Mạt Thế Trùng Sinh: Bạn Gái Hung Tàn

Chương 130: Hạ màn(Kết cục)





Hắc kiếm cũng không phải vạn năng, lúc này Cố Ngọc cũng ý thức được điểm này.
Nhưng chuyện đó cũng không gây trở ngại cô đánh nhau.
Lực lượng tăng lên, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Cố Ngọc cảm thấy giờ phút này cho dù không cần kiếm, đôi tay cô cũng sẽ trở thành vũ khí lợi hại nhất.
Một cô gái nhỏ xinh cùng một quái vật khổng lồ cao hai ba mét, khi đối chiến nhìn thật sự bất đồng rất xa, cơ hồ còn chưa tỷ thí cũng có thể phán định được ai thắng ai thua.
Tiêu Hạo Nhiên cùng Lâm Thiển Thu bọn họ đã xử lý xong thủ hạ Lâm Chi cùng Triệu Hi, đem mấy người đó bó thành bánh chưng ném chung sang một bên.

Lâm Thiển Thu còn trát cho bọn chúng đều là thực vật có độc tố, không hôn mê qua một hai ngày thì nhất định sẽ không thanh tỉnh.
“Lão đại lợi hại, thu thập được Lâm Chi cũng không phải nói chơi.” Tiêu Hạo Nhiên nhìn đến ánh mắt đều sáng ngời có thần.
Lư Thiến liếc mắt nhìn mấy người đó một cái, lại chỉ chỗ Cố Ngọc: “Tôi cảm thấy cô ấy cũng rất lợi hại, các người nhìn kỹ cách cô ấy dùng kiếm.”
Lâm Thiển Thu không để bụng mà nhếch miệng, bất quá khi nhìn thấy Cố Ngọc có dũng khí khiêu chiến người biến dị tích, trong lòng cô ta hiện lên một tia bội phục.

Người bình thường nếu đối mặt với người biến dị tích như vậy, sợ là một chút dũng khí cũng đều không có.
“Chị dâu thật lợi hại!” La Nghị cổ vũ nhiệt tình.
Đoàn người đồng thời quay đầu nhìn hắn, cũng chỉ có hắn mới dám nói!

Keng!!!
Hắc kiếm lại một lần bị lân giáp trên người biến dị tích đánh văng ra, Cố Ngọc nổi giận, thuận tay ném kiếm về phía sau, hắc kiếm liền cắm một bên trên vách núi đá, ghim sâu vào đá ba phần.
“Chị dâu muốn cùng người biến dị tích đánh giáp lá cà sao, chúng ta có cần đi hỗ trợ hay không?” La Nghị xem đến đôi mắt cũng đều không dám chớp, Trịnh Gia đang chiến đấu bên kia căn bản không cần lo lắng.

Trịnh Gia là bát giai song hệ dị năng đối chiến với Lâm Chi nhất định sẽ thắng không nghi ngờ.
Ai u!!
Một cánh bị chặt đứt, La Nghị vội vàng che lại mắt, hắn nhìn thôi cũng cảm thấy đau răng, lão đại đối với nữ nhân quả thực không biết thương hương tiếc ngọc.
“Con mắt anh rốt cuộc đang nhìn chỗ nào vậy?” Tiêu Hạo Nhiên đá vào chân La Nghị, Trịnh Gia chiến đấu không có dừng lại, bọn họ càng muốn nhìn thử thực lực Cố Ngọc như thế nào, có xứng đáng làm chị dâu bọn họ hay không.
“Xem…… Nhìn chị dâu.” La Nghị cười hắc hắc, hắn lớn lên nhìn hàm hậu, nhưng một chút cũng không ngốc.
Cố Ngọc cùng người biến dị tích chiến đấu cũng vô cùng kịch liệt, Lư Thiến nhìn thôi đã khẩn trương đến mức nhịn không được siết chặt hai tay.
“Lư Thiến, xem ra cô rất khẩn trương thay cô ấy.” Lâm Thiển Thu liếc nhìn Lư Thiến, chỉ mới đi theo Cố Ngọc bao lâu, tâm cũng đều chuyển qua đó.
Thần sắc Lư Thiến vẫn đoan chính không siểm nịnh: “Tôi chỉ bội phục cường giả!”
Mà ở trong lòng cô, Cố Ngọc đảm đương nổi danh hiệu cường giả!
Có lẽ người ngoài nhìn thấy thực nhẹ nhàng, nhưng chỉ có Cố Ngọc mới biết trận chiến đấu này rất gian nan.

Nếu không cẩn thận một chút, chỉ sợ cô sẽ bị lợi trảo người biến dị tích xé nát.
Nhưng dáng người Cố Ngọc nhỏ xinh, lại càng thêm linh hoạt, cô nhún người một cái bay vọt lên trên lưng người biến dị tích, mặc cho nó làm như thế nào cũng không thể ném cô xuống dưới được.

Bàn tay Cố Ngọc hợp lại như thanh kiếm, đột nhiên đâm mạnh vào đôi mắt nó.
Bất quá người biến dị tích cũng không ngu ngốc, mí mắt đột nhiên nháy một cái, có một tầng giáp mỏng xuất hiện bảo hộ gương mặt nó, lúc bị đâm xuống tuy rằng có chút đau, nhưng tuyệt đối không thể cắm vào đôi mắt nó.
Đáng giận!
Cố Ngọc âm thầm cắn răng, cô thật sự không có biện pháp nào với gia hỏa này?
Ngao!!!
Đột nhiên một tiếng hổ gầm vang lên, Cố Ngọc ngẩng đầu vừa thấy, phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo bóng dáng màu vàng, chỉ phóng mấy bước chân liền chạy tới trước mặt cô cách đó không xa rồi dừng lại.

Bộ dáng kiêu ngạo quen thuộc kia, không phải Đại Hoàng thì là ai?
Bất quá lúc này Đại Hoàng không né tránh người biến dị tích nữa, nó anh dũng không sợ mà tiến lên đây, há miệng liền.....!Cắn cái đuôi người biến dị tích.
Cố Ngọc: ……
Vì cái gì lại không cắn đầu của nó?
Đại Hoàng tuy rằng đã khắc phục được tâm lý khiếp đảm đối với người biến dị tích, nhưng nó vẫn không dám chính diện cùng nó(người biến dị tích) giao phong.

Nhưng lại muốn giúp đỡ Cố Ngọc, cho nên vòng đến phía sau cắn cái đuôi nó(nbdt)

Nếu Đại Hoàng không dám, vậy để cô làm!
Cố Ngọc nắm đấm vung lên hạ xuống như mưa, không ngừng đấm lên mặt người biến dị tích.

Toàn thân trên dưới cũng chỉ có gương mặt này không bao trùm lân giáp, nhưng mặt ngoài làn da lại có một tầng giáp mỏng trong suốt bao bọc.
“Đừng…… đừng đánh!” Người biến dị tích kêu la chói tai, cái đuôi phía sau bị cự hổ cắn, trên mặt lại bị Cố Ngọc bạo đánh, cái này khiến cho nó thập phần khó chịu.
Âm thanh người biến dị tích bất nam bất nữ tùy thời thay đổi, khiến người ta nghe thấy liền khó chịu, Cố Ngọc lại thêm một trận cuồng tấu.
Mấy người Tiêu Hạo Nhiên, Lâm Thiển Thu đồng thời bưng kín mặt mình, người biến dị tích đều bị đánh muốn biến dạng, thật sự nhìn rất thảm, về sau bọn họ có phải sẽ chịu loại đãi ngộ như vậy hay không?
Người biến dị tích không biết vì sao lại bị đánh, bất quá nó chỉ thèm nhỏ dãi ống thuốc thử kia, cảm thấy thứ này có thể tăng cường thực lực của nó.

Nhưng không phải đã bị nữ nhân này uống hết rồi sao, vậy vì sao nó còn muốn đánh cô ấy?
Nữ nhân này, người biến dị tích vẫn nhớ rõ, lúc trước không có giết chết được cô, ngược lại được người khác tới cứu đi, hơn nữa trên người nữ nhân này còn có tồn tại chút gien của nó.
Cái này sẽ khiến cho bọn họ trở thành một tồn tại giống như cùng chung một thân thể, nếu như nó chết, nữ nhân này cũng không thể sống được.

Đến tột cùng cô có rõ ràng điểm này hay không vậy?
“Được rồi, đánh xong rồi! Kết thúc công việc!” Cố Ngọc xoay một vòng xinh đẹp từ trên lưng người biến dị tích rơi xuống, sau đó lại tiến lên chào đón Đại Hoàng.
Đại hoàng vẫy vẫy cái đuôi, miệng phun ra lân giáp mà nó cắn rớt từ trên đuôi người biến dị tích.

Ngoan ngoãn đến bên cạnh Cố Ngọc, còn dùng đầu cọ cọ mặt cô.
“Nguyên lai Đại Hoàng là sủng vật của cô ấy.” Lư Thiến hồi thần lại, cự hổ này rất kiêu ngạo, trừ bỏ khi Trịnh Gia nói nó sẽ nghe thì là ai tới nói nó cũng đều hờ hững.

Lúc này nó lại thân mật với Cố Ngọc như vậy, người sáng suốt đều nhìn ra được.
“Nếu không phải sủng vật của cô ấy, thì có thể tận tâm tận lực giúp cô ấy sao?” Lâm Thanh Thu bất đắc dĩ lắc đầu, còn mất công cô uy thức ăn cho Đại Hoàng, gia hỏa này đều không nhớ ân tình gì cả.
Mà đúng lúc này Trịnh Gia đã trói lại Lâm Chi trở về, cánh cô ta đã bị cắt xuống, tương đương với hai tay cánh tay đều bị chặt đứt.

Toàn thân máu tươi chảy đầm đìa thập phần chật vật, nhưng trong mắt vẫn nồng đậm hận ý như cũ.
Cố Ngọc cúi đầu nhìn thoáng qua, lưu lại nữ nhân này sẽ chỉ là tai họa, tuy rằng cô ta giờ đã không có tay.
“Này, cho anh bồi bổ thân mình.” Cố Ngọc một chân đem Lâm Chi đá tới trước mặt người biến dị tích.
Giờ phút này mặt người biến dị tích đều đã sưng lên, ngay đến đôi mắt cũng tím một vòng to, nó cũng không biết nữ nhân này sao lại lợi hại như vậy nữa, rõ ràng trước đó còn bị nó đè đánh a.
Nhưng nữ nhân này bây giờ chỉ cần đến gần nó, thực lực nó tựa hồ sẽ bị áp chế.

Tương phản đó cô còn uống được thuốc thử, thực lực còn tăng lên cao, khiến nó chỉ có thể bất tài vô dụng đứng một chỗ cho cô bạo đánh, trước mắt nó vẫn còn đau đó.

“Cô…… Cố Ngọc! Cô đáng chết!” Lâm Chi nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Cố Ngọc, có lẽ cô ta đã từng nghĩ tới bản thân sẽ có ngàn vạn cách chết, nhưng chưa từng nghĩ qua sẽ rơi vào trong miệng người biến dị hoặc là thú biến dị thú.
“So với những người chết ở trên tay cô, dù cô có chết trăm ngàn lần đều không đủ!” Cố Ngọc lạnh lùng nhìn về phía Lâm Chi, không có một chút đồng tình.
Nữ nhân này xú danh rõ ràng hung ác tàn nhẫn, người chết ở trên tay cô ta nhiều vô số kể.

Hôm nay cô ta xứng đáng trở thành đồ ăn của người khác.
Người biến dị tích sớm đã bị máu tươi trước mắt kích thích đến nước miếng chảy giàn giụa, nó rất cần đồ ăn mới mẻ bổ sung thể lực.

Hơn nữa người trước mắt này còn là dị năng giả, là đồ ăn nó thích nhất.
Cái đuôi thật dài vung lên, người biến dị tích kéo Lâm Chi rời đi, một đường rời đi đều để lại tiếng kêu thê thảm của cô ta, thật lâu không ngừng.
……
Trên đường trở về, Trịnh Gia còn hỏi Cố Ngọc: “Vì sao không giết nó?”
Người biến dị tích kia tuy rằng lợi hại, nhưng nếu tập hợp sức lực hai người bọn họ lại, cũng không phải không có khả năng giết được nó.
“Không biết phải nói thế nào...,” Cố Ngọc xoa xoa trước ngực: “Em cảm thấy nếu em giết chết nó, có lẽ em cũng sẽ chết, bởi vì trong thân thể em có gien của nó……”
Lúc ấy bằng vào lực cánh tay của cô, hẳn có thể đem người biến dị tích đập chết tươi.

Nhưng lúc ấy đột nhiên cô nghe được lồng ngực của mình vang lên thanh âm thùng thùng, như muốn nói cho cô biết không thể làm như vậy.
Cho nên ngược lại chỉ có thể đánh nó một trận giải hận.
Sắc mặt Trịnh Gia biến đổi, khẩn trương cầm lấy tay Cố Ngọc: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hoá ra người biến dị tích này còn không thể chết được.

Không những vậy, còn phải cung phụng nó lên mới được?
“Không cần làm gì cả, nó lợi hại như vậy, sẽ không dễ dàng bị người ta giết chết.” Cố Ngọc cười cười, một chuyến đi này tuy rằng nảy sinh khúc chiết ngoài ý muốn, nhưng kết quả cũng xem vừa ý.
Còn chuyện cô trộm uống hết thuốc thử kia cô cũng không muốn để Trịnh Gia biết, trong thân thể cô mỗi một tế bào tựa hồ đều chậm rãi biến cường, đều chậm rãi lớn mạnh, cô sẽ không từ bỏ con đường cường giả.
Ở trên con đường này, cô có người nhà, có người mình yêu, có bằng hữu, cô sẽ luôn vững bước tiến xa, tiến lên cao!
[Hoàn Chính Văn].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện