Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 4: Người Khác Đều Gọi Tôi Là Anh Chỉ Có Cậu Không Gọi!




Trời gần về tối, sắc trời âm u, gió se lạnh, không lâu sau đó mưa bắt đầu rơi, lẫn trong từng giọt mưa còn kèm theo bông tuyết.
Ở vùng ngoại ô nơi phát hiện ra thi thể người đàn ông, công an kéo dây cảnh giới, một số xe cảnh vụ đậu xung quanh, dựa vào đèn xe và đèn pin chiếu sáng, công an hình sự cùng pháp y đều đã tới hiện trường.
Cách nơi phát hiện thi thể mười mấy mét là đường quốc lộ cấp thị xã, hai bên quốc lộ mọc đầy cỏ dại cao quá đầu người, còn kéo dài gần trăm mét, bình thường sẽ không ai tùy tiện vạch cỏ hoang mà đi vào trong.
Người báo án là mấy phượt thủ xe đạp, có nam có nữ, trong đó có một nam sinh do quá mót, cũng vì né nữ sinh mới vào trong bụi cỏ đi tiểu, trong lúc vô ý phát hiện ra thi thể.
Sau khi khám xét hiện trường, bước đầu có thể xác định thời gian tử vong của người chết là từ hai đến ba ngày, trên người không có giấy tờ nào có thể chứng minh thân phận.

Nơi này hẳn không phải là hiện trường vụ án đầu tiên, hung thủ đã đem xác đến đây rồi ném xác phi tang.
Địa điểm vứt xác đã vượt qua phạm vi quản lý của đồn công an Tùng Sơn, nhưng vừa lúc lại trực thuộc bên trong khu vực quản lý của phân cục Nguyên Bắc.
Công an phá án có mặt tại hiện trường nhìn thấy là phó cục Kim Húc đến đây cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
“Tiểu Kim tới rồi à.” Đại đội trưởng hình sự Lịch Kiệt đến chào hỏi.
“Sư phụ.” Kim Húc vội vàng gọi.
Hắn từng ở đại đội hình sự hơn bốn năm, sau đó vì lý do sức khỏe nên được điều động chức vụ đến đồn công an hiện giờ, bởi vậy các thành viên trong đội điều tra hình sự cơ hồ đều là quen mặt hắn, đội trưởng Lịch Kiệt là cấp trên trước kia kiêm sư phụ của hắn.
Lịch Kiệt nhanh chóng giải thích tình huống trước mắt, nói: “Cục thành phố cũng phái người tới, đang trên đường đến.”
Liên quan đến mạng người, đặt ở bất cứ nơi nào cũng đều là vụ án quan trọng.
Kim Húc gật gật đầu, đi về phía pháp y đang vây quanh thi thể để tiến hành khám nghiệm ban đầu, hỏi: “Hiện trường còn phát hiện gì khác không?”
Lịch Kiệt nói: “Có phát hiện mấy dấu chân, phải loại trừ mấy người báo án trước nên cần một chút thời gian.”
“Người báo án có vấn đề gì không?” Kim Húc nói.

Trong nhiều vụ giết người, người bị nghi ngờ nhiều nhất thường là người báo án.
“Trước mắt xem như không có, mấy đứa trẻ thường xuyên hẹn nhau cùng đi đạp xe, chúng đều bị sợ hãi.” Lịch Kiệt nói.
Hai người tới gần thi thể, pháp y đang làm việc, Kim Húc dùng đèn pin nhẹ nhàng chiếu vào mặt người chết, thoáng chốc sắc mặt khẽ biến.
Lịch Kiệt nhạy bén nhận ra được, hỏi: “Làm sao vậy? Quen à?”
Kim Húc nói: “Không quen.

Vốn cho rằng là người quen.”
Trận mưa tuyết này đã làm tăng thêm độ khó cho công tác điều tra bên pháp y và công an hình sự, để tránh việc chứng cứ ở hiện trường bị phá hư, chỉ có thể cố gắng hết sức mà đẩy nhanh tốc độ.
Công an nhân dân đang tìm kiếm chứng cứ trong bụi cỏ đã có phát hiện mới, gọi Lịch Kiệt ở trong bộ đàm, Lịch Kiệt lập tức đi qua.
Kim Húc lùi lại một chỗ trống, không cản trở công việc của người khác, đồng thời cũng quan sát sơ lượt hoàn cảnh xung quanh.
Thôn trang gần nhất cách hiện trường ném xác khoảng một cây số, người chết là một người đàn ông trưởng thành, nghi phạm không có khả năng tay không dọn hoặc cõng thi thể đến đây, bắt buộc phải sử dụng phương tiện di chuyển ……
“Cục phó Kim,” Một công an bước nhanh lại đây, cắt ngang suy nghĩ của hắn, nói, “Có hai người tự xưng là đồng nghiệp nơi khác, nói muốn tìm anh.”
Hai đồng nghiệp nơi khác? Vẻ mặt Kim Húc chấn động, hỏi: “Người ở đâu?”
Trên quốc lộ, bên ngoài dây cảnh giới.
Thượng Dương khoanh tay đứng trong gió tuyết, cau mày nhìn ánh đèn pin nhấp nháy trong bụi cỏ..
Ban đêm trên đoạn đường này không có nhiều người đi lại cùng xe cộ, không có đèn đường, camera theo dõi lắp đặt ở bên đường cũng không phải là camera công nghiệp bình thường, không có chức năng tia hồng ngoại nên không thể quan sát vào ban đêm.
Một địa điểm tuyệt hảo để quăng xác.
“Người chết sẽ không thật sự là Lưu Vệ Đông chứ?” Viên Đinh ở bên cạnh bị đông lạnh đến mức rụt cổ, nói, “Nếu thật sự là gã ta thì Kim sư huynh sẽ gặp phiền phức lớn lắm.’’

Thượng Dương mím môi, không lên tiếng.
Ba ngày trước mẹ Lưu Vệ Đông là Ngô Phượng Lan đã đến đồn công an Tùng Sơn báo án, phương thức xử lý trình tự của đồn công an cũng không có vấn đề.
Nhưng, nếu thi thể nam được tìm thấy chính là Lưu Vệ Đông, hơn nữa thời gian tử vong lại vừa vặn đúng vào hai đến ba ngày trước.
Vậy thì vị công an nhân dân chịu trách nhiệm thụ lý việc tìm người cùng người trong cuộc là đồn trưởng Kim Húc đều sẽ không tránh được phải gánh vác trách nhiệm từ dư luận, thậm chí còn có thể bị tra hỏi hành chính.
Viên Đinh nhìn ra Thượng Dương lo lắng, nói tránh đi: “Thời tiết ở đây là thời tiết quỷ quái gì thế, mới tháng mười mà tuyết đã rơi.

Chủ nhiệm, anh không lạnh sao?”
Thượng Dương nói: “Đã sớm nhắc nhở cậu rồi, bảo cậu mặc quần giữ nhiệt đi mà không chịu nghe.”
Viên Đinh hết sức kháng cự trang bị quần giữ nhiệt dưỡng sinh này, nói: “Em chỉ mới 21 tuổi, mặc loại quần giữ nhiệt này có phải hơi sớm rồi không?”
Thượng Dương châm chọc nói: “21 tuổi mà sợ lạnh à? Mùa đông năm 21 tuổi, mỗi ngày tôi đều mặc áo ngắn tay đấy.”
Bên cạnh phát ra một loạt tiếng động, hai người vừa quay đầu thì thấy Kim Húc nhanh nhẹn chui ra từ bụi cỏ còn cao hơn hắn.
Thượng Dương còn chưa mở miệng, Kim Húc đã nói tiếp câu chuyện của hai người họ, nói: “Sao tôi không nhớ rõ mùa đông cậu mặc áo ngắn tay, tôi chỉ nhớ rõ cậu bởi vì sợ lạnh nên không ra tập thể dục buổi sáng, cả phòng ngủ cùng nhau liền bị đội trưởng phạt ngồi xổm hết nửa tiếng.”
Thượng Dương: “……”
Viên Đinh vội nói: “Kim sư huynh.”
Kim Húc cách cảnh giới tuyến đứng yên, nhìn thẳng Thượng Dương, hỏi: “Sao lại quay lại, tôi còn cho rằng các cậu đã đến tỉnh lỵ rồi.”
Thượng Dương thuận miệng nói: “Xe lửa đến trễ một chút, chờ đến nhàm chán, vừa lúc nghe cậu nói nên trở lại đây xem sao.”
Viên Đinh nhìn anh một cái, xe lửa người ta đang hối soát vé, sau khi nghe điện thoại của Kim sư huynh thì đổi giọng nói không đi nữa, đó không phải chủ nhiệm Thượng anh sao?
Thượng Dương nói: “Tình huống thế nào? Có phải báo cáo của tôi phải lật ngược lại từ đầu rồi hay không?”
“Lãnh đạo, chuyện báo cáo tôi không biết, nhưng mà.....” Kim Húc hiểu ý anh, nói, “Người chết không phải Lưu Vệ Đông.”
Chân mày của Thượng Dương vẫn luôn nhíu chặt bây giờ mới giãn ra, lại hỏi: “Nơi này không giống hiện trường đầu tiên của vụ án, là bị vứt xác sao?”
“Phán đoán sơ bộ là vứt xác, những cái khác còn chưa xác định.” Kim Húc trả lời.
Đèn pin của một đồng nghiệp trong bụi cỏ phía sau hắn vô tình quét qua đây.
Nương theo ánh đèn kia, hắn nhìn thấy những hạt tuyết trong suốt rơi trên lông mày và lông mi của Thượng Dương.
“Bên ngoài lạnh lắm, đến xe tôi tránh tuyết trước đi.” Kim Húc lấy chìa khóa xe ra.
Viên Đinh thầm nghĩ, thật tốt quá thật tốt quá.
Thượng Dương lại nói: “Không cần, cũng không lạnh lắm.”
Kim Húc nhét chìa khóa vào trong tay anh, chạm vào ngón tay lạnh lẽo, trong lòng mỉm cười, nói: “Người trong cục thành phố sắp đến, tôi phải bàn giao một tiếng mới đi được, cậu lên xe chờ tôi đi.”
Thượng Dương nói: “Cậu không cần hỗ trợ điều tra sao? Chuyện lớn như vậy.”
Kim Húc nói: “Tôi chịu trách nhiệm điều tra các vụ việc dân sự trong cộng đồng, hình sự thì có người khác quản lý rồi.

Buổi tối ở nhà tôi đi, diện tích cũng lớn.

Tôi đi trước đây.”
Hắn nhanh chóng nói xong, liền xoay người đi vào trong bụi cỏ.
Thượng Dương sửng sốt một chút mới nhớ tới muốn từ chối khéo, đối mặt với đám cỏ hoang như tường đồng trong đêm đen, cũng không có cơ hội nói lời từ chối ra khỏi miệng được.
Anh cùng Viên Đinh đến xe công an của Kim Húc chờ.

Trong xe ấm áp hơn rất nhiều, Viên Đinh bị đông lạnh đến đầu lưỡi cũng cứng, chậm rãi sống lại.
“Chủ nhiệm.” Cậu ta hỏi, “Thì ra anh và Kim sư huynh chẳng những là bạn học, còn là bạn cùng phòng ký túc xá sao?”
Thượng Dương cách kính chắn gió nhìn hiện trường đang vẫn bận rộn không xa, không chút để ý mà trả lời: “Cậu ta ngủ giường trên tôi.”
Viên Đinh lại tò mò hỏi: “Lúc còn đi học quan hệ của hai người thật sự không tốt sao? Em cảm thấy con người của Kim sư huynh khá tốt, đối xử với mọi người cũng rất thật tình.”
Thượng Dương nói: “Trước kia cậu ta không phải như vậy, trước kia khá đáng ghét.”
Viên Đinh vẻ mặt không tin.
Thượng Dương vốn dĩ muốn nói, tin hay không thì tùy.
Nhưng anh thoáng nhớ lại lúc trước một cái, năm đó Kim Húc thực sự đã có hành động gì làm cho người ta chán ghét sao? Hình như cũng không có nha.
Anh và Kim Húc không hợp, thật sự cũng chỉ vì ngay từ lúc bắt đầu đã bất hòa khí tràng mà thôi.
Năm ấy khi vừa mới đến đại học công an, anh còn chưa đầy 18 tuổi, đang trong thời kỳ phản nghịch ảo tưởng sức mạnh, quan hệ với người trong nhà cũng như nước với lửa, Từ trường đi xe buýt về nhà chỉ mất khoảng 20 phút đường xe, vậy mà từ học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất cho đến kỳ nghỉ đông, anh cũng chưa từng về nhà một lần nào.
Còn Kim Húc bởi vì Tây Bắc quá xa, cho nên cũng không thể về nhà.
Trong kỳ nghỉ dài của năm học đầu tiên, một phòng sáu người chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mới vừa kết thúc khóa huấn luyện quân sự kéo dài một tháng của các tân sinh viên, tổng thể ấn tượng của Thượng Dương đối với Kim Húc chính là: Người anh em Tây Bắc này, trầm lặng hướng nội, nhưng lại rất chịu khó.
Chính bản thân anh chưa từng trải qua gian khổ gì, trong một tháng thao luyện đến quỷ khóc sói gào này, cả ngày chỉ luôn suy nghĩ nên giả bệnh thế nào để trốn huấn luyện.
Trái lại là Kim Húc, chưa từng k3u rên một tiếng khổ, mỗi lần có thử thách yêu cầu kỹ thuật cao còn sẽ chủ động bước ra khỏi hàng, điểm này thực sự khiến bông hoa trong nhà kính như anh cảm thấy khâm phục.
Hơn nữa trong phòng ngủ cũng không có ai khác, muốn đi ra ngoài chơi, anh cũng chỉ có thể tìm Kim Húc làm bạn.
Thượng Dương là con một, không anh chị em gì cả, mẹ anh thích con gái, vì vậy từ nhỏ đã trang điểm cho con trai y như bé gái, dẫn tới thói quen sinh hoạt của Thượng Dương có rất nhiều chỗ không giống với con trai bình thường, từ nhỏ chính là một nhóc boy tinh tế.
Nhưng ba anh lại hy vọng muốn đào tạo con trai thành một người rắn rỏi, mới bốn năm tuổi đã dạy cho con trai cách đấu tổng hợp.

Điều này dẫn đến bạn nhỏ Thượng Dương vừa tinh tế đáng yêu, đồng thời cũng là phiên bản trẻ em của Diệp Vấn, ví dụ rõ ràng nhất là bởi vì đứa trẻ khác cướp đồ chơi của mình nên anh đã hành hung nó một trận, sau đó giáo viên đến cũng sẽ dỗ dành anh trước.
Theo tuổi tác tăng lên, dần dần hai bên đều trung hoà một chút, kết quả cuối cùng của dậy thì chính là Thượng Dương được chào đón nhiều nhất trong đám bạn học nam, sạch sẽ xinh đẹp còn có thể đánh nhau, trai thẳng mạnh mẽ xem anh như bạn thân, còn trai cong thì thực sự rất dễ nhận lầm anh là đồng loại.
Bởi vậy dựa theo kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn của Thượng Dương, anh ở cùng với các nam sinh, thường thường chỉ cần dăm ba câu là có thể nhanh chóng hoà mình, chưa từng thất thủ.
Kết quả đụng phải cái đinh Kim Húc không chỉ một lần.
Anh rủ đi ra siêu thị mua ít đồ, Kim Húc không đi, kêu cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, Kim Húc cũng không đi, nói đi tiệm net bao đêm, Kim Húc vẫn là không đi.
Anh thay đổi sách lược, đề nghị dẫn Kim Húc đi dạo Cố Cung Di Hoà Viên, leo lên trường thành xem kéo cờ, cũng đã đến học ở Bắc Kinh, ít nhiều sẽ không có suy nghĩ muốn đi dạo Thủ Đô, đúng không?
Kim Húc tỏ vẻ: Không đi, tôi muốn học.
Thượng Dương: Otaku.
Hai nam sinh trẻ tuổi đơn độc ở trong phòng ngủ bảy ngày, chẳng có một hoạt động cộng đồng nào cả, Thượng Dương tìm nam sinh phòng bên cạnh cũng không về nhà cùng nhau đi chơi, Kim Húc còn thật sự đúng là tự học ở trong phòng ngủ đúng bảy ngày, hắn cũng không chủ động nói với Thượng Dương một câu.
Sau khi kỳ nghỉ dài kết thúc, đánh giá của Thượng Dương đối với vị đại ca này từ “Trầm lặng nội tâm, nhưng lại rất chịu khó”, biến thành ‘’Cả ngày trưng ra cái mặt khổ qua như là bị ai thiếu tiền vậy”.
Khi đó tuổi còn nhỏ cũng không hiểu chuyện, nhận biết đối với thế giới rất nông cạn, cũng không có sự đồng cảm nào.
Bản thân Thượng Dương cũng biết, một bông hoa trong nhà ấm như anh, lúc 17 tuổi, biết trên đời có người nghèo, cho rằng tất cả đều sống trong phúc lợi công cộng, hoàn toàn không nghĩ tới bạn học bên cạnh mặc đồng phục giống mình, tiếp thu giáo dục giống nhau, mà tiền tiêu vặt có thể sử dụng trong toàn bộ học kỳ, cũng chỉ có một trăm đồng.
Nông cạn không nghĩ tới sẽ có người nỗ lực học tập chỉ vì muốn lấy được học bổng, bởi vì không nếu có học bổng thì đến nghỉ đông sẽ không có tiền mua vé xe, không về nhà được.
Thậm chí có trở về cũng không phải là nhà của chính mình, cha mẹ đã mất không còn ai, nơi nào còn có nhà?
Cửa xe bên vị trí điều khiển mở ra, Kim Húc mang theo hơi lạnh tiến vào trong xe, nói: “Đang ngẩn người nghĩ gì thế? Có thể đi rồi.”

“Có phát hiện gì mới không?” Thượng Dương đang buồn ngủ, lên tinh thần lên hỏi.
“Hiện trường không phát hiện gì cả, phải dựa vào pháp y rồi, đây là công việc của đại đội hình sự, tôi không xen vào được.” Kim Húc đánh tay lái quay đầu, nói, “Đói hay mệt? Đi ăn chút gì đi.”
Thượng Dương nói: “Cũng được, vậy Lưu Vệ Đông đâu? Sau khi anh ta xuống xe thì đi đâu, cậu có xem camera hành trình bảy ngày trước trên xe buýt chưa?”
Kim Húc cười khổ, nói: “Lãnh đạo, cho tôi nghỉ ngơi một chút được không? Tôi cũng đã chạy gần hết nguyên cái Bạch Nguyên này rồi.”
Thượng Dương ngậm miệng.
Quả thật từ buổi sáng khi gặp mặt cho đến bây giờ, Kim Húc gần như chưa dừng lại một giây nào, lúc ăn trưa còn gọi điện thoại nói chuyện với phó đồn trưởng về chuyện tìm người.

Ngay cả buổi sáng trước khi gặp mặt anh, Kim Húc cũng là đến trong cục làm chính sự.
Nhưng Kim Húc rất nhanh vẫn trả lời anh: “Đã xem theo dõi trên xe buýt, trước khi Lưu Vệ Đông xuống xe, trên đường có nhận một cuộc điện thoại, tôi bảo đồng nghiệp đi điều tra nhật ký trò chuyện của anh ta, buổi tối công ty viễn thông không có ai, có thể không quá thuận lợi, nếu có tiến triển sẽ kịp thời báo cho tôi biết.

Camera trong xe không quay đến bên ngoài, tài xế và người soát vé cũng nhớ không rõ lắm vị trí cụ thể anh ta xuống xe, buổi chiều đồn phó Trương đã đem video giám sát trong vòng một cây số ven đường trở về, có hai vị đồng nghiệp đang tăng ca để xem ghi hình ở trong phân cục.

Sau khi tôi đưa các cậu trở về, tôi cũng quay lại phân cục để xem phụ.

Nếu không có phát hiện gì, ngày mai phải đến hỏi thăm cư dân ở ven đường và người đi đường, xem có ai từng gặp qua Lưu Vệ Đông hay không.”
Không có biện pháp nào tốt, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Trong lòng Thượng Dương biết không nên, vẫn không nhịn được nói chuyện này: “Vẫn nên đẩy nhanh tiến độ một chút, hy vọng là Lưu Vệ Đông không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Cậu cũng đừng lo lắng, ăn một chút gì ấm áp rồi trở về ngủ đi.” Kim Húc tiếc nuối mà nói, “Khó khăn lắm cậu mới đến đây, vốn đang muốn nấu một bữa cho cậu…… các cậu nếm thử tay nghề của tôi.”
Mắt hắn nhìn Viên Đinh từ kính chiếu hậu, Viên Đinh nhìn hắn cười cười, rất có tư thế tự mình hiểu lấy, từ “các cậu” cũng giống như mình vậy, không nên có cảm giác tồn tại.
“Cậu còn biết nấu ăn?” Thượng Dương cảm thấy giật mình, lại hỏi, “Mua nhà? Không ở ổ chó nữa à.”
Lần trước anh cùng lớp trưởng đến, Kim Húc cũng chưa từng nhắc đến chuyện mua nhà, lúc ấy vẫn ở ký túc xá dành cho nhân viên trong cục, phía sau ký túc xá chính là trại huấn luyện cảnh khuyển, cho nên Kim Húc tự giễu nói là đang ở trong ổ chó.
Kim Húc nói: “Không, còn ở ký túc xá, không phải là thăng chức rồi sao, cho nên đổi cho tôi một cái ổ chó lớn hơn một chút.”
Ổ chó lớn chính là một căn hộ hai phòng ngủ.

Quyền tài sản tập thể không thuộc về cá nhân.
“Vậy cũng rất tốt, trên danh nghĩa đơn vị chúng ta nói là sẽ phân nhà ở, có nhiều còn hơn bị thiếu, có thế nào cũng không tới lượt tôi.” Thượng Dương nói, “Tôi vẫn còn ở nhà thuê.”
Kim Húc nói: “Ba mẹ cậu đâu? Sao không ở cùng với họ?”
Thượng Dương dừng một chút, nói: “Vẫn như vậy thôi.”
Kim Húc liền hiểu, nói: “Nhiều năm như vậy, vẫn chưa làm hòa nữa à?”
“Thuận theo tự nhiên đi.” Thượng Dương không muốn nói chuyện này, một là vì hàng ghế phía sau còn có Viên Đinh, hai là cảm thấy nói đề tài này với Kim Húc hình như có hơi thân thiết quá rồi.
Chủ nhiệm Thượng là thế hệ công an đời thứ hai, phía trên có cành ô liu là quân hàm trên vai của ba mình.
Mọi người trong viện nghiên cứu đều biết việc này, ngày đầu tiên Viên Đinh đến thực tập cũng đã nghe nói qua, hiện tại lại nghe hai vị đàn anh nói đến chuyện nhà của chủ nhiệm Thượng, thức thời mà yên tĩnh như con gà.
Thượng Dương hỏi Kim Húc: “Sao cậu còn chưa yêu ai? Tôi nhớ cậu còn lớn hơn tôi một tuổi đấy.”
Kim Húc cười, nói: “Lớn hơn cậu 18 tháng, tôi lớn nhất ở trong phòng của chúng ta, người khác đều gọi tôi bằng anh, chỉ có cậu là không gọi.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc theo tiếng: “Ơi.”
Thượng Dương: “Có ai gọi cậu đâu.”
Kim Húc nghiêm trang nói: “Nghe thấy tiếng gọi trong lòng của cậu.”
Thượng Dương: “……”
Hai bên đường dần dần trở nên sầm uất, xem ra đã trở về thành phố.
“Cậu phải về phân cục cùng các đồng nghiệp xem video theo dõi sao?” Thượng Dương nói, “Tôi cũng đi cùng, nhiều người xem thì sẽ nhanh hơn một chút.”
Viên Đinh vội nói: “Thêm em nữa, em cũng muốn hỗ trợ.’’

Kim Húc giả vờ khách sáo: “Làm thế thì ngại lắm.”
Thượng Dương nói: “Vậy tôi không đi nữa.”
Kim Húc: “……”
Trên đường mua cơm hộp mang đến phân cục, để tiết kiệm thời gian ăn cơm.
Trí nhớ của tài xế xe buýt khá tốt, tuy rằng không nhớ rõ địa điểm Lưu Vệ Đông xuống xe, nhưng ấn tượng sơ sơ với khoảng thời gian xuống xe của anh ta, điều này cũng giúp giảm bớt rất nhiều công việc.
Ba người bọn họ cùng với hai vị công an nhân dân khác của phân cục, xem video giám sát đến rạng sáng.
Cuối cùng cũng phát hiện tung tích hoạt động của Lưu Vệ Đông sau khi xuống xe giữa chừng.
Sau khi Lưu Vệ Đông xuống xe thì đi bộ một đoạn đường, rồi ghé vào một quán ăn nhanh bên đường quốc lộ, ở trong quán đó tầm nửa giờ.
Nửa giờ sau, một chiếc van màu trắng chạy tới đậu ở bên đường, Lưu Vệ Đông từ trong tiệm đi ra, đứng nói chuyện với người lái xe mười mấy giây rồi cùng lên xe, ngay sau đó chiếc xe van lái đi.
Chiếc xe van này đi được khoảng hai cây số dọc theo đường quốc lộ, chạy đến chỗ ngã ba thì rẽ vào một con đường cái nông thôn.
Thượng Dương: “……”
Anh và Kim Húc liếc nhau, biết đối phương cũng nhận ra giao lộ kia, đêm nay bọn họ đã đi ngang nơi đó, dọc theo giao lộ lái xe đi vào thì sẽ nhìn thấy một con đường hẹp, cỏ hoang hai bên đường cao gần hai mét, ban đêm ít người xe cũng không nhiều lắm, nếu có người muốn vứt xác thì đây là một nơi rất lý tưởng.
Tuần trước Lưu Vệ Đông đã đi qua nơi ném xác này, đây chỉ thuần túy là trùng hợp thôi sao?
Đã rạng sáng hai giờ.
“Quay về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai đến làm tiếp.” Kim Húc nhìn một vị công an nói, “Sáng mai liên lạc với cục kiểm soát giao thông, kiểm tra xem biển số của chiếc xe van này, nếu là biển số giả thì đến mấy thôn trang gần đó hỏi xem có ai nhìn thấy chiếc xe van màu trắng này không.”
Lại nhìn một vị công an khác nói: “Cậu tìm đồn phó Trương, sau đó cùng anh ta đi đến công ty viễn thông một lần nữa, kiểm tra lại tất cả các cuộc gọi gần đây nhất của Lưu Vệ Đông.”
Hai vị công an trả lời một tiếng rồi cùng đi về ngủ trước.
Viên Đinh ngáp liên miên mà đi toilet, nói là đi giải quyết chuyện đại sự.
Thượng Dương cầm bình giữ ấm uống nước, khi trải qua cơn vây khốn hai mí mắt đánh nhau thì chỉ còn lại vẻ mặt mệt mỏi.
“Chờ lát nữa tôi đưa cậu về nhà ngủ.” Kim Húc nói.
Thượng Dương nghe ra ý của hắn, hỏi: “Cậu lại muốn đi đâu?”
“Đến đại đội hình sự, nhìn xem bên pháp y có tiến triển gì hay không, có khổ chủ đến nhận xác không.” Kim Húc thở dài, miễn cưỡng cười, nói, “Ngày mai có lẽ sẽ không có thời gian đưa cậu đến nhà ga…… Dù sao buổi chiều cũng đã tạm biệt rồi, cuối năm gặp lại ở Bắc Kinh vậy.”
Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói: “Khu vực quản lý có án mạng, còn cử cậu đi học bồi dưỡng nữa sao? Nói không chừng là sẽ ngâm nước nóng rồi.”
Nụ cười của Kim Húc nhạt đi: “Nói cũng đúng.

Lãnh đạo, vẫn là cậu hiểu biết hơn.”
Thượng Dương: “…… Thật sự không móc méo tôi thì cậu sẽ câm sao?”
Kim Húc ngồi xuống ở bên cạnh, đưa lưng về phía cậu, nói: “Hiện tại tâm trạng tôi không tốt lắm, cậu đừng chấp nhặt với tôi, thương tình cho công an cơ sở không dễ dàng này chút đi.”
Thượng Dương nhíu mày: “Cậu đang muốn bắt cóc tôi về mặt đạo đức sao?”
Kim Húc không nói, cầm cơm hộp vừa rồi còn chưa ăn xong ăn vội mấy ngụm.
“Khỏi cần chờ gặp lại ở Bắc Kinh nữa.” Thượng Dương nói, “Ngày mai tôi chưa đi đâu.”
Kim Húc tạm ngừng nhai đồ ăn trong miệng, nói: “Còn muốn thâm nhập điều tra nghiên cứu thêm hai ngày sao?”
Thượng Dương nói: “Không, chuyến công tác này của tôi xong rồi, buổi chiều đã nói một tiếng với viện nghiên cứu, ngày mai tôi bắt đầu nghỉ phép.”
Kim Húc đột nhiên quay đầu lại, mờ mịt nói: “Cho nên?”
Thượng Dương ghét bỏ nói: “Trong miệng có cơm có thể đừng nói chuyện không hả?”
Kim Húc: “……”
Tâm Thượng Dương nói, mới vừa rồi còn là phó cục ý chí kiên cường sấm rền gió cuốn, hiện tại còn không phải là một tên ngốc hay sao.
“Trong lúc nghỉ phép không có chức quyền, chỉ là một công an bình thường.” Giọng điệu anh trào phúng nói, “Ở chỗ này làm tùy tùng cho cậu, giúp đỡ cậu truy tìm tung tích của dân cư bị mất tích, được không?”
Kim Húc: “……!”
Viên Đinh từ toilet đi ra, ở trong hành lang liền nghe được tiếng sặc đồ ăn hay nước gì đó của Kim sư huynh, tiếng ho khan lớn đến kinh thiên động địa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện