thân mang tuyệt thế võ công tự mình dẫn đội đi bắt kẻ thông dâm, hậu quả không phải nghiêm trọng bình thường, ngay cả Đỗ Yên bình thường kiêu ngạo ương ngạnh cũng chỉ có thể cụp mắt thành thành thật thật đi theo phía sau Đỗ phu nhân, có thể thấy được khí trường của nhạc mẫu tương lai Tần Kham cường đại cỡ nào. Đỗ Hoành năm nay đã hơn bốn mươi nhưng không có con nối dõi, cũng không dám cưới thiếp nạp phòng, không phải không có liên quan tới dâm uy của Đỗ phu nhân.

Nguy cấp, sát khí ngút trời!

Đỗ tri phủ vẫn đang ở trong Tần Thúy quán tiếp tục ôm nữ tử trẻ tuổi ăn đậu hủ thì bỗng nhiên cảm thấy tận thế đã tới gần.

Đinh Thuận ngang ngược bắt quán trà ở đối diện Tần Thúy quán đã đóng cửa phải mở lại, kính cẩn mời Tần Kham vào ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ ở tầng hai.

Pha một ấm trà Long Tĩnh, Tần Kham chân bắt chéo, nhàn nhã thổi bọt trà, chậm rãi nhấp một ngụm, hồi vị ngân nga, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Tần Thúy quán đèn đuốc huy hoàng, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Không lâu sau, cuối ngã tư đường vang lên tiếng động lớn, một đám vú già cường tráng tay cầm gậy gộc bước tới, hai người cầm đầu mặc áo dài tím, mặt như hung thần ác sác, hai mẹ con này ngay cả vẻ mặt cũng giống y nhau.

Đại trà hồ trước Tần Thúy quán thấy một đám nương tử quân oanh oanh liệt liệt đánh tới, không khỏi sợ hãi, vội vàng quay đầu chạy về, thuận tay đóng chặt cửa lại.

Phía trước cửa sổ ở lầu hai quán trà đối diện, Tần Kham từ từ phẩm trà, nhìn thấy cảnh bắt kẻ thông dâm khí thế ngút trời này, nụ cười ở khóe miệng càng sâu.

Tần Kham lần đầu tiên Tần Kham nhìn thấy nhạc mẫu tương lai, Đỗ phu nhân tuổi chừng hơn ba mươi, nhìn khá là trẻ, bởi vì luyện võ quan hệ, dáng người và làn da bảo dưỡng phi thường tốt, hai mẹ con đứng cạnh nhau mà như chị em, chẳng trách Đỗ phu nhân không cho phép trượng phu nạp thiếp, rõ ràng là một mảnh đất tốt, cầy bao lần cũng chẳng khô, còn sợ không sinh được nhi tử à? Đương kim thiên tử còn chỉ có một vị phu nhân là Trương hoàng hậu, Đỗ Hoành ngươi dựa vào cái gì mà đòi nạp thiếp?

Đứng trước cửa Tần Thúy quán, trong mắt Đỗ phu nhân bắn ra lửa giận vạn trượng, chỉ vào đại môn bắt đầu mắng.

"Họ Đỗ! Cái đố không râu! Làm quan lớn rồi thì không để vợ vào mặt à? Đi ra cho ta!"

Hồi lâu, nội môn không có bất kỳ phản ứng.

Đỗ phu nhân càng giận dữ, ở trước đại môn đứng trung bình tấn, hít sâu một hơi, sau đó tay vung ra, thổ kình, rầm!

Đại môn không ngờ bị bà ta một chưởng đánh xuyên qua, trên đại môn gỗ lim có một dấu tay mảnh khảnh.

"Đầu tiên là mềm mại lặng lẽ, trong khoảng khắc phát kình, nhanh như tia chớp", vốn là nghĩa của nội gia quyền.

Xôn xao!

Trong Tần Thúy quán là một hảng hò hét, vô số khách làng chơi và tiểu thư ôm đầu bỏ chạy.

Tần Kham ngồi trên lầu đối diện, trà trong miệng phun hết ra ngoài, trán bỗng dưng túa mồ hôi lạnh.

Không ngờ nhạc mẫu tương lai cường hãn như vậy, công phu cao tới vậy, nếu so sánh, công phu gà mờ của Đỗ Yên thật là không đáng nhắc tới, vậy mà nàng ta còn không biết xấu hổ diễu võ dương oai khắp cả thế giới, đúng là nên xấu hổ.

Đỗ phu nhân đại mã kim đao đứng ở cửa, đôi mắt xinh đẹp quan sát khách làng chơi từ bên trong trốn ra, một lát sau, Đỗ phu nhân giơ tay chỉ một cái, chỉ vào một nam tử tay áo ôm đầu từ bên trong chạy ra, nổi giận quát nói: "Lão tặc trốn đi đâu! Cho rằng che mặt thì ta không nhận ra ngươi à? Ngươi d hóa thành tro ta cũng có thể ghép lại được bộ dạng của ngươi!"

Nam tử không nói gì, vẫn ôm đầu chạy trốn.

Đỗ phu nhân cắn răng: "Đuổi theo."

Khóe mắt Tần Kham giật giật, sớm biết nhạc mẫu nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, nói gì hắn cũng sẽ không làm ra chuyện nham hiểm đến vậy, Đỗ Hoành, đêm nay ngươi khó thoát khỏi kiếp số!

" Chuẩn bị Xe ngựa! Mau!" Tần Kham cũng vội vàng chạy xuống lầu.

************************************************** ********

Đỗ Hoành đang lẩn trốn, thở hổn hển như trâu trên đường, khuôn mặt xưa nay luôn uy nghiêm lúc này là một mảng hoang mang, vừa chạy vừa không ngừng quay đầu lại nhìn.

Phía sau truy binh như nước, Đỗ phu nhân dẫn nương tử quân giết tới, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần. Vẻ mặt Đỗ Hoành cũng càng lúc càng tuyệt vọng.

Một chiếc xe ngựa từ bên cạnh xông ra, rất đột ngột cản giữa Đỗ phu nhân và Đỗ Hoành, mành xe ngựa vén lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười và ôn hòa của Tần Kham.

"Nhạc phụ đại nhân, mau, đưa tay ra đây, ngu tế tới cứu ngài."

Đỗ Hoành thiếu chút nữa thì bật khóc, nhìn cái tay của Tần Kham, mắt ửng hồng, đây quả thực là một bàn tay thánh khiết kéo hắn từ địa ngục tới thiên đường.

Lập tức cũng bất chấp xưng hô đột nhiên biến hóa của Tần Kham, Đỗ Hoành cố duy trì vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm, vừa chạy vừa vươn tay ra: "Ơn cứu giúp của Hiền chất, bản quan ngày sau..."

"Chậm đã!" Tần Kham đột nhiên nói: "Nhạc phụ đại nhân có thể đáp ứng gả lệnh thiên kim cho ta không?"

"A? Ngươi. . ." Đỗ Hoành không khỏi giận dữ: "Ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Tiểu nhân Hèn hạ! Bản quan cho dù bị đánh chết, cũng sẽ không gả nữ nhi cho loại người như ngươi."

Còn chưa nói xong, Tần Kham đã rụt tay lại, thở dài: "Cuộc mua bán ta cứu ngươi này có thiệt thòi gì cho ngươi đâu? Xa phu, mặc kệ hắn, ra roi thúc ngựa, người phía sau sắp đuổi tới rồi!"

Bốp!

Xa phu rất nghe lời, quả nhiên vung rôi, xe ngựa tăng tốc, nghênh ngang mà đi. . .

Đỗ Hoành ngơ ngác nhìn chiếc xe ngựa tuyệt trần đó, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện