Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Quyển 1 - Chương 2-10: Dân dĩ thực vi thiên



Edit: EU

Tạm dịch: Người lấy lương thực làm chính

“Cô cô, nếu như tam công tử đã không thể thoát khỏi lồng bàn tay của chúng ta, sao không thả cho hắn về nhà, để hắn bàn bạc chuyện cưới xin với cha mẹ hắn?” Tôi làm như không thấy sự gầm gừ của Đông Phương Hàn, quay đầu lại thương nghị với Vãn Li cô cô. Hôn nhân đại sự, có cha mẹ thì để cha mẹ làm chủ, không có cha mẹ thì đành phải tự mình làm chủ thôi!

“Chẳng qua chỉ là một tên nam sủng, cần gì phải phiền phức như thế chứ?” Đỗ Nhược bước đi tới, những ngón tay như bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt từ dưới cằm Đông Phương Hàn, đến mặt mũi, Đông Phương Hàn không thể cử động được, chửi ầm lên, “Yêu nữ, mau lấy cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Lúc này tôi mới biết được, tên đó đã bị điểm huyệt.

Tôi thở dài: “Tam công tử, ngươi không thể chửi người ta bằng từ khác đi được hay sao? Chửi tới chửi lui cũng chỉ có mỗi từ yêu nữ, ta biết bọn ta đều là yêu nữ, ngươi cũng không cần phải phí công nhắc nhở a!” Không dấu vết kéo cái ‘lộc sơn chi trảo’ của Đỗ Nhược sang một bên, giả đò tỉ muội thân thiết: “Muội muội biết tỷ tỷ thích thu nam sủng, thế nhưng người này đã là muội phu của tỷ, muội muội quyết định đời này không phải huynh ấy không lấy chồng, thỉnh tỷ tỷ hạ thủ lưu tình!” Sắc tâm không nhỏ, ‘nam nhân’ của tôi cũng dám tranh giành!

Đỗ Nhược há lại là loại người hiền lành, tức giận phun trào, tôi có chịu đựng nội tạng lệch vị trí, vui vẻ tiếp đón, nhìn sắc mặt của cô ta biến sắc, tôi thầm thở dài trong lòng, nguy hiểm thật!

Nội công của Đỗ Nhược cũng không tầm thường, thế nhưng hai năm nay tôi ăn của sư phó biết bao nhiêu là thứ thuốc tốt, chẳng lẽ đều vô bổ hết cả sao?

Cô cô bất động thanh sắc nhìn thấy hết cảnh tượng này, tôi tin bà ấy nhất định biết chuyện gì đang xảy ra. Đông Phương Hàn này, khuôn mặt giống hệt Đông Phương Ngọc, mặt mày như vẽ, chỉ có điều nhìn kỹ sẽ phát hiện, một người khí chất ôn nhu như ngọc, một người thì mạnh như lửa đốt, khó trách lúc tôi vừa nhìn thấy hắn lại tưởng là Ngọc.

Môn hạ đệ tử của cô cô cũng nằm trong lý niệm ‘thực sắc tính dã’, thấy nam tử như Đông Phương Hàn, xuân tâm nhộn nhạo e là không chỉ có một mình Đỗ Nhược, Đỗ Nhược chẳng qua chỉ là người can đảm nhất trong đó, dám cướp người từ trong tay của tôi!

Trong tâm thầm hận: tiểu cô nương, để xem lần sau ta có cho ngươi thêm nhiều xuân dược không thì biết ha ha!

Hai ngày sau, Bạch Mặc cùng Trầm Yên Nhiên còn có quỷ thủ sư phó của tôi về tới Vân Tiêu Cung. Trước đó một ngày, cô cô đã thả Đông Phương Hàn xuống núi. Còn xuống núi bằng cách nào, tôi thật không được nhìn thấy. Uất Trì sư phó giúp tôi nhốt bọn người kia lại, lôi tôi về y các, không nói thêm câu gì, quay đầu bỏ đi.

Nửa đêm, tôi một mình ở y các vắng tanh đau đến chết đi sống lại, cố ngồi dậy tìm một đống thuốc nuốt vào rồi ngủ tiếp. Có hai viên thuốc mắc ở cổ họng không chịu đi xuống, đứng dậy nhấc cái ấm nước trống rỗng, ngẩn người.

Ngẩn người là vì viên thuốc vẫn chưa chịu đi xuống. Đành phải đi ra ngoài, ánh trăng như nước, đông trùng hạ thảo chiêm chiếp, yên tĩnh bình lặng.

Nhớ tới trên cái bàn gạch trong gác xép còn nửa bình rượu chưa uống hết, lúc cái bọn kia rượt đánh tôi vẫn còn, không biết bây giờ còn ở đó hay không, cố gắng chống đỡ đi trên đường.

Suối ngọt ơi suối ngọt, cho ta uống tí rượu cái nào!

Rượu là thanh kiếm xuyên qua dạ tràng, rượu ngon lót bụng, ngũ tạng đau đến nổi cứ như lửa thiêu đốt!

Bộp!

Một cái roi da dài cuốn phăng đi vò rượu, vò rượu rớt xuống đất, vỡ tan tành, nước rượu văng tung tóe lên trên vết thương do bị roi đánh của tôi, tôi đau đến gào khóc.

Tôi chỉ biết, tôi chỉ biết khi nào thì ông trời sẽ đối xử tốt với tôi như vậy? Đó là nằm mơ đi!

Một cái bóng đen như mực đứng trước mặt tôi, toàn thân hắc y, con ngươi đen bị lửa giận thiêu đốt, kỳ quái, người tức giận hẳn nên là tôi mới phải chứ? Này Uất Trì, đánh rớt vò rượu của ta, còn tức giận cái gì hả? Còn nữa, tự nhiên nửa đêm canh ba lại xuất hiện ở y các của ta, kỳ quái a! Hắn định giết người à?

“Tốt lắm, còn biết đau!” Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên, tôi không biết là vì đau hay vì sợ, không khỏi run rẩy.

Hắn bước tới phía trước từng bước, tôi vội vàng nhảy như thỏ, một cái nhảy này tránh không khỏi lại động tới miệng vết thương, thực tế mà nói toàn thân của tôi không chỗ nào không đau, cảm thấy đau đến từng lỗ chân lông, còn có nội tạng, cảm thấy đó giống như là một đống phụ tùng đổ nát chất ở đằng kia.

Hắn lại bước tới phía trước một bước, chụp lấy cổ tay của tôi, tôi cảm giác dường như là đang bắt mạch, không cần bắt mạch tôi cũng biết được nội tạng của tôi bị trọng thương, vốn cũng không có nặng như vậy, thế nhưng tôi còn nghịch khí huyết đấu với Đỗ Nhược hết một hồi.

Hắn cau đôi lông mày đen đậm, sự nổi giận trong ánh mắt dần dần bị thương tiếc chiếm chỗ, tôi nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi, vết thương này cũng là do hắn đánh, còn làm sao lại có vẻ như không đành lòng với tôi, nhất định là do tôi nghĩ nhiều rồi.

Hình như có một đôi tay đặt lên trên lưng tôi, hắn ngồi xuống chữa thương cho tôi, tôi nhắm mắt lại, cảm thấy có một luồng khí nóng chạy trong kỳ kinh bát mạch, như một bàn tay ấm áp, xoa nhẹ nhàng lên vết thương của tôi. Một sự ấm áp rất xa lạ bỡ ngỡ, không thể đến trong lòng, vuốt nhẹ lên những sợ sệt đang ẩn nấp.

Một khắc sau.

Tôi nhịn đau phủi phủi đất dính trên quần áo, kỳ thật quần áo này cũng rách tung tóe, toàn thân dính đầy vảy máu, phủi với không phủi cũng không có gì khác, nhưng dưới ánh mắt khác thường của Uất Trì tôi thật không tìm được việc gì khác có thể làm.

Hắn không rên một tiếng nhìn tôi chằm chằm, tựa hồ như muốn nói với tôi cái gì đó, tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, không khỏi nghẹn ra một câu: “Người đừng nghĩ đánh ta xong rồi…lại trị thương cho ta, rồi muốn ta cảm ơn ngươi! Lần sau thử để ta hạ dược cho ngươi đau đến chết đi sống lại xem…xong rồi cho ngươi thuốc giả, coi ngươi có cảm tạ ta không?”

Vẻ mặt của hắn dở khóc dở cười, muốn nói lại thôi, tôi chờ hắn giống như mọi ngày nói không có gì rồi bỏ đi, không ngờ hắn lại nói: “Sao ngươi lại không chịu rửa miệng vết thương, rồi thoa dược lên, mấy vết thương nếu xử lý không tốt sẽ bị nhiễm trùng, không thấy đau sao?”

“Đau chứ, sao lại không đau, ta đau đến muốn khóc, chẳng qua là không có ai nấu nước cho ta a!” Trước kia tôi không bị thương, tìm một con suối ráng chịu lạnh tắm rửa sơ sơ rồi thôi, thế nhưng với thương tích như bây giờ không thể ra suối tắm rửa được. Sau khi mấy người hầu ở y các bị tôi dọa chạy hết, tôi rốt cuộc cũng không còn tắm nước nóng nữa.

Hắn đi phía trước, thấy tôi bất động, quay đầu lại hỏi tôi: “Phòng bếp ở chỗ nào?”

Gì? Hắn hỏi tôi phòng bếp ở chỗ nào? Hắn đói bụng à?

“Cái đó, cái đó, sư phó này, phòng bếp nhà của ta sớm tám năm trước đã không có người nào sử dụng rồi, không có gì ăn, thật thật đấy, còn ta lâu lắm rồi cũng không có ăn mấy thứ nóng hổi gì đó.” Trong lúc tôi đang cấp thiết giải thích với hắn, nếu không nói cho rõ ràng, vạn nhất hắn…lại cho tôi thêm một roi, tôi đây bị thương là không tránh được rồi?

Hắn dừng lại, hỏi tôi: “Ngươi ăn cơm chưa?”

Oa a a! Rốt cuộc cũng có người chịu hỏi tôi cái câu hỏi ăn cơm chưa! Tôi chờ đã một ngàn tám trăm năm a! Nói đến kể từ sau khi y các không có người hầu, tôi đều ăn mấy thứ lặt vặt ở bên ngoài, có khi là trái cây, có khi là mấy bông hoa nhỏ, hoặc là nhai đi nhai lai mấy củ nhân sâm cũ, khó ăn nhất chính là trứng chim, đại loại là vì tanh, dính dính sệt sệt, một ổ bảy tám trứng cũng không đỡ đói…

Cũng từng có suy nghĩ đến chỗ cô cô ăn ké, thế nhưng có vẻ bọn đệ tử của cô cô là loại người không phải khói lửa nhân gian thì không ăn? Cả ngày đều chỉ quan tâm cái gì mà tình a yêu a thực a sắc a, đều là loại người chỉ biết ăn no mặc ấm, bọn họ làm sao có thể hiểu nổi tình cảnh giãy dụa trên con đường no ấm của một người như tôi a?

Tôi quá kích động gần như lệ nóng doanh tròng, nhiệt tình bước tới nắm lấy tay Uất Trì nói không thành lời: “Ta, ta đã gần nửa năm chưa có ăn cơm, bánh bao màn thầu mì sợi, như dược thiện khó ăn nhất của sư phó cũng được nữa, so với ăn trứng chim sống còn ngon hơn nhiều, mấy cái đó, ách, ăn còn buồn non hơn…”

“Ăn trứng chim sống sao?” Hắn lộ ra vẻ mặt ‘ông trời a, nha đầu này có thể sống sót được cũng thật sự là kỳ tích”, sau đó, cổ họng mấp máy, nét mặt giống như bộ dáng nuốt trứng chim sống của tôi, sắp nôn ra.

Tôi sợ tới mức chân tay luống cuống: một kẻ nổi danh giết người như ma như Uất Trì lại bởi vì ăn trứng chim sống mà ghê tởm buồn nôn sao? Hắn ta có giận cá chém thớt với tôi hay không đây?

Nhanh chóng lấy cánh tay đang vịn vào tay áo của hắn giấu ra sau lưng, thấy hắn bình tĩnh, không có giấu hiệu tức giận, thở dài một hơi.

“Ngươi đứng ở đây chờ ta một chút, ta đi một lát sẽ quay lại!” Hắn nói xong cũng không đời ta trả lời mà bước đi.

Tôi một mình bất an đi qua lại vòng vòng trong đình, đi hết mười vòng hắn mới quay lại, trong tay còn mang theo một cái hộp thức ăn, tôi vui mừng thiếu điều muốn nhảy cẩng lên!

Tầng thứ nhất là bốn cái bánh bao, tầng thứ hai là một bát rau trộn thập cẩm, tầng thứ ba dĩ nhiên là một tô mì nóng hổi!

Tôi bổ nhào tới, ăn bánh bao trước, lại ăn thêm một ngụm mì sợi, hết sức chuyên chú! Cũng không quan tâm Uất Trì vào y các. Nói thật, bây giờ cho dù trong y các có bất cứ một món tuyệt thế bảo bối gì, chỉ cần hắn thích, lấy đi luôn cũng được!

Ăn uống no đủ, nấc cụt một cách phóng khoáng, ngay đến cái này cũng thân thiết như vậy, ngẫm lại, đã bao lâu rồi tôi chưa được ăn no nê một bữa? Là ăn no nê nha!

Uất Trì lại đi theo ánh trăng đến, bây giờ nhìn thấy hắn, cảm giác không phải là thân thiết bình thường, mà là, đối đãi cơm áo cha mẹ a.

“Ta có nấu cho ngươi một ấm nước nóng, phòng của ngươi ở chỗ nào? Để ta cho ngươi tắm rửa một chút, nhớ cẩn thận rửa cho sạch miệng vết thương.”

Tôi mở to hai con mắt ra nhìn, người này, mà là Uất Trì sư phó mặt lạnh như băng của tôi kia sao?

Mang cho tôi cơm, coi như con chó nhỏ đáng thương ven đường cũng thôi đi, còn nấu nước nóng cho tôi tắm rửa? Có phải là tôi đang nằm mơ không?

Bất quá cho dù là con chó nhỏ, lấy tính tình của hắn, tâm trạng vui vẻ lắm thì coi như không thấy, tâm trạng không tốt thì cho một roi, khi nào thì đến lượt hắn tội nghiệp? Cái từ tội nghiệp này, đã sớm biến mất trên người của hắn! Cả Vân Tiêu Cung này, những người có thể lý giải và vận dụng từ tội nghiệp này phỏng chừng đều đã đi tìm Diêm Vương báo tin hết rồi!

Tôi có lẽ là ăn rất no rồi, có chút chóng mặt hồ đồ, mãi cho tới khi dẫn hắn đến trước cửa phòng của tôi, mãi cho tới khi hắn mang nước nóng tiến vào, mãi cho tới khi hắn nhẹ nhàng khép cửa lại, tôi mới chịu đựng run rẩy cởi hết quần áo, ngâm mình trong nước, nhìn thấy nước dần dần biến thành màu đỏ, vẫn không hiểu nổi Uất Trì bị làm sao nữa?

Mộng du?

Chuyện đêm nay nếu không phải là tôi nằm mơ thì hắn chính là bị mộng du!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện