Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 389



Không đợi thương nhân mập La Cách bôi thuốc xong chợt có một người mau chóng ngồi xuống ghế bên cạnh gã, động tác nhanh nhẹn, thành thạo.

Người đột nhiên xuất hiện đại khái hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng nhỏ gầy, mặt xấu xí. Trên khuôn mặt gầy guộc là đôi mắt gian xảo, mũi ưng miệng mỏng, cho người cảm giác âm hiểm, cũng là nhân tộc.

Hàn Phi đang bưng ly rượu lên, nhướng mày, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai?

Nam nhân trung niên nặn nụ cười nịnh nọt.

Thương nhân mập La Cách ngồi bên cạnh lộ vẻ sợ hãi và vui mừng:

- Lão Miêu, ngươi còn chưa chết sao?

Thương nhân mập La Cách vội vàng giới thiệu cho Hàn Phi:

- Địa nhân, vị này chính là người trung gian tốt nhất trong toàn Trân Châu cảng, lão Miêu!

- Ta đang định tìm hắn đây.

Lái buôn lão Miêu cung kính hành lễ với Hàn Phi, cười nịnh nói:

- Vị đại nhân này, tại hạ là người trung gian giao dịch nho nhỏ, ta có vinh hạnh được biết đại danh của người không?

Hàn Phi lạnh nhạt nói:

- Ta tên là Hàn Phi.

Hàn Phi thầm hiểu ra, hành động mới nãy đập bẹp Võ sĩ của Man tộc của hắn khiến nhiều người chú ý. Lái buôn lão Miêu quen biết thương nhân mập La Cách vì điều này mới chủ động tới gần.

Nhưng Hàn Phi không có hứng thú giao tiếp với loại người này, bởi vậy nháy mắt với thương nhân mập La Cách.

Thương nhân mập La Cách ngầm hiểu, hỏi han:

- Lão Miêu, nghe nói ngươi đắc tội cháu trai của quan thủ thành, bây giờ còn dám ra đây hoạt động sao?

Đầu tiên lái buôn lão Miêu cung kính nói:

- Hàn Phi đại nhân, có thể quen biết người là vinh hạnh của ta!

Thấy Hàn Phi không có vẻ muốn nói chuyện với mình thì cười khổ trò chuyện cùng thương nhân mập La Cách:

- Cái này nói đến thì dài, dù sao ta trả giá rất đắt mới sắp xếp rắc rối này xong, bây giờ nghèo đến trong nhà không có con chuột. La Cách huynh đệ, ngươi có chuyện làm ăn nào có thể giúp ta không?

Thương nhân mập La Cách nhìn Hàn Phi, thấy hắn nhẹ gật đầu mới đáp:

- Lão Miêu, ta và đại nhân đi đến Lam Kình đảo tất nhiên không phải chơi, nhưng chắc chắn ngươi không nuốt trọn cuộc buôn bán này. Ta hy vọng ngươi giúp ta mấy con cá mập lớn, đến lúc đó sẽ không ít phần của ngươi.

- Cá mập lớn?

Lái buôn lão Miêu trợn con mắt ti hí nói:

- Nhân tộc trong Trân Châu cảng thành này có ai quen nhiều cá mập lớn hơn ta? La Cách lão đệ, chỉ cần trong tay ngươi có hàng đủ cứng, ta thậm chí có thể liên hệ vương tộc giúp ngươi.

- Vậy mà ngươi còn than nghèo? Đừng có than nghèo trước mặt ta.

Thương nhân mập La Cách xoe tròn mắt, đột nhiên móc ra mấy kim tệ đưa cho lái buôn lão Miêu.

- Lão Miêu, làm phiền ngươi mua giúp mấy xiên cá nướng về, đại nhân của chúng ta lần đầu tiên đến Trân Châu cảng, còn chưa ăn qua.

Không phải thương nhân mập La Cách sĩ diện muốn lái buôn lão Miêu chạy chân mà là có lời cần thương lượng với Hàn Phi trước. Dù sao lái buôn lão Miêu xuất hiện đột ngột, không nói với Hàn Phi thì không được.

Lái buôn lão Miêu cũng hiểu ý thương nhân mập La Cách, cười híp mắt nhận lấy kim tệ:

- Không thành vấn đề. Gần đây có một tiệm cá nương mới mở có mùi vị không tệ, ta lập tức đi rồi về ngay.

Lái buôn lão Miêu đứng dậy, chớp mắt biến mất trong đám người.

Thương nhân mập La Cách xua lái buôn lão Miêu trơn tuột như cá chạch đi xong nhỏ giọng giải thích rằng:

- Đại nhân, lão Miêu xem như lái buôn có tiếng trong Trân Châu cảng, đúng là quen biết nhiều đại thương gia, tức là cá mập to mà chúng ta vừa nói. Trước kia ta có thông qua lão Miêu làm ăn vài lần, hắn rất có danh dự.

- Nhưng tên này thích chiếm lợi chút ít, năm trước đắc tội điệt tử của quan thủ thành chỗ này, suýt chút bị đánh chết, hiện tại xem ra sự việc đã qua đi, nếu không thì lão Miêu không dám đi ra ngoài như vậy. Người xem . . .

Hàn Phi trầm ngâm nói:

- Được rồi, vậy cứ quyết định là hắn đi. Nhưng chúng ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng hắn, trước tiên lấy vài thứ ra thử.

Cẩn thận sẽ không có sai lầm lớn. Lúc ở trên con thuyền số hiệu Tuyết Âu thương nhân mập La Cách từng nói nhân tộc làm ăn trong Lam Kình đảo gặp phiêu lưu không nhỏ. Hàng hóa trên con thuyền số hiệu Tuyết Âu nếu lấy hết một lần e rằng sẽ dẫn đến nhiều người mơ ước. Tuy Hàn Phi không sợ có chuyện gì nhưng cũng hiểu đạo lý hoài bích có tội.

Thương nhân mập La Cách cung kính nói:

- Ta cũng nghĩ vậy. Ta chia danh sách ba phần, trước tiên đưa một phần cho lão Miêu, nếu như không có vấn đề thì chúng ta lấy ra tiếp, người thấy sao?

Hàn Phi cười nói:

- Ta không hiểu nhiều những chuyện giao dịch này, tất cả đều giao cho ngươi xử lý, cố gắng xong sớm.

- Xin người yên tâm!

Chờ thương nhân mập La Cách, Hàn Phi bàn bạc xong thì lái buôn lão Miêu mang theo cá nướng thơm ngào ngạt trở về. Thương nhân mập La Cách biết ẩn ý thương nhân mập La Cách đuổi mình đi nên không nhắc lại đề tài vừa rồi, chỉ nói mấy chuyện kỳ lạ thú vị trên Lam Kình đảo. Điều này giúp Hàn Phi thay đổi chút ấn tượng về lái buôn lão Miêu.

Uống mấy ly mạch rượu xong thương nhân mập La Cách lấy ra hai phần danh sách đã định sẵn.

Lái buôn lão Miêu nhận lấy, nhìn xong trợn to mắt nói:

- A! Mấy thứ này đều là hàng cứng!

Thương nhân mập La Cách đắc ý nói:

- Nếu không có hàng cứng thì đại nhân của chúng ta sẽ không đích thân đến!

- Như thế nào? Ngươi xem có con cá mập lớn nào có thể nuốt vào và có thứ chúng ta cần không?

Hai tờ danh sách này một phần là hàng hóa chở trên con thuyền số hiệu Tuyết Âu, đương nhiên số lượng bị cắt giảm rất nhiều. Danh sách kia là vật phẩm Hàn Phi cần mua, trong đó có nhiều tài liệu khá quý hiếm, ít thấy, chỉ đại thương gia mới đưa ra được.

Lái buôn lão Miêu nhìn kỹ danh sách mua, gật đầu, nói:

- Mấy thứ này tuy rằng khó tìm nhưng ta biết một vị cá mập lớn, chắc không thành vấn đề, Vài món trong này hơi rắc rối chút, sợ là phải gặp mặt trực tiếp với các ngươi bàn chuyện.

- La Cách huynh đệ, số hàng cứng này của các ngươi nếu là một năm trước còn đỡ, nhưng giờ thì rất phỏng tay, giá ít nhất là . . .

Lái buôn lão Miêu âm thầm ra dấu tay mà Hàn Phi không hiểu, nói nhỏ:

- Đặc biệt là tinh thần bí ngân, hôm nay cơ hồ hoàn toàn hết hàng. Lần này các ngươi giàu to!

Thấy dấu tay của lái buôn lão Miêu, thương nhân mập La Cách vui sướng suýt nhảy cẫng lên.

Thương nhân mập La Cách cố nén tâm tình vui sướng, nói nhỏ:

- Ngươi đừng gạt ta, nếu thật sự buôn bán thành công thì ta sẽ cho ngươi hai điểm ích lợi!

Hai điểm là hai phần trăm số tiền thành giao, Hàn Phi hiểu điều này.

Tuy nhiên, lái buôn lão Miêu lắc đầu lộ vẻ mặt gian trá nói:

- La Cách lão đệ, là ngươi đang giấu giếm ta, chắc trong tay các ngươi không chỉ có bấy nhiêu hàng đi? Nói thật, cá mập lớn có thể nuốt số hàng của các ngươi không hơn năm con, nếu hư không có ta dẫn tiến, các ngươi sẽ không dễ làm việc đâu.

- Cho nên ta muốn lấy bốn điểm!

Thương nhân mập La Cách sắc mặt âm trầm khó chịu nói:

- Tạm thời chỉ có bao nhiêu hàng, tin hay không tùy ngươi, bốn điểm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện