Ma Tôn Bất Diệt

Chương 21: C21: Thật sự khá giống



“Không ngờ lại bị ngươi phát hiện, ta còn tưởng rằng chỉ Mị sứ cảm nhận được ta thôi”

Một lão già chậm rãi đi ra từ trong bóng đêm

Lão già này mặc y phục rách rưới, bên hông cột một hồ lô đựng rượu.

Lão già vui sướng cười cười đi đến bên cạnh Tiểu Dao rồi ngồi xuống cẩn thận nhìn nữ hài nhỉ này vài lần.

“Giống, thật sự khá giống!" Lão lẩm bẩm.

“Thanh Diệp Sư, ngươi có kiến giải gì về những lời ta vừa nói không?” Vân Thủy Thanh thản nhiên hỏi.

Lão già đứng dậy rồi thở dài: “Ai! Nếu làm được như vậy thì đương nhiên tốt nhất. Những năm qua lão già này cứ phải trốn đông trốn tây, sống cũng không thoải mái!"


“Tiểu tử, giới thiệu cho ngươi, lão ta chính là Mộc Vệ trong Ngũ Vệ Thiên La giáo, Thanh Diệp Sư!" Mãn Thiên Ninh nói với Phương Lăng

“Lão ta là y sư và luyện đan sư nổi danh của nước Nam Dương, được gặp lão một lần cũng là vinh hạnh của ngươi”

“Không dám nhận, chỉ là một lão già sắp xuống mồ mà thôi!" Thanh Diệp Sư chê cười mà nói.

Lão lại đi vài vòng xung quanh Phương Lăng rồi lắc đầu: “Lại nói căn cốt của tiểu tử ngươi... Hừm... Nhất thời lại suy nghĩ không ra”

Phương Lăng nghe nói lão biết luyện đan chữa bệnh thì hai mắt lập tức tỏa sáng, nghĩ thầm có thể giữ lại mạng cho người này.

“Chắc ngày mai bọn Hồ Nhạc mới đến, hai người các ngươi cứ điều tức đi, tiếp theo sẽ có không ít trận ác chiến.” Vân Thủy Thanh thản nhiên nói rồi ôm Tiểu Dao đi qua một bên.

Mãn Thiên Ninh đứng dậy ngáp một cái, thả người nhảy lên ngọn cây: “Trạng thái của ta rất tốt, ngủ một giấc là được rồi”

Bên cạnh đống lửa chỉ còn lại Phương Lăng và Thanh Diệp Sư lôi thôi lếch thếch.

Thanh Diệp Sư thỉnh thoáng cứ đảo mắt nhìn qua Phương Lăng, trong mắt mang đầy nghỉ hoặc.

Nhưng tiếp theo lão cũng có chuyện phải làm nên dẹp tâm tư này qua một bên để yên lặng khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

...........

Hôm sau, đoàn người tiếp tục đi sâu vào dãy núi, tiến vào khu vực trung tâm của núi Thiên Đoạn.


“Kỳ quái, nơi đây yêu ma hội tụ. Nhưng vì sao chúng ta chưa gặp yêu ma nào cả?” Thanh Diệp Sư nghỉ ngờ nói.

Mãn Thiên Ninh cười cười: "Cái này còn phải nói? Dựa vào tu vi của chúng ta thì làm sao yêu ma bình thường dám lỗ m ãng? Nhất định là bị khí tức hùng, mạnh của chúng ta dọa cho không dám ló đầu”

Vân Thủy Thanh liếc nhìn Mãn Thiên Ninh một cái rồi hỏi: "Con rắn của ngươi làm sao vậy? Tốt xấu gì cũng là yêu vật Thiên Tuyền cảnh đại viên mãn, từ tối hôm qua đến bây giờ cứ buồn bã iu xìu?"

“Ta cũng không biết!" Mãn Thiên Ninh bất đắc dĩ nhún vai: “Có lẽ là không thích ứng hoàn cảnh của núi Thiên Đoạn! Nhưng cũng có thể là e ngại con nghiệt súc trong núi Thiên Đoạn. Ngươi biết đấy, cảm giác của yêu thú mạnh hơn chúng ta nhiều, nhất định nó đã nhận ra gì rồi”

“Cứ chờ bọn họ ở chỗ này đi!" Lúc này Vân Thủy Thanh đột nhiên dừng bước: "Càng đi sâu vào trong thì e là chúng ta sẽ gặp gỡ nghiệt súc kia.”

Hai người Mãn Thiên Ninh khẽ gật đầu, rất tán thành ý kiến này nên lập tức nghỉ ngơi tại đây.

Phương Lăng ngẩng đầu nhìn lên, đã phát giác khí tức mịt mờ sâu trong núi Thiên Đoạn.

“Cảnh giới của con yêu này là Thiên Cơ cảnh hậu kỳ, cũng không tệ” Hắn thầm nghĩ.

Mấy người đóng quân tại chỗ, đợi hơn hai canh giờ lại có người tới.


Ba người xuất hiện cùng một lúc, người trung cầm đầu trông rất hiên ngang.

Người này mặt như đao gọt, góc cạnh rõ ràng, khí thế làm người ta có cảm giác không giận đã oai.

Một nam một nữ đi theo phía sau, nam tử thì trang điểm diêm dúa mang vẻ đẹp âm nhu

Nữ tử mặc một bộ ngân giáp, trên lưng vác ba thanh thương trông rất hiên ngang.

“Hổ Tôn, Thuỷ Vệ, Hỏa Vệ, đã lâu không gặp!” Mãn Thiên Ninh nhiệt tình chào hỏi bọn họ.

Hổ Tôn Hồ Nhạc không thèm nhìn hẳn ta mà tập. trung lên người Vân Thủy Thanh.

"Mị sứ, ngươi nói giáo chủ chết trong sào huyệt của U Minh thú, việc này là thật sao?" Ông ta hỏi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện