Mặc Trạc

Chương 162: Tình huống dịch bệnh



Không chỉ có một mình Duy Nhược Hề cảm thấy hỗn loạn mà Duy ba cùng Duy mẹ ở bên cạnh cũng cảm giác giống như thế.

“Tại sao lại thế này?” Duy Nhược Hề thì thào tự nói.

“Xem ra tiểu khu của chúng ta chính là một ổ dịch bệnh, hầu hết mọi người đều bị nhiễm bệnh rồi. Hơn nữa thường bí thư vừa nói đã xuất hiện tình huống tử vong cho nên lần này dịch bệnh hẳn là nghiêm trọng hơn so với lần trước.” Duy Hạo thở dài. “Bệnh viện hiện giờ chắc trong tình trạng quá tải rồi.”

Duy Nhược Hề nhíu mày: “ Cho dù bệnh viện quá tải nhưng tại sao nhất thiết phải nhốt chúng ta lại thế này. Còn những nơi không phải là ổ bệnh nhưng cũng có người bị nhiễm mà. Những nơi đó không có đóng cửa thì nguồn bệnh vẫn cứ nơi nơi đi lại cũng sẽ lây lan thôi. Tại sao không trực tiếp đem những người nhiễm bệnh và những người không nhiễm bệnh tách ra?”

Duy Nhược Hề không rõ, việc đem tiểu khu là các ổ dịch đóng cửa lại thì hữu dụng hay sao?

Cẩn Du ở bênh cạnh nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói:” Nhược Hề, tôi nghĩ chính phủ cũng muốn đem những người bị nhiễm bệnh và không nhiễm bệnh tách ra nhưng vì tiểu khu chúng ta là ổ bệnh, đa số mọi người đều bị nhiễm. Những người chưa có dấu hiệu bệnh nhưng không chừng trên cơ thể đã ủ sẵn mầm bệnh rồi. Cho nên chính phủ mới hạ mệnh lệnh như thế.”

Cẩn Du là nhìn xa và thấu hiểu hơn Duy Nhược Hề một chút.

Duy Hạo nhìn Cẩn Du xong thì cười nói:” Cẩn Du, hiện tại cậu cũng bị vây ở trong này.”

Cẩn Du nhẹ nhàng cười. “Không có việc gì, mình căn bản không có để ý đến, ở nơi nào cũng giống nhau cả thôi.” Đối với anh nơi nào cũng vậy nhưng mà nơi có Duy Nhược Hề thì không giống rồi, nghĩ đến đó thì nụ cười của anh dường như vui vẻ hơn nhiều. Hơn nữa khi nghĩ đến sẽ được ở cạnh Duy Nhược Hề thì tâm tình của anh vô duyên vô cớ hạnh phúc vui vẻ, không hiểu sao lại thế này.

Cùng mọi người tán gẫu một hồi Duy Nhược Hề lại trở vê phòng chuẩn bị nghiên cứu thêm một ít tri thức về dược thảo. Dù sao hiện tại ở trong không gian dược thảo mà cô không biết nhiều vô số kể. Nói không chừng ở bên trong có được thần kỳ thảo dược có thể chống lại loại dịch bệnh này.

Duy Nhược Hề tìm thông tin trên máy tính nhưng lại căn bản không có phát hiện ra, chỉ là một ít thảo dược bình thường mà cô đã biết.

Duy Nhược Hề đành thở dài rồi tắt máy đi sau đó bắt đầu dùng tinh thần lực xem xét tình hướng bên ngoài một chút.

Nhưng mà xem tình huống chung quanh thì tâm tình của cô càng thêm xấu.

Bởi vì hiện tại tình huống giống như Thường Trác nói, tình hình dịch bệnh ở tiểu khu vô cùng nghiêm trọng. Tiểu khu này có khoản hai ngàn người nhưng mà những người nhiễm bệnh có hơn 1500 rồi.

Những người nhiễm bệnh đều là sắc mặt tái nhợt, hơn nữa nhìn vào cũng không có tinh thần gì. Những người nghiêm trọng một ít thì miệng cũng không có một chút huyết sắc nào, hoàn toàn trắng bệch. Một số ít còn có triệu chứng là ho khan.

Duy nhược Hề tiếp tục khuếch tán ra chung quanh xem xét sau đó liền thấy đám nhỏ của cô nhi viện. Những đứa nhỏ bị nhiễm bệnh hôm trước cùng Tiểu Tam đều không còn ở bệnh viện mà đã trở lại.

Duy Nhược Hề vừa định hỏi nguyên nhân vì sao bọn nhóc đi bệnh viện rồi lại trở về nhưng mà cô nghĩ nghĩ rồi thôi. Hẳn là bệnh viện cũng bó tay cho nên đành cho mấy đứa nhỏ trở lại.

Mấy đứa bị nhiễm bệnh ở cô nhi viện thì tình huống đã vô cùng nghiêm trọng. Sắc mặt bọn chúng tái nhợt đến dọa người, ho khan cũng nghiêm trọng. Tiểu Tam ở bên cạnh cũng chỉ biết lo lắng suông đại khái cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.

Duy Nhược Hề hít một hơi tiếp tục đem tinh thần lực tra xét nữa thì phát hiện cũng có những tiểu khu không có nghiêm trọng như tiểu khu cô đang ở nhưng mà cũng có tiểu khu tình huống còn nặng hơn bên này.

Hơn nữa cô còn phát hiện ở những tiểu khu tình huống tốt một chút thì có rất nhiều nhân viên bận đồ bảo hộ màu trắng đang tách những người bị nhiễm bệnh và những người không ra khỏi nhau. Họ đem những người nhiễm bệnh đến một khu riêng biệt khác.

Duy Nhược Hề biết hiện tại bọn họ là đang cách ly những người bị bệnh ra khỏi khu dân cư nhưng là những tiểu khu là ổ dịch thì không có tình trạng cách ly này. Bởi vì rất nhiều những người chưa phát bệnh đều đã mang mầm bệnh ở trên người.

Duy xong một lượt Duy Nhược Hề đành thu lại tinh thần lực. Hiện tại Viêm Hoàng có rất nhiều người bị bệnh cô không biết phải làm thế nào nữa.

Hai ngày sau Duy Nhược Hề phát hiện những nơi làm cách ly hôm trước thì không còn người bệnh nào ở đó, họ hoàn toàn tách những người bị bệnh ra. Chỉ có mấy tiểu khu là không có làm như vậy vì nơi đó là ổ dịch giống chỗ của cô.

Hơn nữa những tiểu khu là ổ dịch thì những người bị nhiễm bệnh lại tăng thêm và mỗi ngày vẫn có người đến cung cấp thức ăn và nước uống cho những tiểu khu bị ngăn cách.

Ra khỏi phòng Duy Nhược Hề ngồi cùng mọi người xem TV.

Trên TV liên tục báo cáo tình huống của dịch bệnh. “Hiện tại những người bị nhiễm bệnh đã được cách ly chỉ là có mấy tiểu khu không có cách nào thi hành biện pháp này bởi vì tình huống bênh trong vô cùng nghiêm trọng, có hơn chín mươi phần trăm số người nhiễm bệnh. Hiện tại các chuyên viên nghiên cứu của chúng ta đang nghiên cứu kháng thể chống lại dịch bệnh. Cho nên mong các thị dân yên tâm, hãy tin tưởng rằng không bao lâu nữa kháng sinh sẽ được tìm ra.”

Nhân viên trên đài thủy chung không có báo cáo số lượng tử vong là bao nhiêu hẳn là sợ dân tâm sợ hãi đi. Nhưng là Duy Nhược Hề biết tiểu khu bọn họ đang ở đã tử vong mấy chục người rồi, số lượng vẫn đang tăng lên.

Duy ba cùng Duy mẹ nghe xong tin tức cũng không nói cái gì chỉ là tiến vào phòng bếp nấu côm. Mấy ngày nay mọi người vẫn ăn thức ăn trong không gian sản xuất ra và dùng thảo dược nấu nước tắm.

Cho đến bây giờ không ai trong nhà có dấu hiệu nhiễm bệnh, điều này làm Duy Nhược Hề cảm thấy thật may mắn.

Ăn cơm xong Duy Nhược Hề đi ra ngoài nhìn một chút, thật ra cô không hề sợ bản thân sẽ bị nhiễm bệnh bởi vì cổ thụ gia gia đã nói, lấy tình trạng thể chất của cô bây giờ rất khó có một loại bệnh nào xâm nhập được.

Hơn nữa Duy Nhược Hề thường xuyên tiến vào không gian, cho dù trên người có một số vi khuẩn gây bệnh thì khi cô tiến vào không gian chúng cũng bị tiêu diệt hết.

Ra bên ngoài cô phát hiện bên ngoài một người cũng không có. Hơn nữa trước cửa tiểu khu còn để sẵn một ít thức ăn cùng nước uống. Chợt nghe tiếng bước ăn ở phía sau Duy Nhược Hề liền nhìn lại thì phát hiện đó là Tiểu Tam.

Tiểu Tam cũng nhìn Duy Nhược Hề một cái sau đó liền nhận ra ngay Duy Nhược Hề là người mấy hôm trước đã mua bánh bao cho bọn họ ăn.

Tiểu Tam chỉ là tò mò nhìn Duy Nhược Hề một cái cũng không có nói gì chỉ là cậu không hiểu vì sao người này vẫn còn ở tại tiểu khu. Lúc đó bọn họ đều nghĩ cô không ở nơi này mà ở tại văn minh khu kia. Thật không nghĩ tới hiện tại lại bị phong bế ở nơi này.

Tiểu Tam lấy nước cùng thức ăn xong liền trở lại cô nhi viện, bởi vì ở đó còn có một đám nhỏ đang cậu mang thức ăn trở về. Hơn nữa mấy đứa nhỏ bị nhiễm bệnh tình huống càng ngày càng xấu đi.

Hiện tại bọn chúng đều không ăn không uống, bọn chúng cố gắng nuốt một chút liền ói hết ra. Tiểu Tam căn bản không biết phải làm thế nào.

Từ lần trước ân nhân bảo nó dẫn mấy đứa nhỏ bị bệnh đi viện, ai biết tối hôm đó Tiểu Tam liền chính mắt thấy người bị nhiễm bệnh chết. Kết quả đến nửa đêm bệnh viện lại thông báo cho bọn họ trở về nhà. Các bác sĩ nói rằng bọn họ ở lại trong bệnh viện cũng không thể thế nào ngược lại càng tăng thêm nguy cơ bị nhiễm bệnh. Thế là Tiểu Tam đành dắt mấy đứa nhỏ trở về đợi tin tức, tới khi có thuốc kháng sinh thì bệnh viện sẽ thông báo bọn họ.

Tiểu Tam cũng không biết phải làm thế nào mới tốt cho mấy đứa nhỏ, thật ra cậu cũng mới 15 tuổi thôi, từ trước cho tới giờ cậu chưa thấy qua tình huống này bao giờ. Mỗi ngày cậu chỉ biết đi lấy thức ăn cùng nước uống cho bọn nhỏ hoặc cố gắng khuyên mấy đứa bị bệnh ráng ăn chút gì đó để cầm cự.

Duy Nhược Hề thấy Tiểu Tam lấy thức ăn xong liền rời đi thì cũng đi theo sau.

Đến cửa cô nhi viện Tiểu Tam đi vào liền đem cổng khóa lại.

Duy Nhược Hề đành dùng tinh thần lực xem xét tình huống ở bên trong phát hiện Tiểu Tam đang phân phát thức ăn và nước uống. Bên trong lại gia tăng thêm mấy đứa bị nhiễm bệnh. Tiểu Tam cũng đem mấy đứa bị nhiễm bệnh và mấy đứa chưa nhiễm bệnh tách ra.

Hơn nữa cậu cũng biết không cho những đứa nhỏ bị nhiễm bệnh đến gần mấy đứa không bị nhiễm bệnh.

Tiểu Tam đem thức ăn cho mấy đứa không bị bệnh xong liền đi thăm mấy đứa bị bệnh. Cậu thật không biết làm sao bây giờ, nếu mấy đứa kia tiếp tục không ăn thì sẽ bị đói chết.

Tiểu Tam suy tư một chút rồi đem nước cố gắng đút cho mấy đứa kia một chút.

Tiểu Tam biết đút vào rồi bọn họ cũng sẽ nhổ ra nhưng là cậu không có biện pháp, bọn họ cứ tiếp tục không ăn không uống sẽ nhanh chóng kiệt sức mà chết.

Qủa nhiên không bao lâu sau mấy đứa vừa rồi được đút cho ít nước liền ói hết ra.

Duy Nhược Hề đứng ở bên ngoài nhìn thấy thế thì trong lòng cũng thật khó chịu nhưng cô cũng chẳng biết phải làm sao.

ở bên trong mấy đứa nhỏ không bị nhiễm bệnh từ xa nhìn bạn của mình như thế cũng đỏ hồng ánh mắt nhưng mà được Tam ca dặn dò bọn chúng cũng không dám tiến gần lại. Bởi vì Tam ca nói nếu bọn nó đến gần cũng sẽ bị lây bệnh.

“Tiểu Tam Ca, có phải sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị nhiễm bệnh hết hay không?” Tiểu Trụ nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhợt nhạt đang suy yếu ở trên giường thì cầm lòng không đặng mà rớt nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện