Liệt Hỏa Yêu Phu
Chương 12: Đùa giỡn băng hỏa
Cùng lão sư của Liệt Hỏa,
bây giờ cũng là lão sư của nàng đi đến một dãy nhà hẻo lánh nhất ở đế đô học viện, nhìn kiến trúc nhà hai tầng được xây
bằng đá, trong lòng nàng xuất hiện ý nghĩ nhà kia nhìn giống như là cái
lô cốt, chỉ khác là có thêm mấy cái cửa sổ.
Liệt Hỏa không có ở đây, Tịch Mục (tên lão râu bạc) đưa nàng đi vào trong nhà, đừng thấy bề ngoài căn nhà thô thiển không có gì đẹp mắt, bên trong lại có rất nhiều thứ ảo diệu, loạn thất bát tao, cái gì cũng có, làm nàng hoa cả mắt, đành phải cụp mắt không tiếp tục quan sát nữa.
Tịch Mục đứng ở trong phòng nhìn Tử Vũ đánh giá nàng từ đầu đến chân, nàng biết là lão râu bạc muốn tìm ra ưu điểm của nàng, lập tức đứng yên để mặc lão nhìn, nhìn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, nàng thon thót, sợ lão không nhìn ra được chút ưu điểm nào trên người nàng.
Đánh giá nàng cả nửa ngày, lão sờ râu nói:” Sức mạnh công kích ta nghĩ ngươi đừng nghĩ tới, thân thể thật sự yếu a”. Tử Vũ nghe thế không nản lòng, chăm chú nhìn lão, Tịch Mục dừng một chút, xoay người đi đến một đống đồ đạc chất như ngọn núi nhỏ trên bàn, tìm kiếm cái gì đó, bẩm bẩm:” Nhưng là, điểm ấy không làm khó ta được, ta không dạy tốt cho ngươi chẳng phải là ta không có bản lãnh sao, không thể để cho tên tiểu tử Liệt Hỏa chê cười ta”.
Tử Vũ thấy thân thể lão như muốn chôn trong đống đồ kia, từ trên bàn bốn phương tám hướng tìm cái gì đó, đồ đạc bị lão ném ra bay tứ tán.
Khoảng chừng thời gian ăn xong bữa cơm, núi nhỏ biến thành đống mất, nàng thấy lão trong tay cầm hai trái cầu nhỏ đứng lên, một quả có màu trắng như băng tuyết, một quả có màu hồng như lửa, to cỡ nắm tay, phát ra ánh sáng lung linh thật đẹp.
Tịch Mục cầm hai trái cầu đi đến Tử Vũ nói:”Yêu tinh sinh ra thường có ẩn giấu năng lực bên trong cơ thể, ví như nói long thuộc thủy, có thể thao túng nước, như chu tước thuộc hỏa có thể thao túng lửa, đây là tiềm lực của bản thân, chỉ có người mạnh mới có thể phát huy và khống chế nó, một yêu tinh bình thường như ngươi không thể có được, có cố gắng cũng không có kết quả, người yếu như ngươi ta chưa từng thấy qua, có thể trong người ngươi có ẩn giấu tiềm lực cũng không chừng, ngươi xem thử hai loại sức mạnh này, xem nó thể có khả năng làm phát ra tiềm lực trên người ngươi hay không, nếu là có thể, sức mạnh công kích không học cũng được, tiềm lực ẩn dấu bên trong cơ thể mới là sức mạnh công kích mạnh nhất”. Nói xong lão đưa hai quả cầu cho Tử Vũ.
Khóe miệng Tử Vũ âm thầm rút gân, không sai, long có thể khống chế nước, chu tước chính là phượng hoàng, trời sanh đã khống chế được lửa, điểm ấy nàng xem sách thần thoại Trung Quốc đã biết, nhưng nàng không biết là mình có thuộc tính gì, kiểm tra như thế nào a?.
Miệng giựt giựt, nàng cầm hai trái cầu nhỏ, thử xem biết đâu, ở đây nàng gặp kỳ tích thì sao, hai trái cầu, bóng loáng xinh dẹp, thanh mát cầm rất thoải mái, Tử Vũ ngẩng đầu nhìn Tịch Mục, làm như thế nào a?
Tịch Mục nhìn tiểu cầu, lại thấy Tử Vũ đang nhíu mày ý hỏi nhìn hắn, xoa xoa đôi mắt nói:” Bên trái là băng, bên phải là hỏa, ngươi chú ý nếu không chống đỡ nổi hãy ném chúng đi”. Dứt lời hai tay vỗ lên.
Trong nháy mắt, Tử Vũ cảm thấy được trong tay trái hàn khí thấu xương phát ra từ trái cầu màu trắng, một tầng bạch khí từ quả cầu tản mát ra, tiểu cầu bắt đầu biến hóa phát ra âm thanh vỡ vụn của băng, băng bắt đầu từ trong tiểu cầu sinh ra, độ lạnh có thể so cới bắc cực. Mà tay phải, từ trong trái cầu phát ra ánh sáng chói mắt, một cổ nhiệt từ bên trong tản ra, ánh sáng lưu chuyển, hoa lửa bùng bùng cháy lên, độ nóng bắt đầu tăng.
Tử Vũ kinh hãi nhìn băng và hỏa biến hóa trong tay nàng, lúc này tay trái giống như mang một cái bắc cực, tay phải mang một cái xích đạo, hai loại lực lượng quỷ dị, một bên làm cho hàm răng nàng run lập cập, một bên nóng như bị tra khảo.
-“Không được, Không được, lạnh quá, nóng quá”. Nàng không thể tiếp tục nữa, băng cầu cùng hỏa cầu trong tay còn chưa có phát huy hết toàn bộ lực lượng, nàng không chịu được nghiến răng, tay run lên đem băng cầu trong tay trái đi.
-“Ngươi … ném chỗ nào vậy?” Tịch Mục thấy băng cầu bay thẳng đến phía mình, sắc mặt biến đổi, lắc mình tránh ra, nhân tiện vung cánh tay lên, làm đổi hướng của băng cầu, có thêm sức mạnh của hắn băng cầu bay nhanh đập vỡ cửa sổ bằng thủy tinh hướng phía ngoài bay ra.
-“A, là ai …?” một tiếng rống to hét lên nhưng chỉ được một nữa liền im bặt.
Tử Vũ lúc này không có chú ý tới âm thanh kia, hỏa cầu trong tay phải lửa bắt đầu bành trướng, nàng giơ một chăn bắt trớn ném hỏa cầu trong tay đã bị Tịch Mục đánh vỡ ra ngoài cửa sổ, thật là quá khả năng của nàng, kiểm tra kiểu này nàng thật là không có năng lực.
Ném băng cầu cùng hỏa cầu đi, Tử Vũ rùng mình, nhìn hai tay, vẫn tốt, vẫn còn tốt, vẫn là tay người, không bị đóng thành băng, không bị thiêu thành than đen, mặc dù tay trái có lạnh một chút, tay phải đỏ một chút nhưng vẫn còn đầy đủ bình thường.
-“Ta mới vừa rồi hình như nghe thấy có tiếng ai a?” Tử Vũ đang chăm chú nhìn hai tay, nghe Tịch Mục đứng đứng diện mình đứt quãng nói. Tử Vũ ngẩng đầu nhìn thấy khóe miệng lão giựt giựt, ánh mắt không ngừng chớp, hay tay xoắn vào một chỗ, trên mặt đầy mồ hôi, nàng kinh ngạc nói:”Có sao? Ta đâu nghe thấy”. Nói xong nàng xoay người đi vài bước về phía cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
A, một cảnh sắc tuyệt đẹp ngàn năm khó gặp, phía dưới lối vào, Liệt Hỏa đang đứng đó, dáng người cao cao, mặc quần áo tôn trung sơn màu hồng đậm, càng làm cho dáng người thêm nổi bật, chỉ là trên người kết tinh một tầng dịch trong suốt, đẹp phi thường, nàng nhìn kỹ, đẹp a, cái mà đang bao quanh thân thể Liệt Hỏa là một khối băng, thật là một tác phẫm điêu khắc bằng băng phi thường hoàn mỹ, tài nghệ cao cường. Mà mặt trên của băng điêu, một ngọn lửa đang kiêu ngạo cháy phừng phừng, băng cùng hoả kết hợp, hai loại khắc nhau đang cùng tồn tại một chỗ, đối kháng lẫn nhau. Rất khó để gặp được cảnh đẹp như thế này a. Và trong cảnh đẹp đó đương nhiên, cũng có kèm theo ánh mắt hung ác đang mở trừng trừng muốn giết người của Liệt Hỏa, hắn lúc này đang nhìn lên cửa sổ, trong mắt là ngọn lửa cháy ngút trời.
-“Xong rồi”. Trong đầu Tử Vũ lập tức hiện lên hai chữ
Liệt Hỏa không có ở đây, Tịch Mục (tên lão râu bạc) đưa nàng đi vào trong nhà, đừng thấy bề ngoài căn nhà thô thiển không có gì đẹp mắt, bên trong lại có rất nhiều thứ ảo diệu, loạn thất bát tao, cái gì cũng có, làm nàng hoa cả mắt, đành phải cụp mắt không tiếp tục quan sát nữa.
Tịch Mục đứng ở trong phòng nhìn Tử Vũ đánh giá nàng từ đầu đến chân, nàng biết là lão râu bạc muốn tìm ra ưu điểm của nàng, lập tức đứng yên để mặc lão nhìn, nhìn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu, nàng thon thót, sợ lão không nhìn ra được chút ưu điểm nào trên người nàng.
Đánh giá nàng cả nửa ngày, lão sờ râu nói:” Sức mạnh công kích ta nghĩ ngươi đừng nghĩ tới, thân thể thật sự yếu a”. Tử Vũ nghe thế không nản lòng, chăm chú nhìn lão, Tịch Mục dừng một chút, xoay người đi đến một đống đồ đạc chất như ngọn núi nhỏ trên bàn, tìm kiếm cái gì đó, bẩm bẩm:” Nhưng là, điểm ấy không làm khó ta được, ta không dạy tốt cho ngươi chẳng phải là ta không có bản lãnh sao, không thể để cho tên tiểu tử Liệt Hỏa chê cười ta”.
Tử Vũ thấy thân thể lão như muốn chôn trong đống đồ kia, từ trên bàn bốn phương tám hướng tìm cái gì đó, đồ đạc bị lão ném ra bay tứ tán.
Khoảng chừng thời gian ăn xong bữa cơm, núi nhỏ biến thành đống mất, nàng thấy lão trong tay cầm hai trái cầu nhỏ đứng lên, một quả có màu trắng như băng tuyết, một quả có màu hồng như lửa, to cỡ nắm tay, phát ra ánh sáng lung linh thật đẹp.
Tịch Mục cầm hai trái cầu đi đến Tử Vũ nói:”Yêu tinh sinh ra thường có ẩn giấu năng lực bên trong cơ thể, ví như nói long thuộc thủy, có thể thao túng nước, như chu tước thuộc hỏa có thể thao túng lửa, đây là tiềm lực của bản thân, chỉ có người mạnh mới có thể phát huy và khống chế nó, một yêu tinh bình thường như ngươi không thể có được, có cố gắng cũng không có kết quả, người yếu như ngươi ta chưa từng thấy qua, có thể trong người ngươi có ẩn giấu tiềm lực cũng không chừng, ngươi xem thử hai loại sức mạnh này, xem nó thể có khả năng làm phát ra tiềm lực trên người ngươi hay không, nếu là có thể, sức mạnh công kích không học cũng được, tiềm lực ẩn dấu bên trong cơ thể mới là sức mạnh công kích mạnh nhất”. Nói xong lão đưa hai quả cầu cho Tử Vũ.
Khóe miệng Tử Vũ âm thầm rút gân, không sai, long có thể khống chế nước, chu tước chính là phượng hoàng, trời sanh đã khống chế được lửa, điểm ấy nàng xem sách thần thoại Trung Quốc đã biết, nhưng nàng không biết là mình có thuộc tính gì, kiểm tra như thế nào a?.
Miệng giựt giựt, nàng cầm hai trái cầu nhỏ, thử xem biết đâu, ở đây nàng gặp kỳ tích thì sao, hai trái cầu, bóng loáng xinh dẹp, thanh mát cầm rất thoải mái, Tử Vũ ngẩng đầu nhìn Tịch Mục, làm như thế nào a?
Tịch Mục nhìn tiểu cầu, lại thấy Tử Vũ đang nhíu mày ý hỏi nhìn hắn, xoa xoa đôi mắt nói:” Bên trái là băng, bên phải là hỏa, ngươi chú ý nếu không chống đỡ nổi hãy ném chúng đi”. Dứt lời hai tay vỗ lên.
Trong nháy mắt, Tử Vũ cảm thấy được trong tay trái hàn khí thấu xương phát ra từ trái cầu màu trắng, một tầng bạch khí từ quả cầu tản mát ra, tiểu cầu bắt đầu biến hóa phát ra âm thanh vỡ vụn của băng, băng bắt đầu từ trong tiểu cầu sinh ra, độ lạnh có thể so cới bắc cực. Mà tay phải, từ trong trái cầu phát ra ánh sáng chói mắt, một cổ nhiệt từ bên trong tản ra, ánh sáng lưu chuyển, hoa lửa bùng bùng cháy lên, độ nóng bắt đầu tăng.
Tử Vũ kinh hãi nhìn băng và hỏa biến hóa trong tay nàng, lúc này tay trái giống như mang một cái bắc cực, tay phải mang một cái xích đạo, hai loại lực lượng quỷ dị, một bên làm cho hàm răng nàng run lập cập, một bên nóng như bị tra khảo.
-“Không được, Không được, lạnh quá, nóng quá”. Nàng không thể tiếp tục nữa, băng cầu cùng hỏa cầu trong tay còn chưa có phát huy hết toàn bộ lực lượng, nàng không chịu được nghiến răng, tay run lên đem băng cầu trong tay trái đi.
-“Ngươi … ném chỗ nào vậy?” Tịch Mục thấy băng cầu bay thẳng đến phía mình, sắc mặt biến đổi, lắc mình tránh ra, nhân tiện vung cánh tay lên, làm đổi hướng của băng cầu, có thêm sức mạnh của hắn băng cầu bay nhanh đập vỡ cửa sổ bằng thủy tinh hướng phía ngoài bay ra.
-“A, là ai …?” một tiếng rống to hét lên nhưng chỉ được một nữa liền im bặt.
Tử Vũ lúc này không có chú ý tới âm thanh kia, hỏa cầu trong tay phải lửa bắt đầu bành trướng, nàng giơ một chăn bắt trớn ném hỏa cầu trong tay đã bị Tịch Mục đánh vỡ ra ngoài cửa sổ, thật là quá khả năng của nàng, kiểm tra kiểu này nàng thật là không có năng lực.
Ném băng cầu cùng hỏa cầu đi, Tử Vũ rùng mình, nhìn hai tay, vẫn tốt, vẫn còn tốt, vẫn là tay người, không bị đóng thành băng, không bị thiêu thành than đen, mặc dù tay trái có lạnh một chút, tay phải đỏ một chút nhưng vẫn còn đầy đủ bình thường.
-“Ta mới vừa rồi hình như nghe thấy có tiếng ai a?” Tử Vũ đang chăm chú nhìn hai tay, nghe Tịch Mục đứng đứng diện mình đứt quãng nói. Tử Vũ ngẩng đầu nhìn thấy khóe miệng lão giựt giựt, ánh mắt không ngừng chớp, hay tay xoắn vào một chỗ, trên mặt đầy mồ hôi, nàng kinh ngạc nói:”Có sao? Ta đâu nghe thấy”. Nói xong nàng xoay người đi vài bước về phía cửa sổ, nhìn xuống bên dưới.
A, một cảnh sắc tuyệt đẹp ngàn năm khó gặp, phía dưới lối vào, Liệt Hỏa đang đứng đó, dáng người cao cao, mặc quần áo tôn trung sơn màu hồng đậm, càng làm cho dáng người thêm nổi bật, chỉ là trên người kết tinh một tầng dịch trong suốt, đẹp phi thường, nàng nhìn kỹ, đẹp a, cái mà đang bao quanh thân thể Liệt Hỏa là một khối băng, thật là một tác phẫm điêu khắc bằng băng phi thường hoàn mỹ, tài nghệ cao cường. Mà mặt trên của băng điêu, một ngọn lửa đang kiêu ngạo cháy phừng phừng, băng cùng hoả kết hợp, hai loại khắc nhau đang cùng tồn tại một chỗ, đối kháng lẫn nhau. Rất khó để gặp được cảnh đẹp như thế này a. Và trong cảnh đẹp đó đương nhiên, cũng có kèm theo ánh mắt hung ác đang mở trừng trừng muốn giết người của Liệt Hỏa, hắn lúc này đang nhìn lên cửa sổ, trong mắt là ngọn lửa cháy ngút trời.
-“Xong rồi”. Trong đầu Tử Vũ lập tức hiện lên hai chữ
Bình luận truyện