Máu Tôi Không Ngon Đâu

Chương 10: Phiên ngoại :



Trương Khải Minh nhận được thông báo, hai ngày nữa đi chụp một bộ ảnh trang phục mùa đông mới. Hắn di chuột tới góc phải cuối màn hình, nhìn ngày tháng, không khỏi giận dữ, “Sau thu muỗi càng hăng như hổ.”

Trương Văn đang ngồi trên giường xem ảnh chụp trước kia của Trương Khải Minh, nghe vậy nhướn mày, “Có muỗi?”

Trương Khải Minh hồi tưởng một hồi, lắc đầu nói, “Giờ thì chưa, nhưng sau sẽ có. Anh không biết em thu hút muỗi nhiều thế nào đâu.”

Trương Văn, “Ừ, thu cả ta vào rồi, còn chưa thấy đủ?”

“Đủ rồi đủ rồi, có mình anh là đủ rồi.” Trương Khải Minh lúc nói đến đây giọng hơi ậm ừ, có chút ngại ngùng, nhưng sau đó lại hùng hồn, “Không phải anh là muỗi tinh à, mau đem khí phách của mình ra, đuổi hết mấy con khác đê.”

Trương Văn, “Ừm.”

Trương Khải Minh rốt cuộc rời khỏi màn hình, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Văn, nghiêm túc nói, “Nói suông vô dụng, có thể làm thuốc đuổi muỗi danh xứng với thực hay không, nói mau.”

Trương Văn ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, “Để xem em báo đáp thế nào.”

Trương Khải Minh suy tính, người này không ăn cơm không uống nước, không dùng tiền mua chuộc được, không có nguyện vọng gì. Thật sự là quá dễ sống, quá khó lấy lòng.

Hắn tự hỏi, liếc thấy khoé môi Trương Văn cong lên, lộ ra nụ cười nguy hiểm quen thuộc…

“Không được! Không đùa nữa! Hết hy vọng đi!”

Trương Văn, “Ta biết em muốn, nhưng sức khoẻ quan trọng hơn.”

Trương Khải Minh, “….Ai muốn chứ!”

Trương Văn, “Ta là muốn bảo em ăn nhiều một chút, người mẫu quảng cáo cũng không phải để chụp cơ bắp.”

Trương Khải Minh tai đỏ lên, vừa cảm động vừa mắc cỡ day dứt, thấy mình đúng là tiểu nhân đo lòng quân tử, có phúc mà không biết hưởng. Hắn hơi mất tự nhiên giải thích, “Chụp ảnh gợi cảm cũng phải để lộ một chút, thường cởi trần lộ cơ ngực, cơ bụng vân vân.”

Trương Văn, “Vậy bỏ việc đi.”

Cái gì mà cảm động mắc cỡ day dứt ban nãy nháy mắt bị quẳng lên chín tầng mây, chỉ còn lại đủ các thể loại phỉ nhổ dành cho Trương Văn.

Đương nhiên, chuyện bỏ việc không thể đáp ứng, nói chuyện không giải quyết được gì.

Nhưng cho đến lúc đã mặc áo len lên người, Trương Khải Minh vẫn không bị một con muỗi nào đốt cả. Hắn yên lặng oán thầm Trương Văn ngạo kiều biệt nữu, rõ ràng quan tâm hắn còn bày đặt đòi điều kiện, đúng là đồ tiểu thụ!

Chân tướng:

Bà xã của Trương Văn có thể để cho bọn muỗi cái cả ngày quấy rầy hả! Y có thể để bọn muỗi cái đã mang bầu còn tròng ghẹo nơi nơi này tranh máu với y hả! Y có thể không nắm chắc hết thảy cơ hội mưu tính phúc lợi cho tương lai sao! Một tháng ngủ cùng mà bị phạt cấm dục các người nghĩ là dễ chịu lắm hả!

(Công quân V587 (cực độ không hài lòng) rít gào.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện