Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 48: Cân cốt yếu tùng, bì mao yếu công



Cuộc sống nửa tháng kế tiếp, Vương Siêu sống phi thường thoải mái, Trương Đồng mỗi ngày đều đem thức ăn tới, sau khi cơm nước xong thì hai người vẫn như trước dùng chiếc đũa làm kiếm, công kích lẫn nhau. Điều này khiến cho cổ tay cùng ngón tay của Vương Siêu càng ngày càng linh hoạt, cũng không bởi vì bị thương khong hoạt động lâu mà cứng người.

Hai người đấu với nhau nửa tháng, Vương Siêu cũng dần dần học hết mười ba thế kiếm thuật của Trương Đồng. Cũng muốn đem kiếm thế dung nhập vào trong quyền thuật, lấy ngón tay của mình làm kiếm, mỗi ngày đều vắt óc, trong khi ngủ cũng hoa chân múa tay.

Dần dần, Bát quái, Hình ý, Thái Cực ba môn công phu trong đầu Vương Siêu, càng ngày càng biến hòa thành một thể. Mười ba thế kiếm thuật của Trương Đồng cũng dường như đã liên kết lại, đem ba thứ này xâu chuỗi lại với nhau.

Bất quá đối với tình huống như vậy, Vương Siêu cũng không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì năm đó kiếm thuật cảu Trung ương quốc thuật quán Lý Cảnh Lâm, vốn cũng đã tụ tập các cao thủ quốc thuật lại, cùng thử tay, đúng kết ra tinh hoa võ thuật.

Năm đó Trung ương quốc thuật quán, Lý Cảnh Lâm cùng "Thiên hạ đệ nhất thủ" Tôn Lộc Đường, Dương Lộ Thiền Dương Trừng Phủ, Bát cực tông sư Lý Thư Văn cũng đều nghiên cứu qua, bên trong kiếm thuật vốn cũng có những thứ của các vị tiền bối này.

Trương Đồng chỉ có kiếm thế, cũng chưa luyện tập sâu vào. Nhưng những kiếm thế tưởng chừng đơn giản này, lạc đến tay người có tâm như Vương Siêu, có tác dụng không thua gì một chiếc chìa khóa mở ra bảo tàng.

Phụp phụp! Phụp phụp! Vương Siêu dùng ngón tay làm kiếm, vận dụng hai thế gạt phạt, cong tay bắn ra, cũng phát ra tiếng xé gió trong không khí.

Vương Siêu bất giác dùng ngón tay búng vào tách trà bằng sứ trắng đầy nước ở trên bàn.

Cảng, cả tách trà vỡ ra, phần làm mấy mảnh, nước bên trong bắn ra đầy người Vương Siêu.

"Công phu minh kình đã luyện đến ngón tay rồi".

Vương Siêu trong lòng vui vẻ, nhìn thấy chỉ lực mình phóng ra, lại có thể đánh bể ly trà, trong lòng vui mừng, nhưng sau một khắc thì ngón tay cũng thấy đau đớn, vội vàng nhìn lại, phát hiện trên móng tay bị tụ máu. Hiển nhiên là do phát búng ngón tay vừa rồi tuy là bể tách trà, nhưng lực phản chấn cũng làm cho ngón tay bị thương.

"Ngoại môn gân cốt da còn chưa luyện đến nơi đến chốn, da đồng xương sắt, vẫn còn kém xa. Năng lực kháng đòn còn chưa đủ, cái này cũng không có cách nào khác, ta mới luyện hai năm, mặc dù ngồi nằm đều theo quyền ý, đi theo quyền thần, một ngày thời gian luyện tập gấp ha ba lần người bình thường, nhưng rốt cuộc cũng chỉ ngang với người ta luyện năm sáu năm mà thôi".

Sau nửa tháng dưỡng thương, Vương Siêu thân thể đã bình phục hoàn toàn, hơn nữa cũng trắng trẻo sáng lán hẳn ra, chỉ là trên cánh tay, vai lưng đều để lại những vết sẹo dữ tợn, chạy từ trên xuống dưới cứ như là một con rết vậy.

Vốn Trương Đồng đề nghị làm phẫu thuật cấy ghép da, nhưng Vương Siêu kiên quyết không đồng ý, biết bản thân nội gia công phu nếu như đạt tới trình độ ám kình, da lông dựng lên, nội kình phóng ra ngoài, có thể đem vết sẹo hoàn toàn xóa sạch.

Hoạt động lại thân thể, trong phòng bệnh đi vòng quanh, phát hiện chân của mình có chút cứng nhắc, không được linh hoạt như trước kia, hiển nhiên là đã nhiều ngày không luyện tập, công phu đã thụt lùi.

"Luyện công cũng như là đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi!" Vương Siêu rất là cảm khái, biết đạo lý một ngày không luyện tay chân chậm, hai ngày không luyện mất đi một nửa.

Đang lúc Vương Siêu dùng tư thế Long xà hợp kích đứng tấn, hoạt động xương sống, kiểm tra lại thân thể mình, thì Chu Giai bước vào.

"Ái dà, sắc mặt cảu cậu đã tốt hơn nhiều rồi, thế nào? Đã hoàn toàn khôi phục chưa?"

Vương Siêu gật đầu: "Sự linh hoạt của xương sống còn kém một chút, bất quá tôi chỉ cần luyện ba ngày, đã có thể khôi phục lại, cũng không có gì đáng ngại. Hôm nay có thể xuất viện rồi. Chuyến đi Bắc Kinh cô đã an bài hết chưa?"

"An bài xong hết rồi, ta đã gọi điện cho Lý gia gia, nói có một đồng môn luyện Bát quái chưởng, ông hình như có chút hứng thú, bất quá cậu và ông gặp mặt, cần phải biểu hiện cho tốt một chút, đừng để cho Lý gia gia nghĩ cậu luyện chỉ là cưỡi ngựa xem hoa".

"Cưỡi ngựa xem hoa…" Vương Siêu nhớ ra tình cảnh khi mình dùng đao tri triển Bát quái công phu đâm người, trong lòng cũng nghĩ: "Quả nhiên là quyền thuật chuyên để giết địch!"

"Đi thôi, xuất viện, thay quần áo, đây là vé máy bay ba giờ chiều nay, đến tối là tới Bắc Kinh" Chu Giai giơ giơ cái túi của mình lên.

"Nhanh như vậy sao? Chờ một chút, tôi còn phải gọi điện cho Trương Đổng. Sau đó về nhà lấy mấy bộ đồ" Vương Siêu lập tức gọi điện cho Trương Đồng. Bên đầu kia điện thoại di động, Trương Đồng hình như đang giao phó nhiệm vụ, nghe thấy Vương Siêu muốn xuất viện, lập tức nói: "Cậu không cần phiền phức, cứ việc đi ra là xong, thủ tục xuất viện ta bảo người đến làm là được rồi".

Vương Siêu lúc này mới yên tâm, về lại ngôi biệt thự ở khu Thiên Tinh hồ của mình, tắm rửa chuẩn bị quần áo.

Đi theo còn có Chu Giai, nhìn thấy Vương Siêu lại có ngôi biệt thự lớn như vậy, cũng lấy làm kinh hãi: "Cậu rốt cuộc là ai? Căn nhà này cũng không phải muốn mua là mua được!"

Vương Siêu cười rất thần bí: "Đây là nhà tỷ của tôi, nàng ta hiện tại ra nước ngoài, tôi thay mặt trông coi mà thôi!"

"Tỷ của cậu là ai?" Chu Giai phát huy tinh thần ký giả truy hỏi đến cùng.

"Tôi không biết!" Vương Siêu nói một câu rất chân thật. Đáng tiếc Chu Giai lại đem lời nói thật này trở thành lời nói dối, cho rằng hắn không muốn nói.

Bất quá nàng cùng Vương Siêu quen biết cũng đã lâu, biết Vương Siêu đối với chuyện của mình cũng không hỏi nhiều, bản thân theo lý cũng nên như vậy, vì vậy rất nhu thuận không nói gì nữa.

Vương Siêu đã nửa tháng không về biệt thự, rất là nhớ nhung, ở trong phòng vòng vo đi một vòng, cảm nhận mùi vị quen thuộc.

Chu Giai nhìn thấy động tác này của Vương Siêu, ánh mắt chợt lóe ra, hình như hiểu rõ cái gì đó.

Hai người lên máy bay, dọc theo đường đi, Chu Giai vẻ mặt tương đối trầm mặc, mà Vương Siêu cũng không chú ý tới điểm này, hắn còn đang suy nghĩ về lão tiền bối Bát quái môn mà Chu Giai nói đến kia.

Màn đêm phủ xuống, máy bay cũng đã hạ cánh xuống thủ đô.

Chu Giai sau khi xuống phi cơ, cũng không gọi xe, cũng không có xe đến đón, mà là tìm trạm xe điện ngầm, mua mỗi người một vé mà đi lên.

Vương Siêu cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Vương Siêu, Chu Giai cười cười nói: "Lý gia gia vẫn vẫn duy trì truyền thống của một nhà cách mạng, không thích quá xa xỉ, chúng ta đi xe đến, người sẽ không thích".

"Ồ!" Vương Siêu ngạc nhiên, trong lòng đối với lão tiền bối đã có chút kính trọng.

Dọc theo đường đi trên xe điện ngầm, Vương Siêu hỏi Chu Giai một ít tình huống của vị Lý lão tiền bối này, hỏi ra thì ra vị lão tiền bối này từng làm cảnh vệ của Thủ tướng, Chủ tịch nước. Hiện tại an dưỡng tuổi già trong quân khu Bắc Kinh.

Chỉ chốc lát, hai người đã tới nơi, sau khi xuống tàu điện ngầm, đi bộ trên đường cái. Chỉ chốc lát, đã thấy ở xa xa một quân khu uy vũ hùng tráng, trước cửa có vệ sĩ cầm súng đứng gác, rất có khí thế.

"Đây là một chi nhánh của quân khu, bên trong đại đa số đều là các lão tiền bối tới an dưỡng" Chu Giai vừa nói, vừa bấm di động gọi.

Chỉ chốc lát, Vương Siêu hai mắt sáng ngời, xa xa thấy ở ngoài cửa lớn có một lão nhân đi tới.

Lão nhân này bước chân trầm ổn, bước chân lên xuống có nặng có nhẹ, tựa hồ rất chậm, lại tựa hồ rất nhanh, xa xa đã nhìn thấy Vương Siêu cùng Chu Giai, vẫy vậy tay đi thẳng tới.

Vương Siêu cùng Chu Giai cũng tiến lên nghênh đón, hai bên còn cách vài chục bước, Vương Siêu đã thấy rõ tướng mạo của lão nhân này.

Lão nhân này râu tóc bạc phơ, nhưng một cọng cũng không loạn, trên mặt tuy có nhiều nếp nhăn, nhưng quầng mắt cũng không giống các lão nhân bình thường, thân mặc bộ quần áo màu xám bình thường, dưới chân cũng giày vải nhiều lớp.

Bộ dáng rất là an tường, làm cho người ta có cảm giác thoải mái, bình tĩnh.

"Lý gia gia!" Chu Giai thân thiết kêu một tiếng.

Vương Siêu cũng kêu một tiếng, đối với một lão nhân như vậy, lẽ tất nhiên là phải bảo trì sự kính trọng cùng lễ phép.

"Giai Giai, vị này chính là người tuổi trẻ mà con đã nói với ta?" Lão nhân đem ánh mắt nhìn về phía Vương Siêu.

Vương Siêu trong lòng rùng mình, bước nhanh tiến lên: "Tiền bối, cháu thật vô lễ" Vừa dứt lời, hai tay vươn ra, áp vào tay của lão nhân.

Lão nhân nhìn thấy bộ pháp cùng động tác của Vương Siêu, haimắt khẽ sáng ngời: "Hay! Quyền thật thuần thục!" rồi cũng áp tay tới, cùng Vương Siêu đối kháng tại chỗ.

Tay hai người vừa chạm vào nhau, Vương Siêu đột nhiên có cảm giác, lỗ chân lông trên da tay của lão nhân này co rút lại, trong đó phảng phất như có dấu ngàn vạn cây châm sắc bén, đang chĩa lên, có cao có thấp, giữ lại mà không phát. Liền lập tức hiểu rõ, quyền thuật của lão nhân này đã tới ngoài cảnh giới ám kình, có tới hóa kình hay chưa, cũng chưa biết rõ, nhưng đã vượt xa mình.

"Tiền bối cao minh, cháu nhận thua" Vương Siêu thành thật nói.

Vừa rồi Vương Siêu dùng chính là một hình thức áp tay lễ tiết điển hình nhất đối với các lão tiền bối trong võ lâm. Trong võ lâm trước đây, hai người muốn thử công phu với nhau, không cần đánh nhau, mà chỉ cần chạm tay là đã biết sâu cạn.

Chân chính muốn luận võ, chính là thi phải bỏ qua thể diện, đánh nhau sinh tử.

Các danh gia quyền thuật thời xưa, khi chạm tay nhau, trong lòng cũng sẽ có kết quả sơ bộ, cho nên cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Nhưng như vậy cũng lại tạo nên lời đồn, nói võ thuật Trung Quốc, chỉ động khẩu, không động thủ. nguồn truyenbathu.vn

Con người như dòng nước, nóng lạnh tự biết. Nếu như phải động thủ mới phân cao thấp, đó là quyền thuật cấp thấp.

Quyền thuật Trung Quốc, hễ đã tỷ thí thì không còn là phân cao thấp nữa, mà là phân sinh tử. Sinh tử là đại sự, mỗi người đều phải thận trọng.

"Cháu luyện mấy năm rồi?" Lão nhân buông lỏng tay ra, khẽ gật đầu.

"Tháng mười hai năm trước bắt đầu đứng mã bộ, đến nãy đã hai năm lẻ nửa tháng" Vương Siêu nói.

"Hai năm!" Lần này đến lượt lão nhân kinh ngạc: "Sư phụ của cháu là ai?"

"Quyền thuật sư phụ của cháu nước không quá đầu gối. Nhưng chỉ dạy cho cháu một năm rồi đi, cháu cũng không biết người đã đi đâu. Sau đó là bản thân tự luyện".

"Nước không qua đầu gối! Đây là đirnh điểm của hóa kình!" Lão nhân ngẩn ra một chút, "Không ngờ đến bây giờ còn có người công phu luyên đến cảnh giới như vậy! Chẳng lẻ ta đã già? Ta thật đã già!" Lão nhân hình như rất biết quy củ trong chốn võ lâm, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

"Người tuổi trẻ, cháu luyện cũng không tệ, mới hai năm, đã luyện tới minh kình. Mặc dù sư phụ của cháu là cao nhân, nhưng đồ đệ cũng phải có cố gắng cùng thiên phú mới có thể luyện được như vậy".

Vương Siêu lắc đầu: "Cháu hiện tại cảm thấy rất tệ, khi cùng người khác đẩy tay, luôn làm không được tới bước vô ý mà động, tự nhiên bộc phát".

"Tự nhiên bộc phát" Lão nhân nói một câu, lại lần nữa đánh giá Vương Siêu: "Cháu muốn biết nguyên nhân phải không?"

"Đương nhiên là muốn biết" Vương Siêu đứng thẳng người.

"Trong quyền kinh có nói: Gân cốt phải thả lỏng, da lông cũng phải tấn công, liên thông xâu chuỗi với nhau, tinh thần bên trong trống rỗng" Lão nhân nói: "Lông của cháu có thể dựng lên, lỗ chân lông cũng gồ lên như sắt, công phu dưỡng khí đã có hỏa hầu. Nhưng cái này cũng chỉ làm được tới bước 'Bì mao yếu công', khi đối địch, gân cốt của cháu cũng không thể hoàn toàn thả lỏng. Luyện quyền, quan trọng nhất là phải có âm dương động tĩnh, giống như là khối cầu bằng chì bọc thủy ngân, bên trong lỏng bên ngoài cứng, tự do đóng mở, dưỡng thành dương hỏa âm phù, khi lâm trận giết địch, mới có thể tự nhiên bộc phát, vô ý mà động, so với người khác vĩnh viễn nhanh hơn một bước".

"Quả cầu thủy ngân thì ra còn ẩn chứa ý nghĩa này" Vương Siêu đột nhiên hiểu rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện